Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1342: Thanh mai trúc mã 10



Bách Hợp vừa đến, bài tập cậu cũng không muốn làm, Bách Hợp hỏi cậu có chỗ nào không hiểu không, nhưng cậu rất thông minh, chỉ do trước kia không dùng cái thông minh này vào học tập, giờ vừa thu tâm, liền đem kiến thức cấp hai bù trở về.

Nhìn thấy Bách Hợp vui vẻ, Lý Duyên Tỷ lại nhớ đến chuyện trước kia. Cũng không biết Bách Hợp không để ý cô gái kia, hay vô cùng tín nhiệm chính mình, hay là đối với chuyện này cũng không để ý. Cô không hỏi tới làm trong lòng cậu giống như có cái gai, lúc ăn cơm muốn nói lại thôi. Bách Hợp kiểm tra bài tập một lúc ngẩng lên liền nhìn thấy mặt cậu xoắn xuýt.

“Làm sao vậy?” Cô vừa hỏi, Lý Duyên Tỷ liền cúi mặt xuống: “Không có việc gì.” Cậu nghĩ nghĩ mở miệng giải thích: “Cô gái vừa rồi, anh không biết cô ta.”

“Ừ.” Bách Hợp trả lời, Lý Duyên Tỷ trong lòng buồn bực, vốn đang đói bụng, nhưng cơm ăn cũng không thấy ngon miệng, dứt khoát bỏ chén xuống:

“Ừ là ý gì?”

Bách Hợp ngẩng đầu nhìn cậu, cậu có chút tức giận, từ lúc cậu nói cho phép cô thích cậu về sau, cũng không ra ngoài lêu lỏng, cũng rất ít phát cáu với cô, hơn một tháng qua lần đầu tiên phát hỏa.

“Làm sao vậy?”

Bách Hợp bỏ sách xuống, nhìn chằm cậu. Cậu thích cảm giác người khác chú ý nhìn chằm chằm vào cậu, giống như trong mắt trong lòng Bách Hợp chỉ có một mình vậy, cậu có chút đắc ý muốn cười nhưng cố nén, làm ra vẻ tức giận:

“Em không hỏi cô ta là ai?”

“Kệ cô ta, dù sao anh cũng không thích cô ta.” Bách Hợp nói đến đây bỗng giật mình, không biết có phải hiện tại kịch tình đã xảy ra thay đổi, cho nên Lý Duyên Tỷ cực kỳ chán ghét cô gái đột nhiên xuất hiện kia, thậm chí lúc nãy còn đuổi đánh cô ta, một chút hảo cảm cũng không có.

“Vậy cũng đúng.” Lý Duyên Tỷ nghe thấy thế liền vui vẻ: “Anh không biết cô ta là ai, cũng không biết vì sao tới đây, nếu như lần sau cô ta còn nói bậy bạ, em không cần tin.”

Bách Hợp nhẹ gật đầu, Lý Duyên Tỷ ăn xong, nhìn Bách Hợp đem chén đũa đến phòng bếp, dọn dẹp bàn trà lộn xộn, cậu cất sách vở, xoay đầu liền nhìn thấy Bách Hợp đang rửa chén. Trong nhà chẳng qua là thêm một người, nhưng trong lòng cậu không còn cô độc như lúc trước, ngược lại là lúc trước cậu nghĩ sai, cho rằng kéo nhiều bạn về nhà sẽ tìm được cảm giác gia đình ấm áp, nhưng trãi qua nhiều năm như thế, bây giờ mới phát hiện, dù không ra khỏi cửa, cũng không cần làm cái gì quá ‘khốc’, cứ như vậy ngồi dọn dẹp sách vở, loại cảm giác này cũng rất tốt.

Sau khi ăn xong Lý Duyên Tỷ muốn xem ti vi, rất lâu rồi cậu chưa hề ngồi trong nhà xem ti vi, nghe nhạc cũng có chút u ám. Cậu mở phim kinh dị trong lòng cậu cho rằng Bách Hợp sẽ sợ hãi. Ai ngờ xem một hồi cậu thì cảm thấy sau lưng phát lãnh, Bách Hợp lại không có vấn đề gì vẫn điềm nhiên ngồi dựa sô pha xem, giờ mới xem được một nữa, đợi lúc xem xong gần mười giờ, Bách Hợp phải đi về, Lý Duyên Tỷ ngồi trên sô pha đôi mắt trông mong nhìn cô cứ như là chú cún bị bỏ rơi vậy.

Dù sao đêm nay cha mẹ cô cũng không về, cô vốn có đã đứng lên lại ngồi xuống, Lý Duyên Tỷ nhìn thấy động tác của cô trong lòng càng vui, vội vàng chọn một đĩa phim Hong Kong bỏ vào máy chiếu.

Sáng hôm sau lúc Lý Duyên Tỷ thức dậy, Bách Hợp vẫn còn nằm ngủ trên sô pha, tối qua xem ti vi tới gần sáng, nói là xem ti vi nhưng phần lớn thời gian cậu dùng để nhìn trộm Bách Hợp, cô ôm chân ngồi trên ghế, lúc trước cũng từng thấy qua nhưng không cảm thấy cô xinh đẹp đến thế.

Bách Hợp ăn xong bữa sáng mới rời đi, cha mẹ Bách vẫn chưa về, kỳ nghĩ này là ăn mừng Bách Hợp thi đậu trường chuyên cấp ba, bình thường lại ngoan ngoãn nghe lời, cha mẹ Bách trước kia từng khuyên cô không nên tới nhà Lý Duyên Tỷ nữa, cho nên hai người chưa từng phòng bị con gái sẽ thường đến nhà họ Lý.

Hai tháng nghĩ hè qua đi rất nhanh, Lý Duyên Tỷ thừa dịp hai tháng này ôn tập lại tất cả chương trình học cấp hai.

Trường cấp ba nằm trong thành phố, cậu đến sớm hơn hai ngày, Bách Hợp nói đến sớm hai ngày đi dạo một vòng cho quen thuộc hoàn cảnh.

Phải thay đổi hoàn cảnh, Lý Duyên Tỷ cảm thấy có chút không quen, cậu ở nơi này hơn mười năm, tuy rằng đã từng chán ghét qua cái nhà này, cũng không muốn trở về, nhưng bây giờ rời đi lại thấy không nỡ.

Cậu lấy 2 lon nước ngọt trong tủ lạnh đi lên sân thượng lầu ba, dưới lầu con dế trong bụi cỏ không ngừng kêu râm rang, cậu nhìn qua hướng phòng Bách Hợp, hy vọng hai người tâm hữu linh tê cô có thể cảm ứng được suy nghĩ của cậu mở cửa sổ ra.

Đáng tiếc Bách Hợp không cảm nhận được hy vọng của cậu, ngược lại cậu bị muỗi đốt khắp người.

Trong đêm gió mát, cậu ngồi cả buổi, đang muốn xuống lầu, lại phát hiện bóng người lén lút ngoài cổng nhà mình đi đi lại lại.

Nhìn bóng dáng dường như là nữ nhân, chẵng qua nhìn không rõ mặt, cô ta mặt váy liền màu xanh trong bóng đêm suýt chút không chú ý đến nhìn không thấy. Sau lưng cô ta đeo một cái túi, bây giờ đang ngồi xổm trước cổng nhà mình cũng không biết tính toán cái gì.

Lý Duyên Tỷ đứng dậy, cau mày muốn vào phòng lấy kính viễn vọng ra nhìn xem cô ta rốt cục muốn giở trò quỷ gì.

Chỉ là cậu chưa kịp đi, đã thấy cô ta trong túi rút ra tờ giấy, đem giấy đặt trên tường, hình như đang cầm bút viết viết cái gì đó, một khắc sau cô ta gấp thành máy bay giấy, kề bên miệng thổi thổi hai cái, phóng máy bay vào trong nhà.

Máy bay giấy kia bay luôn qua sân nhỏ, Lý Duyên Tỷ nhìn thấy nó rơi trên bệ cửa sổ lầu 2, cô gái ngoài cổng lại tiếp tục rút giấy viết gì đó tiếp, cậu tò mò nhịn không được liền xuống lầu 2 nơi máy bay rơi xuống, mở cửa sổ ra, quả nhiên nhìn thấy máy bay giấy, mở ra xem trên đó viết ‘Đầu heo thối’ bên cạnh còn vẽ hình minh họa.

Cậu hung hang vò thành một cục, đi xuống lầu mở cửa ra, cô gái bên ngoài dường như nghe được động tĩnh liền cầm bao đứng lên.

Lý Duyên Tỷ mở cửa đèn ngoài sáng lên, cô ta giống như chim sợ cành cong, nhảy dựng lên bỏ chạy.

Trên sân đã có vài chiếc máy bay giấy, Lý Duyên Tỷ nguyền rủa hai tiếng mở cổng, nhìn thấy cô ta vừa chạy vừa quay đầu le lưỡi về phía cậu, cô ta chính là phương Khởi Chuyển?

Cậu hung dữ ném cục giấy trong tay, thân ảnh cô gái quẹo vào ngã rẽ đã không thấy, cậu giận dữ đóng sầm cổng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.