Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 227: Nam nhân dị giới xuyên qua (6)



Chuyện Phong Bách Hợp có một người anh trai ngốc cũng không phải bí mật gì. Bách Hợp lúc này cũng không sợ mọi người biết, trực tiếp mở miệng nói ra, ngược lại khiến cho một số người muốn châm chọc cô không tiện mở miệng.

“Phong Bách Hợp, cùng đi đi, dù sao chuyến đi này tôi cũng đã báo cho người nhà rồi, khu nghỉ dưỡng sẽ để thêm chỗ trống, lúc đó chắc chắn còn dư nhiều phòng, cậu mang theo anh trai cũng được.” Nguyên Nhã Lan đang cao ngạo thì đột nhiên mỉm cười với Bách Hợp, mím môi một cái: “Cùng đi đi, đừng để mọi người cụt hứng.”

Tuy Nguyên Nhã Lan lúc này đang cười, nhưng trong mắt lại lộ ra mấy phần không vui, hiển nhiên không cho phép Bách Hợp lại cự tuyệt. Tâm nguyện ban đầu của Phong Bách Hợp không phải là muốn đắc tội người ta, lúc cô ấy bị người ta đổ oan trộm tiền, mọi người đều chỉ trích cô ấy, Bách Hợp cũng không định đắc tội hết với tất cả mọi người, ngẫm lại cũng chỉ đi có ba ngày mà thôi. Dựa theo nhân duyên trong lớp của cỗ thân thể này, có khả năng sẽ chẳng có ai bằng lòng sống chung với cô, thực ra vẫn tự do hành động được, chỉ là không được thuận tiện như ở nhà thôi, vì thế cô chỉ trầm mặc không nói.

“Được rồi, mọi người đều đã quyết định, vậy thì tối thứ sáu tập trung, mọi người về nhà sắp xếp đồ đạc.” Cô giáo Hoàng vỗ tay một cái, đuổi lui một đám học sinh đang vui mừng hớn hở. Đứa con gái lúc trước từng bị Bách Hợp ném vật bài tiết lên mặt đang vây quanh bên cạnh Nguyên Nhã Lan, không biết nói đến chuyện gì, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Bách Hợp, trên mặt tràn ngập vẻ oán độc.

Bách Hợp cũng không buồn để ý vẻ mặt xấu xí của cô ta, hôm đó đi ra ngoài cô chỉ thu dọn ngoài quần áo của mình cùng Phong Lệ Dương cần mặc, cũng chỉ cầm thêm một hũ trùng tử của mình cùng vài thứ để vẽ bùa chú mà thôi, tất cả đều nhét vào trong cùng một rương hành lý. Lúc đến trường, xe đã sớm chuẩn bị xong, xe này cũng là Nguyên Nhã Lan cung cấp. Mọi người sớm đã túm năm tụm ba chiếm lấy chỗ ngồi tốt. Lúc anh em Bách Hợp đến, chỉ còn chỗ cuối xe. Bạn học trong lớp mặc dù nghe nói anh trai Bách Hợp là đứa ngốc, nhưng đa số mọi người đều là lần đầu thấy cậu, lúc này thấy dung mạo Phong Lệ Dương thanh tú. Tuy thoạt nhìn không nói chuyện, có chút an tĩnh ngoan ngoãn, nhưng mọi người thấy bộ dạng cậu vặn rương hành lý, không giống như một đứa ngốc, không khỏi đều hiếu kỳ nhìn cậu thêm vài lần.

Xe một mạch đi đến nơi nghỉ dưỡng, lúc tới Bách Hợp cũng đã nói qua với Phong Lệ Dương, không cho phép cậu tùy ý lộn xộn, hai tay luôn đặt trên đùi, dọc đường đi cậu ấy thành thật ngồi im, nhớ tới hành động hung dữ muốn đánh người trước đây của em gái, đến thở cũng không dám thở mạnh. Bách Hợp kéo áo khoác đắp lên người mình, người khác xem cô giống như đang ngủ, nhưng thực ra cô đang nhắm mắt bắt đầu luyện công.

Lúc tiến vào khu nghỉ dưỡng, bởi vì xuất phát muộn, trời cũng đã sắp tối, đèn đuốc trong thôn trang sáng trưng dưới bóng đêm, có một loại đẹp đẽ không thua kém với thành thị, lại mang theo một loại yên tĩnh mờ ảo với thế giới bên ngoài. Bởi vì đang là mùa hè, trong bụi cỏ truyền tới tiếng côn trùng, nguyên bản một đường náo nhiệt sau khi xuống xe đều bị gió thổi đi, khiến cho cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái. Đám học sinh vui vẻ vừa nhảy vừa gọi, tò mò nhìn ngó xung quanh. Nhân viên phục vụ sớm đã nhận được thông báo từ cấp trên, lúc này đang ở lối vào, cung kính chào hỏi Nguyên Nhã Lan, sau đó có người tiến lên cầm hành lý giúp đám học sinh, đưa bọn họ vào phòng.

“Bởi vì học sinh nữ trong lớp của Nguyên tiểu thư nhiều thêm một người, chỉ đành ủy khuất Phong tiểu thư một mình một phòng, hiện tại đã sắp xếp ổn thỏa, xin mời đi theo tôi.” Một nhân viên phục vụ gật đầu với Bách Hợp, dẫn cô đi lên lầu, điều kiện bên này quả nhiên không hổ là nơi cung cấp giải trí cho giới quyền quý, vì vậy thoạt nhìn mọi nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo, đến ngay cả mặt cỏ có thể nhìn ra đều đã được con người tỉ mỉ chăm sóc cắt tỉa, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ.

Bách Hợp cũng không để ý bản thân một mình một phòng, Phong Lệ Dương ở ngay sát vách phòng cô, đám học sinh ở một khu khác trong biệt thự suối nước nóng, đều đã túm năm tụm ba hẹn xong. Gian phòng hai anh em Bách Hợp một mình ở bên này xem ra chẳng có gì, nhưng tình cảnh bị mọi người bài xích lại khiến người ta liếc mắt liền có thể nhìn thấy.

Thế nhưng cứ như vậy lại hợp ý Bách Hợp, chuyến này cô đi ra cũng không phải vì muốn tắm suối nước nóng, mà là nghe nói mặt sau khu ôn tuyền bên này chính là dựa vào núi, đêm mùa hè có nhiều rắn rết chuột bọ xuất hiện, nơi bắt côn trùng trong thủ đô cô đều đã đi qua một lần, có thể đổi một chỗ bắt được nhiều côn trùng hơn, đi ra ngoài một chuyến lại không bị người ta làm phiền mình luyện công, cho nên cô mới đồng ý đem theo Phong Lệ Dương ra ngoài, còn có thể khiến cho nguyên chủ không bị bất hòa với lớp, nhất cử lưỡng tiện.

Buổi tối cửa sổ trong phòng không đóng, đều có thể nghe thấy tiếng nói cười đùa bên ngoài, sắc trời dần tối, lại chẳng có ai quan tâm đến hai anh em có ăn cơm hay không. Bách Hợp nửa ngày ở trong phòng vẽ bùa chú, sau khi điều phối xong chu sa, lúc này mới ra ngoài gõ cửa phòng Phong Lệ Dương. Phong Lệ Dương thấy đồ cô cầm trên tay, mấy ngày nay cũng thành thói quen rồi, vì thế ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo, tùy ý cô vẽ bùa chú, đợi bùa chú mang theo đạo thuật từ lúc còn vết tích, dần dần biến mất tiến vào cơ thể hắn. Phong Lệ Dương đợi Bách Hợp vẽ xong, mới cẩn thận dè dặt nói: “Em gái, anh đói rồi.”

Mấy ngày nay Bách Hợp có thời gian liền dạy cậu một số việc đơn giản, đối xử với cậu giống như đứa nhỏ. Cô làm qua mấy lần nhiệm vụ cũng có chút kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, có lúc Phong Lệ Dương không nghe lời, cô liền quất cho mấy cái, cậu bị đau cũng sẽ nhớ kĩ, lúc này liền biết thấy phụ nữ lớn tuổi thì kêu dì, nhìn thấy người trẻ tuổi thì gọi chị, nhỏ tuổi thì gọi em, sẽ không còn bộ dạng ngốc nghếch mà sống cuộc sống không thể tự lo giống như trước đây.

Bách Hợp gật đầu, đám người Nguyên Nhã Lan cố ý cô lập cô, nhưng may cô có tiền, dẫn theo Phong Lệ Dương xuống lầu đến nhà ăn tự mình chọn đồ ăn. Lúc đưa hắn về phòng lại dặn dò hắn xem TV xong thì đi ngủ, rồi mới về phòng của mình.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Bách Hợp đợi đến tầm hai ba giờ sáng, lúc này mới thay quần áo, lại cầm một cái hũ đựng côn trùng, rồi mới ra khỏi phòng. Toàn bộ sơn trang ôn tuyền lúc này đã không còn náo nhiệt như ban ngày, vô cùng yên tĩnh, Bách Hợp cẩn thận tránh né tia hồng ngoại điện tử chiếu xạ. Sau khi ra khỏi thôn trang, liền nhắm ngay hướng trong núi đi tới, mùa này chính là mùa nhiều côn trùng, côn trùng trong núi còn nhiều hơn nữa, Bách Hợp vừa mới rắc xuống bột phấn hấp dẫn côn trùng, chẳng mất bao lâu, một đám côn trùng chi chít lần lượt bò ra, nhiều con vừa vào trong hũ liền nằm yên không nhúc nhích, Bách Hợp ngồi một bên lặng lẽ nhìn, cẩn thận khống chế tiếng hít thở của mình rồi luyện nội công.

Cũng không biết trải qua bao lâu, côn trùng bò vào trong hũ ngày càng nhiều, từng con từng con ngọ nguậy. Lúc này cô lại nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân, nghe tiếng động dường như có năm sáu người, tiếng bước chân vô cùng hỗn loạn, cách bên này hẳn còn hơn mấy chục mét. Nhưng bởi vì sau khi cô luyện công tai thính mắt tinh, lại thêm ban đêm yên tĩnh, cho nên cô mới nghe thấy rõ ràng mà thôi. Bách Hợp vốn định không quan tâm, đột nhiên lúc này nghe thấy tiếng người thét chói tai truyền tới, tiếp đến tiếng bước chân liền huyên náo hẳn lên, một người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ, sau đó truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống.

Bách Hợp mở mắt ra, đứng lên vỗ vỗ vụn cỏ dính trên người, đi tới hướng tiếng động vừa nghe thấy. Chỗ ấy có một người đàn ông trẻ tuổi đầu đầy mồ hôi, đang cắn chặt răng ngồi đó. Lúc này anh đang xé vạt áo của mình thử buộc lại trên chân, vén ống quần dưới lên, trên bắp chân của anh là hai cái lỗ răng đang âm ỷ chảy máu, tựa hồ nghe thấy động tĩnh, người đàn ông trẻ tuổi liền ngẩng đầu lên, tóc cua đầu đinh, mắt sáng như đuốc, lông mày sắc bén mà lại rậm rạp, một đôi mắt to lúc này hiện đầy tia máu, chiếc cằm cương nghị căng chặt, lộ ra vài phần khí thế.

Hiển nhiên là không ngờ tới vào lúc này, trong núi vẫn còn có người đi qua, lông mày của người đàn ông trẻ tuổi có chút nhíu lại, giống như cảnh giác nhìn Bách Hợp, cơ mặt của anh lúc này có chút co quắp, rõ ràng đang nhịn đau, nhưng anh lại không hét lên, bên cạnh người hắn là cái xác của con rắn đã phân thành hai đoạn, đầu của nó bị giẫm nát thành bùn chôn vùi trong lớp đất, cái đuôi lúc này vẫn còn đang khe khẽ lay động (ngoe nguẩy), xem chừng người đàn ông này vừa nãy bị nó cắn.

“Kim hoàn xà (rắn cạp nong) à.” Bách Hợp ngồi xổm trước mặt người đàn ông, một bên vặn cái đuôi còn đang ngoe nguẩy nhìn một cái, vẻ mặt tiếc rẻ: “Vậy mà gặp phải ở bên này, chắc bị tôi dẫn dụ đến.” Chân mày Bách Hợp cau lại, rắn cạp nong ở trong núi cũng coi như hiếm thấy, nếu như có thể cho cổ độc ăn coi như là tốt nhất, chắc bị mùi vị bột phấn cô rắc xuống hấp dẫn tới, đáng tiếc chưa đến được chỗ cô bố trí thì đã bị đám người kia làm cho kinh động, chưa đến nơi liền toi mạng rồi.

Chân mày người đàn ông trẻ tuổi cau lại, liếc mắt nhìn Bách Hợp: “Em dẫn dụ tới?” Lúc anh nói thì khóe miệng hơi co quắp, cho dù lúc này mồ hôi đầy đầu nhưng Bách Hợp vẫn nhìn ra được sự trẻ trung ẩn hàm dưới gương mặt kia, đó là một khuôn mặt tuấn mỹ (đẹp trai).

Mặc dù nửa đêm canh ba đám người này chạy vào trong núi cũng coi như là tự tìm đường chết, nhưng sự việc rốt cuộc cũng liên quan đến mình, nếu không đi qua cũng coi như xong, hiện tại xác thực nhìn thấy, không quản cũng không được, Bách Hợp duỗi tay sờ chân hắn, người đàn ông ra tay nhanh như chớp, lập tức bắt được cổ tay cô, hai mắt híp lại, vẻ mặt có chút nguy hiểm: “Em muốn làm gì?”

Giọng nói của anh trầm thấp, dù cho lúc này có bị thương nhưng Bách Hợp vẫn có thể cảm thấy bắp thịt cánh tay anh gồng lên, giống như một con báo đang ẩn náu, phảng phất cô một khi có chút động tĩnh gì, cánh tay này sẽ duỗi ra bóp chặt cổ cô. Lòng bàn tay anh có rất nhiều vết chai, nhưng nhìn bộ dạng cũng không giống thôn dân, lúc này cho dù anh có chật vật ngồi dưới đất, vẫn như trước có thể nhìn thấy khí chất của anh, rõ ràng là được nhận sự giáo dục vô cùng tốt từ gia đình, người trong thôn cũng không dưỡng ra được một người như anh dù là ẩn nhẫn, lại không che giấu được khí thế. Trên người anh khoác một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới lại kết hợp với quần dài thoải mái, gấu quần đến mắt cá chân được nhét vào trong giày, lộ ra hai chân thon dài hữu lực, trong áo sơ mi ẩn hiện cơ bắp, từ ánh mắt của anh xem ra hẳn là một người luyện võ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.