Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 238: Bạch mã hoàng tử 3



Edit: Thảo Nguyễn

Beta: Sakura

Bách Hợp không nghĩ tới vậy mà Đường Ân sẽ ăn cơm cùng với mình, Đường Ân trong nội dung câu chuyện và trong trí nhớ là người chưa bao giờ ăn cơm cùng với Ôn Bách Hợp ngoại trừ ở nhà họ Đường, trước nay Đường Ân chỉ làm cơm cho Ôn Bách Hợp, nhiều nhất là nhìn xem cô ấy ăn xong, sau đó thu dọn bát đũa rồi rời đi, theo Ôn Bách Hợp nghĩ đây là biểu hiện Đường Ân rất thích mình, chỉ là dưới tình huống cô ấy không thích Đường Ân, kiểu yêu này khó tránh khỏi sẽ có lúc khiến cô ấy cảm thấy là một gánh nặng, là vướng víu, nếu không phải vì sau này lúc cô ấy bất lực, Đường Ân luôn bên cạnh cô ấy, giúp đỡ cô ấy, trở thành người tàn phế vì cô ấy, chỉ sợ sự áy náy của cô ấy sẽ không khắc sâu như vậy.

Hai người ăn cơm xong, Bách Hợp cảm thấy cả người đều thoải mái, cơn đau đầu lúc trước cũng giảm đi bởi vì ăn no, Đường Ân đưa cốc nước ấm vào tay cô, chuẩn bị thuốc đưa cho cô: “Buổi tối anh sẽ tới nữa, thuốc phải uống ở đặt ở chiếc tủ nhỏ trong phòng khách.” Đường Ân đưa tay chỉ thùng đựng đồ đặt trên bàn nhỏ cạnh sô pha, khẽ nói: “Nếu như không thoải mái, xin trường nghỉ thêm hai ngày nữa?” Đường Ân nghiêng nửa người, dường như nửa người trên sắp chạm vào người Bách Hợp, phía sau là sô pha, Bách Hợp bị anh ta chen phải lui vào trong góc, nhưng không tránh được hơi thở của anh ta ở mọi nơi, nghe nói như vậy vội vàng gật đầu, vốn định đẩy anh ta ra một chút, nhưng thấy vẻ lãnh đạm như có như không trên mặt anh ta, giống như không có ý gì khác, đành phải thu tay lại.

“Há mồm.” Anh ta duỗi tay nắm chặt tay cầm cốc nước của Bách Hợp, ra hiệu cô bỏ thuốc trong miệng, lúc này muốn bưng nước đút cho cô, động tác vô cùng thân mật, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm, giống như không hề có sự mập mờ, tay Bách Hợp bị nắm trong lòng bàn tay anh ta. Thuốc bất giác đã uống xong. Động tác đút nước của anh ta vẫn không dừng lại. Không chú ý liền bị sặc.

“Khụ…” Bách Hợp vừa mới ho ra tiếng, Đường Ân đã rút chiếc khăn từ trong ngực ra, khẽ lau ở ngực cô, động tác không nhanh không chậm, vẻ mặt mất tự nhiên lại mang theo chút tao nhã: “Cẩn thận một chút.”

Tay của anh ta di chuyển trước ngực khiến lông tơ sau lưng Bách Hợp dựng đứng, cuống quít muốn trốn tránh, Đường Ân đã ngồi xuống bên cạnh cô. Duỗi tay kéo nửa người trên của cô vào trong ngực, hạ mí mắt, khẽ trách mắng:

“Không nên lộn xộn.”

Trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm đáng sợ khiến người ta bất giác nghe theo lời anh ta nói. Anh ta lau xong nước trên quần áo Bách Hợp, nhưng không có ý muốn buông cô ra: “Buổi chiều rảnh thì ra ngoài đi dạo được không?”

Hai người thân mật dựa vào nhau, như là người yêu thân mật, Bách Hợp nghĩ tới tình yêu của nguyên chủ đối với Lưu Viễn Tề, đang không nghĩ ra trước đó phải làm như thế nào, cô có lẽ không thân thiết với Đường Ân như vậy. Trong lòng vừa nảy sinh ý nghĩ này. Người Bách Hợp chỉ là di chuyển một chút, cánh tay vốn ôm éo cô bỗng siết chặt. Đường Ân vốn thoải mái trong nháy mắt giống như sư tử bị chọc giận, nheo mắt lại trên mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Không thoải mái?”

“Không phải Đường Ân, buổi chiều em muốn ra ngoài đi dạo.” Bách Hợp càng giãy dụa, càng bị ôm chặt, dường như cả người đều bị ghìm chặt trên người Đường Ân, cô ngồi trên đùi Đường Ân, hai tay bị ép đặt ở trước ngực anh, tư thế thân mật khiến cô cảm thấy hơi bất an: “Em nằm vài ngày trong nhà, em hơi muốn ra ngoài đi dạo.”

“Đúng lúc buổi chiều anh rảnh, có thể đi cùng em.” Đường Ân khẽ gật đầu, giống như không nhận ra sự kháng cự của Bách Hợp, đầu vùi vào giữa cổ cô: “Muốn đi đâu?” Hơi thở lúc anh nói chuyện phun thổi cổ Bách Hợp khiến cô nhịn không được muốn giãy dụa, Đường Ân lại ôm chặt lấy cô, bờ môi khẽ di chuyển trên da thịt nhẵn bóng của cô, tình cảnh khiến Bách Hợp hơi giật mình, cuống quít muốn đẩy anh ra.

Tuy trước đó theo người khác thấy, quan hệ giữa hai người là người yêu, nhưng cảnh tượng chung sống hai người rõ hơn hết, Đường Ân chưa bao giờ làm chuyện như vậy với với Ôn Bách Hợp, anh vẫn luôn là người đàn ông giữ khuôn phép, tỉnh táo lý trí, không giống như là người đàn ông đang đắm chìm trong bể tình, ngay cả nắm tay Ôn Bách Hợp cũng chưa từng, càng không nhắc đến việc ôm hôn.

“Tùy tiện đi đâu đó, đi xung quanh.” Bách Hợp đưa tay chống trước ngực Đường Ân, muốn ngửa đầu ra sau, nhưng Đường Ân lại xoay người đè Bách Hợp dưới người, người anh chắn hơn phân nửa ánh sáng, cho hai người một không gian ra, bờ môi khẽ hôn vào trán và chóp mũi Bách Hợp, cuối cùng chạm vào môi Bách Hợp, Bách Hợp vừa định đẩy mặt anh ra, anh đã đưa tay nắm chặt đầu cô, giống như đang xác định điều gì đó, không đợi Bách Hợp mở miệng, môi Đường Ân đã kề sát trên môi Bách Hợp.

Trong nội dung câu chuyện không có tình huống này, người Ôn Bách Hợp nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai, lúc này bị Đường Ân áp chế, căn bản không thể đánh trả, Đường Ân sống nội tâm điềm đạm lúc trước giống như biến thành một người khác, cường thế bá đạo khiến người ta hơi sợ hãi. Trong nháy mắt đó, Bách Hợp cảm thấy mình như bị anh ta ăn sống nuốt tươi, tay của anh thăm dò di chuyển nhiều lần ở eo cô, giống như trong khoảng khắc sau đó muốn xé quần áo của cô ra, nhưng cuối cùng anh ta lại kiềm chế, chỉ ôm cô thật chặt, không buông tay nữa, nhưng chỉ như vậy đã khiến Bách Hợp đổ mồ hôi lạnh.

Buổi chiều Đường Ân gọi điện thoại, hai người đi xuống dưới lầu, đây là khu dân cư cao cấp, chủ đầu tư xây khu này thành một vườn hoa lớn, bên trong trừ tòa nhà có thể ở, vài biệt thự, chính là mấy tòa nhà cao tầng nhỏ mà thôi, trồng cây như vậy rất tốt, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng xa, hình như đi bảy tám phút mới có thể thấy một tòa nhà, vô cùng yên tĩnh, đương nhiên giá cả cũng không rẻ, Bách Hợp và Đường Ân đi dạo trong vườn hoa, lúc ánh mặt trời tháng chín chiếu vào trên người cô, người bên cạnh nắm lấy tay cô, chàng thanh niên tuấn tú nhìn chăm chú vào cô không hề nháy mắt khóe miệng mang ý cười như có như không, cảnh tượng kỳ lạ này khiến Bách Hợp có cảm giác mình và Đường Ân đã là cặp vợ chồng già.

Mấy ngày nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, từ sau khi Ôn Bách Hợp bị bệnh hằng ngày Đường Ân đều qua, sau đó sáng tối đều đến thăm cô. Sau ba ngày nghỉ chính là cuối tuần, vốn Ôn Bách Hợp bị thương vì tình cảm, là do Lưu Viễn Tề lúc đầu không quan tâm cô, sau khi bị bệnh không uống thuốc, vốn dĩ hi vọng dùng phương pháp này khiến Lưu Viễn Tề tới thăm mình, kết quả Lưu Viễn Tề không tới, ngược lại khiến mình bị bệnh nặng một trận, cuối cùng nghỉ ngơi hơn nửa năm mới hết.

Lần này Bách Hợp đương nhiên không có khả năng ngu như nguyên chủ như vậy, cô không nghĩ nhiều, uống thuốc đúng giờ, hơn nữa Đường Ân chăm sóc cô rất cẩn thận, lúc đầu là cảm nhẹ, mới vài ngày đương nhiên đã tốt hơn lúc trước.

Sáng sớm thứ hai Bách Hợp còn chưa rời giường, Đường Ân đã mang bữa sáng trong nhà chuẩn bị tới, bởi vì nguyên nhân cơ thể này quá yếu, Bách Hợp xuyên qua mấy ngày rồi định thử tìm cảm giác tinh thần đều rất chậm, theo việc tăng cao của giá trị vũ lực, theo lý mà nói cô luyện võ công phải dễ dàng hơn, nhưng lần này luyện không được tốt lắm, Bách Hợp định sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này trở lại không gian sẽ hỏi Lý Duyên Tỷ.

Đêm qua cô lăn qua lăn lại đến nửa đêm, bây giờ mệt đến mức mí mắt không mở ra được, mãi đến khi bên cạnh giống như có người nằm xuống, thứ gì đó ấm ấp cổ nàng ẩm ướt di chuyển giữa ngực cô, nặng trịch khiến cô hơi khó thở, lúc này Bách Hợp mới mở mắt ra, liếc nhìn thấy Đường Ân ép nửa người trên vào người cô, mặt chôn ở trước ngực cô, nút áo ngủ đã bị cởi ra mấy cái, giữa ngực ẩm ướt, hơi thở của anh lướt qua chỗ đó, khiến người ta nhịn không được cả người rã rời.

“Anh đang làm gì vậy.” Bách Hợp hơi đỏ mặt, đẩy đầu anh ra, Đường Ân không đeo kính dường như bớt đi vẻ điềm đạm, trông sắc sảo và u ám hơn, khóe mắt chân mày anh đều mang theo vẻ tàn bạo, thoạt nhìn không giống như một thanh niên vừa mới trờn hai mươi ba tuổi, ngược lại giống Đại tướng tay nắm quyền thế từng trải, mắt hơi có tia máu, trông rất sắc bén dọa người.

“Nên dậy thôi.” Anh điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy, áo sơ mi vốn thẳng tắp lúc này bị anh mở nút, nét mặt khôi phục sự bình tĩnh lúc trước, anh lấy kính mắt bị ném ở bên cạnh đeo lên, khôi phục bộ dạng hào hoa phong nhã trước đó.

Giống như vừa rồi chưa xảy ra việc gì cả, Bách Hợp theo bản năng đưa tay muốn nắm vạt áo của mình, lại cảm thấy mình như vậy giống như có chút chuyện bé xé ra to, cô mím môi, lỗ tai bất giác đỏ lên, Đường Ân cầm bữa sáng để ở bên cạnh nói: “Nhanh đi rửa mặt đánh răng, anh đã mang bữa sáng đã đến.”

Trong ánh mắt sắc bén giống như thợ săn của anh, Bách Hợp nắm chặt quần áo chật vật chạy về phía phòng tắm, cảm giác của Đường Ân cho cô rất kỳ lạ, nhất là việc giống như vậy, lúc Bách Hợp mở to mắt đối diện với Đường Ân, suýt nữa cho rằng mình sẽ bị anh ta nuốt vào trong bụng, tuy vẻ hung ác trong mắt anh ta chỉ thoảng qua mà thôi, nhưng cô lại thấy rõ.

Bất kể như thế nào, xem ra sau này phải khóa phòng lại. Cô rửa mặt xong đi ra, Đường Ân đã tìm giúp cô áo lót và váy liền áo hôm nay phải mặc, thời tiết tháng chín còn chưa lạnh lắm, mặc váy liền áo như vậy thêm áo len nữa vừa duyên dáng vừa thoái mãi. Thứ anh nhắc đến đương nhiên là cháo dưỡng sinh, vị hơi quen khiến Bách Hợp ngẩn người, trong lòng bất giác xuất hiện sự mờ mịt, động tác trong tay dần ngừng lại, thanh niên tuấn tú đang định cầm lược chải đầu giúp cô dừng một lúc, khóe miệng lộ ra ý cười rất nhỏ: “Làm sao vậy? Ăn không hết sao?”

Cháo Đường Ân mang đến hơi nhiều, thực sự Bách Hợp ăn không hết, hơn nữa, trải qua nhiều nhiệm vụ, cho dù cô là người có tâm địa sắt đá, lúc này cũng không khỏi có chút xúc cảnh sinh tình, cháo ngon đột nhiên cũng không hấp dẫn được cô nữa, Bách Hợp lắc đầu, Đường Ân ngồi xổm xuống trước mặt cô, mở miệng nói: “Đút tôi ăn.”

Bách Hợp ngẩn ngơ, cảm giác càng ngày càng quen thuộc khiến cô cảm thấy bất an, Đường Ân thấy cô không có động tác gì, tự cầm tay cô, từng thìa từng thìa cháo ăn xong, trong miệng nuốt cháo, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cô, giống như thứ anh ăn không phải cháo, mà là cô, cả người Bách Hợp cứng đờ, nhìn anh sau khi ăn cháo xong đặt bát cháo lại trển tủ đầu giường, không nói thêm gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.