Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 281: Vai phụ game online 18 (hoàn)



Người phụ trách mà trò chơi phái đến là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, sau khi nói vài câu vô nghĩa thì muốn Lâm Kiêu Dương lên đài phát biểu cảm nghĩ nhưng sau khi bị cự tuyệt thì mang vẻ mặt tiếc nuối rời đi. Đồ ăn được đưa vào,Bách Hợp bị Lâm Kiêu Dương lôi kéo ngồi bên cạnh anh, cô hé miệng cười lấy chiếc ly vốn để đựng nước trái cây của mình đưa cho một nhân viên đang rót rượu.

Hành động như vậy của cô khiến cho mọi người ngẩn ngơ, Lâm Kiêu Dương đưa tay chóng cằm không nói gì. Trên bàn có người nhìn thấy hành động như vậy của Bách Hợp thì ồn ào hai tiếng, sau khi người nhân viên rót rượu kia giúp cô rót gần nửa ly thì Bách Hợp đứng dậy.

“Tiểu Hợp, cậu muốn đi đâu vậy?” Hạnh Phúc Ngọt Ngào nhìn thấy hành động của cô thì cũng đứng dậy theo.

“Mình muốn đinh mời rượu Minh Tử Tô Tô.” Đây là cơ hội hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của Bách Hợp, cô muốn Minh Tử Tô Tô lại nổi danh trong game nhưng mà cũng không phải là mỹ danh. Cô muốn về sau Minh Tử Tô Tô không thể ngẩng đầu lên được nữa, muốn cô ta không thể ở lần gặp mặt này trở thành mỹ nữ có tiếng của Long Chiến Thiên Hạ, về sau lại càng có danh tiếng, cuối cùng công thành danh toại ở Long Thiên Thiên Hạ.

“Mời rượu? Minh Tử Tô Tô? Mình cũng muốn đi.” Tên thật của Hạnh Phúc Ngọt Ngào là Điền Điềm, trong trò chơi cô ấy và Minh Tử Tô Tô cũng vì một câu ‘Bà cô già’ mà kết thù oán, lúc này thấy Bách Hợp muốn làm khó Minh Tử Tô Tô, cô ấy nhếch miệng cười cũng nhanh chóng cầm ly bảo người ta rót rượu rồi đi theo Bách Hợp.

Lâm Kiêu Dương thấy hai người đi thì cũng rất tự nhiên đi theo.

Bàn tiệc của Ngạo Cốt Thiết Kỵ không náo nhiệt bằng bàn tiệc của Thiên Kiêu nhưng vì có một người đẹp hiếm thấy như Minh Tử Tô Tô nên vẫn gây ra một đợt oanh động.

Khi Bách Hợp bưng một chén rượu qua thì sắc mặt của Minh Tử Tô lập tức khó coi.

“Cô tới làm gì?” Không đợi An Thiên Lẫm mở miệng, Minh Tử Tô đã sầm mặt đứng lên nói: “Nơi này không chào đón cô!”

“Cũng không phải địa bàn của cô, ai cần cô hoan nghênh chứ?” Hạnh Phúc Ngọt Ngào ở trong game không thích Minh Tử Tô Tô, ở ngoài hiện thực cũng không thích Minh Tử Tô, chỉ mới nói một câu thì đã thấy Bách Hợp giơ cái chén trong tay về phía Minh Tử Tô: “Chuyện trước kia tôi không muốn so đo với cô nữa, hôm nay tôi tới đây là nói rõ ràng với cô, hy vọng cô về sau không quấn lấy anh hai của tôi nữa. Cửa nhà họ An chúng tôi không phải là ai cũng có thể bước vào. Nếu như cô tự nhận là mình còn có chút cốt khí thì uống một chén thề với tôi. Rượu tôi lấy chính là rượu trắng, nhưng mà nếu như cô không uống được thì lấy đồ uống khác cũng được.”

Bách Hợp mang vẻ mặt kinh miệt nói một câu, sao Minh Tử Tô có thể chịu được thích thích này, không nhịn được lấy ly rượu trắng đặt trước mặt Cố Ly Thừa, không để ý lời khuyên của hắn ta mà một hơi uống cạn. Mùi rượi cay khiến cho cô ta rơi nước mắt nhưng cô ta cố nén lại, không muốn làm trò cười cho Bách Hợp: “Tôi đã uống rồi. Cô cút đi, cửa nhà họ An các cô, có mời tôi cũng không vào.”

Không ngờ đơn giản như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp mừng thầm: “Nếu như vậy, hy vọng cô nói được làm được.” Cô lấy rượu nhấp môi một chút rồi nhanh chóng lui sang một bên.

Tiếp đó Hạnh Phúc Ngọt Ngào cũng làm theo cách của Bách Hợp cũng lừa Minh Tử Tô uống hết một ly rượu trắng, sau khi làm xong chuyện, hai người trao đổi ánh mắt không có ý tốt rồi nhanh chóng trở về vị trí của mình.

Mới ăn cơm được một nửa, Bách Hợp chú ý thấy bên bàn của Ngạo Cốt Thiết Kỵ, An Thiên Lẫm và ba người kia lặng lẽ rời khỏi.

Minh Tử Tô này bề ngoài có vẻ nhu thuận nhưng mà tửu lượng của cô ta cũng không cao, vừa uống đã say. Vừa rồi Bách Hợp và Hạnh Phúc Ngọt Ngào lừa cô ta uống hết hai chén rượu, tối đa không đến một tiếng thì cô ta sẽ náo loạn.

Đây là chỗ tốt của việc biết trước tình tiết tác phẩm. Bách Hợp rồi một lúc, kéo Lâm Kiêu Dương mượn tên tuổi của Ta Là Thượng Đế rất dễ dàng dẫn đề tài đến bang hội Ngạo Cốt Thiết Kỵ, nhất là trong hoạt động sau bữa tiệc của Long Chiến Thiên Hạ, cô đột nhiên kinh ngạc hô một tiếng nói là anh hai của mình có lẽ vẫn ở trên phòng, khiến cho mọi người chú ý đến chuyện An Thiên Lẫm mất tích.

“Không bằng gọi điện thoại mời bang chủ của Ngạo Cốt Thiết Kỵ xuống đây đi?” Người phụ trách của Long Chiến Thiên Hạ do dự một chút thì đề nghị, Bách Hợp lập tức hào phóng lắc đầu: “Không cần, đó là anh hai của tôi, cần gì phải gọi điện thoại chứ, để tôi đi gọi anh ấy.”

Cô nói xong thì làm ra vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu nói: “Chỉ là, chỉ là anh hai của tôi hình như giận tôi, có thể mời mọi người cùng đi với tôi không, đến lúc đó khuyên anh ấy đừng giận tôi nữa?”

Bách Hợp làm ra dáng vẻ không yên lòng lập tức làm cho nhiều người cùng chơi game vỗ ngực đồng ý. Hạnh Phúc Ngọt Ngào ở trong đám người che miệng cười, tuy rằng cô không biết vì sao Bách Hợp lại đột nhiên làm ra dáng vẻ này nhưng từ lúc vừa rồi hai người mời rượu Minh Tử Tô Tô thì Hạnh Phúc Ngọt Ngào có thể cảm giác được là Bách Hợp tuyệt đối có ý đồ gì đó.

Có thể thấy người mình không thích gặp xui xẻo thì đương nhiên nhiên cô rất vui vẻ, vì vậy cũng đi theo đoàn người, một hồi náo loạn như vậy, một đám người khoảng 20-30 người đi thang máy nhanh chóng đến trước cửa phòng An Thiên Lẫm. Lúc trước Bách Hợp đã sớm lấy thân phận mình là em gái An Thiên Lẫm để mượn thẻ phòng, không đợi mọi người gõ cửa đã mở cửa ra trước.

Trong phòng là một màn hoạt sắc sinh hương khiến cho đám đàn ông ngoài cửa thiếu chút nữa chảy máu mũi.

Quần áo nửa người trên của Minh Tử Tô đã bị cởi ra, nội y lỏng lẻo treo trước ngực cô ta. Cô ta cưỡi trên người Cố Ly Thừa, bên kia là Cố Ly Hoàn bị đánh ngã xuống đất, dáng vẻ của An Thiên Lẫm cũng rất chật vật.

“Anh Ly Thừa, anh, anh vì sao lại muốn dụ dỗ em! Rõ ràng em là bạn gái của Hoàn Hoàn, còn có các người nữa, các người ở trong game đều trơ mắt nhìn người khác bắt nạt em…..”

Giọng nói mềm mại nũng nịu của Minh Tử Tô truyền đến, một đám người ngoài cửa lập tức hóa đá rồi.

Bách Hợp ở trong đám người nhìn thấy tình cảnh như vậy, ngụm khí giận nghẹn ở trong lòng lâu ngày đột nhiên trở nên thông thuận hơn rất nhiều.

Có người lấy điện thoại mở ra chụp ảnh, lúc này mấy người đàn ông trong phòng mới phục hồi tinh thần lại. An Thiên Lẫm cuống quít cầm quần áo muốn phủ thêm cho Minh Tử Tô. Còn Cố Ly Hoàn đã sớm luống cuống, tuổi của cậu không lớn, làm việc cũng không được chín chắn như An Thiên Lẫm. Từ lúc một đám người chạy tới đây thì cậu đã bắt đầu hoảng hốt, ngồi dưới mặt đất không biết làm sao.

Cố Ly Thừa lại có phản ứng rất nhanh nhưng mà hắn lại không đành lòng đẩy tiểu yêu tinh ngồi trên người hắn xuống vì vậy chỉ có thể cố nén loại hành hạ ** này, oán hận trừng mắt nhìn những người chướng mắt ngoài cửa.

“….” Sau khi im lặng, Bách Hợp nhanh chóng cất chiếc di động vừa chụp ảnh lại, tiện tay kéo một người chắn trước người mình, lập tức trốn về sau.

Lâm Kiêu Dương có chút không biết nói gì nhìn cô trốn sau lưng mình, không vạch trần cô mà chỉ kéo Bách Hợp lùi về phía sau hai bước, tùy ý để người muốn xem náo nhiệt ở phía sau chen lên.

Khi Bách Hợp rời khỏi đó thì vừa cười hì hì gửi ảnh chụp cho An Cửu Long vừa nghe tiếng kêu khóc của Minh Tử Tô ở bên trong.

Lần này danh hiệu nữ thần của cô ta không thể khoác lên được nữa rồi, về sau Minh Tử Tô có tiếp tục chơi game thì cũng không còn mặt mũi nào nữa. Đời trước cô ta nổi bật như thế, đời này đã không thể nào nổi bật như vậy được nữa. Mà nhiệm vụ của cô là thay An Bách Hợp xử lý cô ta trong game cũng coi như là hoàn thành rồi.

Tuy rằng thủ đoạn có hơi vụng về một chút nhưng nhưng chuyện này cho dù Bách Hợp không nhúng tay vào thì vốn trong tác phẩm cũng đã xảy ra. An Thiên Lẫm và anh em nhà họ Cố  lúc đó được gọi là quân cử tranh giành nhưng lại bị Bách Hợp làm cho xảy ra trước mấy tháng.

Chuyện này của Minh Tử Tô được xem như là một ** trong hoạt động lần này của Long Chiến Thiên Hạ, khiến cho đám người chơi tụ hội càng náo nhiệt hơn.

Vì tối hôm đó tâm tình của Bách Hợp rất tốt nên trong hoạt động tiếp theo cũng uống mấy chén rượu hoa quả mà Lâm Kiêu Dương đem tới, sau cùng, chuyện bản thân bị người ta ôm về phòng ngủ một đêm cũng không biết, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện ra.

Khi Bách Hợp ngây ngốc mở mắt ra, gương mặt tuấn tú của Lâm Kiêu Dương cách cô rất gần. Cô suy nghĩ một lát sau mới hiểu được sự thật là tối hôm qua hai người ngủ cùng một giường.

Theo bản năng sờ sờ eo của mình, lại sờ sờ thân thể của mình, hình như cũng không có chỗ nào bất thường, tuy rằng Bách Hợp vẫn không hề có thực nghiệm với loại chuyện này nhưng mà cô cũng biết rằng nếu như mình bị người ta nhân lúc say rượu mà làm cái gì đó thì tuyệt đối là cô sẽ cảm thấy eo mỏi lưng đau. Nhưng mà cô lại không thấy khó chịu, có thể thấy được là tối qua Lâm Kiêu Dương cũng không hề lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Cô vốn nhẹ nhàng thở phào một hơi, có lòng muốn gọi Lâm Kiêu Dương tỉnh lại nhưng lại không hành động.

Trong lúc Bách Hợp còn ngơ ngác thì đôi mắt của Lâm Kiêu Dương mở ra, ánh mắt của anh giống như có một tia sáng trong sự mờ mịt, vô cùng mê người. Ánh sáng buổi sớm xuyên qua bức màn mỏng nhạt chiếu lên mặt anh khiến cho khuôn mặt tuấn tú vốn có hơi lãnh đạm của anh cũng nhiều hơi vài tia khói lửa nhân gian.

“Tỉnh rồi?” Anh vừa mới tỉnh dậy, giọng nói khói hơi khàn khàn, đôi tay liền ôm chặt thắt lưng của Bách Hợp, lại một lần nữa ôm người cô vào lồng ngực của mình: “Lại ngủ thêm một chút đi.”

Tay của anh còn vỗ vỗ trên lưng Bách Hợp, động tác thân mật giống như vợ chồng lâu năm vậy khiến cho Bách Hợp có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ quái.

“Anh là ai?” Lúc này Bách Hợp đã quên cả giãy dụa, theo bản năng mở miệng hỏi.

Vẻ mặt của Lâm Kiêu Dương hơi cứng lại, mi bắt buông xuống ngăn lại suy nghĩ trong mắt: “Ta là Thượng Đế.” Anh nói xong lời này thì lại chuyển ánh mắt lên gương mặt của Bách Hợp, ánh mắt kia tĩnh lặng như nước giếng, mang theo sự bình tĩnh quỷ dị: “Nhưng dường như em chưa từng nói với tôi em là Bách Biến Yêu Tinh?”

Lúc đầu Bách Hợp có chút xấu hổ nhưng sau đó lại phục hồi tinh thần lại, anh đang dùng cách này để chuyển trọng tâm vấn đề trong câu hỏi của mình đi, không khỏi lại nói:

“Tôi cảm thấy anh không chỉ là Ta Là Thượng Đế.”

Trong mắt Lâm Kiêu Dương có ý cười nhàn nhàn nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Đương nhiên, tôi còn có một tài khoản khác, tên gọi là Thiên Chi Kiêu Tử, tôi nghĩ em không xa lạ với cái tên này.”

Nghe anh nói như vậy, Bách Hợp thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, Thiên Chi Kiêu Tử, thì ra là Thiên Chi Kiêu Tử, khó trách lúc trước cô cảm thấy kỳ lạ là tại sao Ta Là Thượng Đế lại tìm cô, thì ra là từ lúc cô vào nhầm server thì đã quen biết rồi.

“Lúc trước không phải là tôi bảo em chờ tôi lúc 8 giờ sao, em có biết mỗi ngày có bao nhiêu người chờ đợi muốn gặp tôi không? Em có biết là tôi đã đợi em bao lâu không?” Lúc trước, một con boss Hôi Hùng Vương khiến cho anh chú ý đến Bách Hợp, mang một tia hy vọng mỏng manh, vốn muốn trong quá trình hai người từ từ kết giao để nghiệm chứng xem có phải là cô hay không, đáng tiếc về sau lại bị người ta cho leo cây. Lâm Kiêu Dương đợi rất nhiều năm, thậm chí đến thời điểm anh cho rằng người kia không thể xuất hiện ở thế giới này thì mọi chuyện trôi qua hai năm nhưng vẫn quay lại lúc khởi điểm, cô vẫn rơi vào tay mình như cũ.

Lời này của Lâm Kiêu Dương triệt để khiến cho Bách Hợp quên mất nghi hoặc lúc trước, chuyện này đã qua hai năm, lúc này gặp lại không hề có sự vui mừng khi gặp lại cố nhân chỉ có một cô gái đáng thương bị dọa đến ngây ngốc đối diện với Lâm Kiêu Dương có vẻ mặt âm trầm. Thậm chí cô còn quên hỏi Lâm Kiêu Dương vì sao lại ngủ trên giường của cô.

Khi Bách Hợp trừng mắt líu lưỡi không nói nên lời thì tiếng đập cửa ‘thình thịch thình thịch’vang lên. Lâm Kiêu Dương ngồi dậy, tiếng đầu kia lại vang lên như mưa, sức lực còn lớn hơn vừa rồi, gõ vừa nhanh vừa nóng vội.

“Tôi đi mở cửa.” Lâm Kiêu Dương thấy dáng vẻ muốn đứng lên của cô thì lại đẩy cô về giường nói. Anh vẫn mặc đồ ngủ nhưng lại không hề có ý định thay đồ đã trực tiếp ra ngoài mở cửa. An Thiên Lẫm như kẻ điên muốn xông vào phòng lại lập tức bị Lâm Kiêu Dương cản lại, vùng vẫy vài cái cũng không thoát ra được đành hô to: “An Bách Hợp! Em nói hươu nói vượn cái gì với ba ba vậy, em lập tức theo anh đi giải thích với ba ba, em…..” Trong miệng hắn mắng một câu mà người Hongkong dùng để mắng lưu manh bụi đời khiến cho Lâm Kiêu Dương một tay đã quẳng hắn ta ngã trên mặt đất, không đợi An Thiên Lẫm nói tiếp thì một chân đã đạp xuống lồng ngực của hắn.

Cho dù lúc này Lâm Kiêu Dương chỉ đi dép lê đế mềm của khách sạn nhưng lần này An Thiên Lẫm bị đạp trúng cũng bị đau không nhẹ, sắc mặt vô cùng khó coi. Ngày hôm qua Bách Hợp gửi ảnh chụp của hắn với Minh Tử Tô cùng hai anh em nhà họ đến di động của An Cửu Long, còn nói hắn tụ tập đi chơi gái! Sáng sớm hôm nay An Cửu Long đã gọi điện thoại qua thóa mạ hắn một trận, lúc này nghe được quản gia của nhà họ An nói cha mẹ của hắn đều đang ngồi máy bay đến thủ đô rồi.

“Bây giờ anh bị em hại chết rồi. Rốt cuộc anh làm gì có lỗi với em chứ!” An Thiên Lẫm nghe thấy giọng điệu của ba ba rất phẫn nộ. Tuy An Cửu Long chỉ có một người con trai là hắn nhưng từ nhỏ đến giờ người An Cửu Long thích nhất không phải là hắn, thậm chí còn định giao toàn bộ tài sản của nhà họ An và cổ phần trên danh nghĩa của ông cho An Bách Hợp. An Thiên Lẫm nghĩ như vậy, trong lòng đương nhiên suy đoán Bách Hợp làm như vậy là cố ý mưu đồ tài sản của nhà họ An, cho dù lúc này đứng trước mặt hắn là Lâm Kiêu Dương thì hắn cũng không nhịn được:

“Ba mẹ đã đến nội địa rồi, em lập tức giải thích với ba mẹ, nói là em chỉ nói đùa, Tô Tô chỉ là một người quen biết trong game, chỉ là bạn bè, nếu không anh sẽ không bỏ qua cho em.”

“Em sẽ không giải thích, nếu muốn giải thích thì tự anh đi giải thích đi, em nhìn thấy anh chơi gái đấy.” Bách Hợp chậm rãi ngồi dậy, tìm quần áo trong vali để thay: “Không phải là anh chơi cô ta thì cô ta chơi anh, cái gì mà bạn bè trong game, anh cho em là kẻ ngốc sao?”

An Thiên Lẫm bị tức đến mức muốn nôn ra máu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì Lâm Kiêu Dương trực tiếp nhấc hắn lên: “An thiếu gia, cẩn thận bình tĩnh lại một chút đi.”

Đóng cửa lại nhốt tiếng rống giận của An Thiên Lẫm ở ngoài cửa, lúc này Bách Hợp mới chuẩn bị tắm rửa thay đồ rời khỏi thành phố ven biển. Tuy rằng cô vốn chuẩn bị ở thêm mấy này nhưng vừa tới đã gặp Lâm Kiêu Dương, hơn nữa vợ chồng An Cửu Long cũng đã đến nội địa, về tình về lý thì cô cũng không thể ở lại thành phố ven biển không trở về thủ đô. Dù sao mục đích của cô trong hoạt động gặp mặt offline lần này cũng đã đạt được, vì vậy lúc này Bách Hợp chuẩn bị rời đi.

Chỉ là đợi đến khi kéo vali hành lý ra khỏi khách sạn thì Bách Hợp đã nhìn thấy Lâm Kiêu Dương ở bên ngoài, buồn bực ngồi xe của anh đến sân bay, mua vé của chuyến bay gần nhất về đến nhà họ An.

Vợ chồng An Cửu Long cũng đã đến nội địa từ mấy tiếng trước, thậm chí còn thừa dịp Bách Hợp chưa trở về đã đi tới nhà họ Minh một chút. Đến lúc nhục mạ cha mẹ của Minh Tử Tô đến mức không ngẩng đầu lên được mới gióng trống khua chiêng trở về. Khi mẹ An lấy chi phiếu đập thẳng vào mặt cha mẹ Minh Tử Tô thì hầu như tất cả hàng xóm mà nhà họ Minh quen biết mấy chục năm đều biết, nhà họ Cố cũng ở cách vách. Lúc nghe được hai đứa con trai của mình cũng ở trong đó thì thiếu chút nữa bị tức chết, lúc này ba Minh cũng bị đưa đi bệnh viện, mọi chuyện càng náo càng lớn. Cho nên buổi sáng lúc An Thiên Lẫm thiếu chút nữa đã trúng một đấm của Cố Ly Thừa thì hắn mới nghĩ đến việc tìm Bách Hợp báo thù.

“Mẹ, mẹ thực sự cầm chi phiếu đi cho người nhà họ Minh để họ tìm người dạy dỗ quy củ cho Minh Tử Tô sao?” Bách Hợp không nhịn được cười, trong nội dung tác phẩm thường xuyên xuất hiện tình tiết lấy tiền ném vào mặt người khác, lúc này không ngờ cô cũng nghe được một chuyện thật. Sau khi về đến nhà, Bách Hợp được mẹ An lôi kéo nói chuyện này thì không nhịn được cười đến ngã ngửa.

“Đương nhiên, nhưng mà mẹ thấy hai vợ chồng nhà họ Minh kia tính tình vừa thối vừa cứng đầu hơn nữa lại nghèo túng cho nên mới lấy tiền để khiến bọn họ nhục nhã, dù sao bọn họ cũng sẽ kiêu ngạo không thèm nhận, nếu không con thực sự cho rằng mẹ sẽ ngốc đến mức đưa tiền cho bọn họ sao?” Mẹ An vén tóc nói. Bà có thể gả cho người làm ăn như An Cửu Long thì chứng tỏ rằng bà cũng không phải loại người không có não. Cho dù có ngu ngốc thì làm vợ chồng vài chục năm cũng học được một chút da lông. Cũng chỉ muốn khiến nhà họ Minh tức giận thôi, sao có thể thực sự lấy tiền cho bọn họ, cũng không xem bọn họ dựa vào cái gì!

Bách Hợp nghe nói như vậy lại không nhịn được cười một trận. Bên kia An Cửu Long đang hàn huyên vài câu với người đưa Bách Hợp về là Lâm Kiêu Dương, ánh mắt nhìn Bách Hợp có vài tia khác thường.

Mẹ An hiền lành nhìn con gái, còn đang nói trên người cô chỗ nào gầy đi, chỗ nào xanh xao. Số lần người mẹ này xuất hiện trong tác phẩm cũng không nhiều, trong trí nhớ của An Bách Hợp cũng không thường xuất hiện nhưng mà đời này lại đối xử với cô rất tốt. Giống như là nếu như để bà ấy chọn lựa giữa cô và An Thiên Lẫm thì bà sẽ không hề do dự mà chọn cô, điều này khiến cho Bách Hợp cảm thấy rất kỳ quái. Cũng chính vì vậy nên lúc trước khi An Cửu Long bảo cô về Hongkong, có người mẹ này đối xử thật lòng nên Bách Hợp thực sự không đành lòng lạnh lùng với bà, vì vậy mới nán lại một thời gian với bà, tình cảm của hai mẹ con còn hơn cả trong tình tiết.

Hiện tại hai vợ chồng An Cửu Long đến nội địa, cứ như vậy mà ở lại đây, không hề có ý định muốn rời đi. An Thiên Lẫm bị bọn họ nhìn chằm chằm, mỗi ngày giống như ngồi tù vậy, không thể tùy ý lên mạng cũng không thể tùy ý tìm hai anh em nhà họ Cố, chỉ có thể cả ngày theo An Cửu Long đi gặp khách hàng. Khi Bách Hợp đang vui sướng khi người gặp họa thì hôn sự của cô cũng được An Cửu Long định ra. Không có gì bất ngờ, cô bị đính hôn cho Lâm Kiêu Dương, lễ đính hôn được tổ chức nhân lúc hai vợ chồng An Cửu Long còn ở nội địa. Hai bên đều giống như sợ đối phương đổi ý vậy, nhanh chóng tổ chức đính hôn, hôn lễ được định là nửa năm sau.

Khi Bách Hợp không thể phản kháng được thì có bỏ thời gian lên trò chơi một lần. Nghe nói Lâm Kiêu Dương đã giao bang hội cho Vô Cùng Bận Rộn xử lý, gần đây anh không online nữa, trong trò chơi cũng nhiều người mới hơn, những đại thần phía sau cũng dần đuổi kịp anh. Chỉ lầ không có tin tức của Minh Tử Tô Tô nhưng mà theo như diễn đàn nói thì cô ta dường như đã có tiếng xấu trong trường, chuyện quyến rũ anh em nhà họ Cố đã truyền khắp nơi, cho dù cô ta đã lên năm 3 nhưng nhà trường vẫn quyết định đuổi học. Cô ta vừa đi đã không có ai nghe được tin tức gì của cô ta nữa nhưng mà trong trò chơi thì khẳng định là cô ta không thể nổi bật như trước nữa.

Tâm nguyện của An Bách Hợp là muốn xử lý Minh Tử Tô tuy không trực tiếp thô bạo như trong tưởng tượng của cô ấy nhưng mà đã được Bách Hợp giải quyết theo một phương thức khác. Đã không còn Minh Tử Tô nữa, đám người Cố Ly Thừa đương nhiên cũng không chơi tiếp nữa còn An Thiên Lẫm vì bị An Cửu Long nhìn chằm chằm cả ngày nên cũng không có cách nào lên trò chơi. Thành viên của Ngạo Cốt Thiết Kỵ nhanh chóng giải tán, một bang hội lớn ngày trước lên như diều gặp gió của server 1 cứ tan rã như vậy.

Những người này đã không còn tồn tại nữa, Bách Hợp đương nhiên cũng không muốn chơi nữa, xóa bỏ phần mềm Long Chiên Thiên Hạ trong máy, sau khi thanh lý xong thì máy tính lại khôi phục lại dáng vẻ không có một trò chơi nào của hai năm trước đây. Trong lòng Bách Hợp giống như hoàn thành một tâm nguyện gì đó vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nửa tháng sau, Bách Hợp thu dọn hộ chiếu và đồ đạc lén trở về Hongkong, cô không thể nào gả cho Lâm Kiêu Dương bởi vì cô không hề nghĩ sẽ lập ra đình, huống chi tâm nguyện của nguyên chủ là có được Lâm Kiêu Dương xong thì đá anh ta, hiện tại cô xem như là hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà thôi.

Chỉ là, tại sân bay Hongkong, người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài một chiếc xe, tay cầm văn kiện ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười. Nụ cười kia quen thuộc giống như nhiều năm trước đã từng thấy qua lại giống như ngày nào đó khi mới vào trò chơi khiến cho Bách Biến Yêu Tinh dù làm thế nào cũng không tránh được Thiên Chi Kiêu Tử vậy. Lâm Kiêu Dương đứng trước cửa xe, mở cửa đợi cô ngoan ngoãn đi vào.

Thủ đoạn này giống như lúc trước anh dùng bộ da thỏ của mình để dụ mình làm công cho anh ta vậy, lúc này chẳng qua thay đổi phương thức mà thôi. Thực ra về sau Bách Hợp đã hiểu ra Hôi Hùng Vương là một con boss cổ quái nhất Long Chiến Thiên Hạ, sẽ rơi ra trang bị vô cùng không tồi nhưng nhất định phải có người đánh thức nó trong kỳ ngủ đông, sau khi bị nói đánh chết trong một chiêu thì người còn lại phải giết được nó. Cô vẫn cố gắng để cho bản thân mình quên đi chuyện lúc trước nhưng mà lúc này, những đều nên nhớ tới và không nên nhớ tới thì cô đều nhớ tới. Thậm chí không hiểu vì sao cô còn nghĩ đến Lý Duyên Tỷ trong không gian, nghĩ đến người thanh niên cho dù bị cấm chú trói buộc cũng vẫn mỉm cười với cô trong tác phẩm Đại hải  không nội dung kia.

Tuy rằng không phải cùng một người, dáng vẻ hay tên tuổi cũng không giống nhưng lúc này lại cho cô cảm giác giống nhau, trái lại khiến cho cô nhớ đến người đàn ông trong không gian kia, tuy không nói nhiều với cô nhưng lại giúp đỡ cô rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.