Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 320: Thiếu nữ cho cương thi ăn (7)



Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Bộ dáng tên cương thi này hỏi tên mình, Bách Hợp đột nhiên nhớ tới thiếu niên áo trắng chậm rãi bước ra khỏi làn sương mù lúc trước, hắn ta nói hắn ta tên Dung Ly.

Cảm giác giờ khắc này hai chữ ‘Dung Ly’ giống như không có trở ngại bật ra khỏi miệng, phảng phất như không có từ nào thích hợp với hắn ta hơn hai chữ này, thậm chí Bách Hợp nhớ tới rất nhiều chuyện nàng đều đã từng không muốn nhớ lại cũng đã từng đè xuống đáy lòng. Nàng có thể gọi tên cương thì này là Dung Ly, như vậy sẽ làm cho nàng có một loại cảm giác vẫn có người làm bạn như trước trong nhiệm vụ lần này, như vậy sẽ làm cho nàng cảm thấy an tâm, bởi vậy khi Bách Hợp nói ra hai chữ ‘Dung Ly’, đầu tiên là chính mình đều lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh, nàng liền bình tĩnh lại.

“Dung Ly?” Cương thi tự mình lặp lại, không nhịn được lại nói: “Dung Ly.” Lúc này hình như nó đang xác định gì đó, trên mặt không tự chủ lộ ra tươi cười: “Hóa ra ta chính là Dung Ly.”

“Ngươi chính là Dung Ly, về sau người ta hỏi tên của ngươi, ngươi liền nói ngươi là Dung Ly.” Nhớ tới thiếu niên mang theo vẻ mặt nghiêm túc giới thiệu chính mình tên là Dung Ly lúc trước, Bách Hợp mím môi, nàng nói xong lời này, rất nhanh lại đè nén trí nhớ đang tràn ra lung tung trong lòng mình xuống, nhưng nàng thì đã bình tĩnh lại, có điều tên cương thi trong quan tài lại hình như có chút kích động, ngón tay lại bắt đầu cào vào vách quan tài, Bách Hợp trừng nó vài cái, lập tức nhìn thấy ống tay áo đã cũ nát mà nó đang mặc, nó đang mặc bộ quần áo liệm đã ố vàng kia, bởi vì cương thi không còn là vật sống, trên người sẽ không xuất hiện mồ hôi như con người, cho dù chính mình đã liên tục bắt buộc nó thay quần áo vải thô lấy trộm được, nhưng nó vẫn mặc bộ áo liệm này của nó.

Bách Hợp nhớ tới cặp mắt không có ý tốt kia lúc đi của tên đạo sĩ vào hôm nay, lúc đó chỉ cảm thấy có lẽ tên đạo sĩ kia thấy được chính mình, muốn bắt Kiều Bách Hợp về làm lò luyện đan, nhưng lúc này Bách Hợp lại nhớ tới, tên đạo sĩ kia hẳn là đã thấy được áo liệm mặc trên người cường thi, nghĩ đến đây, lưng Bách Hợp liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Mau đứng lên, chúng ta phải dọn nhà.” Bách Hợp không chút nghĩ ngợi thúc giục cương thi đứng lên, nếu nàng đoán sai, thì hôm nay một người một thi gặp được nhiều người như vậy, liền dọn nhà cũng không sao cả, đổi chỗ khác sống tiếp, với những người đã có thể không cần ăn uống như họ cũng không có gì khác nhau. Nhưng nếu nàng đoán đúng, như vậy một khi tên đạo sĩ hoài nghi thân phận của cương thi, lúc trước hắn ta đã luôn mưu đồ muốn thu phục tên cương thi này, hơn nữa có được cỗ thân thể này, lúc này một người một thi rời khỏi đây, tất nhiên càng đúng đắn.

“Dọn nhà?” Vừa được đặt tên, cương thi nghe nói như thế không chút do dự liền nhảy xuống khiêng quan tài lên vai, đang lúc nó định phá nóc nhà bay lên, thì một cái quạt màu vàng đột nhiên bay thẳng vào nó, tuy nó đã tu luyện mấy năm, hôm nay đã tu luyện ra linh tính, nhưng kỳ thật cũng chưa từng trải qua chiến đấu chân chính, tuy bản năng cảm giác được cái quạt màu vàng này khiến nó không thích, nhưng nó cũng không tránh né, ngược lại Bách Hợp ở trong quan tài nhìn thấy tình huống như vậy, tranh thủ thời gian ngồi dậy, trên tay kết ấn sau đó nhanh chóng thu cái quạt vàng này vào trong tay!

“Ngược lại có vài phần bản lĩnh.”

Tiếng cười lạnh ‘Ha ha’ của tên đạo sĩ vang lên, khu rừng vừa nãy còn yên tĩnh, bỗng nhiên liền xuất hiện mấy ánh lửa lác đác, từng đám đạo sĩ ăn mặc chỉnh tề cầm vũ khí thu phục cương thi trong tay lần lượt bước ra khỏi bụi cỏ, trên người bọn họ không biết dùng cái gì, vậy mà che giấu mùi vị của chính mình, lúc này ánh lửa trong đêm đen chiếu sáng cả bầu trời, mỗi người đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp và cương thi đang bị bao vây ở giữa.

“Kiều Bách Hợp, không nghĩ tới ngươi rời khỏi sư môn, lại sống chung với một con cương thi! Hôm nay ta không thể không cùng các vị đạo trưởng thanh lý môn hộ, bắt ngươi về xử trí!” Sư phụ trước đây của Kiều Bách Hợp cũng đứng trong đám người. Lúc này đứng bên cạnh hắn ta là rất nhiều đạo sĩ mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đều khẩn trương nhìn Bách Hợp chằm chằm, giống như cương thi chỉ cần đảo mắt một cái, liền có thể dọa họ rút lui một bước vậy.

Trong lòng Bách Hợp trầm xuống, lúc đầu nàng còn tưởng rằng tên đạo sĩ này là tới tìm yêu quái gì đó, lúc này xem ra nơi nào là tìm yêu quái gì, chính là phân công nhau nhằm vào bọn họ. Xem ra đám người này đã nhận ra thân phận của cương thi bên cạnh, tuy không biết bọn họ dựa vào gì mà nhận ra, nhưng theo bản năng Bách Hợp lại có dự cảm tối nay chính mình và cương thi có khả năng gặp chút rắc rối rồi.

“Các ngươi dựa vào cái gì nói hắn ta là cương thi?” Bách Hợp cố nén lo lắng trong lòng, đứng trong quan tài: “Các vị đạo trưởng đều biết cương thi là người sau khi chết mới thành, nhưng đồng bạn bên cạnh thân thể ta tên là Dung Ly, hắn ta có thể nói chuyện biết chạy nhảy, có chỗ nào giống cương thi?”

“Ngươi nói không phải thì không phải sao? Tối nay mặc cho lưỡi ngươi có hái ra hoa sen, thì cũng thà giết lầm, cũng không thể buông tha!” Một tên đại hán có mặt chữ quốc, để râu quai nón, mặt than lồng ngực đỏ dáng người khôi ngô đứng dậy: “Trừ ma vệ đạo, cho dù giết nhầm một ngàn, cũng không thể buông tha một cái!”

“Kiều Bách Hợp, nếu ngươi có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, sư phụ còn có thể thả cho ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách vi sư bắt ngươi về, cho ngươi huyết tế tổ sư!” Tên đạo sĩ cũng hét lớn tiếng theo, rất nhiều người lần lượt lấy chuông chiêu thi cùng với vài món đồ chuẩn bị ra, đồ vật trong tay một vài tiểu đạo sĩ không có tác dụng gì với cương thi, nhưng vật phẩm trong tay một vài lão đạo sĩ lại khiến cho cương thi bắt đầu buồn bực bất an, trong miệng nó phát ra tiếng ‘Ô ô’ như đang cảnh cáo, bởi vì trước kia chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này, tuy nó cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không xoay người chạy trốn.

Bách Hợp cũng đi nhảy ra khỏi quan tài theo, đến giờ này ngày này tình trạng này, nhìn đám đạo sĩ liền biết là không có hảo tâm, đừng nói hôm nay trong lòng nàng đã xem tên cương thi này thành Dung Ly trước kia, đồng bạn trước kia, vì thế sợ rằng chính là chết đi, hôm nay nàng cũng không có khả năng nghe lời một đám đạo sĩ muốn thương tổn nàng mà cách xa cương thi đã làm bạn với nàng nhiều năm, lại chưa từng thương tổn một sợi tóc của nàng.

“Hừ! Gian ngoan mất linh!” Có người quát to một tiếng, rất nhiều đạo sĩ bắt đầu bày trận pháp, trong miệng đám đạo sĩ này niệm mấy từ, Bách Hợp thấy rõ ràng, ngoại trừ mấy lão đạo sĩ trong đó là xác thực có vài phần bản lĩnh thật sự, có lẽ thực lực đã vượt qua Thai Tức kỳ ra, thì trong đám còn lại chỉ có mấy đạo sĩ mới đến Thai Tức kỳ, phần lớn đạo sĩ đều chỉ Luyện Khí kỳ thậm chí còn không đến tiêu chuẩn Luyện Khí kỳ, bởi vậy nàng muốn chạy thoát ngược lại dễ dàng, có thể là vì trong trận pháp này có rất nhiều đồ vật khắc chế cương thi, miếu đạo sĩ trên núi Bàn Long hưng thịnh nhiều năm, đối phó cương thi đúng là rất có nghề, Bách Hợp không biết tên cương thi này có thể thoát được hay không.

“Chạy!” Bách Hợp vỗ vỗ tay cương thi, ra hiệu cho nó cõng mình lên, lúc mấy cây quạt nhỏ bay về phía nàng, tay nàng liền đánh thành kết, rất nhanh thu quạt vào trong trong lòng bàn tay.

Hành động này thật vượt xa dự kiến của đám đạo sĩ, một lão đạo sĩ có ánh mắt như điện vô ý thức kinh hô: “Đây là đạo pháp gì?”

“Thủ ấn này, ngược lại có chút giống tổ sư gia lưu lại lúc trước.” Lão đạo sĩ mặc áo có in chứ Thiên Địa nói xong lời này, trong mắt mọi người không khỏi hiện lên sự tham lam, nhưng Bách Hợp cũng mặc kệ điều này, liền trực tiếp thúc giục cương thi tranh thủ thời gian chạy.

“Đừng để bọn chúng chạy, đồ tổ sư gia để lại không được phép rơi vào tay người ngoài!” Có người hô to một tiếng, một đám đạo sĩ rất nhanh đứng thành trận đồ bát quái, bởi vì đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa những đạo sĩ này thỉnh thoảng ném mấy lá bùa, rất nhanh đã bám trụ bước chân cương thi. Nhưng chắc là họ còn có chút kiêng kỵ cương thi, nên bởi vậy cũng không dám đuổi tới gần.

“Giao đồ của tổ sư gia ra, cách xa nghiệp chướng này, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết.” Người trong Thiên Địa môn hô một câu, sư phụ Kiều Bách Hợp liền không tự chủ được nói: “Đạo trưởng, ban đầu chúng ta cũng không phải thỏa thuận như vậy.”

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, hô hào trừ ma vệ đạo gì, ý niệm trong lòng còn không biết xấu xa cỡ nào. Tuy đám người này người đông thế mạnh, lúc này tập trung đến đây hơn nữa vừa nãy còn hô những lời kia, trong lòng nàng nơi nào không biết đám người này chắc chắn là đã thỏa thuận cái gì rồi, trong lòng nàng nổi giận, ống tay áo phất lên thu lại mấy cây quạt mà mình vừa mới quăng ra, niệm khẩu quyết sau đó liền tùy tiện quăng thẳng vào đám người này.

Tuy nói nàng cũng không đánh ai, nhưng bởi vì đám đạp sĩ ở đây thật sự quá nhiều, mà thực lực hiện tại của Bách Hợp đã đạt tới Thai Tức kỳ, vì vậy lúc quăng ra ngoài vẫn nghe được vài tiếng kêu thảm thiết.

Hành động này chọc giận đám đạo sĩ, có người không nhịn được mắng: “Yêu nữ thật đáng hận, không thể nương tay nữa, Vương sư huynh, nếu để bọn chúng chạy thoát, muôn dân trăm họ trong thiên hạ chỉ sợ liền có đại nạn rồi.”

“Sư đệ nói đúng.”

Có người lên tiếng, mấy lão đạp sĩ có thực lực cao cường liên thủ bày ra một cái lưới bằng sét. Một chuỗi tiếng sấm sét liên tiếp dày đặc đánh xuống, Bách Hợp ngược lại không sợ, nhưng tóc trên đầu cương thi thì đã bắt đầu bị tia lửa điện đốt quăn. Cái này khiến cho hung tính của nó bắt đầu đại phát, cũng không nhịn được nữa, trong miệng phát ra tiếng ‘Ô Ô’, hai cái răng nanh liền lồi ra.

“Quả nhiên là phi thi!” Như xác định cái gì, đám lão đạo sĩ đều không có nương tay nữa, phi kiếm pháp thuật,… mọi thủ đoạn đều đem ra, lúc này cương thi quăng Bách Hợp lên lưng mình, liền trực tiếp nhào tới tên đạo sĩ gần mình nhất giống như một tia chớp, tiện tay bắt một cái, cái móng tay chẳng biết đã dài ra từ lúc nào đã rạch nát bụng một tên đạo sĩ.

Chỉ trong tích tắc, nó ngược lại chỉ nghe được tiếng kiêu thảm thiết của một đám đạo sĩ, máu chảy đầy đất. Lúc này trên người nó dính đầy bùa chú, hành động hiển nhiên chậm hơn trước một chút, trên đầu trên người Bách Hợp cũng bị dán đầy bùa, rất nhiều đạo sĩ lúc này trong miệng vừa niệm chú ngữ vừa ném bùa chú, tuy nói một hai lá bùa này không ảnh hưởng gì đến cương thi, nhưng nếu số lượng nhiều, đến cùng giống như kiến cắn chết voi vậy, vẫn làm cho trên gương mặt vốn trắng nõn của nó lộ ra vài phần hắc khí.

Cương thi mang theo Bách Hợp đánh tới đám đạo sĩ này, trong lúc một đám đạo sĩ trốn trước trốn sau, một cái lão đạo sĩ nghiêm nghị hét lớn: “Nghiệp chướng to gan!”

Đạo sĩ kia vừa dứt lời, cương thi vốn đang đánh về phía đạo sĩ bình thường liền lập tức xoay người, tay chui vào lồng ngực lão đạo sĩ vẫn còn đang cầm kiếm gỗ đào trong tay, lão đạo sĩ không có nửa điểm phòng bị nháy mắt liền bị nó rút hết nội tạng ra, cả người mở to mắt, trường kiếm trong tay lập tức rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.