Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 321: Thiếu nữ cho cương thi ăn (hết)



“Sư huynh!” Lão đạo sĩ có thực lực mạnh nhất trong đám đã mất, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nàng và cương thi cùng phối hợp, cho dù không đạnh lại mấy người này, nhưng muốn chạy hẳn là không khó.

“Tên nghiệp chướng này quá hung hãn, lại thông nhân tính hết sức giảo hoạt, cần phải nghĩ biện pháp trị nó.” Một lão đạo sĩ không nhịn được lo lắng nói, “Phi thi cũng không sợ ánh sáng, nếu để nó chạy, sau này muốn tìm nó sẽ rất khó khăn.”

“Bắt nó uống máu! Nó chưa từng hút máu người, lúc này lý trí còn đó, một khi nó uống máu người rồi, lý trí sẽ rối loạn, liền dễ dàng chế phục như súc vật vậy.” Lúc này sư phụ Kiều Bách Hợp đang trốn sau lưng một đám đạo sĩ, vẻ mặt chật vật, đề nghị này của hắn ta vừa ra khỏi miệng, một đám đạo sĩ không nói hai lời bắt đầu tập trung lại, Bách Hợp nghe được cũng thấy không ổn, trong lòng oán hận không thể đâm sư phụ của Kiều Bách Hợp hai đao cho chết. Tên cương thi này sống chung với nàng xác thực là chưa từng uống máu người, nàng vỗ vỗ lưng cương thi, một tay giúp nó gỡ mấy lá bùa trên người, trận hỗn chiến vừa rồi nó giết mấy người, nhưng trên người vẫn có rất nhiều vết thương chằng chịt, có chút da tróc thịt bong, phát ra mùi khó ngửi.

“Không được uống máu người.” Nàng dặn dò một câu, cương thi không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng: “Ô ô…”

Chính vào lúc này, một chậu máu lớn giội thẳng xuống, chóp mũi của Bách Hợp chỉ ngửi được mùi máu tanh liền có vài giọt chui thẳng vào trong miệng mình, còn mang theo vài phần ấm áp, khiến nàng buồn nôn đến suýt nữa nôn ra, chắc  đám đạo sĩ kia đã nghe lời của sư phụ Kiều Bách Hợp, đi thu thập máu người.

Đầu kia cương thi vốn đang ngửa mặt lên trời thét dài, lúc này Bách Hợp đã có thể uống phải một chút máu người, thì tất nhiên nó cũng đã nếm được rồi. Cho dù chỉ có vài giọt nhỏ, nhưng màu mắt của nó đã bắt đầu nhanh chóng biến thành đỏ. Cương thi khát máu vốn chính là thiên tính, trước kia chỉ là chưa từng nếm thử mùi vị của máu, không biết nên không uống, lúc này một khi nếm được rồi, nó lập tức trở nên cuồng bạo, cũng mặc kệ Bách Hợp còn đang nằm trên lưng mình, trong chớp mắt cuồng tính đại phát, nhào tới tên đạo sĩ gần mình nhất, răng nanh thò ra, há mồm liền cắn vào cổ một người.

Bách Hợp bị lắc đến đầu óc quay cuồng, trong lòng cười khổ, cho nên nói đã không có chuyện gì thì ngàn vạn đừng tùy tiện gây ồn ào, cái miệng này vừa vặn chờ người ta đổ máu vào mà.

“Thành.” Có người kinh hỉ hoan hô một tiếng, lúc Bách Hợp bị tên cương thi này lắc đến suýt nôn ra, chỉ cảm thấy máu của tên đạo sĩ bị cắn nát cổ kia đổ đầy người mình, thi thể rất nhanh ngã xuống đất.

Một đám đạo sĩ bắt đầu niệm. Tên cương thi vừa nãy còn không có phản ứng với những âm thanh này giờ đây đã bắt đầu cảm thấy bất an, trên trời ẩn ẩn xuất hiện tiếng sấm, bởi vì trước kia cương thi là dùng tinh hoa của Nhật Nguyệt để tu luyện, cũng chưa từng chạm vào máu người, cho nên dù nó không nên thuộc về chúng sinh Tam giới, thì nó vẫn sống bình an, nhưng lúc này bị một đám đạo sĩ hãm hại, nó lại dính vào máu người, mở sát giới, muốn đối phó với nó liền không khó khăn như lúc nãy nữa.

Cái này giống như muốn giết một người xấu không khó, dù sao muốn giết người xấu có trăm ngàn kiểu mượn cớ. Nhưng muốn giết một người tốt, ngươi lại cần biến hắn ta biến thành người xấu rồi mới đối phó.

Cái gọi là danh môn chính phái, cũng chỉ là như thế, luôn mồm hô hào trừ ma vệ đạo, kỳ thực chỉ là tham niệm quấy phá mà thôi, dù sao nếu có thể luyện hóa một cỗ phi thi làm thủ hộ môn phái, thì tất nhiên ích lợi vô cùng.

Một ngọn lửa giận vô danh bùng lên trong lòng Bách Hợp, đầu bên kia cương thi đã như một con dã thú bị chọc giận, gặp người liền cắn, Bách Hợp dùng một tay nắm chặt lấy cổ của nó, lúc thấy nó nhào tới lão đạo sĩ, không đợi lão đạo sĩ chống cự, Bách Hợp liền dùng pháp thuật bao vây nó, thẳng đến khi cương thi cắn sâu vào cổ lão đạo sĩ, lão đạo sĩ mới mở to mắt, vẻ mặt không cam lòng ngã xuống.

Trong khi rừng vừa nãy còn tiếng người ồn ào, lúc này rất nhanh thây chất khắp nơi, mấy đạo sĩ còn lại giờ cũng chỉ đang vất vả chống đỡ, cương thi lảo đảo, ranh nanh bên khóe miệng nhỏ ra huyết, hai mắt đỏ sậm muốn đi đến chỗ mấy người này.

“Nghiệp chướng, ngươi giết nhiều người như vậy, bổn tọa liền luyện hóa ngươi thành thủ thi nhân, ngàn vạn năm trấn thủ núi Bàn Long.” Vốn là bảy tám lão đạo sĩ, lúc này chỉ còn hai người, còn là bộ dạng chật vật, nhưng lúc họ nhìn thấy con cương thi rõ ràng không còn hung hãn bằng lúc trước nữa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu kết thủ ấn một lần nữa.

“Kiều Bách Hợp, con còn không mau qua đây, con cương thi đó đã mất đi nhân tính, con muốn chết trong tay nó sao?” Sư phụ Kiều Bách Hợp hô to, vừa nãy có nhiều người chết như vậy, nhưng hắn ta tránh được kịp lúc, bởi vậy lúc này ngược lại còn sống, chỉ là khi nhìn thấy Bách Hợp còn đang đứng cạnh cương thi, trong mắt hắn ta hiện lên vài phần lo lắng.

“Các ngươi hẳn đã tính toán trước rồi, cái gì hàng yêu trừ ma, hẳn là chỉ vì để dễ dàng luyện hóa nó mới đúng đi?” Lúc này Bách Hợp đã bình tĩnh lại, gãi gãi tóc cương thi, nàng sống cung với tên cương thi này mấy năm, dạy nó bi bô học nói, dạy nó biết chữ hiểu tính người, thật không ngờ mầm non thật vất vả lớn nhanh, lúc sắp nở hoa kết quả, lại cứ bị người ta phá hỏng như thế.

Loại cảm giác này làm cho Bách Hợp cũng trở nên điên cuồng, hận không thể giết hết toàn bộ đám người trước mặt này.

Không ai để ý nàng, chỉ còn tiếng niệm chú ngữ vất vả của hai lão đạo sĩ, ánh sáng trong mắt cương thi càng ngày càng mờ nhạt, thậm chí trên gương mặt vốn đã như bạch ngọc của nó đã trở nên tràn đầy hắc khí một lần nữa, trong mắt hiện lên thần sắc giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng ‘Ô Ô’.

“Không sợ, không sợ, Dung Ly không sợ.” Bách Hợp vươn tay vuốt đầu nó, không biết có phải bởi vì lúc trước Dung Ly đã chăm sóc nàng, tặng cho nàng ‘Tình yêu của Thi Vương’ hay không, mà tên cương thi cũng bị nàng đặt tên là Dung Ly này cũng không kháng cự nàng, cho dù đang ở dưới tình huống lý trí của nó đã biến mất phân nửa.

Nghĩ đến Dung Ly, trong lòng Bách Hợp càng không khỏi chua xót. Lúc nàng làm Đào Bách Hợp, không thể làm gì cho Dung Ly, thậm chí cuối cùng còn chết ở trước mặt nó, nó đã dạy cho mình rất nhiều thứ, thậm chí nó đã làm bạn với mình nhiều năm, hôm nay đến lượt một Dung Ly khác, Bách Hợp cũng muốn làm chút chuyện cho nó, ít nhất không muốn nhìn thấy nó bị con người luyện thành một cái xác biết đi, đời đời kiếp kiếp phục vụ đám đạo sĩ này như cái tên cương thi.

“Thiên Địa sơ khai…” Bách Hợp đột nhiên nhớ tới tên cương thi này cũng luyện Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, hiện tại nó hút máu, bản tính trong xương chế trụ lý trí, nàng không biết nếu Đạo Đức Kinh thâm sâu hơn một chút có thể ngăn chặn ảnh hưởng mang đến bởi vì hút máu người trong cơ thể nó hay không, nhưng dưới tình huống như vậy, nàng muốn thử một lần, dù sao kết quả xấu nhất cũng là mình biến mất, cương thi bị bắt đi, cũng tốt hơn bị sư phụ Kiều Bách Hợp mang về làm lò luyện đan.

“Ngươi muốn làm gì?” Theo bản năng, sư phụ Kiều Bách Hợp cảm thấy có chút không ổn, hỏi một câu, đã thấy trong miệng Bách Hợp vừa khẽ niệm gì đó, âm thanh hơi nhỏ, mọi người không nghe rõ. Nhưng mọi người lại thấy được ngoại thương trên thân thể vốn bị thương rất nặng của cương thi bắt đầu nhanh chóng lành lại, thần sắc đờ đẫn trong mắt nó lại bắt đầu dần dần rút đi, một lần nữa trở nên sáng ngời.

“Nó bắt đầu có lại lý trí rồi, điều này sao có thể?” Một lão đạo sĩ không nhịn được kinh hô một câu, cương thi đã từ từ tỉnh táo lại lôi kéo đám dây đỏ đang quấn trên người mình, bởi vì đạo sĩ đã vẽ bùa lên người nó. Nó rất dễ dàng liền xé nát cơ thể một lão đạo sĩ.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, lão đạo sĩ còn lại xem tình hình liền quyết đoán ném ra một lá bùa rồi xoay người tiện tay bắt lấy mấy đệ tử môn hạ của chính mình bắt đầu chạy trốn.

Thực lực của sư phụ Kiều Bách Hợp vốn đã không cao, có thể xen lẫn vào trong đám đạo sĩ này, toàn bộ đều bởi vì hắn ta bày mưu tính kế lại cung cấp ý kiến mà thôi, lúc này lão đạo sĩ vừa chạy, còn lại mấy tên đạo sĩ không có thành tựu rất nhanh đã bị cương thi giết chết.

“Không! Sao có thể?” Sắc mặt sư phụ Kiều Bách Hợp sợ đến trắng bệch, liên tiếp lui ra sau.

Bách Hợp nằm trên lưng cương thi, khí lực cả người đã bị rút sạch. Nàng đã rút sạch toàn Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn mà mình đã luyện mấy năm qua, kể cả sinh cơ của cỗ thân thể này, để chế trụ ảnh hưởng mang đến bởi vì hút máu người trên người cương thi.

“Mạnh Vân Nhi đâu?” Bách Hợp ho hai tiếng, giọng nói hơi khàn khàn.

“Nàng, nàng ta bị ta giết, Bách Hợp, con tha cho ta đi. Mạnh Vân Nhi đã khai, lúc trước nàng ta ghen tỵ con trở thành đệ tử của ta, cho nên, cho nên mới xuống tay độc ác với con mà thôi. Vi sư đã giúp con báo thù rồi, con tha cho ta đi.” Lúc này sư phụ của Kiều Bách Hợp đã ngồi co quắp dưới đất, cương thi vốn muốn giết hắn ra, nhưng Bách Hợp đã vươn tay kéo nó lại.

“Ghen tỵ ta trở thành đệ tử của ngươi?” Bách Hợp hỏi lại một câu, đạo sĩ liền dốc sức liều mạng gật đầu: “Nàng ta có tâm tư bất chính với ta, vì thế, hoang tưởng muốn trở thành chưởng giáo phu nhân. Cho nên mới…”

Bách Hợp đoán tới tới lui, cũng không đoán được đáp án lại chỉ đơn giản và vớ vẩn như vậy. Mạnh Vân Nhi muốn trở thành vợ song tu của đạo sĩ, ghen ghét Kiều Bách Hợp có khả năng sẽ trở thành lò luyện đan cho đạo sĩ, cho nên muốn diệt trừ nàng ấy. Chỉ là một lý do đơn giản như vậy, lại hai một mạng người, mà từ trong miệng tên đạo sĩ này, Là một cái như vậy đơn giản lý do, lại hại một cái mạng, mà ở đạo sĩ trong miệng, cũng có thể biết cuối cùng Mạnh Vân Nhi cũng không có được một kết cục tốt, xem như gián tiếp thay nguyên chủ trút giận, trước khi chết có thể biết được nguyên nhân này, có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, Bách Hợp cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là hộc máu vì nghe được đáp án như vậy.

“Có phải ngươi đã hứa hẹn với đám đạo sĩ này, muốn bắt Dung Ly về?” Đạo Môn chân lực trên cả người Bách Hợp đều bị rút sạch, gân mạch truyền đến từng đợt cảm giác co rút đau đớn, trong cổ họng, một mùi máu tươi bốc lên, lúc nói chuyện chính nàng cũng cảm thấy giống như đang có bong bong máu đang không ngừng trào ra, tên đạo sĩ sợ hãi vội vàng gật đầu: “Là họ yêu cầu ta làm như vậy, họ muốn bắt con cương thi này về trấn thủ sơn môn…”

Hắn ta vừa nói xong, trên mặt hiện lên vài phần bối rối, hiển nhiên sự thật cũng không nhất định đúng như hắn ta đang nói. Bách Hợp cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn ta, nhưng đến ngày hôm nay, cũng không cần tất yếu truy cứu, dù sao tên đạo sĩ này cũng sống không qua hôm nay, nàng sẽ không tha cho hắn ta, cương thi cũng sẽ không tha cho hắn ta.

“Đừng giết ta, đừng giết ta…” Trong miệng đạo sĩ hô to, hai chân lại càng không ngừng giãy đạp, cương thi giẫm qua người hắn ta, trên người hắn ta rất nhanh kết thành tinh thể băng màu lục bích.

“Kiều, Bách Hợp, Kiều Bách Hợp.” Có giọng nói quen thuộc đang kêu nàng, nhưng Bách Hợp lại cảm thấy mí mắt nặng như ngàn cân, căn bản không mở nổi.

Gương mặt vốn tràn đầy hắc khí của cương thi lúc này đã biến trở lại dáng vẻ trắng nõn như ngọc, răng nanh trên khóe miệng của nó cũng thu ngắn lại về kích cỡ ban đầu, mái tóc đen bù xù từ âm khí hóa thành lúc này đã biến trở về hình dạng trước kia. Cương thi đã hóa thành một người thiếu niên tuấn mỹ cả người đầy máu lúc này đang quỳ dưới đất, nhìn người nằm trong lòng giống như biến thành một người khác, hoang mang nhíu mày, như nghi hoặc vì sao nàng không nói chuyện với nó cười với nó giống mọi ngày nữa.

Cương thi có thể ngửi được mùi của người trong lòng, nhất là sau khi trải qua chuyện hôm qua, cái thứ mà Bách Hợp đưa cho nó, giúp nó đột phá cửa phi thi cuối cùng, nó có thể cảm giác được, lúc này cho dù có gặp lại tình huống ngày hôm qua, thì đã không còn trói được nó nữa, nhưng cương thi không rõ, vì sao người mà trước đây luôn nói chuyện với mình hết lần này tới lần khác lại không động đậy, không để ý tới nó nữa.

Nó cảm thấy có chút tủi thân, vươn tay cẩn thận từng li từng tí đẩy Bách Hợp mấy cái, hơi thở của nàng đã mỏng manh, nó có thể cảm giác được, Kiều Bách Hợp mà trước đây luôn nói chuyện với mình, niệm Đạo Đức Kinh với mình hình như sắp biến mất, ý nghĩ này khiến cho cương thi cảm thấy hình như có chút buồn bực, nó đã chết không biết bao nhiêu năm, là không có tim, cũng không có nhịp tim, bởi vậy nó không biết cảm giác lúc này của mình gọi là tâm phiền ý loạn.

“Im lặng.” Nó không tự chủ được nói ra câu nói mà lúc linh trí của mình mới mở, nàng thường xuyên nói với nó. Trước kia nó vẫn luôn nghe được mấy chữ ‘Im lặng’ này, nhưng trên thực tế nó cũng căn bản không hiểu có nghĩa gì, chỉ là phản ứng bản năng lúc vừa mới bắt đầu học mà thôi, thế nhưng lúc này hình như đã hiểu tâm tình của Bách Hợp khi nói lời này lúc trước.

“Im lặng.” Nó lại đẩy Bách Hợp một cái, lông mày tuấn tú nhíu lại.

“Thiên Địa sơ khai…” Trước đây nó thích nghe Bách Hợp niệm những thứ này nhất, hiện tại nó cảm thấy nếu như mình niệm, nói không chừng Bách Hợp cũng có thể bắt đầu niệm chung với nó, trong miệng nó không ngừng niệm Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, mấy năm gần đây làm bạn ngày ngày tháng tháng, những khẩu quyết này gần như khắc vào trong xương của nó, nó bắt đầu niệm, thế nhưng lại không ai đáp lại nó.

Cương thi vốn không có cảm tình, lúc này Bách Hợp chết, nó cũng không hiểu có nghĩa là gì, nhưng việc này khiến cho nó cảm thấy phẫn nộ, nó cảm thấy mình giống như bị cả thiên địa phản bội vậy, nó bắt đầu lay thân thể Bách Hợp: “Im lặng, Dung Ly đang gọi ngươi đó!”

Vẻ mặt nó nghiêm túc, nhưng từ khi Bách Hợp đem chính sinh cơ của mình tặng cho nó, giúp đỡ nó đột phá cảnh giới phi thi, thì kỳ thật thân thể đã dầu hết đèn tắt.

“Dung Ly đang gọi ngươi đó!” Nó lại nói một câu. Nó lay thân thể Bách Hợp, trong miệng một mực nói: “Im lặng, Dung Ly đang gọi ngươi đó!”

Mỗi ngày nó nói nhiều nhất là ‘Im lặng’. Đi đến đâu, nó cũng sẽ ôm Bách Hợp theo, nó không chê thân thể Bách Hợp đã bốc mùi. Thẳng đến mấy ngày sau, nó xuất hiện trong một thôn trang, có một lão phu nhân nhìn thấy nó ôm thi thể, liền không nhịn được kinh hô một tiếng: “Chàng trai, người đã chết rồi, sao ngươi còn không cho nhập thổ vi an?”

“Người?” Nó nhớ tới trước kia đã hỏi Bách Hợp, làm người có gì tốt. Khi đó nó không hiểu cái gì gọi là người, cái gì gọi là cương thi, nhưng lúc này nghe được chữ ‘Người’, khiến nó nổi lên vài phần hứng thú.

“Người ah, chẳng lẽ ngươi không phải là người sao? Người trong lòng ngươi đã chết rồi!” Đại thẩm vội vàng kêu người trong thôn đến, muốn giúp đỡ an táng Bách Hợp, vừa hỏi lại nó một câu. Nó thành thật lắc đầu, nhưng lại không ai tin lời của nó, nó nhớ tới lời nói trước kia của Bách Hợp, con người có lẽ chính là phải cười, bởi vậy lúc người khác cười, nó cũng cười theo, lúc người khác khóc, nó cũng khóc theo.

Nó bắt chước cực kỳ giống, lại rất thông minh, bởi vậy thật sự không có ai hoài nghi nó.

Người trong thôn khuyên nó đưa tiễn Bách Hợp nhập thổ vi an, thế nhưng nó không nỡ, không ai được phép cướp Bách Hợp đi, đám lão đạo sĩ muốn cướp Bách Hợp đi đã phải chết, người khác cũng phải chết! Đây là người đã làm bạn với nó mấy năm nay, từ khi linh trí của nó mở ra vẫn luôn ở bên nó, sao nó có thể bỏ lại? Nó cự tuyệt, mỗi người đều cho rằng nó điên rồi, cho rằng nó mất vợ nên tâm trí không được bình thường.

Trong lúc rất nhiều người vẫn còn đang cảm thấy nó đáng thương, thì nó lại mang theo Bách Hợp trở về sơn động ban đầu, chỉ tiếc lúc này không còn người nói chuyện với nó nữa, không còn người niệm Đạo Đức Kinh cho nó nghe nữa, tuy nói hôm nay nó đã không còn cần người khác niệm Đạo Đức Kinh nữa, nhưng nó đã quen có người ở bên cạnh mình. Cương thi không có cảm tình, lần đầu tiên bắt đầu cảm thấy thật tịch mịch, nó cảm thấy hình như mình đã hiểu cảm giác của Bách Hợp khi muốn rời khỏi núi Bàn Long để hòa nhập vào xã hội loài người lúc trước, bởi vì sau khi thoát khỏi hoàn cảnh phi thi, nó cảm thấy hình như mình bắt đầu không quen với con đường tu hành khô khan này, nó thích có người ở bên cạnh mình, nó thích có người nắm tóc nó, cho dù kỳ thật trước kia có đôi khi nó cảm thấy bị mạo phạm.

Sống dưới chân núi một thời gian, tuy nó không rõ cái gì gọi là con người, nhưng cũng không trở ngại nó đã từng sinh ra tò mò về giống loài của Bách Hợp.

Vào lúc trận chiến núi Bàn Long gây tử thương rất nhiều đạo sĩ truyền lưu toàn bộ Trung Nguyên rộng lớn, cương thi lại ôm Bách Hợp đã gần như xương khô quay về trong sơn động, nàng sẽ không còn tỉnh lại nữa, có người nói cho nó, người chết hẳn nên nhập thổ vi an, tựa như người sống phải ở trong nhà vậy, nó còn nhớ, lúc đó Bách Hợp đã từng nói, muốn xây nhà!

Đặt nàng vào trong cỗ quan tài mà chính mình đã ngủ gần ngàn năm, đây là ngôi nhà chung của hai người lúc trước, ở dưới chân núi một thời gian ngắn, nó cũng biết con người chú ý nhất là truyền thừa ân báo, Bách Hợp đã dạy cho chính mình cuộc sống mới, huống chi nó có thể cảm giác được, mình có thể khai mở linh trí cũng có liên quan đến nàng, cho nên nó muốn thay Bách Hợp làm người, còn Bách Hợp sẽ ngủ trong chiếc quan tài mà trước đây nó đã ngủ say nhiều năm.

Nó bắt đầu bắt chước con người mặc quần áo, bởi vì trước kia Bách Hợp từng ghét bỏ nó mặc áo liệm, nó bắt đầu thay một bộ quần áo vải thô, để cho chính mình cũng trở nên giống với những người khác, nó bắt đầu ở trong nhà, cho dù ngay từ đầu kỳ thật nó cũng không quen, nó bắt đầu luyện Đạo Đức Kinh, bắt đầu niệm ‘Thiên Địa sơ thủy”, mỗi ngày làm những việc mà nó cảm thấy Bách Hợp sẽ làm, thậm chí cả những công việc mà người khác biết làm, lúc có người hỏi nó tên gì, nó sẽ rất chân thành nói cho người đó biết: “Ta tên Dung Ly!”

Vốn nó không biết mình là ai, nó cũng không biết mình đến từ đâu, thậm chí tại sao nó tỉnh lại, nó cũng hoàn toàn không biết gì cả, nó không nhớ rõ chuyện trước kia, nó cũng không quan tâm đến chuyện sau này, ngoại trừ cỗ quan tài, nó căn bản không có vật dư thừa nào cả, thế nhưng đột nhiên có một ngày, cái người nằm vào trong quan tài của nó nói chuyện với nó, gọi nó Dung Ly, vốn nó không có gì cả, nhưng từ sau khi có Bách Hợp, nó cũng có một cái tên của riêng mình.

Nó tên Dung Ly, nó là Dung Ly!

Bởi vì ngay tại lúc linh trí nó mới khai mở, có người ở bên người nó, có người nói cho nó, nó là Dung Ly, nó chính là Dung Ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.