Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 329: Nữ tu tiên trọng sinh (8)



Ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, một tiếng ‘Rắc’ giòn tan, thanh trường kiếm màu xanh nhạt kia lập tức gãy thành hai khúc, Hạ Thiên Băng há miệng ‘Phụt’ ra máu tươi, trực tiếp quỳ xuống đất, che ngực thở hổn hển, đứa bé ôm trong ngực cũng suýt nữa bị nàng ta làm rớt xuống đất, bên kia Diệp Vị Ương lập tức đau lòng ngồi xổm xuống kéo nàng ta vào lòng mình, nhanh chóng lấy đan dược ra đút vào miệng nàng ta, lại dùng pháp lực điều trị pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể cho nàng ta, nén giận nhìn Bách Hợp nói: “Đệ tử được Thái thượng trưởng lão thu nhận chính là ỷ thế hiếp người như vậy sao?”

Tên này, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng gặp thất bại, vì vậy trong lòng cất giấu kiêu ngạo rất cao, tất cả ấn tượng của Bách Hợp về Diệp Vị Ương trong nội dung vở kịch đều là tốt, nhưng lúc này hắn ta vừa mở miệng, thì Bách Hợp liền khộng nhịn được cười lên. Trước kia Hạ Bách Hợp quá mê luyến Diệp Vị Ương, hơn nữa trong nội dung vở kịch đã cầu mà không được, nên tất nhiên tất cả cảm xúc về hắn ta đều là khao khát có được và hình tượng cao cao tại thượng của Diệp Vị Ương trong lòng nàng ấy, nhưng lúc này sau khi vị trưởng lão Vô Cực tông danh vang khắp thiên hạ về sau này mở miệng, trong lòng Bách Hợp liền chán ghét không thể diễn tả.

“Không biết tự lượng sức mình, người ra tay trước không phải ta.”

Hạ Thiên Băng thở hổn hển, pháp bảo bổn mạng bị hủy trong tay Bách Hợp, khiến cho nàng ta bị đả kích thật lớn, lúc này nếu không phải Diệp Vị Ương vừa mới cho nàng ta uống đan dược, thì chỉ sợ tu vi của nàng đã bị phế đi hơn phân nửa ngay lúc đó rồi. Hơn nữa sau khi giải phẫu biến thành đơn linh căn cũng để lại di chứng, cho nên gân mạch không vững chắc như trời sinh, bắt đầu tu luyện thì đúng thật là rất nhanh, nhưng khi chính thức nghênh địch, trừ phi là loại cảnh giới thấp hơn mình, nếu gặp phải tu tiên giả cao cấp, thì ngay cả cơ hội chạy thoát nàng ta cũng không có.

Nếu lúc nàng ta còn chưa bị thương như ban nãy, thì lúc này gặp phải nguy hiểm còn có thể trốn vào không gian. Nhưng lúc này nàng ta đã bị thương nghiêm trọng, dù có cố chống một hơi thì cũng chỉ có thể đưa con trai vào không gian thôi. Nhưng làm cho Hạ Thiên Băng còn cảm thấy may mắn, là Huyền Âm Tử còn ở đây, Huyền Âm Tử là chưởng giáo chân nhân Nguyên Anh trung kỳ, lại vẫn luôn yêu thích con mình, dù Hạ Bách Hợp có phát điên, thì chắc chắn ông ấy cũng có thể bảo vệ được con của mình chu toàn. Nhưng mối nhục ngày hôm nay, Hạ Thiên Băng lại ghi tạc vào lòng, quyết định đợi ngày sau lại đòi Bách Hợp trả lại cả vốn lẫn lời.

Nàng ta vẫn luôn không phải tính tình chịu thiệt, giờ Bách Hợp hủy pháp bảo bổn mạng của nàng ta, ngày sau nàng ta muốn cho Bách Hợp muốn sống không được, muốn chết không xong!

“Vô luận như thế nào, ngươi cũng không nên ra tay đả thương người!” Diệp Vị Ương nghẹn nghẹn, nếu không phải hôm nay người bị thương chính là nữ nhân mà hắn yêu, thì tất nhiên hắn cũng biết Bách Hợp làm như vậy không sai, nhưng hắn vẫn luôn bao che khuyết điểm, dù biết rõ sai chính là Hạ Thiên Băng, nhưng vì Hạ Thiên Băng là nữ nhân của mình, đương nhiên hắn phải bảo vệ.

“Ý của ngươi là, ta nên đứng đợi nàng ta làm ta bị thương mới đúng?” Hình tượng cao lớn lãnh khốc của Diệp Vị Ương trong trí nhớ của bản thân Hạ Bách Hợp lần nữa tan rã, Bách Hợp nhìn thấy khuôn mặt kia liền cảm thấy buồn nôn, quay đầu cười với Huyền Âm Tử: “Không nghĩ tới chưởng giáo chân nhân ngược lại thật sự dạy ra một đồ đệ giỏi nha.”

Tuy trên danh nghĩa, bối phận của Bách Hợp cao hơn Huyền Âm Tử, nhưng nếu luận thực lực thì nàng lại không phải là đối thủ của Huyền Âm Tử, Huyền Âm Tử là chưởng môn của Vô Cực tông, tu tiên giả trong thiên hạ nhìn thấy lão ta có ai mà không tôn xưng một tiếng chưởng giáo chân nhân? Nhưng bây giờ lại bị một tiểu nha đầu còn chưa dứt sữa chế nhạo, hết lần này tới lần khác trong lòng tức giận còn không dám tùy ý phát tiết ra, tất nhiên cảm thụ lúc này trong lòng lão ta có thể nghĩ.

Oán hận trừng Diệp Vị Ương, tuy Huyền Âm Tử cũng bao che khuyết điểm như Diệp Vị Ương, nhưng lão ta phân rõ tình thế, lúc này sau khi cười lấy lòng tùy ý Bách Hợp cười nhạo một câu, lão ta mới nhỏ giọng nói: “Sư thúc, ngài xem, giờ kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí đã không còn trong Kiếm Phong nữa, không bằng sư thúc lại chọn thứ khác đi, chỉ cần sư thúc nhìn trúng, đều có thể lấy.”

“Có tốt bằng đồ của sư phụ ta không? Cái kiếm phôi Tiên Thiên Nguyên khí này cũng không là vật thuộc về tông môn, mà là sở hữu riêng của gia sư, hôm nay chính miệng gia sư kêu ta đến lấy kiếm phôi về, chỉ thỉnh chưởng giáo chân nhân nói ra kiếm phôi này đã bị ai lấy, ta đi tìm hắn ta lấy về là được.” Trong lòng Bách Hợp cười lạnh, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nàng thốt ra lời này, trong lòng Huyền Âm Tử liền phát khổ, vô ý thức nhìn sang Diệp Vị Ương.

“Phi! Kiếm phôi đó, tiểu gia cầm, hiện tại không trả đó, thế nào?” Bên kia, Diệp Vô Nhược bị Diệp Vị Ương ôm vào lòng rốt cuộc không nhịn được, kỳ thật lúc nãy nó rất muốn nói chuyện, nhưng vẫn luôn bị lão nương bịt miệng không cho nói, lúc này Hạ Thiên Băng bị thương không thể cản nó nữa, lại bởi vì từ nhỏ đã ăn linh dược như kẹo lớn lên, nên lúc này đã đạt đến Trúc Cơ kỳ, có thể nói là có thiên tư xuất chúng nhất trong đám đệ tử mới của Vô Cực tông, thậm chí còn lợi hại hơn cha Diệp Vị Ương của nó vài phần, từ nhỏ nó đã được người ta ngàn kiều vạn sủng đến lớn, chưa bao giờ gặp phải trắc trở, vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, tất nhiên lúc này mở miệng liền là giọng điệu không biết trời cao đất rộng.

“Bây giờ ngươi tự đoạn gân mạch quỳ xuống xin lỗi mẹ ta, ta sẽ không ra tay với ngươi, nếu không hôm nay ngươi không xuống được đỉnh Kiếm Phong này!” Diệp Vô Nhược dương dương đắc ý hất cằm, trong xương của nó kế thừa kiêu ngạo của người cha Diệp Vị Ương của nó, trừ người mà nó hợp ý ra, cho tới bây giờ đều khinh thường cúi đầu nói chuyện với người khác, bình thường đám người Huyền Âm Tử nghe được đều cảm thấy là giọng điệu đáng yêu đồng ngôn vô kỵ, nhưng lúc này Bách Hợp nghe được lại bốc lên một ngọn lửa vô danh.

Trong nội dung vở kịch, tên nhóc hư đốn này cũng nói chuyện với Hạ Bách Hợp như vậy, trực tiếp khiến người ta tức giận vô cùng, lúc đó Hạ Bách Hợp không chịu nổi sỉ nhục, cuối cùng sau khi bị nhục nhã liền tự nổ mà chết. Lúc này Bách Hợp ít nhiều bị ảnh hưởng bởi tính cách của nguyên chủ, nghe thấy lời này của Diệp Vô Nhược, trong lòng liền không nhịn được, nàng vọt tới chỗ Diệp Vị Ương. Diệp Vị Ương vốn đã kém nàng nhiều cấp độ, hơn nữa vừa mới ăn thiệt thòi nhỏ trong tay Bách Hợp lúc này còn chưa điều hoà khí tức, tay của hắn ta ngoại trừ ôm con ra còn ôm Hạ Thiên Băng nữa, nên tất nhiên hiện giờ đã bị Bách Hợp bắt lấy con rất dễ dàng.

“Kiếm phôi đã ở chỗ ngươi, vậy thì ta tự đi lấy.” Trong lúc Bách Hợp nói chuyện, pháp lực trong tay đã vận chuyển, tên Diệp Vô Nhược kia lúc đầu còn hung hăng càn quấy vừa đá vừa đánh vừa cào: “Phi, buông ta ra, nếu không bầm thây ngươi vạn đoạn…”

“Sư thúc, không thể!” Trong lúc Huyền Âm Tử lo lắng, trong miệng Diệp Vô Nhược đột nhiên phát ra một tiếng hét thê lương cực kỳ lớn, một thanh kiếm nhỏ trong suốt tản ra ánh sáng chói chui ra khỏi đan điền của nó, sau khi đi ra liền bị Bách Hợp bắt lấy, kiếm nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng căn bản không trốn thoát. Trong lúc khẩn trương, vì để cứu con, Hạ Thiên Băng liền không chút nghĩ ngợi bắt lấy một chiếc vòng tay trên cổ tay mình ném vào Bách Hợp. Trong lúc bay, vòng tay đó phát ra ánh hào quang chói mắt, lúc này Hạ Thiên Băng mới hét lên một tiếng phát hiện mình đã ném sai đồ vô ý thức muốn vươn tay bắt lại, chỉ là không đợi nàng ta bắt được, vòng tay cũng không giảm tốc độ đã bay thẳng tới Bách Hợp.

Mạnh mẽ lấy kiếm phôi trong cơ thể Diệp Vô Nhược ra, mới thả ra Tinh Thần lực chặt đứt liên kết giữa hai bên, trên tay Huyền Âm Tử đã cầm pháp quyết, nhưng lại cảm thấy một cỗ linh lực khổng lồ ở sau lưng đang ập tới, nhanh chóng khuếch tán ra, sau đó kiến trúc trên đỉnh Kiếm Phong đều bắt đầu sụp đổ, thậm chí cả tấm biển viết hai chữ Kiếm Phong cũng bắt đầu lặng im bể nát.

Dưới tình thế cấp bách Huyền Âm Tử vô ý thức bắt đầu vận hành pháp lực trong cơ thể, vừa bảo vệ đồ đệ Diệp Vị Ương của mình. Cỗ uy lực vô hình này khiến cho Huyền Âm Tử giật mình, thậm chí pháp lực trong cơ thể lão ta cũng có chút tán loạn theo.

Lúc này Bách Hợp lại trốn không thoát, chỉ nghe được một tiếng ‘Ầm’ giòn vang, vòng tay tự nổ, một cái vòng tay nho nhỏ tự nổ mà lại có uy lực lớn đến vậy. Bách Hợp, kể cả Diệp Vô Nhược chỉ còn hơi thở mỏng manh trong tay nàng, trong chớp mắt đã bị đánh mạnh ra xa, Diệp Vô Nhược ngã sấp xuống đất không nhúc nhích, Bách Hợp mở miệng ‘Phụt’ ra một ngụm máu, lúc này pháp lực trong cơ thể tán loạn, căng đến suýt phá vỡ gân mạch của nàng.

“Ngươi, ngươi cũng dám…” Nhưng sắc mặt tệ nhất lúc này cũng không phải là Bách Hợp, mà là Hạ Thiên Băng vốn đang nằm trong lòng Diệp Vị Ương, mặt nàng ta không còn chút máu, run rẩy đứng lên, mắt đỏ bừng, trên mặt hiện lên sát ý hung ác không chút che giấu: “Ngươi cũng dám, ngươi…”

Bách Hợp lại phun ra hai ngụm máu liên tiếp, một cái kiếm phôi nhỏ trong suốt vẫn còn trôi nổi trong tay nàng, thanh kiếm nhỏ vốn sặc sỡ lóa mắt lúc này đã nhợt nhạt không phát sáng, như đã mất đi linh tính vậy, Bách Hợp nắm chặt, miệng không ngừng phun ra máu.

“Sư thúc, ngài thật quá đáng!” Sắc mặt Huyền Âm Tử tái nhợt, bầu không khí trên đỉnh Kiếm Phong vừa nãy còn tường hòa, giờ là một đống đổ nát, mới vừa rồi không biết Hạ Thiên Băng ném ra thứ gì, vậy mà uy lực sau khi tự nổ còn mạnh hơn cả pháp bảo cực phẩm, ngay cả đứng xa như lão ta mà cũng bị trúng, lúc này cảm thấy trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, Bách Hợp lại càng hơi thở mỏng manh, nếu không chữa trị kịp thời, nói không chừng hôm nay phải bỏ mạng ở đây.

Huyền Âm Tử biết vào lúc này mình nên ra tay giúp đỡ, nhưng hành động mạnh mẽ đoạt lấy kiếm phôi của Bách Hợp đã khiến cho lão ta tức giận đến không nói ra lời, từ tôn của một đời chưởng môn bị nhục nhã, lão ta thật sự không muốn ra tay giúp đỡ. Lúc này Huyền Âm Tử còn giận Hạ Thiên Băng không biết trời cao đất rộng, chiêu thức gì cũng đều dám dùng lung tung, bây giờ Diệp Vị Ương bị trọng thương không nói, ngay cả Diệp Vô Nhược cũng không biết sống chết, nếu trong chớp mắt Vô Cực tông bị tổn thất hai thiên tài đơn linh căn, thì hậu quả cũng không phải lão ta có thể hứng chịu được.

“Ngài có biết, kiếm phôi này từng được người ân cần săn sóc không, dù ngài có đoạt lại cũng vô dụng, sư thúc cần gì phải cường thủ hào đoạt.” Huyền Âm Tử siết chặt tay, lúc này hận không thể vươn tay đánh một chưởng chụp chết Bách Hợp, sắc mặt lão ta đen như đáy nồi. Lúc này Bách Hợp chỉ cảm thấy ngũ phủ lục tạng đều đang đảo loạn, vừa nãy không biết Hạ Thiên Băng dùng thủ đoạn gì đả thương nàng, bây giờ pháp lực trong cơ thể nàng tán loạn, căn bản không điều tức nổi, cả người đau đớn kịch liệt khiến cho nàng ngã xuống đất, lời nói của Huyền Âm Tử, nàng căn bản không nghe được, thần hồn giống như đều sắp bay lên, lần này có thể là khó thoát tai kiếp rồi.

Một thân ảnh gầy gò mặc áo bào màu xanh xuất hiện trên đỉnh Kiếm Phonh chẳng biết từ lúc nào, trong lúc Huyền Âm Tử vẫn còn tức giận mắng to, thì lão giả mang theo gương mặt lạnh lùng vọt nhanh đến bên người Bách Hợp, một tay đỡ lấy nàng, trong tay cực nhanh đánh nhiều pháp quyết tiến vào thân thể Bách Hợp, lúc này mới ngăn được dòng máy đang chảy ra khỏi miệng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.