Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 333: Nữ tu tiên trọng sinh (12)



“Thành Nguyên Anh.” Có người kinh hô một tiếng, lúc này mọi người mới như nằm đại mộng mới tỉnh, trên bầu trời bây giờ mây đen đã nhanh chóng tản ra, một làn hương kỳ dị tỏa ra, những giọt nước màu ngà sữa giống như những giọt mưa rơi xuống xung quanh Bách Hợp, rất nhiều người mừng rỡ như điên ngồi xuống hấp thu trận linh vũ đại bổ mà chỉ có sau khi vượt qua Lôi kiếp Nguyên Anh kỳ thành công mới có thể rơi xuống, có người còn lấy bình ngọc ra đựng vào, mưa rơi xuống người Hạ Thiên Băng, tổn thương vừa mới bị của nàng ta nhanh chóng được chữa lành.

Cho dù có tiện nghi cho người khác thì Bách Hợp cũng tuyệt đối không tiện nghi cho nàng ta, thấy tình huống như vậy, trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, dựa vào thuật Luyện Thể Tinh Thần, thân thể không ngừng hoạt động, ngay từ đầu mưa còn rơi xuống linh khí mười phần, lúc này bị thuật Luyện Thể Tinh Thần hấp dẫn, tất cả đều dần dần tụ tập về phía Bách Hợp.

“Sao vậy?” Diệp Vị Ương đột nhiên cảm thấy hết mưa, không khỏi có chút mờ mịt, hắn ta quay đầu nhìn, thì đã thấy xung quanh Bách Hợp tụ tập đầy hạt mưa, lúc này đang vây quanh nàng, trong lòng hắn ta trầm xuống, vừa muốn đỡ Hạ Thiên Băng đến hứng chút mưa, thì Hạ Thiên Băng đang dựa trong lòng hắn ta đã từ từ ngồi dậy, trận Cam Lâm vừa nãy đúng là thứ tốt, không nói có thể làm cho tu vi tiến nhanh, còn có thể chữa trị các tổn thương trong cơ thể nàng ta, Hạ Thiên Băng vốn bởi vì bị sét đánh đến suýt nữa rớt cảnh giới, bị trận Cam Lâm này rơi vào, pháp lực hỗn loạn trong cơ thể lại từ từ bình ổn lại.

Lúc này khẩu súng trong ống tay áo của Hạ Thiên Băng đã biến thành một đống sắt vụn, dính sát vào cổ tay nàng ta, có một ít đã chui vào trong cơ thể nàng ta, nàng giơ cánh tay lên xem xét, trên cổ tay trắng nõn lúc này đã có một mảng đen, Cam Lâm sau trận sấm sét chữa lành ngoại thương của nàng, nhưng những mảnh sắt này vẫn còn, xấu đến làm cho nàng nhíu mày, nhớ tới tình huống của mình vừa nãy, lại sờ tới bụng bằng phẳng của mình, liền không chút do dự lấy đao gọt đi khối thịt xấu xí đó trên cổ tay mình, tuy đau đến khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng vừa vặn cơn đau nhức này đã nhắc nhở nàng nhớ kỹ mối thù của đứa con chưa ra đời của mình.

“Chúc mừng sư thúc, sư tổ có người kế tục, thật đáng mừng.” Một khi Bách Hợp lên đến Nguyên Anh kỳ, liền tự động trở thành trưởng lão Vô Cực tông, Huyền Âm Tử không nghĩ tới tu sĩ trên đời này nhiều như vậy, người có khả năng bước vào Nguyên Anh chỉ có rải rác, Bách Hợp cũng không có thiên tư trác tuyệt, nhưng không ngờ cuối cùng nàng vẫn hóa Đan thành Anh, tốc độ tu luyện như vậy không chỉ khiến cho lão ta kinh hãi, mà lại càng làm cho lão ta cảm thấy đắng chát, nghĩ đến trước kia mình vì để Hạ Thiên Băng làm vợ của đồ đệ mà từng sinh ra khúc mắc với Bách Hợp, Huyền Âm Tử không khỏi cười khổ.

Bách Hợp không thèm để ý đến Huyền Âm Tử, nàng cố gắng thu thập nước mưa xung quanh vào trong cơ thể, lúc này cảm giác được Lôi Điện lực cùng với pháp lực mình vốn luyện hóa ra đang cuộn trào trong người, cộng thêm Cam Lâm vừa mới cố gắng thu vào trong gân mạch, khiến cho Bách Hợp dù đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút không chịu đựng nổi. Nàng ngồi xuống điều trị pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể. Lôi Điện lực muốn hại Hạ Thiên Băng vừa nãy bị dẫn vào trong cơ thể hơn phân nửa, hơn nữa sau đó lại dẫn vào một ít Thiên Lôi nữa khi dùng Thiên Địa linh khí chống lại Lôi kiếp, lúc này đang trộn lẫn với Linh lực bị dẫn vào trong cơ thể mình, căn bản không khu trừ được, sắc mặt Bách Hợp xanh trắng đan xem một hồi, mới đè nén cảm giác khiến cho nàng khó chịu muốn nôn này xuống.

“Sư phụ, hiện giờ Băng Băng…” Diệp Vị Ương oán hận nhìn Bách Hợp, khi nhìn đến bụng bằng phẳng của Hạ Thiên Băng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này không thể bỏ qua như vậy…” Người tu chân khó có con nối dõi, lúc trước hắn ta và Hạ Thiên Băng thật vất vả mới có được một đứa con trai có thiên linh căn thì lại bị Bách Hợp hủy, lại còn mạnh mẽ lấy đi kiếm phôi trong cơ thể nó, làm cho sau này trên con đường tu luyện Diệp Vô Nhược chỉ phải dừng bước ở đây, mỗi lần Diệp Vị Ương nhớ tới chuyện này, trong lòng liền càng phát ra oán hận, hôm nay lại có một đứa con bị gãy trên tay Bách Hợp, lúc này tâm liều chết với Bách Hợp cũng có, nhưng hắn ta biết rõ mình không phải là đối thủ của Bách Hợp, bởi vậy chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Huyền Âm Tử.

“Câm miệng!” Trong lòng Huyền Âm Tử cười khổ, dù biết rõ lúc nãy Bách Hợp ám toán Hạ Thiên Băng, kỳ thật hắn đang đáng tiếc đứa bé chưa ra đời trong bụng Hạ Thiên Băng kia, mang thai đã gần 2 năm rồi, sắp tới lúc sinh, giờ lại chết oan chết uổng, Huyền Âm Tử vừa nghĩ tới một đồ tôn có thiên tử trác tuyệt của mình cứ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy, trong lòng liền rỉ máu. Chỉ là lúc này không giống ngày xưa, chuyện lần trước đã chọc lão giả vô cùng tức giận, hôm nay uy tín chưởng môn của mình đã rớt xuống ngàn trượng, hắn nào dám trêu chọc Bách Hợp nữa, bởi vậy dù Huyền Âm Tử đau lòng đồ tôn, nhưng cũng chỉ lạnh mặt quát đồ đệ: “Sư thúc làm việc, tự có đạo lý, huống chi trước mặt trưởng bối, nào có chỗ cho một tiểu bối như ngươi nói chuyện!”

Bách Hợp biết rõ lời này là Huyền Âm Tử nói cho mình nghe, trước tiên nâng mình lên cao, lại ám chỉ mình phải cho mọi người một câu trả lời, nếu không một trưởng bối như Bách Hợp vô cớ đả thương tiểu bối, thanh danh của nàng ở Vô Cực tông có thể sẽ bị ảnh hưởng lớn.

“Hừ.” Bách Hợp cười lạnh một tiếng, súng ngắn mà lúc nãy Hạ Thiên Băng ám toán nàng, người của thế giới này chưa bao giờ thấy, huống chi viên đạn bắn ta đã bị Lôi kiếp đánh đâu mất, có lẽ rơi xuống đất, bị mất tia sét sau đó đánh nổ thành phấn rồi, lúc này muốn tìm ra chứng cứ Hạ Thiên Băng ám toán nàng xác thực không dễ, nhưng lúc này Bách Hợp dựa vào cái gì phải nói đạo lý?

“Không cố ý, tay trượt, lúc ta sinh ra, cha mẹ từng ban thưởng một đôi khóa trường mệnh, vẫn luôn không nỡ bỏ, vừa nãy trong Lôi kiếp có thể là quá bối rối, vậy mà lại rơi trúng người đệ tử trong môn phái, ta thật có lỗi với cha mẹ.” Bách Hợp cười khổ hai tiếng, lúc ánh mắt rơi vào người Hạ Thiên Băng, liền bắt gặp một đôi mắt âm lãnh của nàng ta, khóe miệng không khỏi cong lên.

Hiện tại Hạ Thiên Băng bị thương nặng như vậy, dù cho tu vi không rơi xuống hết một giai đoạn thì cũng tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng lớn, hơn nữa nàng ta lại mất đi cốt nhục trong bụng, vốn người tu tiên mang thai sẽ có tổn thương nhất định cho cơ thể mẹ, hôm nay con đã mất, hơn nữa cũng không phải sinh ra tự nhiên đúng ngày giờ, nên lúc này mặt ngoài Hạ Thiên Băng còn có thể ngồi dậy, nhưng tình huống bên trong nhất định rất tệ, nghĩ tới đây, trong lòng Bách Hợp liền thấy sảng khoái: “Không biết đôi khóa trường mệnh kia còn ở đó không?”

Hạ Thiên Băng nghe được lời này của Bách Hợp, tức giận đến sắc mặt vặn vẹo, nhưng cuối cùng nàng ta chỉ cười lạnh hai tiếng, giãy dụa ngồi dậy đến: “Khóa trường mệnh đã mất, chỉ hy vọng tỷ tỷ chân chính có thể sống lâu trăm tuổi!” Nàng ta nhấn mấy chữ ‘Sống lâu trăm tuổi’ thật mạnh, oán độc trong mắt bị nàng ta cúi đầu ngăn trở, lúc này Hạ Thiên Băng đầy chật vật, nàng ta luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người rơi vào nàng ta khiến cho nàng ta không chịu nổi, bởi vậy  tổng cảm giác được người khác rơi vào trên người nàng ánh mắt lại để cho nàng có chút khó chịu nổi, bởi vậy vừa nói xong, liền miễn cưỡng phun ra một ngụm máu triệu phi kiếm ra, liền dẫm lên ngự kiếm bay đi không quay đầu lại.

“Chưởng giáo chân nhân thật đúng là dạy hay, hôm nay đệ tử môn hạ của Vô Cực tông đối xử với ta như vậy sao? Nếu sư phụ biết hôm nay Vô Cực tông như thế này, nhất định vô cùng thất vọng.” Bách Hợp như cười như không liếc Huyền Âm Tử, nói một câu khiến sắc mặt Huyền Âm Tử xanh trắng đan xen, lúc này mới không khách khí nói: “Ta muốn bế quan một thời gian ngắn để củng cố tu vi, nếu không có chuyện gì, thỉnh chưởng giáo chân nhân dẫn chư vị đệ tử trở về đi.”

Trong lời nói của Bách Hợp không có chút ý tứ giữ thể diện cho Huyền Âm Tử, lúc này động một chút là kêu tới hét đi với lão ta, trong lòng Huyền Âm Tử nén giận, lên tiếng, dẫn mọi người chậm rãi rời khỏi Vô Ngã Phong, đại trận lại khép lại, ngọn núi vốn rõ ràng lại ẩn vào trong hư vô.

Ngồi xuống bế quan hai tháng, Bách Hợp vẫn luôn không thể khu trừ hết Lôi Điện trong cơ thể ra ngoài, mà ngược lại có cảm giác các tia Lôi Điện lực này ẩn ẩn còn hấp thu pháp lực và Cam Lâm, lớn mạnh hơn lúc đầu rất nhiều, mỗi khi các tia Lôi Điện lực này chạy trong gân mạch, cái loại cảm giác này giống như ngũ phủ lục tạng đều đang bị Lôi Điện ăn mòn vậy, cực kỳ khó chịu.

Mà ở hai tháng sau, đại trận nhẹ nhàng lắc lư. Lúc Bách Hợp cảm ứng được trận pháp thay đổi, lao ra khỏi động phủ, thì liền nhìn thấy một ông lão có bề ngoài hơi chật vật xuất hiện trên đỉnh núi. Lão giả đã rời khỏi Vô Cực tông mấy chục năm đã trở về, Bách Hợp không khỏi ngẩn ngơ, thật lâu sau mới hô: “Sư phụ.”

“Nguyên Anh, rất tốt.” Lão giả nhẹ gật đầu, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, giống như ông ấy đã đoán được Bách Hợp sẽ tiến vào Nguyên Anh kỳ vậy, lúc này trên mặt không có chút giật mình kinh ngạc nào, ông ấy chỉ vung tay áo lên, một thứ gì đó bay thẳng đến Bách Hợp, lúc Bách Hợp vô ý thức vươn tay bắt lấy, thì mới phát hiện đây là một cái túi càn khôn, mở ra xem thì chỉ thấy bên trong có một cây trúc màu tím, ngẫu nhiên còn hiện lên ánh lửa màu bạc, bề ngoài của cây trúc trông hơi cổ, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.

“Lần này ra ngoài, trùng hợp lấy được cây Tử Âm Lôi trúc này, con trời sinh có linh căn hệ Lôi, hôm nay trong cơ thể lại ẩn hàm lực Thiên Lôi, phối hợp với cây Tử Âm Lôi trúc này là không thể tốt hơn, sau này tu thành kiếm phôi, chính là khắc tinh của tà ma ngoại đạo.” Lão giả không có biểu tình nói xong lời này, lại nói: “Lão phu xuất ngoại nhiều năm, ẩn ẩn có thể cảm giác được có khả năng chậm nhất là trong mấy trăm năm sẽ độ kiếp phi thăng, lần này sẽ bế quan sinh tử, sau này mong con tự giải quyết cho tốt.”

Ông ấy nói xong lời này, tay áo vung lên, sau mấy lần lóe lên, thân ảnh liền biến mất trên đỉnh núi.

Bách Hợp cầm Tử Âm Lôi trúc trong tay, nhìn theo hướng lão giả đi xa, bái lạy một cái sau đó mới quay về động phủ của mình. Trong túi càn khôn mà lão giả cho nàng có đựng một ít nguyên liệu cùng với một khối ngọc giản, Bách Hợp dán ngọc giản lên trán, nửa ngày sau mới hiểu được những tài liệu này đều là dùng để luyện hóa Tử Âm Lôi trúc. Lần này lão giả thay nàng nghĩ đến vô cùng chu đáo, mấy nguyên liệu quý hiếm cũng đã giúp nàng tìm đủ. Thời gian 5 năm chớp mắt liền qua, Bách Hợp đã luyện hóa Tử Âm Lôi trúc kia thành hình một thanh kiếm nhỏ, trên thân kiếm bị bao phủ các nguyên liệu cực kỳ trân quý, Lôi Điện lúc trước bị dẫn vào cơ thể mà nàng vẫn luôn muốn khu trừ hôm nay đã cộng hưởng với Nguyên Bảo Tiểu Kiếm được luyện thành từ Tử Âm Lôi trúc tỏa sáng. Lúc Bách Hợp có thể cảm giác được tự chém ra một kiếm, cộng thêm pháp lực của bản thân mình mang thuộc tính Lôi, thì hiệu quả của nó nói không chừng có thể khắc chế ma đạo tà tu Nguyên Anh hậu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.