Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 350: Tìm kiếm cuộc đời tiếc nuối 8



“Nhưng gả cao cũng không tốt, sự chua xót trong đó, sau này ngươi nếm phải đau khổ nhất định sẽ hối hận, ta đã nói ta sẽ không hại ngươi, Nhị lão gia Liễu gia tài văn chương thư pháp cho đến hiện tại có thể nói vô cùng xuất chúng, tuổi tác hắn hơi lớn chút, nhưng bên người không có chính thê, chỉ có nha hoàn thông phòng, ngươi gả đến chính là chính thất…”

Miệng Tô Bách Dung lúc đóng lúc mở, không biết là đang thuyết phục bản thân nàng hay đang thuyết phục Bách Hợp.

Tuy rằng Bách Hợp không nghĩ tới việc sẽ gả cho ai, Tô Bách Dung lại nói mình muốn gả cao để chứng minh mình giỏi hơn, thật không biết là mùi vị gì, nhưng ý nghĩ này lại giống với tính cách lúc trước của nguyên chủ, rất có khả năng, nàng từ lời nói của Tô Bách Dung trong đầu chợt lóe cái gì đó cực nhanh, trong lúc nhất thời không thể bắt được, Tô Bách Dung lại nói:

“Tuy nói thân phận ngươi chênh lệch, danh tiếng lại bị hao tổn, chỉ cần người cùng Nhị lão gia trở thành chuyện tốt, cho dù sau đó thanh danh xấu, vẫn có thể đóng cửa lại mà sống, tính tình Nhị lão gia ôn hòa, nhất định sẽ có đối tốt với ngươi cả đời, như vậy ta cũng coi như không phụ lòng chính mình…”

“Thực sự ngươi nói nghe còn hay hơn hát.” Trong lòng Bách Hợp tức giận, lúc này một luồng khí nóng từ dưới bụng bốc lên, nàng dùng nội lực miễn cưỡng áp chế lại, vẻ măt xem thường:”Chính ngươi gả cho phu quân anh tuấn trẻ tuổi, nhưng lại tính toán gả ta cho một người hơn năm mươi tuổi.” Đừng nói tới nàng không phải Tô Bách Hợp chân chính, cũng sẽ không vì Tô Bách Dung nói hai ba câu mà động tâm, coi như nàng là Tô Bách Hợp thật, cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu hoang đường của Tô Bách Dung, dù Nhị lão gia tốt, chân lại có tật, thật sự với thân phận của hắn nhiều người không lọt vào mắt hắn, kém hắn thì cũng không lọt vào mắt Văn An công chúa và hắn, huống chi dù hắn tốt nhưng cũng lớn tuổi rồi.  Để một thiếu nữ như hoa gả cho một nam nhân còn già hơn cả cha mình. Thứ nhất là xúc phạm tới xuất thân của Bách Hợp. Nàng tốt xấu gì cũng là con vợ cả Hậu phủ, lại bị Tô Bách Dung coi không bằng con thứ. Thứ hai cho dù Tô Bách Dung nói động tới Tô Bách Hợp, sau này Nhị lão gia lớn tuổi, nếu như hắn buông tay, để mình trở thành quả phụ sống thủ tiết, cũng mệt cho Tô Bách Dung nghĩ ra được.

Huống chi trước khi thành hôn để mình với Nhị lão gia gạo nấu thành cơm, chiêu này của Tô Bách Dung đủ thâm độc. Sau này Tô Bách Hợp mất hết danh tiếng, cả đời không có mặt mũi gặp người khác? Nếu như không phải biết trong nội dung vở kịch Tô Bách Dung sẽ chết sớm, lúc này Bách Hợp thật muốn coi nàng là đối tượng của nhiệm vụ một đao đâm chết.

Tô Bách Dung bị nói tới sắc mặt nghiêm lại, thật lâu sau mới cười gằn:” Ta vì muốn tốt cho ngươi, nhưng ngươi đã không coi ra gì, ta cũng không cần ngươi cảm kích, chỉ cần ta không thẹn với lương tâm.” Nói xong lời này, nàng đưa tay lôi cánh tay Bách Hợp kéo vào trong đình:” Ta muốn tốt cho ngươi, ngươi chỉ cần biết vậy là được. Nếu ngươi thuận theo, sẽ ít phải chịu khổ. Nếu ngươi phản kháng, khổ chính là ngươi, cha mẹ nơi đó…”

Nàng còn chưa nói dứt lời, trong lòng Bách Hợp hơi động, dáng vẻ giả như không chịu nổi, trở tay đem Tô Bách Dung kéo:” Ngươi vì tốt cho ta cái gì, rõ ràng là vì chính ngươi, đúng không? Từ nhỏ ta với ngươi tranh chấp, có lẽ vì thế ngươi không thích ta, ngươi muốn loại bỏ ta!”

“Ngươi nói bậy!” Tô Bách Dung nghe vậy, giống như mèo bị giẫm lên đuôi, suýt nữa nhảy lên:”Ta và ngươi vốn là…”

Nói xong lời này, trong nháy mắt Tô Bách Dung như hiểu ra cái gì, cắn môi lắc đầu:”Ta sẽ không hại ngươi, nếu ngươi không tin cũng không sao, gả vào cao môn đại hộ cũng không tốt…”

“Xưa nay ta không nghĩ tới gả cao, ngươi dựa vào đâu mà thay ta làm chủ?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Bách Dung, Bách Hợp cố ý nói:” Ngươi cũng vì chính ngươi thôi, chính ngươi gả cho Liễu thế tử, tỷ muội chúng ta lại cùng gả cho chú cháu hắn, sau này người khác sẽ nghĩ thế nào, sẽ nghĩ ta thế nào?”

Tô Bách Dung nghe Bách Hợp nói vậy, không khỏi cười gằn hai tiếng:” Ngươi không muốn gả cao, ngươi có thể giấu người khác nhưng sao giấu được ta? Lúc trước ta…” Nàng như định thốt lên lời gì đó, nhưng vẫn nén lại đúng lúc, gắt gao cắn chặt môi, cười gằn hai tiếng:”Trong lòng ngươi đang suy nghĩ ta biết rất rõ, ngươi giấu được người khác, nhưng mãi không thể giấu được ta, chuyện hôm nay ngươi đồng ý cũng được, không muốn cũng không được, nói chung ý ta đã quyết…”

Đến lúc này, Bách Hợp muốn thử thăm dò cũng không được gì, bởi vậy đem cánh tay tránh thoát, không chút nghĩ ngợi tát cho Tô Bách Dung một cái, “Bốp” một tiếng đánh cho đầu Tô Bách Dung nghiêng về một phía, người lệch đi, ngã sấp xuống cạnh cột đá cẩm thạch, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Bách Hợp.

“Vô liêm sỉ.” Phía sau mọi người gào lên, từng người tiến lên muốn đỡ Tô Bách Dung, cả người Tô Bách Dung mềm nhũn được người đỡ lên, vạt váy áo đã bị máu thấm ướt. Trong đình tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, thừa dịp đang hỗn loạn, Bách Hợp liền quay đầu chạy, Tô Bách Dung làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, trong lòng người Liễu gia dù phẫn nộ cũng không dám lộ ra, nội lực của Bách Hợp suýt nữa không ép được dược tính, trong đình một người khoảng chừng năm mươi tuổi: tùy tùng của nam nhân này đứng dậy, hướng về bên này hô hai câu, sau khi thấy Bách Hợp không quay đầu lại chạy trốn càng nhanh hơn thì cười khổ hai tiếng không nói câu nào nữa.

Tô Bách Dung bị người mang trở lại, mọi người lo lắng muốn gọi đại phu, Chu ma ma nhón mũi chân nhìn sang, chỗ Tô Bách Dung ngòai trừ Xuân Hiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này không ai chú tới Bách Hợp đang dọc theo ven đường, trong lòng hỏa khí dâng lên, Bách Hợp cắn răng, nhìn thấy ao sen bên cạnh, lúc này đã qua thu, hoa sen đã rụng hơn nửa, hồ nước trong veo phản chiếu dung mạo của nàng, Bách Hợp mạnh mẽ vượt qua lan can, vốc một vốc nước trong hồ nước hắt lên mặt thì một giọng nam lành lạnh vang lên:

“Cẩn thận.”

Không biết Tô Bách Dung cho mình dùng thuốc gì, tay Bách Hợp bị tóm lấy, vốn cả người đang nóng rực khó chịu trong nháu mắt dễ chịu hơn nhiều, vốn người nàng muốn vượt qua lan can đá lại bị người lôi trở lại, mạnh mẽ tiến vào trong lồng ngực dựa vào, một cánh tay còn đang ôm hờ bên hông nàng, chờ nàng đứng vững cưa kịp lui lại, theo bản năng Bách Hợp cọ cọ mặt vào ngực hắn.

Người kia sững sờ một lúc, đờ người ra một lúc mới đem kéo Bách Hợp ra, giống như sợ Bách Hợp lại làm ra hành động ban nãy, hắn bỏ ngọc bội mang theo bên hông vận nội lực ở tay đem ném vào trong hồ, bọt nước bắn lên, hắn đưa tay ra ngoài, tay áo bào vung lên, nửa mặt tay áo bị ướp nhẹp, hướng tới trên mặt Bách Hợp, Bách Hợp tóm lấy rồi nghe thấy giọng nói  lạnh như băng vang lên:” Tốt hơn chút nào không?”

“…” Đúng là cảm thấy tỉnh táo hơn, Bách Hợp tỉnh táo lại, đem tay áo trên mặt bỏ ra, miệng giật giật:”Tốt hơn rồi.”

Xuyên qua tay áo bào rộng màu tím, nàng thấy rõ mặt người đàn ông này, ngũ quan sắc sảo hiện ra, đầu đội ngọc kim quan, lông mày rậm như nghiêng vào thái dương, cằm có chút nhọn, nhưng trong đôi mắt hắn đều là băng giá, bởi vậy hiện ra khí chất lạnh nhạt hòa với khuôn mặt tinh xảo mang đến thanh tú, trong nội dung truyện Tô Bách Hợp chắc chưa từng gặp hắn

“Đa tạ.” Bách Hợp hướng hắn gật đầu, người thanh niên xa lạ xuất hiện phút chốc do dự đưa tay đang ôm ở bên hông Bách Hợp bỏ ra, gật gật đầu với nàng rồi lùi về phía sau vài bước, sau khi nhìn nàng một cái, đột nhiên khóe miệng cong lên, như hòa tan băng tuyết vậy, trong nháy mắt đó khiến cho Bách Hợp cảm thấy có cảm giác quen thuộc, hắn nhìn Bách Hợp một lúc:” Uống nhầm thuốc.”

Khi Chu ma ma lấy khăn lau mồ hôi cho nàng, trong nháy mắt Bách Hợp cũng cảm giác được có gì đó không đúng, Tô Bách Dung cho nàng uống trà cũng không biết là cho thêm cái gì, hương vị nức mũi, vốn Bách Hợp muốn nhìn trong lòng nàng có ý đồ gì, bởi vậy giả vờ uống một hớp, mặc dù lúc này có chút khó chịu, nhưng cũng không tới mức mất hết lí trí, tuy rằng hai năm qua dưới sự bảo vệ chặt chẽ của nha hoàn ma ma không thể luyện võ công, nhưng vẫn luyện Cửu Dương Chân Kinh được ít nội lực, nếu muốn áp chế vật này cũng không khó khăn, lúc này biết được mục đích của Tô Bách Dung, hơn nữa nàng suýt nữa lỡ lời thốt lên, trong lòng Bách Hợp dâng lên một ý nghĩ, chỉ là không có bằng chứng cụ thể nên không dám đoán bừa.

“Vâng, đa tạ ngươi đã cứu giúp, lúc này đã tốt lắm rồi.” Bách Hợp lau đi giọt nước trên mặt, vốn cũng không có nghiêm trọng, lúc này lại bị hắt nước lạnh lại càng tỉnh táo, ánh mắt thâm thúy của người đàn ông kia nhìn Bách Hợp một lúc, không nói gì nữa, quay người rời đi, chỉ là lúc gần rời đi thì mím môi lại.

Phía sau Xuân Hiểu cùng mọi người đuổi theo, nghe nói Tô Bách Dung vừa bị mình đẩy một cái, hình như bị động thai khí, Bách Hợp cũng mặc kệ nàng, vội vã trực tiếp gọi chuẩn bị kiệu về Tô gia.

Chu ma ma lúc đầu không thấy tăm hơi, đến tận lúc Bách Hợp rời đi thì bà mới đi ra, dáng vẻ muốn khuyên Bách Hợp ở lại một lúc, nhưng nhìn đến khuôn mặt âm trầm của Bách Hợp, bà cũng không dám nhiều lời, trong xe ngựa, cả người Chu ma ma run cầm cập quỳ xuống trước mặt Bách Hợp, khăn trong người bà trước đó đã bị người tìm ra mang đi không thấy đâu, lúc này dưới ánh mắt của Bách Hợp, không ngừng nói:” Đại cô nương tuyệt đối sẽ không hại Nhị cô nương.”

Nói tới nói lui một câu như vậy, mặc cho Bách Hợp hỏi gì nàng cũng không chịu nói ra. Dù là trong nội dung vở kịch, hay trong trí nhớ của nguyên chủ trước 12 tuổi, Chu ma ma đối xử với nàng coi như tốt, đối với Bách Hợp sau 12 tuổi cũng chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, có thể nói ngoại trừ Hạ thị, Chu ma ma chăm sóc Bách Hợp rất nhiều, một người như vậy lại vì Tô Bách Dung phản bội mình, thủ đoạn của Tô Bách Dung thực sự ác liệt.

Trở lại trong phủ, Bách Hợp nghĩ đến nam nhân thần bí gặp ở bên trong Liễu phủ, định muốn tìm hiểu thân phận của hắn, trên người nam nhân kia cho nàng cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như trước kia đã từng gặp ở đâu, vào lúc này nhiệm vụ của Bách Hợp hoàn toàn không có manh mối, cho dù có một chút cảm giác quen thuộc nàng đều sẽ không bỏ qua, nhưng không chờ nàng tìm người đi tìm hiểu, việc Tô Bách Dung sảy thai đã truyền tới Hạ gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.