Nghe được đoạn đầu câu chuyện Bách Hợp còn có chút thở dài đối với thân thế của Diệp Cẩn Chi, nhưng lúc nghe đến hai câu nói phía sau, Bách Hợp có bình tĩnh thì lúc này khóe miệng không ngừng run rẩy, cô bắt đầu hoài nghi Diệp Cẩn Chi có phải cố ý nói mê sảng để lừa gạt mình, nào có người nào nghe được mẹ ruột của mình xuất hiện, muốn đền bù tồn thất cho anh ta nhưng trong lòng lại bất mãn muốn giết người hay sao?
“Không tin à? Cái này có chút phiền não.” Một khi lên cầu vượt tiến vào đường cao tốc Diệp Cẩn Chi không hề gấp gáp như trước, anh ta lái xe chậm lại, lúc này thỉnh thoảng còn quay đầu lại liếc nhìn Bách Hợp, đáng lẽ ra hai mắt vốn tràn đầy tối tâm phiền muộn, lúc này giống như được vui vẻ lấp đầy, tuy trong miệng nói ra những lời tổn thương, nhưng lúc này anh ta không hề phiền não: “Kế tiếp cô muốn đi đâu?”
Bộ dáng anh ta giống như chân chính muốn cùng Bách Hợp đi du lịch vậy, Bách Hợp nghĩ nghĩ: “Tôi muốn về nhà.”
“Thật có lỗi.” Chân anh ta vẫn còn dẫm lên chân ga, hai tay thả khỏi tay láy làm một thủ thế không thể làm gì: “Về sau nhà họ Đường không còn là nhà của cô nữa.”
Trong xe yên tĩnh trở lại, xác thực nhà họ Đường chưa tính là nhà của cô, chỉ cần rửa sạch hiềm nghi cha Đường không giết người, lại biết rõ hung phạm giết Diệp Như Mị là ai, hai tâm nguyện của Đường Bách Hợp đã hoàn thành, ở nơi nào sinh sống kỳ thật đều giống nhau, nhưng trực giác nói cho Bách Hợp, Diệp Cẩn Chi người này rất nguy hiểm, tính cách cường thế bá đạo làm cho Bách Hợp cảm thấy áp lực, bởi vậy cô cũng không muốn đi cùng Diệp Cẩn Chi, cô chuẩn bị đợi sau khi Diệp Cẩn Chi dừng lại, tận lực tìm cơ hội rời đi.
Diệp Cẩn Chi thấy Bách Hợp không nói lời nào, một bên liền mở chương trình phát thanh trên xe, bên trong trùng hợp đang phát tin tức Diệp Như Mị bị giết chết, cảnh sát suy đoán có thể là do cướp bóc. Dù sao hôm nay là sinh nhật Đường Bách Hợp, sáng sớm lúc Bách Hợp cùng bạn học hẹn ra ngoài, lúc cô rời khỏi nhà thì Diệp Như Mị vẫn còn sống, bảo vệ xác nhận điểm này, coi như gián tiếp rửa sạch hiềm nghi của Bách Hợp, nên cảnh sát cũng không có giống như trong nội dung câu chuyện đầu tiên là hoài nghi Đường Bách Hợp bởi vì quan hệ không tốt dưới sự giận dữ mà giết người, đương nhiên cũng không có việc cha Đường cảm thấy cuộc sống tuyệt vọng vì sự tình phát sinh mà thay con gái gánh tội.
“…Cảnh sát suy đoán kẻ giết người là do thấy tài quên nghĩa, cho nên vụ án này loại bỏ hiềm nghi hung thủ là phụ nữ. Báo đài truyền thông vẫn tiếp tục chú ý đến vụ án này, nếu người nào có manh mối, vui lòng liên hệ với cảnh sát theo đường dây nóng…” Tiếng nói ngọt ngào của nữ phát thanh viên truyền thanh vừa phát xong tình tiết vụ án, sau đó lại báo một dãi số điện thoại và địa chỉ liên hệ của cục cảnh sát, và nói thêm đang điều tra và giải quyết vụ này. Đề tài kế tiếp lại chuyển qua những tin tức khác.
Bách Hợp yên tĩnh ngồi phía sau xe nghe xong tin tức, một lời cũng không nói, Diệp Cẩn Chi thò tay tắt chương trình phát thanh đi, trong xe lại khôi phục an tĩnh như trước.
Sau khi xe rời khỏi đường lớn, chạy tiếp trên một con đường nhỏ hết sức vắng vẻ, chạy thêm mấy tiếng nữa, chiếc xe dừng lại trước cổng một tiểu viện nhỏ không người. Lúc ngày sắc trời cũng đã sớm đen, có lẽ cái tiểu viện này bình thường cũng không có người ở, Diệp Cẩn Chi trước xuống xe cầm chìa khóa mở cửa viện ra, lúc sau mới quay lại chạy xe vào trong, sau khi khóa cửa viện lại anh ta mới mở cửa xe, hàm chứa ý cười ngoắc Bách Hợp: “Ra đi.”
“Thích nơi này không?” Trong gió đêm còn mang theo hơi lạnh, trên bầu trời bay đầy bông tuyết, xung quanh đều là tuyết đọng, lúc Bách Hợp xuống xe cả người lạnh run, Diệp Cẩn Chi cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô, thấy mình vừa mới hỏi mà cô không trả lời, lại cong cong khóe miệng hỏi lại: “Thích không?” Trên mặt anh ta tuy mang theo vui vẻ nhưng rõ ràng ánh mắt đã trở nên hung ác, khóe miệng nhếch lên mang vài phần quật cường, tựa như một đứa bé trai khát vọng chờ được khen ngợi vậy.
Căn nhà nhỏ này xinh đẹp, tuy nói tuyết rơi nhiều đã che đi nhiều cảnh trí, nhưng gạch xanh ngói đỏ vẫn lộ ra thêm vài phần phong cách cổ xưa, Diệp Cẩn Chi lôi kéo cô mở cửa phòng ra, phong cách khác hoàn toàn bên ngoài, bên trong lắp đặt các thiết bị trang trí xa hoa, trên mặt đất phủ một tấm thảm lông dê dày, trong phòng khách thậm chí còn có một lò sưởi nhỏ, Diệp Cẩn Chi trước để Bách Hợp ngồi trên ghế sô pha trong chốc lát, sau đó anh ta trực tiếp xoay người đi ra ngoài, không tốn nhiều công sức lắm liền ôm một bó củi quay lại, khi lửa dần dần cháy lên, trong phòng cũng dần trở nên ấm áp.
Ngồi xe cả ngày, cho dù Bách Hợp có cảnh giác với anh ta, nhưng có thể tại hoàn cảnh như vậy cũng bất tri bất giác nhắm mắt đã ngủ, lúc cô tỉnh dậy là do ngửi được mùi thơm của thức ăn làm bừng tỉnh, một bóng mờ che trên người cô, cô mở mắt ra vô ý thức thân thể lui vào phía trong ghế sô pha, lúc nhìn thấy trên tay Diệp Cẩn Chi đang bưng một chén cháo, cũng không biết ngồi xổm bên cạnh nhìn cô bao lâu rồi, do bóng lưng ngược sáng, khi Bách Hợp mở mắt ra nhìn không ra cảm xúc trong mắt anh ta, chỉ thấy một bóng mờ cao lớn, ngũ quan đó tựa như được dùng dao diêu khắc ra, vô cùng tinh xảo.
“Đói bụng không?” Trong phòng đã rất ấm áp, bó củi bên trong lò sưởi ngẫu nhiên lại nổ ra những hoa lửa nho nhỏ, Diệp Cẩn Chi mặt một cái áo lông cổ chữ V màu rám nắng, cổ áo sâu xuống trước ngực, lộ ra xương quay xanh tinh xảo và lồng ngực săn chắc, hơi thở mang theo cảm giác mạnh mẽ, cái quần Jean sáng màu của anh ta đã dính đầy tro bụi, tóc cũng rối bờ mất trật tự. Hiển nhiên trong lúc Bách Hợp ngủ thì anh ta đã làm không ít việc đi.
Một hung thủ giết người dám cầm dao đâm thằng vào người Diệp như Mị, đương nhiên cũng không để bụng đến chuyện giết một người, tuy Bách Hợp cảm thấy Diệp Cẩn Chi hết sức nguy hiểm, nhưng từ trên người anh ta cũng không có cảm nhận được ác ý đối với chính mình, lại nói nếu như anh ta có ác ý với mình, cũng không cần đánh một vòng lớn như vậy, cô do dự một chút, nhận lấy chén cháo trên tay Diệp Cẩn Chi, trong mắt Diệp Cẩn Chi hiện lên vài phần tiếc nuối, im ắng thở dài, một mặt đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn kéo ra cái bóng thật dài, anh ta ngồi xuống cạnh Bách Hợp, buông lỏng thân thể dựa lưng vào sô pha, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bách Hợp không biết bị làm sao, thấy bộ dáng anh ta như vậy có chút tức giận không hiểu được: “Vừa mới giết Diệp Như Mị, anh thấy vui vẻ vậy sao?”
Diệp Cẩn Chi thấy bộ dáng không vui lắm của cô, không khỏi nở nụ cười. Căn nhà nhỏ này phòng cũng không lớn lắm, nhưng thuộc dạng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, ngoại trừ phòng tắm phòng khách và phòng bếp ra, chỉ còn lại một phòng ngủ, Diệp Cẩn Chi từ sớm đã tự mình ôm chăn mền trải trên mặt đất, Bách Hợp cứ tưởng rằng anh ta sẽ để cô ngủ ở đó đấy, nhưng ngoài dự liệu là chính anh ta nắm lên rồi.
Lúc đầu Bách Hợp còn có chút thấp tha thấp thỏm, nhưng sau hai ngày Diệp Cẩn Chi cũng không giống như trong tưởng tượng sẽ gây bất lợi cho cô, tuy anh ta thường xuyên nhìn Bách Hợp với ánh mắt không lạnh mà run, nhưng vượt quá dự liệu của Bách Hợp anh ta đến nay vẫn vô cùng quy củ, có điều loại yên lặng này giống như sự yên bình trước bão tố vậy. Ngày thứ ba lúc có một chiếc xe chạy ngang qua muốn mượn một chỗ ngủ nhờ một đêm, đã phá vỡ sự cân đối vi diệu trước mắt của hai người.
“Cái thời tiết quỷ quái gì thế này, anh bạn bên trong có thể mở cửa ra không, cho hai vợ chồng tôi ở một đêm? Chúng tôi sẽ trả tiền?” Dừng ngoài sân nhỏ phía ngoài là một chiếc xe con bề ngoài vô cùng dơ bẩn, một người phụ nữ gần như che kín mặt mũi quay cửa kính xe xuống hướng trong nhà hô lên. Diệp Cẩn Chi đang quét tuyết đọng trong sân, đối với tiếng hô này làm như mắt điếc tai ngơ. Người đàn bà kia vừa lạnh vừa đói, lúc này sắc mặt đen lại, bà ta thở ra hơi thở trong nháy mắt giống như ngưng kết thành băng, hóa thành bông tuyết theo giữa không trung rơi xuống dưới.
“Cầu xin các người, chúng tôi lái xe đã mấy giờ rồi, trên đường cũng không gặp được nhà nào khác, chúng tôi sẽ trả tiền, hoặc là để cho chúng tôi ngồi nghỉ một lát, xin các người đấy.”
Bách Hợp thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, Diệp Cẩn Chi không có lên tiếng, bên ngoài người lái xe đã dừng lại, người đàn ông mặt áo bông thật dày cũng nhảy xuống xe, hai vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến vào sân nhỏ, người đàn bà kia trong nháy mắt nhìn thấy Bách Hợp, con mắt thoáng cái trừng lớn, thần sắc khác thường của bà ta không thoát khỏi ánh mắt Diệp Cẩn Chi, khóe miệng anh ta có chút vểnh lên, trong mắt hung quang chợt lóe.
“Chỉ ngồi một lát, để chân chúng tôi ấm áp trở lại, xin các người cho hai vợ chồng tôi một ít thức ăn, chúng tôi sẽ báo đáp cho các người.” Người đàn ông đó không ngừng run rẩy, Bách Hợp cho rằng Diệp Cẩn Chi sẽ không đồng ý, nhưng vượt qua dự liệu của hai người, anh ta không chút do dự nhẹ gật đầu.
Trong phòng đốt lò sưởi, ấm áp giống như mùa xuân, lúc hai vợ chồng đi vào liền thở phào nhẽ nhỏm, hai người họ cởi ra chiếc áo bông bên ngoài đã bị đông cứng, vừa ngồi xuống không ngừng xoa xoa tay, liếc nhìn về phía Bách Hợp, ánh mắt sáng rực:
“Cô gái trẻ, cô có phải họ Đường không?” Người đàn bà kia mở miệng liền hỏi một câu như vậy, người đàn ông bên cạnh đụng mạnh vào bà ta môt cái, ánh mắt bà ta lóe lên, không tự chủ cúi thấp đầu xuống dưới, hai tay sít sao vặn vào nhau, hiển nhiên trong lòng lúc này cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
Diệp Cẩn Chi cũng không có đem thức ăn đi ra, người đàn ông kia nhìn thấy hai tay anh ta trống không, con mắt xoay vòng, trên mặt rỏ ràng lộ ra vẻ thất vọng: “Anh bạn trẻ, có thức ăn không?” Ông ta hỏi một câu, nhìn thấy Diệp Cẩn Chi không thèm để ý tới, ông ta không khỏi đụng về phía vợ mình bên cạnh, người đàn bà vô thức nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, Diệp Cẩn Chi nhẹ giọng cười nói: “Đã đang nấu thức ăn rồi, chỉ là thức ăn có chút thanh đạm, hy vọng hai người đừng chê.”
Người đàn ông nghe nó như thế, khóe miệng hếch lên, lúc này khi biết sẽ có thức ăn rồi, ông ta cùng vợ mình kẻ xướng người họa tìm hiểu thân phận của Diệp Cẩn Chi: “Anh bạn trẻ, không biết nên xưng hô như thế nào? Các người là đến từ nơi nào? Có quan hệ gì? Các người có nghe qua gần đây trong thành phố xảy ra việc gì lớn không?”
Cùng một người ở nơi nông thôn vắng vẻ hỏi thăm chuyện phát sinh trong thành phố, mà trong gian phòng này bốn phía không có máy tính, thậm chí không có tivi, chung quanh ngay cả đường dây điện thoại cũng không có một cọng nữa, ánh mắt chăm chọc của Diệp Cẩn Chi ngày càng đậm, Bách Hợp cũng nhìn ra được bộ dáng không có ý tốt của hai vợ chồng này, nhưng cô cũng không lên tiếng. sau khi Diệp Cẩn Chi bưng đồ ăn cho hai người xong, kêu Bách Hợp về phòng ngủ một lát, anh ta ngồi lại cùng hai vợ chồng trò chuyện chốc lát.