Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 368: Cung đấu: Quý phi Bia đỡ đạn 7



Edit: Minh Minh Minh

Beta: Sakura

Đêm qua lúc đốt Hoa đăng, nước trong người đẹp ánh trăng sáng, không cần rượu, chỉ phong cảnh thôi cũng đã khiến người say. Thế nhưng hôm nay ban ngày mà muốn vớt đèn hoa sen, thật sự chẳng phải tuyệt vời. Đêm qua gió thổi muộn, hoa sen hơn phân nửa đều héo rũ cả rồi, bên trong kẹp một ít khăn lụa giấy, lúc này không nổi trên mặt hồ mà là chìm vào đáy nước.

Nếu là ở mặt hồ cũng may, tuy xa một chút, suy nghĩ biện pháp tìm cây gậy trúc không phải không tính đến, nhưng mà nếu chìm đến tận đáy, cần phải lội nước xuống đáy nguồn mới có thể lấy được. Nếu được sắc phong vị trí Tài nhân, bên người còn có một cung nữ có thể sai bảo, nếu là người mới vào cung, chỉ còn cách tự mình lội xuống dưới vớt rồi. Trong lúc nhất thời bờ hồ thưa thớt bốn phía vây quanh người, mỗi người đều chật vật nhìn chằm chằm vào trong dòng nước. Đêm qua gió thổi mạnh, đèn hoa sen thổi bay tứ phía. Lúc này có lẽ đã bay được cực xa rồi, dọc theo bờ hồ xuống dưới ngẫu nhiên còn có thể phát hiện mấy cái lẻ tẻ.

Bách Hợp thừa lúc bước xuống liễn đi ra ngoài, chứng kiến cả đàn cả lũ thiếu nữ mỗi người hoặc  khuôn mặt khóc tang, hoặc hai mắt ngốc trệ vô thần dựa sát vào nhau, bộ dáng vô cùng thê lương.

Nhưng hết lần này tới lần khác trong lòng Bách Hợp lại không hề đồng tình, dù sao trong nhiệm vụ này nàng cần phải làm là người ác, ác đến mức làm cho người nghiến răng nghiến lợi, người ta hết lần này tới lần khác không có cách nào gây khó dễ cho nàng,cảm giác thật sự quá sảng khoái. Bách Hợp dọc theo đường đi tới, rất nhiều người trong lòng dù đang đem nàng chửi bới đến thương tích đầy mình, mà thấy được đến nàng bước xuống liễn đi qua, như trước đếu phải quỳ rạp xuống đất mà hô  nương nương, gây sự chú ý một vòng, thẳng đến đi vào đầu nguồn đêm qua một đám các thiếu nữ phóng hoa đăng, nhiều  thiếu nữ lúc này hợp lại ôm nhau khóc.

“Đi nhìn một cái, khóc cái gì. Cũng không phải là cha mẹ chết. Xui!” Bách Hợp đầu cũng không ngẩng. Trong bộ liễn của nàng có để giỏ xanh đặt mấy món trái cây mùa hạ tươi mới, đã do nội thị cắt gọt chỉnh tề, nàng cầm cái xiên bạc, nghe được tiếng ‘Nức nở nghẹn ngào’ thì không kiên nhẫn, phất phất tay.

Phất Ngọc lĩnh mệnh tiến đến, bên kia tiếng khóc nghỉ ngơi nghỉ, một đám thiếu nữ đồng thời đứng lên, mỗi người cúi thấp đầu như là sương đánh qua quả cà bình thường hướng bên này đi, duy chỉ có có một người ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ nghiêm chỉnh lại kiêu ngạo. Bách Hợp liếc qua thấy bộ dáng của Dương Ngọc Như, lông mày không khỏi nhíu lại

“Chúng nô tỳ bái kiến Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.” Một đám thiếu nữ dịu dàng hô lên, còn Dương Ngọc Như lại trực tiếp đứng thẳng tắp:

“Nương nương, nô tỳ không phục.” Cô ta hôm tiến cung tuyển thanh tú cũng từng nói qua như vậy, kết quả bị đánh lại không nhớ kỹ, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lại ăn một miếng lê  rồi cầm khăn lau miệng, không lên tiếng.

Trên mặt Dương Ngọc Như hiện lên vài tia giận dữ, nghiêm mặt trả lời:

“Đêm qua nương nương đột nhiên hạ lệnh khóa cửa cung,để cho bọn người nô tỳ không chỗ nghỉ thân. Thu tỷ tỷ yếu ớt, bị nhiễm phong hàn, nếu ra nhân mạng như thế nào cho phải? Hiện nay nương nương còn muốn tụi nô tỳ dọn dẹp ao hoa sen này, trên đời này không có cái gọi là vương pháp rồi sao? Chúng nô tỳ do Hoàng Thượng tự mình gọi đến tiến cung, là thiếp của hoàng thượng, không phải là nô tài trong nội cung.”

Kịch tình ở bên trong hô hào nguyện được một lòng người, già không chia ly, cũng không nguyện ý cùng một đám nữ nhân tranh giành trượng phu, thanh cao thoát tục như Dương Ngọc Như lúc này bị bức phải nóng nảy, cũng bắt đầu thừa nhận chính mình là tiểu thiếp Sở Vân Dương, cái gì xuất trần thoát tục, chỉ là có cơm ăn có áo mặc, không ốm mà rên thôi. Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cầm khăn trong tay lấy lau miệng rồi nện tới chỗ Dương Ngọc Như, khóe miệng hếch lên, nhẹ nhàng ‘Phi’ một tiếng:

“Cùng Bổn cung giảng vương pháp? Ngươi cũng không nhìn lại dựa vào cái gì! Nơi này là hoàng cung, cũng không phải đại viện nhà các ngươi, đêm đến là có lệnh cấm đi lại đấy, các ngươi dám bốn phía đi loạn, còn đốt Hoa đăng? Muốn gặp Hoàng Thượng sao? Được, bổn cung mặc kệ, nhưng  phụ trách thu thập ao hoa sen tự nhiên cũng là các ngươi. Hiện tại trong cung vô chủ, Bổn cung là chủ quản hậu cung, lời nói chính là Vương pháp!”

Bách Hợp hung hăng ngạo mạn nói xong lời này, Dương Ngọc Như tức giận đến toàn thân thẳng run rẩy, đôi bàn tay chặt chẽ nắm lại, khóe môi giật giật, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy Bách Hợp lười biếng che kín hai mắt:

“Mặt trời lên cao rồi, hồi cung đi, Dương Tài nhân chống đối Bổn cung, phạt quỳ hai canh giờ, không đủ thời gian không được lên.” Nói xong lời này, Bách Hợp cũng không nhìn Dương Ngọc Như, nhẹ giọng như cười: “Dương Tài nhân, lúc này Bổn cung không muốn làm mất mặt, ban cho ngươi ân điển, ngươi hãy nhận lấy!”

Nàng đi ra vì muốn tra tấn Dương Tài nhân thay nguyên chủ giải hận, ngày hôm qua Bách Hợp đánh Dương Ngọc Như, liền phát hiện nàng tra tấn Dương Ngọc Như một trận thì tình cảm nguyên chủ cũng cảm thấy sảng khoái, dù sao kết quả cuối cùng nàng nhất định phải chèn ép Dương Ngọc Như không được sủng, cho dù cuối cùng Sở Vân Dương không quen nhìn nàng hung hăng càn quấy  muốn mạng của nàng, chỉ cần mình trước khi chết kéo lấy Dương Tài nhân chết cùng một chỗ, nhiệm vụ đã hoàn thành, khiến nàng ta ăn một ít khổ sở, có thể làm cho nguyên chủ thoả mãn lại giải hận cho bản thân mình làm mấy nhiệm vụ trước bị nghẹn khuất, nhất cử lưỡng tiện sao lại không làm?

Bách Hợp vừa đi, một đám nữ nhi không nhịn được liền đều tuôn trào nước mắt, Dương Ngọc Như thẳng tắp quỳ trên mặt đất, mấy người mặt chau mày ủ vây quanh ở bên người nàng khích lệ nàng, nàng lại quật cường nói:

“Ta không tin trên đời này không có vương pháp! Cha ta đã từng nói, người tốt cuối cùng có báo, sớm nghe nói Quách Quý Phi hung ác, quả nhiên không bằng gặp mặt, tổng quản hậu cung quyền hành, nói chuyện có trọng lượng? Cuối cùng có một ngày, ta cũng muốn...” Trong mắt nàng thời gian dần trôi qua lộ ra dã tâm ra, vốn Dương Ngọc Như ngay từ đầu còn cảm giác mình không hâm mộ những cái phú quý trên cao kia, không cần phải đi theo một đám nữ nhân tranh giành nam nhân, dù sao nàng có mong muốn một chồng một vợ bình thường. Nàng vốn thầm nghĩ trong cung sống cô đơn yên ổn đến già, thật không nghĩ đến bị người khinh bỉ ức hiếp, nhu nhược bị người cưỡi lên đầu. Hôm nay Bách Hợp đánh mặt của nàng như vậy, lại để cho nàng nếm đến chỗ tốt của quyền thế, nàng cũng muốn đi tranh giành, nàng dựa vào cái gì mà không thể không tranh giành? Nàng cũng là tỳ thiếp của Sở Vân Dương, không đơn giản chỉ là tranh giành, còn muốn có một ngày đứng ở vị trí cao hơn Bách Hợp, đến lúc đó cũng muốn như nàng ta bây giờ, lại để cho Bách Hợp quỳ ở trước mặt mình, còn cái này sau trong nội cung hết đều thuộc về mình.

Bách Hợp xả giận thì trong lòng sảng khoái vô cùng, Quách Bách Hợp ngày trước ngoại trừ tính toán người ra, liền chỉ còn bề ngoài phong quang, mỗi ngày đi ra ngoài trượt một vòng thấy người ta hâm mộ ghen ghét cùng với ánh mắt sợ hãi thì nàng ấy vô cùng thỏa mãn. Bách Hợp tiến nhập thân thể của nàng về sau cũng kế thừa cái sở thích này, mỗi ngày làm việc đều khiến cung nữ nghiến răng nghiến lợi chửi bới sau lưng. Hôm nay Quý Phi nương nương hiểm độc nhốt một đám nữ nhân trong ngự hoa viên qua đêm, cũng khiến cho thân thể mảnh mai của nhiều Thải Nữ không chịu nổi trong đêm lạnh bị trúng phong hàn. Tin tức không lâu sau đã truyền khắp trong nội cung, nhóm ngự y bọn họ gần như chạy qua lại muốn gãy chân, đám người nhiễm bệnh đương nhiên không có khả năng thị tẩm, đoán chừng Hoàng Thượng đã sớm quên các nàng, ai nấy đều cho rằng Bách Hợp muốn dùng một chiêu này loại bỏ Thải Nữ mới tiến cung, mọi người lúc đề cập đến Bách Hợp, không khỏi đều muốn mắng lên một tiếng độc phụ.

Quách gia nhờ Bách Hợp mà liên tiếp mệt mỏi, tự nhiên đắc tội nhiều triều thần, trước đây rất nhiều người cùng Quách gia kết bè kết cánh, vì một đám nữ nhân gian xấu xa, thời gian dần qua ngược lại là tách ra.

Chỉ là lúc này Bách Hợp cũng thật không ngờ đến việc tiếp theo, nàng khi dễ Dương Ngọc Như trở về cung, phía sau Sở Vân Dương chuyển hướng tiến vào sau cung liền nhìn trong nội cung một màn gào thét, tìm một người đến tìm hiểu, biết rõ việc tốt mà Bách Hợp làm. Không có nổi giận, ngược lại là nở nụ cười, hắn không có để ý đến Dương Ngọc Như đang quỳ gối kia, mà là tiến đến điện Tử Thần.

Tự nhiên trong hậu cung thiếu rất nhiều người đốt Hoa đăng, mỗi người sau lưng đối với Bách Hợp càng mắng càng dữ tợn, nhưng biểu hiện ra gió êm sóng lặng.  Đám Thải Nữ mới tiến cung thầm mắng Bách Hợp, còn bọn thái giám phụ trách ngự hoa viên vẩy nước quét nhà lại vô cùng cảm kích Bách Hợp, rồi sau đó các phi tần khác cũng cảm thấy cử động lần này đại khoái nhân tâm, chỉ có người đang mang thai Tô thị lạnh lùng mắng câu: “Ác phụ.”

Hợp với nửa tháng Hoàng Thượng chỉ triệu hai Thải Nữ mới tiến cung để hầu hạ, còn lại thời gian đều ngủ ở chỗ Bách Hợp. Dương Ngọc Như trước kia tuy thề rằng muốn đem Bách Hợp dẫm nát dưới chân, nhưng Sở Vân Dương không có ý tứ triệu mình sủng hạnh, Dương Ngọc Như mới phát hiện cách suy nghĩ của mình có chút ngây thơ. Cái gì một đời một kiếp chỉ một người, cái gì không muốn trở thành một trong số phần đông nữ nhân của Hoàng Thượng. Ý nghĩ của nàng ngược lại là tốt, thế nhưng phải có người đến phối hợp, hôm nay Hoàng đế không xuất hiện, ngay cả nàng muốn trở thành một trong những nữ nhân của Hoàng đế cũng không có cách nào.

Nàng cũng không phải hạng người dễ dàng an phận, để cho nàng ở lại trong điện ngây người hai ngày,đã cảm thấy có chút mệt mỏi. Tính cách của nàng quật cường hoạt bát, tại hoàng cung buồn tẻ không thú vị thật không quen. Ngày hôm đó trong nội cung ma ma lúc giáo quy củ đột nhiên nói đến Hoàng Thượng ngày thường làm việc ở Thái Cực điện, Dương Ngọc Như thoáng cái liền ghi nhớ lại trong lòng.

Buổi tối Sở Vân Dương phái người truyền tin tức tới nói tối nay ở bên trong chọn thẻ của Bách Hợp, lại để cho người khiêng Bách Hợp đi qua. Ai ngờ Bách Hợp đã được người hầu hạ rửa mặt chỉnh tề rồi, nửa đường gặp được thái giám bên cạnh Sở Vân Dương. Hoàng công công sầu khổ truyền lời, nói là hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên có công việc, mời Quý Phi nương nương trở về.

Sở Vân Dương là dạng người gì trong lòng Bách Hợp hiểu rõ. Nàng cười lạnh hai tiếng, cũng không để ý tới Hoàng công công đứng một bên sốt ruột lau mồ hôi, nhìn Phất Phong liếc: “Đi hỏi thăm một chút, đêm nay Hoàng thượng triệu ai.”

Nghe được lời nay Hoàng công công liền đổ mồ hôi lạnh, trước mặt Đại tổng quản thân cận bên người Hoàng đế còn dám tìm hiểu hành tung của Sở Vân Dương, ngoại trừ ngày ngày làm việc phách lối vị Quách Quý Phi, chắc chắn không còn có người thứ hai rồi, hết lần này tới lần khác Hoàng đế tâm tư ai cũng đoán không được, Hoàng công công do dự một chút, dậm chân, sốt ruột nói: “Nương nương à, chuyện này nương nương không phải làm khó lão nô sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.