Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 387: Con gái sợ gả nhầm ác lang (1)



Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Nhiệm vụ này càng về sau Bách Hợp đấu tranh không biết nên tiếp tục nán lại trong không gian này thêm chốc lát hay vẫn nên sớm trở lại tinh không, chết sớm siêu sinh sớm.

Sớm muộn cô cũng phải quay lại trong tinh không gặp Lý Duyên Tỷ, cuối cùng, Bách Hợp vẫn kiên trì như trước, trở lại trong tinh không.

Trong tinh không, Lý Duyên Tỷ lại khôi phục trang phục quen thuộc của anh, không còn là long bào Bách Hợp nhìn đã quen, anh vẫy vẫy tay với Bách Hợp, Bách Hợp do dự một chút, vẫn đi về phía anh.

Vừa mới tới gần, Lý Duyên Tỷ ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực, không giống cái ôm an ủi lúc trước mà như cái ôm mang theo ham muốn giữ lấy của tình nhân. Hai tay Bách Hợp để trước ngực anh, muốn giãy dụa lại không dám, trong đầu cô lúc này cũng cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, hi vọng Lý Duyên Tỷ có thể mất trí nhớ, quên hết mọi thứ trong nhiệm vụ.

Tuy biết rõ suy nghĩ này của mình không thực tế, nhưng Bách Hợp như bị ma xui quỷ khiến, vẫn hỏi: “Ra khỏi nhiệm vụ, anh không để lại con nối dõi, thế giới như vậy có được không?”

Trong nhiệm vụ này cô gả cho Lý Duyên Tỷ, nhưng bởi vì thân thể Tần Bách Hợp yếu ớt quá mức, sống sót cũng là điều xa xỉ càng đừng nói đến chuyện sinh con, nhiệm vụ lần này là không có con. Trước đây, cô cũng không thực sự sinh ra cảm tình hay gút mắc gì với đối tượng trong nhiệm vụ, nguyên chủ đều đã mang thai, lúc này, chính cô bổ nhào vào người ta, ăn xong lau sạch ngược lại không mang thai. Lý Duyên Tỷ không hề nạp thêm phi tần khác, không biết có phải do thân phận của anh hay không, toàn bộ nội dung vở kịch rõ ràng không ai dám nhắc tới điều này, dù Bách Hợp cảm thấy có phần không bình thường, nhưng vốn dĩ cô không muốn tranh tới tranh lui với người khác. Ngày đó dùng câu “Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường” chỉ muốn mỉa mai Tần Nhã Ngọc mà thôi, cũng không phải suy nghĩ chân thật trong lòng cô.

“Sau khi tôi rời khỏi, thế giới tự nhiên sẽ trở về quỹ đạo. Dù không trở lại được như trước thì có làm sao?” Thế giới này do anh sáng tạo ra, anh chơi hỏng mất, nhiệm vụ hoàn thành mà bị sụp đổ thì sụp đổ thôi. Lý Duyên Tỷ cười nhạt một tiếng, câu nói kế tiếp anh không nói rõ ra, nhưng Bách Hợp có thể hiểu. Anh ôm Bách Hợp trong lòng, chẳng biết từ lúc nào, anh biến ra một cái ghế Quý phi thật dài trong tinh không. Bách Hợp bị anh ôm trong ngực, bộ dạng muốn giãy dụa lại không dám giãy dụa vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt.” Lý Duyên Tỷ thấy cô khẩn trương đến mức cả người đều run rẩy, trong mắt anh lúc này hiện lên một tia sáng màu đỏ ma mị, không hề ép buộc cô, ngược lại bờ môi chỉ nhẹ nhàng đụng vào khóe môi cô, giọng điệu có chút dịu dàng, hai tay vòng lại vây cô ở trước ngực, môi lưỡi thân mật giao thoa với cô. Cử chỉ dường như hiển nhiên của anh khiến Bách Hợp không có sức từ chối, dù trong nhiệm vụ, cô đã từng đồng ý sẽ phụ trách với Lý Duyên Tỷ, nhưng giờ là bên ngoài nhiệm vụ nên vô ý mang theo vài phần tránh né. May mà Lý Duyên Tỷ không làm tiếp những chuyện khác, chỉ cọ xát bên môi cô một lát, lúc này mới thả cô ra.

“Cần nghỉ ngơi hay muốn nhiệm vụ?” Ánh mắt Lý Duyên Tỷ lãnh đạm, bình tĩnh che dấu cảm xúc bên dưới, anh đang mạnh mẽ khắc chế xúc động.

Sau khi nhậnđược khát khao của Diệp Xung Cẩn, anh không chỉ thu về một trong thất tình của chính mình, đồng thời còn tiếp nhận dục niệm và khát vọng của Diệp Xung Cẩn với Bách Hợp, nhưng anh kiềm chế hơn Diệp Xung Cẩn, cho nên lúc này mới không biểu lộ ra.

Bách Hợp thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh, trong lòng không khỏi thầm thở phào. Vốn dĩ cô muốn tranh thủ thời gian đi làm nhiệm vụ, có thể thấy Lý Duyên Tỷ cũng không làm gì mình, thậm chí cũng không đề cập tới chuyện cô thẹn quá hóa giận mà nói một câu “Phụ trách…”, cô nghĩ tới chuyện mình gây nên trong nhiệm vụ, tự trách lương tâm trong chốc lát. Nhìn gương mặt hoàn mỹ như tạc của Lý Duyên Tỷ, vẻ mặt lạnh như băng cao cao tại thượng, giống như không thể xâm phạm, một nhân vật như vậy bị mình xâm phạm mấy lần trong nhiệm vụ, cảm giác áy náy cùng với chột dạ xông lên đầu, Bách Hợp kiên trì mở miệng:

“Em muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.”

Lý Duyên Tỷ nhẹ gật đầu, giống như chẳng để ý gì đến đáp án của cô, khóe miệng lại hơi cong lên, nhưng rất nhanh khôi phục trở thành vẻ mặt thờ ơ.

Khi Bách Hợp mới bắt đầu tiến vào tinh không, dù là thuộc tính dung mạo cũng không phải ưu tú nhất, nhưng cô lại kiên cường nhất nghị lực nhất, cô không đặc biệt yêu thích cái gì cũng như ngoại trừ việc cô chỉ muốn sống thì không có nhược điểm đặc biệt gì. Lúc đầu thấy người như vậy cũng không nổi bật, nhưng kỳ thật, khó nắm bắt nhất cũng là kiểu người như vậy, cho nên, dù Diệp Xung Cẩn dứt khoát trong chuyện tình cảm, nhưng cuối cùng vẫn không thể thành công. Giống như kiểu người cạn tàu ráo máng, chạy trốn ở đằng trước nhanh hơn anh, vĩnh viễn đều không đuổi kịp.

Thủ đoạn của Lý Duyên Tỷ không giống Diệp Xung Cẩn, anh muốn bắt Bách Hợp, nhưng không phải mạnh mẽ truy đuổi, mà là đào hầm ở phía trước, lại giống như chơi diều, thu dây về lúc dài lúc ngắn, anh có kiên nhẫn, cuối cùng Bách Hợp sẽ ngoan ngoãn chủ động trở lại vòng ôm của anh, không cần cố sức cũng có thể bắt được cô, lại khiến cô sau này cũng không chạy trốn được. Giống như giờ phút này, Lý Duyên Tỷ nghe thấy Bách Hợp nói muốn ở lại, trong đôi mắt chỉ chứa mình cô lộ ra vẻ khẩn trương không dễ thấy, ôm chặt lấy cô không buông, cố nén xúc động muốn nhào nặn cô tiến nhập cơ thể mình, mà lý trí rõ ràng không làm ra hành động sẽ gây bất lợi cho mình, trong tinh không xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:

Giới tính: nữ (có thể biến đổi giới tính)

Tính danh: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 80 (max 100 điểm)

Dung mạo: 85 (Max 100 điểm)

Thể lực: 73 (Max 100 điểm)

Vũ lực: 47 (Max 100 điểm)

Tinh thần: 65 (Max 100 điểm)

Danh vọng: 33 (Max 100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu  m Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổ thuật Nam Vực, Tinh thần Luyện Thể Thuật.

Năng khiếu: Nấu ăn trung cấp, Kĩ xảo biểu diễn cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái.

Mị lực: 60 (Max 100 điểm)

Ấn ký: Hơi thở của Hoàng tộc Chân Long.

Bách Hợp đợi một hồi lâu, lúc cô chứng kiến giá trị thuộc tính gia tăng trên diện rộng, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời không để ý đến tay Lý Duyên Tỷ đặt bên eo cô, nhưng khi phát hiện thấy một thuộc tính mới trước kia chưa từng có phía dưới mị lực, cô đang hưng phấn muốn nói với Lý Duyên Tỷ, vậy mà đợi trong chốc lát, sưu tầm hết lần này tới lần khác của cô vậy mà không thấy đâu rồi!

Sưu tầm của cô đâu mất rồi!

“Anh, anh có thấy gì không?” Lúc đầu, Bách Hợp xấu hổ không biết nên mở miệng như thế nào với Lý Duyên Tỷ, lúc này không thấy sưu tầm của mình đâu mất, lập tức cô sợ ngây người, mình tiến nhập nhiệm vụ nhiều lần như vậy, có thể nói gian nan khốn khổ mới vượt qua nhiều cửa ải, vậy mà giờ không thấy đâu, một cái sưu tầm cũng không có!

Lúc này, Bách Hợp mặc kệ xấu hổ, cô thoáng cái ngồi dậy, kéo Lý Duyên Tỷ, sốt ruột nói: “Của em, sao sưu tầm của em không thấy đâu hả?”

Cố gắng hoàn thành nhiều nhiệm vụ như vậy, khó khăn tích lũy được nhiều sưu tầm như vậy, Bách Hợp suýt nữa phun ra một ngụm máu. Giá trị thuộc tính vừa rồi gia tăng trên diện rộng cũng không khiến cô vui nổi nữa, cô đang cảm thấy hơi kỳ lạ, dù sao giá trị thuộc tính gia tăng sau mỗi nhiệm vụ của cô cũng rất chậm. Theo như Lý Duyên Tỷ giải thích thì hiện tại, cô không đạt được giá trị thuộc tính quan hệ với rất nhiều người, cho nên linh hồn cô cần làm nhiều nhiệm vụ mới có thể giúp cô gia tăng một điểm thuộc tính giá trị, như vậy thuộc tính giá trị của cô mới có thể dần dần tăng lên.

Ý nghĩ kia vừa xuất hiện trong đầu, lúc này nhìn sưu tầm của cô không còn, mọi suy nghĩ trong đầu Bách Hợp đều không cánh mà bay, muốn khóc mà không khóc được nhìn chằm chằm vào tinh không.

“Thấy được.” Khóe mắt Lý Duyên Tỷ hiện lên tia ác liệt, thể hiện ra bộ dạng nghiêm túc, nhíu mày: “Chuyện gì đang xảy ra?”

“…” Bách Hợp trầm mặc nói không nên lời, cô cũng muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, có thể thấy vẻ mặt Lý Duyên Tỷ chăm chú lãnh đạm, không giống như đang nói đùa với cô. Trong lòng Bách Hợp bán tín bán nghi, nhịn không được, hỏi: “Không phải anh là người sáng lập sao? Chẳng lẽ cũng không biết?”

Trong giọng nói của cô lộ ra vài phần hoài nghi khiến Lý Duyên Tỷ híp mắt, nguy hiểm nhìn, nhưng anh vẫn tỏ vẻ khó hiểu, lắc đầu:

“Không biết.” Chuyện này là anh làm, anh sớm thấy cái gì “Tình yêu của Thi Vương”, “Lời chúc phúc của thánh nữ”, “Cố chấp của quân phiệt”, mấy loại sưu tầm ấy nhìn không vừa mắt, trước kia chỉ là bản năng không thích, hiện tại biết nguyên nhân mình không thích là gì, dĩ nhiên chính anh khiến toàn bộ mấy thứ đó của Bách Hợp biến mất, ngược lại gieo lên người cô ấn ký của chính anh.

“Sao lại không biết?” Bách Hợp tỉnh táo lại, kéo tay Lý Duyên Tỷ: “Anh suy nghĩ chút đi.”

Trên mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra vài phần mất mát, mím môi, nhìn Bách Hợp muốn nói lại thôi. Lúc Bách Hợp còn đang sốt ruột, rốt cuộc, anh dùng khóe mắt nhìn cô:

“Em đã quên, lần này, tôi và em đều bị nhốt trong nhiệm vụ rồi hả?” Vừa nói đến nhiệm vụ của mình, Bách Hợp á khẩu không trả lời được, rốt cuộc nói không nên lời. Thậm chí cô còn chột dạ đến mức không dám hỏi lại chuyện sưu tầm, cúi đầu, như quả cà bị sương đánh qua, bờ môi giật giật, cuối cùng lỗ tai cũng bắt đầu đỏ lên.

Cho dù đã ra khỏi nhiệm vụ, trong lòng Bách Hợp vẫn như trước, vừa muốn hạ độc lại muốn mắng chửi đến khi hai người Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc kia bị mất mặt. Trong lòng cô đang cực kì buồn phiền, hết lời này tới lần khác có khổ mà không nói nên lời. Lý Duyên Tỷ bị nhốt trong nhiệm vụ, đây là chuyện tốt cô làm, cô tự gây nghiệt. Bách Hợp yên lặng nuốt vào một ngụm máu, trong lòng đã hối hận sao trước khi mình rời khỏi nhiệm vụ kia không hung dữ tra tấn hai người Tần Nhã Trí trăm ngàn lượt.

Thấy bộ dạng tức mà không có chỗ trút của cô, không nói lời nào hiển nhiên đã chấp nhận không thấy sưu tầm là sự thật. Lý Duyên Tỷ biến thái nhắm trúng người khóc không ra nước mắt kia, lại làm ra vẻ dịu dàng săn sóc kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi:

“Yên tâm, tôi sẽ làm rõ mọi chuyện giúp em, giờ đừng vội, được chứ?”

Ngoại trừ phương pháp này, Bách Hợp cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn cả, ít nhất nghe thấy Lý Duyên Tỷ chịu giúp đỡ, trong lòng Bách Hợp cảm thấy nhẹ nhõm, lúc trước mình đề phòng với anh nên cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại. Lý Duyên Tỷ lại hôn lên khóe môi cô một lúc, Bách Hợp cũng không trốn nữa, không biết là cảm kích hay vẫn áy náy, cô chủ động đưa cái lưỡi đinh hương qua, ngoan ngoãn ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh.

Cũng may Lý Duyên Tỷ biết rõ chừng mực, cũng không có được một tấc lại muốn tiến một thước, cho dù cánh tay ôm cô lúc này đã hơi dùng sức, cuối cùng vẫn không làm động tác dư thừa, sau hồi lâu vẫn đưa cô tiến nhập vào nhiệm vụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.