Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 391: Con gái sợ gả nhầm ác lang (5)



Edit: Alex Pooh

Beta: Sakura

Tiệc ăn mừng trong công ty, rất nhiều người đều chúc mừng Bách Hợp, chỉ có Triệu Tấn chua xót nộp đơn xin từ chức, anh ta là một người tâm cao khí ngạo, một khi cho rằng công ty có chỗ nào không vừa ý anh ta, anh ta lập tức đổi công ty đi ăn máng khác. Nếu ở thời điểm về sau anh ta quyền cao chức trọng danh tiếng vang xa, như vậy đi ăn máng khác có lẽ có người tranh cướp, hiện tại anh ta mới tốt nghiệp hai ba năm, chưa có tiếng tăm gì, một khi từ chức lại tiến vào công ty mới dĩ nhiên là quay đầu lại lần nữa, trong cơn xúc động Triệu Tấn cũng không nghĩ nhiều như vậy, anh ta chủ động từ chức, công ty rất vui mừng lập tức đồng ý.

Lúc gần đi, Triệu Tấn liếc nhìn văn phòng của Bách Hợp, hôm nay Bách Hợp thăng chức, từ sau sẽ có văn phòng của chính mình. Trên mặt Triệu Tấn hiện ra vẻ do dự, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, mang theo đồ đạc của mình đi vào trong văn phòng của Bách Hợp.

“Nếu bây giờ em đổi ý, kì thật cũng vẫn được.” Triệu Tấn đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn thoáng qua văn phòng của Bách Hợp, cuối cùng lại rơi xuống người Bách Hợp. Mấy năm nay ở cùng anh ta, tiền lương của Bách Hợp đều bị anh ta giữ trong tay, bởi vậy trong tay Trịnh Bách Hợp cũng không có tiền để dành, cho nên tuy tuổi cô không lớn lắm, nhưng lại không hề giống những người phụ nữ văn phòng tô son điểm phấn, cô gần như cả ngày đều chỉ biết đến công việc. Hai người qua lại nhiều năm, Triệu Tấn cũng từ dáng vẻ quê mùa ban đầu dần trở nên thời thượng, chỉ có Trịnh Bách Hợp từ đầu đến cuối vẫn mặc mấy bộ quần áo cũ.

Gương mặt cũng không sử dụng mỹ phẩm chăm sóc dưỡng da, không có đồ trang điểm và quần áo xinh đẹp, cái đó sợ là trời sinh xinh đẹp cũng thấy ngán. Hơn nữa không biết có phải vì Trịnh Bách Hợp ngoan ngoãn phục tùng anh ta hay không, khiến Triệu Tấn quen có được người phụ nữ này. Sớm đã quên sự thấp thỏm bất an không yên lúc đầu theo đuổi cô, dần dần đối với cô có sự xem thường lại có phần chán ghét.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Tấn đột nhiên phát hiện Bách Hợp thay đổi. Trang phục xinh đẹp phù hợp với nghề nghiệp trên người cô, trong văn phòng mở điều hòa, cô mặc áo lông dài màu đen thấp cổ, bên hông thắt dây lưng màu rám nắng lên, lộ ra vòng eo vốn dĩ vì gầy mà mảnh khảnh lại càng thêm quyến rũ. Cô đi một đôi tất da chân màu đen, dưới chân là đôi bốt da gót nhỏ dài đến đùi, dưới áo lông dài là váy ngắn, tóc cô bàn lên, trang điểm nhẹ. Trước kia Triệu Tấn chưa bao giờ thấy một mặt này xuất hiện trên người Bách Hợp, lúc này không ngại âm thầm đánh giá vậy mà lại khiến Triệu Tấn cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Còn có chuyện khác sao?” Bách Hợp đứng dậy cầm tư liệu một lần nữa ngồi trở lại phía trước bàn, khóe mắt không thèm nhìn anh ta một cái: “Lúc đi ra ngoài phiền đóng cửa giùm.”

Loại thái độ thờ ơ này thực sự chọc giận Triệu Tấn, trong quá khứ, trong mắt Trịnh Bách Hợp chỉ có mình anh ta, điều ấy khiến anh ta cảm thấy cực kì tự hào kiêu ngạo, lâu rồi lại cảm thấy không kiên nhẫn. Lúc này Bách Hợp không nhìn anh ta, Triệu Tấn lại cảm thấy không vừa ý, anh ta đi đến trước bàn làm việc, đập mạnh tay một cái lên bàn: “Trịnh Bách Hợp, rốt cuộc em muốn như thế nào? Kết hôn là em yêu cầu. Chúng ta hiện tại là sao?”

“Quan hệ hiện tại của chúng ta chỉ được xem là chủ nợ và người thiếu nợ, nếu anh còn chưa hiểu, tôi sẽ lập một danh sách cho anh.” Bách Hợp tranh thủ thời gian công tác hai ngày, tới ngân hàng in hóa đơn thẻ lương mấy năm nay bị chuyển đi của mình ra. Tấm thẻ này tự động thiết lập chuyển khoản, một khi đến lúc phát tiền lương đều chuyển về tài khoản của Triệu Tấn. Lúc trước Triệu Tấn nghi ngờ nặng không chịu tin cô, có lẽ sợ cô sẽ đem tiền lương đi hoặc đổi ý, bởi vậy làm sẵn ra một chứng cứ, lúc này lại không có cách nào chống chế. Thấy Bách Hợp chìa ra một tờ giấy, sắc mặt Triệu Tấn lúc xanh lúc trắng, sau một lúc mới cứng ngắc mở miệng: “Ý của em là phải chia tay? Cũng chỉ bởi vì ngày đó không cho em bắt xe? Bệnh của em cũng không phải nghiêm trọng lắm, bắt xe phí tiền làm gì? Hơn mười đồng em có thể tiết kiệm để bắt xe kia, em có thể đi bệnh viện mua thêm ít thuốc nữa rồi!”

Triệu Tấn nói xong, càng về sau càng lớn giọng hơn, gần như đã tìm được lý lẽ: “Em vẫn tùy hứng bụng dạ lại hẹp hòi như vậy. Mấy ngày nay vì một chút chuyện nhỏ như vậy mà làm loạn lên với anh, hiện tại vì chuyện này đến cả kết hôn cũng không đề cập nữa, khách sạn đã sớm đặt xong, em không muốn kết hôn sao không nói sớm, bây giờ sao lấy lại tiền đặt cọc được? Huống hồ, một người phụ nữ suốt ngày chỉ biết làm việc, sau này em làm sao lập gia đình được? Đàn ông bên ngoài đàn bà trong bếp là điều hiển nhiên, nếu em tặng cơ hội này cho anh, về sau anh sẽ càng có nhiều cơ hội chăm lo cho gia đình…”

Anh ta nói xong, trên gương mặt càng hiện ra vẻ bất mãn phẫn hận, càng nói càng tức giận:

“Người phụ nữ như em, về sau tốt nhất là làm việc cả đời đi, đừng cần đàn ông nữa!”

Bách Hợp lạnh lùng nhìn anh ta, giống như đang nhìn một người điên, mấy câu nói của Triệu Tấn đã lộ ra bản chất tư lợi của anh ta. Trong nội dung vở kịch, Triệu Tấn lấy cớ như vậy khuyên nhủ Bách Hợp đã mất đi cơ hội về sau phải chịu hết bao nhiêu thiệt thòi, nhưng trên thực tế, anh ta không hề thực hiện cái gọi là đàn ông bên ngoài đàn bà trong bếp, cái anh ta gọi là nuôi gia đình cũng chưa bao giờ làm được, anh ta cũng không tin tưởng Trịnh Bách Hợp, toàn bộ tiền về sau anh ta kiếm được gần như đều giao cho mẹ Triệu giữ, rất sợ sau này hai người ly hôn, số tiền này sẽ trở thành phần tài sản cần phân chia của vợ chồng. Mà Trịnh Bách Hợp bỏ tiền ra mua nhà cuối cùng lại giống như người phụ nữ ăn nhờ ở đậu, bởi vì bị bệnh, mất đi cơ hội thăng quan tiến chức trong công việc, sau khi Triệu Tấn phát đạt, người nhà họ Triệu còn vô cùng ghét bỏ đối với tiền lương cô ấy kiếm được, cho rằng cô ấy kiếm được quá ít tiền.

“Cho anh năm giây ra khỏi đây.” Bách Hợp một mặt nói xong, một mặt cầm lấy điện thoại trên bàn bắt đầu gọi bảo vệ. Triệu Tấn chửi bậy trong miệng hai tiếng, quay đầu lại dữ tợn nhìn Bách Hợp: “Không nghĩ tới cô lại là loại phụ nữ tư lợi yêu thích hư vinh như vậy, nếu sớm biết như vậy, lúc trước tôi sẽ không qua lại với cô, coi như năm đó mắt tôi bị mù, nếu bây giờ tôi có tiền, nhất định tôi sẽ dứt khoát đập lên mặt cô!”

Anh ta nói xong lời này mới mang khuôn mặt đầy oán hận lại có chút lửa giận đi ra ngoài.

Hai ngày sau đó, vì Bách Hợp được thăng chức mà bề bộn quan hệ mất hai ngày. Trịnh Bách Hợp có thể mất đi tình yêu, nhưng cô lại không thể mất đi lý trí, cho đến ba ngày sau, một cái túi được đưa tới văn phòng của Bách Hợp.

Triệu Tấn muốn kết hôn, đối tượng là người trước kia thừa dịp Trịnh Bách Hợp trở về quê nhà đưa cha mẹ lên mà anh ta từng mang về nhà một lần, Tôn Tiểu Tịnh. Triệu Tấn là người cực độ tự ti sau trở thành tự đại, anh ta là người duy nhất trong họ hàng được học lên đại học, cô dâu trước giờ muốn kết hôn lại ầm ĩ đòi chia tay, anh ta không chịu được chuyện này, cách duy nhất có thể thỏa đáng chuyện này, chính là anh ta ở bên ngoài nói rằng đã đá Bách Hợp mặt khác tìm kiếm một người khác.

Bởi vì lúc trước hai người làm việc ở công ty này vài năm, không biết Triệu Tấn muốn kết hôn là vì hờn dỗi hay vì khoe khoang, anh ta phát bánh kẹo cưới và đưa thiệp mời đến văn phòng của mỗi người. Mọi người đều nhìn Bách Hợp với ánh mắt mang theo vài phần thương cảm và đáng tiếc, nhưng lúc này lại không có ai dám tiến về phía trước khích lệ Bách Hợp hai câu. Bách Hợp cầm lấy thiếp mời nhìn thoáng qua, thấy thời gian phía trên là nửa tháng sau, cũng là thời gian lúc trước cô và Triệu Tấn định ra cho việc kết hôn. Trong cơ thể nguyên chủ truyền tới cảm giác đau lòng như ẩn như hiện, còn chưa đợi Bách Hợp cảm thấy khó chịu, thời gian trôi qua cũng dần lắng lại.

Trong khoảng thời gian này ngoại trừ bề bộn công việc, Bách Hợp cũng không để việc kết hôn của Triệu Tấn ở trong lòng. Cô lôi kéo ba Trịnh mẹ Trịnh đi vòng quanh thành phố này, chuẩn bị mua nhà cho mình. Trong nội dung vở kịch, cô cũng không định kết hôn, không biết vì sao, trải qua việc bái đường thành thân với Lý Duyên Tỳ trong nhiệm vụ vừa rồi, hiện tại cô sinh ra mâu thuẫn bản năng với việc mình kết hôn với những người khác. Cho dù biết rõ Lý Duyên Tỳ khẳng định cũng sẽ giúp cô kết hôn, nhưng Bách Hợp lại không muốn lúc này có quan hệ với bất kì ai trong nhiệm vụ. Dù sao Trịnh Bách Hợp cũng không có tâm nguyện muốn cô gả cho một người chồng như ý, cô ấy chỉ muốn Triệu Tấn trả giá thật nhiều, một kết quả có thể khiến Trịnh Bách Hợp cảm thấy vui sướng.

Bi kịch của Trịnh Bách Hợp phát sinh tại thành phố này, đương nhiên Bách Hợp cũng hy vọng có thể chấm dứt ở thành phố này. Cô mang theo ba Trịnh mẹ Trịnh, nhìn trúng một căn nhà nhỏ, mà hôn lễ của Triệu Tấn, cuối cùng cũng tới.

Khu vực tổ chức hôn lễ vốn cũng sớm chọn xong, lúc Bách Hợp đi vào khách sạn, cô dâu mới Tôn Tiểu Tịnh đang đứng cùng Triệu Tấn mặc âu phục thẳng thớm ở trước cửa khách sạn đón khách. Trong tay hai người đang bưng khay bày rượu và bánh kẹo cưới, lúc thấy Bách Hợp thật sự dẫn cha mẹ xuất hiện, trên mặt Triệu Tấn hiện lên một tia cao ngạo, Tôn Tiểu Tịnh đứng bên cạnh càng không che dấu được đắc ý.

Từ xưa đến nay, Trịnh Bách Hợp chưa từng gặp người gọi là tình địch, đây là lần đầu hai người gặp mặt, nhưng rõ ràng Tôn Tiểu Tịnh biết cô, bởi lúc thấy Bách Hợp xuất hiện, Tôn Tiểu Tịnh vô ý thức khoác tay Triệu Tấn, dịu dàng nói:

“Chồng à, chân em đau lắm rồi, buổi sáng hôm nay bắt đầu quá sớm, sao Mạt Lị còn chưa đến?” Khi cô ta nói chuyện, khóe mắt còn liếc nhìn Bách Hợp, lúc này người phụ trách thu quà cầm một danh mục quà tặng đi ra để Bách Hợp ký tên. Bách Hợp cầm bút tiện tay ghi năm trăm ở phía trên, ký tên Trịnh Bách Hợp, lại chậm chạp không móc tiền lì xì ra, sắc mặt người thu lễ hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói:

“Cô còn chưa cho tiền lì xì vào.”

Người hôm nay Triệu Tấn mời đến hỗ trợ thu tiền lì xì là một người lạ mặt trẻ tuổi. Hai người học đại học bốn năm, Trịnh Bách Hợp quen anh ta cũng được vài năm, họ hàng thân thích đến bàn bạc chuyện hôn sự cô đều quen thuộc, thế nhưng trong nội dung vở kịch cũng không xuất hiện người trẻ tuổi này, chắc là người thân của Tôn Tiểu Tịnh bên kia, lúc này giơ tay về phía Bách Hợp muốn tiền lì xì. Bách Hợp xòe hai tay ra, nở nụ cười:

“Triệu Tấn thiếu nợ tôi hơn mười vạn, trong khoản nợ kia khấu trừ năm trăm đi, tôi đã ghi âm lời nói kia rồi.”

Bách Hợp nói xong, cười tủm tỉm giơ điện thoại quơ quơ trước mặt Triệu Tấn, sắc mặt Tôn Tiểu Tịnh thoáng cái khó coi: “Lần đầu tiên nghe nói có người đi uống rượu mừng không đưa tiền đấy.”

Bề ngoài cô ta cũng không xinh đẹp như Trịnh Bách Hợp tưởng tượng trong nội dung vở kịch, dung mạo chỉ là bình thường mà thôi, một nhân vật bình thường đến vậy lại quấy nhiễu Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn đến mức đó. Bách Hợp cao thấp đánh giá cô ta vài lần, Tôn Tiểu Tịnh nhanh chóng nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng không kiên nhẫn: “Trịnh tiểu thư, ba mẹ cô chẳng lẽ không dạy cô, tới tham gia hôn lễ của người khác, là phải đưa tiền sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.