Bách Hợp hơi chột dạ khẽ gật đầu, lúc này có coi như không phải sự thật cô cũng không có gan dám nói ra, cô cắn răng nói: “Sau này em có thể lại trở về lần nhiệm vụ của Tần Bách Hợp lúc trước hay không?”
Hết thảy lúc đầu đều do Tần Nhã Trí và Tần Nhã Ngọc hại, ngược bọn họ một lần cũng không đủ, cô vẫn muốn xả giận thêm một lần nữa, mới có thể trút được mối hận trong lòng mình.
Khóe miệng của Lý Duyên Tỷ nhếch lên một tia ý cười, phảng phất có thể thấy rõ hàm răng đều đặn, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ mặt không đổi sắc, cau mày nhìn cô hai cái, sau một lúc lâu lại giống như muốn nói lại thôi, mới miễn cưỡng gật đầu.
“Lần nhiệm vụ này đối với em mà nói có khả năng có chút nguy hiểm, hiện tại em lại không còn sưu tầm nữa, nhiệm vụ lần tới cần phải cẩn thận.” Vừa nãy đã chiếm đủ lợi tức, Lý Duyên Tỷ hiểu đạo lý thấy đủ liền thu tay, mặc dù Bách Hợp tin tưởng lời anh nói khi nãy, nhưng nếu như tiến thêm chút nữa khó tránh khỏi sẽ khiến cho cô cảm thấy cảnh giác, Lý Duyên Tỷ nắn bóp lòng người vô cùng tốt, một bên ngồi ngay ngắn, ánh mắt dời khỏi người cô, đồng thời dùng nhiệm vụ để phân tâm Bách Hợp, thấy cô quả nhiên lộ ra mấy phần sầu lo, không giống vẻ mặt khi nãy có chút khó coi, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng lúc này mới buông lỏng được một chút.
Từng làm nhiều lần nhiệm vụ, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Duyên Tỷ nhắc nhở cô nhiệm vụ có chút khó khăn, sau khi không còn sưu tầm thì quả thực Bách Hợp cảm thấy thiếu đi mấy phần an toàn như lúc trước, hơn nữa lúc này vẻ mặt Lý Duyên Tỷ vô cùng nghiêm túc, trước đây anh chưa từng nói qua những lời như nhiệm vụ nguy hiểm, nếu đã nói như vậy, liền chứng minh nhiệm vụ lần này xác thực không đơn giản, Bách Hợp do dự một chút, cô nhắm mắt có chút thiếu tự tin bảo đảm:
“Em sẽ hoàn thành.”
Lý Duyên Tỷ gật đầu, bên ngoài nhìn anh hơi lạnh nhạt. Nhưng lại không ngừng nhìn Bách Hợp thêm vài lần, thấy cô cúi thấp đầu không nói chuyện, khóe miệng giật giật, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, Lý Duyên Tỷ vốn cho rằng Bách Hợp sẽ mở miệng hi vọng anh giúp đỡ, dù sao hiện tại quan hệ giữa hai người cũng đã gần gũi như vậy, nhưng Bách Hợp giống như không hề có ý muốn đòi hỏi anh, ánh mắt Lý Duyên Tỷ chợt lóe, xoa mái tóc của cô. Sau một hồi lâu mới uể oải nói một tiếng:
“Muốn vào nhiệm vụ chứ?”
Đợi lâu như vậy cũng chỉ đợi câu này của anh, bản thân Bách Hợp trước đó không dám chủ động mở miệng nói ra, lúc này Lý Duyên Tỷ vừa dứt lời, cô liên tục không ngừng gật đầu, trong lúc hỗn loạn cô nhìn thấy tầm mắt của Lý Duyên Tỷ rơi xuống người cô, ánh mắt lạnh nhạt, bên khóe miệng như ẩn như hiện ý cười thoáng qua rồi biến mất, phảng phất giống như nhìn lầm.
Cơ thể Bách Hợp ở trong tinh không dần dần tan biến, hai tay Lý Duyên Tỷ vắt ra sau người, một lúc lâu sau bóng ảnh mới tan biến theo.
“Đại tiểu thư, ngài mau tỉnh dậy đi, Hạ Hậu cô nương tới tìm ngài này.” Giọng nói thanh thúy vang lên bên tai Bách Hợp, ríu ra ríu rít đến mức cô có chút đau đầu. Bách Hợp không nhịn được phất phất tay, âm thanh kia liền nhỏ xuống. Xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Nội dung vở kịch cùng ký ức của nguyên chủ tràn vào đại não của cô, kế tiếp lần trước sau khi trở thành Tần Bách Hợp số khổ sống không quá 18 tuổi, lần này lại trở thành Nhiếp Bách Hợp từng được thầy tướng số phán mệnh, trước 16 tuổi không được phép bước ra khỏi cửa nửa bước, bằng không ắt sẽ đột tử (chết bất đắc kỳ tử).
Đây là đại lục tiên hiệp có yêu ma quỷ quái, Nhiếp gia vốn là một nhà phú quý vô cùng bình thường dưới sựquản lý của tu tiên giả, phu thê Nhiếp gia thời còn trẻ từng được nhận chỉ điểm của thầy tướng số mà trở nên giàu sang. Đáng tiếc dù có tiền tài, nhưng trong sinh mệnh lại giống như chú định khuyết thiếu con nối dõi. Mặc cho hai vợ chồng sau hơn 30 tuổi dùng hết cách, bụng của Nhiếp phu nhân vẫn một mực không có tin tức gì, mãi đến về sau Nhiếp phụ sửa cầu vá đường, làm nhiều điều thiện việc tốt, Nhiếp phu nhân mới được Bồ tát báo mộng, trong mộng giống như cảm thấy có thứ gì đó chui vào bụng mình, một tháng sau liền chẩn đoán ra tin tức mình đã mang thai.
Sau mười tháng mang thai Nhiếp phu nhân sinh ra một bé gái, tuy cũng không phải là con trai, nhưng người đã đến tuổi trung niên lại có huyết mạch, dù cho chỉ là bé gái, Nhiếp phụ cũng vô cùng thỏa mãn, liền đặt tên cho con gái là Bách Hợp, từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay nhận lấy muôn vàn yêu thương, chỉ đáng tiếc đứa nhỏ độc đinh thật không dễ có được này của Nhiếp phụ từ nhỏ lại là con ma ốm thân thể yếu nhược, lúc mới sinh ra khỏi bụng mẹ chưa được nửa năm, Nhiếp Bách Hợp liền mấy lần suýt chút nữa đã chết đi, tiếng khóc trong đêm không ngừng. Sau khi tìm thầy tướng số xem xét, đều nói mệnh cách của đứa bé gái này kì quái, sẽ gặp nạn vào năm 16 tuổi, mà còn là tử kiếp, không chỉ không có cách nào có thể phá, mà còn trong sinh mệnh của Nhiếp Bách Hợp đã định sẵn trong 16 năm sẽ cô độc, không thể lưu lại con cháu cho Nhiếp gia.
Sản nghiệp to lớn của Nhiếp gia vẫn cần có người xử lý, tuy nói đứa trẻ chính mình tới trung niên mới có được là con gái, nhưng trong lòng Nhiếp phụ lại nghĩ cùng lắm thì về sau thay con gái chọn ra con rể là được, nhưng lúc này lại không liệu tới có người vừa đến liền nói con gái mình có tướng đoản mệnh, còn nguyền rủa con gái ông cả đời cô độc, trong lòng Nhiếp phụ không vui liền đuổi gã thầy tướng số này đi, chỉ là không ngừng mới đến nhiều người tới xem số, đều nói Nhiếp Bách Hợp sống không quá 16, Nhiếp phụ hao hết tâm sức, lúc nuôi con gái được một tuổi rưỡi, thân thể của Nhiếp Bách Hợp càng ngày càng kém, cuối cùng Nhiếp phụ nghĩ hết mọi cách, mời đến vị một cao nhân của môn phái lớn nhất trong giới Nhân Tông này xem mệnh cho con gái, sau cùng cao nhân rốt cuộc cũng nghĩ ra cách phá giải số mệnh không sống qua tuổi 16 của Nhiếp Bách Hợp, đó chính là trước lúc 16 tuổi nàng không thể bước khỏi cổng Nhiếp phủ nửa bước, Nhiếp phụ trong tình thế đưa tặng hơn nửa gia tài, cao nhân đưa cho Nhiếp Bách Hợp một khối ngọc bội được tăng thêm pháp lực, khối ngọc bài này có thể trấn áp hồn vía của Nhiếp Bách Hợp, có liên quan mật thiết đến sinh mệnh của nàng, cao nhân từng căn dặn đời này tốt nhất đừng để ngọc bài rời khỏi người nàng, có như vậy mới bảo trụ được sinh mệnh dần suy bại của Nhiếp Bách Hợp.
Vào năm Nhiếp Bách Hợp được 3 tuổi, Nhiếp phụ trong lúc ở trên đường làm ăn buôn bán đã nhặt về một đứa bé trai bị thương mất trí nhớ, đứa bé trai này quên mất tên của mình, cũng quên mất lai lịch của nó, Nhiếp phụ từng đem cậu bé đi tìm kiếm quê quán của nó, nhưng lại không thu hoạch được gì, Nhiếp gia chỉ có một đứa con gái, trong những năm này cái bụng của Nhiếp phu nhân cũng không có động tĩnh gì, Nhiếp phụ đối với chuyện này cũng không ép buộc, càng không có ý muốn nạp thiếp lưu con nối dõi, hắn chuẩn bị về sau giao Nhiếp gia vào tay con gái, giờ đây nhìn thấy đứa bé trai này, trong lòng bất chợt khẽ động, lại sinh ra tâm tư muốn lưu lại đứa bé trai này làm con rể cho con gái mình.
Nếu như tuyển con rể tới cửa, biết rõ gốc tích dù sao cũng hơn sau này ở bên này qua quýt tìm người, càng huống chi đứa bé trai này thoạt nhìn ước chừng cũng năm sáu tuổi, lớn lên mi thanh mục tú, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng giữa hai hàng lông mày lại mang theo mấy phần anh khí, vừa nhìn liền khiến người yêu thích, Nhiếp phụ tín mệnh, thấy đứa nhỏ cốt cách tinh kỳ, về sau tất không phải vật trong ao, hắn lại không có cha mẹ người thân, những ngày này không tìm được người nhà của nó, Nhiếp phụ sớm coi như người nhà của hắn đã chết, ôm ý niệm này, Nhiếp phụ liền lưu đứa bé trai này lại Nhiếp gia, cũng đặt tên cho cậu bé là Nhiếp Diễm, dạy cậu đọc sách biết chữ, dạy cậu đạo lý làm người, thậm chí lại mời võ sư nổi danh trong thành về dạy võ nghệ cho cậu, đối với hắn hao tâm dạy bảo.
Vào năm Nhiếp Diễm 10 tuổi, Nhiếp phụ từng chính mình nói rõ dự tính của mình cho Nhiếp Diễm, có lẽ là vì báo đáp ơn cứu mạng cùng giáo dưỡng của Nhiếp gia, Nhiếp Diễm không hề do dự đáp ứng yêu cầu của Nhiếp phụ gả Bách Hợp cho cậu, từ nay về sau vợ chồng Nhiếp gia giống như mất đi tâm nguyện nào đó, sau khi định ra mối hôn sự cho Nhiếp Diễm cùng Nhiếp Bách Hợp, không lâu sau đó liền tạ thế.
Nhiếp gia do một tay Nhiếp Diễm chống đỡ, tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng Nhiếp phụ dạy hắn vô cùng tốt, hắn văn võ song toàn, hơn nữa thủ đoạn trên phương diện làm ăn lại sắc bén lão luyện không thua gì người khác, Nhiếp gia trong tay hắn không những không suy sụp, trái lại càng lớn mạnh thêm vài phần, giữa hắn cùng Nhiếp Bách Hợp vẫn luôn duy trì thân phận anh em lại tựa như ân nhân, Nhiếp Diễm chỉ coi Nhiếp Bách Hợp như em gái, chỉ là trái tim của Nhiếp Bách Hợp từ nhỏ chưa từng thấy qua nam nhân bên ngoài lại luôn đặt trên người hắn.
Việc hôn sự của hai người được định ra vào sau sinh nhật 16 tuổi của Nhiếp Bách Hợp, vào trước sinh nhật Nhiếp Bách Hợp một tháng, lúc mọi người trong Nhiếp phủ đang khắp nơi chọn mua đồ cho đại hôn của Nhiếp Bách Hợp cùng Nhiếp Diễm, một vị cô nương tên Hạ Hậu Thấm Nhi lại té xỉu trước cổng Nhiếp gia.
Trước đây phu thê Nhiếp gia lúc còn sống từng làm không ít việc thiện, sừa cầu lót đường không việc nào không làm, trong xương cốt Nhiếp Bách Hợp cũng có sự thiện lương cùng với việc giúp người làm niềm vui của cha mẹ, sau khi nghe thấy hạ nhân báo bên ngoài có nữ hài nhi té xỉu, trong phủ Nhiếp Diễm hơn nửa tháng trước lại ra ngoài bàn chuyện làm ăn chưa trở về, nàng vội vã làm chủ cho người mang Hạ Hậu Thấm Nhi vào trong phủ, cho người cứu giúp Hạ Hậu Thấm Nhi, không chỉ không có chút phòng bị nào với cái cô nương nửa đường nhảy ra này, cũng không coi nàng ta thành người nghèo muốn tống tiền, trái lại coi nàng ta thành bạn bè.
Hạ Hậu Thấm Nhi này cũng không biết từ nơi nào nhô ra, tính cách nàng ta ngây thơ hoạt bát hơn nữa vô cùng cởi mở, mưu ma chước quỷ trong bụng nhiều vô kể, hoàn toàn không giống với nữ hài tử như Nhiếp Bách Hợp từ nhỏ tới lớn đều ở trong khuê phòng, tính cách dịu dàng hướng nội, nàng ta gan lớn lại nhiều chủ ý, thậm chí có lúc giống như hiểu biết vô cùng nhiều điều, nhưng giống như lại có lúc hoàn toàn không hiểu chút lễ nghi thế tục, nàng ta phảng phất giống như đến từ một nơi bí ẩn tên là Thượng Cổ Di Địa, theo như nàng ta nói là gia tộc lánh đời gì đó, phẩm chất riêng trên người nàng ta hoàn toàn không giống với Nhiếp Bách Hợp khiến cho Nhiếp Bách Hợp chưa từng ra khỏi cửa, cũng chưa từng có bạn bè nhanh chóng trở thành tỷ muội tốt với nàng ta, lúc có hai người thường cùng nhau ngồi nói chuyện, có lúc sẽ tâm sự chuyện của nữ nhi gia, có lúc Hạ Hậu Thấm Nhi sẽ nói về thế giới bên ngoài cho Nhiếp Bách Hợp, đương nhiên nhiều nhất chính là nói về Nhiếp Diễm sau khi Hạ Hậu Thấm Nhi vào phủ, bởi vì vẫn luôn ở bên ngoài làm ăn, nàng ta vẫn chưa từng thấy qua.
Chuyện Nhiếp Bách Hợp có thể nói được cũng không nhiều, nhưng chỉ có Nhiếp Diễm có lẽ bởi vì đại hôn của hai người, cũng có lẽ vì Nhiếp Diễm là người trong lòng của Nhiếp Bách Hợp, nàng cam tâm tình nguyện nhắc đến hắn với Hạ Hậu Thấm Nhi tỷ muội tốt duy nhất của mình, chỉ là xuất phát từ thái độ ngượng ngùng vốn có của nữ nhi gia, nàng cũng không nói rõ chuyện đại hôn của mình cùng với Nhiếp Diễm, chỉ mơ hồ nhắc một chút tới chuyện hôn ước giữa hai người.
Thông qua Nhiếp Bách Hợp, Hạ Hậu Thấm Nhi cũng biết được một nhân vật như Nhiếp Diễm vậy, sau khi biết Nhiếp Bách Hợp gần 16 năm vẫn luôn ở trong phủ chưa từng bước ra khỏi cửa nửa bước, trong lòng Hạ Hậu Thấm Nhi không khỏi có chút đồng tình với vị tỷ muội mới giống như bị giam trong tù này, nàng ta dụ dỗ Nhiếp Bách Hợp xuất môn đi rút thẻ nhân duyên, cùng nàng ta bàn luận về thế giới đặc sắc bên ngoài.