Bách Hợp đang có chút do dự xem mình muốn trả lời thế nào về vấn đề này, Vân Mộ Nam nhíu mày, hình như ngửi thấy mùi tanh hôi như có như không trên người cô, chân mày thoáng cái nhíu lại, trong mắt hiện lên một vẻ giận dữ: “Gần đây không nên tùy tiện ra cửa, ngày mai tôi sẽ cho người đưa vài con mèo đen tới đây làm bạn với em.” Anh cũng không phải đang hỏi ý kiến Bách Hợp, mà là trực tiếp ra lệnh, vừa nói dứt lời anh lùi về sau mấy bước, trong mắt lộ ra mấy phần ghét bỏ, lớn tiếng gọi vọng ra ngoài: “Mang nước vào để cho phu nhân tắm.”
Người này có bệnh sạch sẽ hết sức nghiêm trọng, từ trong kịch tình Quan Bách Hợp hiểu rõ Vân Mộ Nam là có thể nhìn ra được, anh làm việc vô cùng cẩn thận có mạch lạc, lúc này Bách Hợp vốn cũng không chịu được mùi vị trên người mình, nhưng thấy Vân Mộ Nam còn ghét bỏ hơn cô, cô vẫn không nhịn được mà khóe miệng co giật hai cái.
Vân Mộ Nam ra lệnh hiển nhiên có tác dụng hơn nhiều so với lời của Bách Hợp, tuy nói bọn người hầu vẫn rất sợ hãi, nhưng nghe thấy chủ tử phân phó, nước nóng cũng rất nhanh được đưa tới, Bách Hợp vốn chuẩn bị tối nay không ngủ, luyện luyện thể thuật tinh thần đến hừng sáng rồi mới tắm rửa, lúc này nhờ phúc của Vân Mộ Nam, cô tắm rửa bằng nước nóng đi ra ngoài, Vân Mộ Nam vẫn ngồi ở phía ngoài, mà anh cũng không nói đến chuyện cô vừa đi ra ngoài, cũng không hỏi cô nguyên nhân, giống như căn bản không để chuyện này ở trong lòng vậy, thái độ như vậy để cho Bách Hợp cảm thấy vừa buồn bực, vừa có cảm giác ấm ức.
“Em muốn trở về Quan gia một chuyến, không biết mẹ em và mọi người trong nhà thế nào.” Trong kịch tình không tới mấy ngày nữa chính là thời gian mẹ Quan không qua khỏi, sau khi liên tiếp mất đi ông nội luôn yêu chiều mình cùng với cha anh, Bách Hợp nghĩ đến mẹ Quan có thể cũng sẽ vì vậy mà rập khuôn theo gót những người này, trong lòng không khỏi mơ hồ co rút đau đớn, lúc này cô không phải là đối thủ của cá chép yêu, nhưng trong thời gian mấy ngày gần đây, cô cũng vẽ được mấy đạo phù. Cô chuẩn bị trở về Quan gia đưa cho mẹ Quan, bất kể có tác dụng hay không, so sánh với không làm việc gì thì vẫn tốt hơn, dù chỉ cần có thể tạm thời bức lui Quỷ Hồn cá chép yêu, kéo thêm một chút thời gian ngắn, đến lúc đó tình huống sẽ càng có lợi cho mình.
“Không được.” Vân Mộ Nam quay đầu khẽ mỉm cười với Bách Hợp, nhưng trong miệng không chút lưu tình cự tuyệt. Thoáng cái Bách Hợp nhíu chân mày lại: “Em là con gái duy nhất của Quan gia. Về công về tư, Quan gia xảy ra chuyện thì em cũng nên trở về xem một chút, nếu không người khác sẽ nghĩ về em như thế nào? Nếu ông nội em còn tại thế, biết em bất hiếu như vậy. Sợ rằng thật sự muốn nhảy dựng lên đánh chết em.”
Trong kịch tình, thứ nhất là vì Quan Bách Hợp hoài nghi Vân Mộ Nam giết người Quan gia đoạt quyền, thứ hai cũng bởi vì sau Quan gia gặp chuyện không may Vân Mộ Nam biểu hiện hết sức lãnh đạm đối với chuyện nhà vợ gặp chuyện không may, không chỉ là chính anh không xuất hiện, về sau anh cũng bắt đầu cấm Quan Bách Hợp trở về Quan gia. Tuy nói về sau Quan Bách Hợp biết Vân Mộ Nam đây là vì muốn tốt cho cô ấy, nhưng lúc đầu Quan Bách Hợp không hiểu rõ mọi chuyện. Trong lòng có chút không quá thoải mái, dù sao chết chính là trưởng bối thân nhân của mình, nhưng Vân Mộ Nam cấm cô trở về chịu tang, điều này không thể không khiến trong đầu có những suy nghĩ lung. Hai vợ chồng vì chuyện này mà cãi nhau kịch liệt, lúc này Bách Hợp không muốn bởi vì chuyện này mà ầm ĩ cũng anh, vì vậy muốn nghiêm túc giảng đạo lý cho anh. Ai ngờ Vân Mộ Nam vẫy vẫy tay với cô, ấm giọng nói:
“Nếu em không về, và nếu Quan Lão thái gia còn sống có thể sẽ nhảy dựng lên đánh chết em, nhưng nếu như em cứ muốn về thì tôi sẽ đánh chết em.” Anh cắn nặng mấy chữ ‘ Quan Lão thái gia còn sống ’, dùng vẻ mặt uy hiếp mà nhìn Bách Hợp.
Lời nói không biết xấu hổ như vậy mà Vân Mộ Nam nói ra với thần sắc thiên kinh địa nghĩa, Bách Hợp trì trệ mất một lúc, huyết khí dâng lên cuồn cuộn, cô nhíu mày, ngồi ở bên mép giường, cầm khăn lau tóc còn mang hơi nước, không biết có phải vị giác của cô có vấn đề hay không, cô đã tắm rửa rồi mà lúc này cô vẫn cảm thấy trên người mình mơ hồ mang theo mùi tanh hôi, cho dù cô đã dùng xà bông thơm nhập khẩu từ Nam Dương, cầm khăn xức đầu còn mang hơi nước đầu tóc, không biết có phải ảo giác không, lúc này cô cảm giác, cảm thấy tự mình rửa quá tắm sau trên người cũng mang theo mùi tanh hôi như ẩn như hiện, cho dù là cô dùng xà bông thơm nhất được nhập khẩu từ Nam Dương, nhưng hiện tại hai loại mùi vì này trộn lẫn với nhau khiến cho Bách Hợp có chút buồn môn: “Tại sao lão gia không để cho em về Quan gia? Ông nội em chết không minh không bạch, cha em và anh trai cũng ly kỳ xảy ra chuyện, trong nhà gần đây lòng người bàng hoàng, lão gia lại mua nhiều mèo đen như thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lão gia có thể nói rõ cho em không?”
Bách Hợp vốn muốn bẫy Vân Mộ Nam, để cho anh lộ ra một chút, ai ngờ người này nhìn qua thì nhã nhặn thanh nhã, lúc này nghe được lời này của Bách Hợp, thì giống như là nghe được điều gì đáng chê cười vậy, có chút khoa trương nở nụ cười:
“Không phải trong lòng em luôn nghĩ tôi sớm muốn cướp Quan gia bỏ vào trong túi?” Vân Mộ Nam nói xong lời này, xong cảm thấy mình giống như bị chọc cười: “Nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ chắc trong lòng em đã rõ ràng, nếu không nửa đêm canh ba em vừa đi đâu vậy?”
Mới vừa anh không có nhắc đến chuyện mình đi chỗ nào, Bách Hợp vốn đang nghĩ anh sẽ không hỏi nữa, không nghĩ tới lúc này mình không khiến anh nỏi ra, ngược lại bắt đầu bị anh bóc mẽ rồi, Bách Hợp do dự một lúc lâu, đang do dự xem có muốn nói chuyện rõ ràng với Vân Mộ Nam hay không, tình hình trước mắt cô bất chấp Vân Mộ Nam có hoài nghi cô hay không, để cho một người như vậy sau này phát giác cô có gì không đúng, hoài nghi cô, còn chẳng bằng lúc này đánh bài ngửa nói thẳng ra, dù sao trước mặt hai người đều có một quỷ hồn cá chép yêu giống như tảng đá lớn nặng trịch đặt ở đỉnh đầu, lúc này hẳn nên đồng tâm hiệp lực giết chết cá chép yêu, cô dừng một chút, đang muốn nói mình đi ra ngoài là nghĩ biện pháp đối phó với cá chép yêu, Vân Mộ Nam lại đột nhiên đi về phía bình phong: “Sắc trời không còn sớm, ngủ đi.”
“......” Bách Hợp nghe anh nói như thế, nhìn lại thần sắc anh thật giống như căn bản không sao cả, ngay cả câu mời vừa hỏi mình đi đâu giống như chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, trong lòng không khỏi sinh ra một loại vọng động muốn cào tường, cô nhìn Vân Mộ Nam thoải mái bắt đầu cởi cúc áo trong rồi lấy đồ ngủ mặc vào, tiếp theo nhìn Bách Hợp một cái, lên giường nằm, quả nhiên không phát ra tiếng nào.
Cố nén vọng động muốn kéo anh dậy để nói rõ chuyện quỷ hồn cá chép yêu chuyện, Bách Hợp ngồi ở một bên không lên tiếng, cô tiếp tục lau tóc, sau một hồi lâu vẫn cắn răng nói: “Em muốn trở về Quan gia một chuyến.”
Nhiệm vụ cuả cô là muốn tiêu diệt cá chép yêu, hơn nữa bảo vệ người mình để ý, cho dù lúc này cô không phải là đối thủ cúa quỷ hồn cá chép yêu, nhưng nếu cô không làm cái gì, cuối cùng có thể không hoàn thành nhiệm vụ, Bách Hợp cũng không hy vọng nhiệm vụ thất bại, vì vậy vẫn kiên trì muốn đi Quan gia, cũng không biết Vân Mộ Nam nằm ở trên giường có nghe được lời này của cô hay không, ngủ say đến mức thân thể động cũng không còn động.
Tối nay thêm một người bên cạnh như thế, Bách Hợp căn bản không có biện pháp luyện tập luyện thể thuật tinh thần, cô chờ đầu tóc khô rồi mới cẩn thận nằm vào chỗ bên cạnh Vân Mộ Nam lưu lại cho cô, bắt đầu còn lo lắng đề phòng sợ anh làm cái gì, nhưng tướng ngủ của Vân Mộ Nam vô cùng tốt, anh nằm thẳng ngủ hai tay đặt ở chỗ bụng dưới, quy củ, căn bản không có ý định nhúc nhích, thời gian dài Bách Hợp cũng yên tâm, cho dù không luyện được {luyện thể thuật}, cô cũng bắt đầu nhắm mắt lại vận chuyển Đạo Đức Kinh ở trong người, Bách Hợp không biết lúc cô đang luyện Đạo Đức Kinh, Vân Mộ Nam thật giống như đang ngủ bất chợt mở mắt ra, ánh mắt quay lại nhìn cô một cái, bên khóe miệng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường sau lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Rất nhanh một đêm đã qua, trời còn chưa sáng, Vân Mộ Nam đã rời giường, ngồi vào bên mép giường, anh còn đưa tay thay Bách Hợp dịch dịch góc chăn, sau khi mặc chỉnh tề nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Thẳng đến khi tiếng bước chân không nhanh không chậm biến mất theo tiếng mèo kêu thê lương buổi sáng vang lên, Bách Hợp luyện một đêm Đạo Đức Kinh cũng mở mắt ra, lúc này chờ Vân Mộ Nam đi khỏi, cảm giác anh sẽ không quay trở về, Bách Hợp vội vàng vén chăn lên nhảy xuống dưới đất, mỗi ngày buổi trưa Vân Xảo của Quan Bách Hợp sẽ tới đây thỉnh an cô, trong kịch tình bởi vì Vân Xảo chết quá thảm, nên mỗi khi nhìn thấy con gái thì Bách Hợp khó mà khống chế được, muốn ở chung với con gái thêm một chút, cứ như vậy gần đây quan hệ giữa Vân Xảo và Bách Hợp tăng trưởng cấp tốc, nhưng việc này đồng nghĩa với từ lúc đó đến buổi trưa Bách Hợp không làm được gì nữa, cô nghĩ nhân lúc này luyện một lần luyện thể thuật tinh thần.
Vừa làm đến động tác thứ năm, cửa vốn đang đóng thoáng cái đã bị người đẩy ra, Bách Hợp còn chưa nâng người lên, đã thấy Vân Mộ Nam tựa vào cánh cửa tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô nói: “Thật hăng hái.”
Gần đây bên ngoài tiếng mèo kêu càng ngày càng nhiều, không biết có phải bởi vì âm khí trong Vân phủ cũng tăng thêm không, gần đây một đám mèo đen không khiến cho người ta an tĩnh, thế cho nên Vân Mộ Nam lúc nào đi mà quay lại, Bách Hợp căn bản không phát giác được. Lúc Vân Mộ Nam rời đi cô còn đang ngủ say, lúc này người ta vừa quay người lại cô đã dậy rời khỏi giường rồi, còn đang luyện động tác cổ quái gì đó, trong đầu Bách Hợp đang suy nghĩ hai ý niệm, không biết mình nên lấy cớ lấp liếm động tác mình vừa làm, hay là cùng anh ngả bài nói ra mình đã biết chuyện cá chép yêu, hiện tại đang suy nghĩ biện pháp đối phó với ả ta, nhưng cô lại không thể tiết lộ bí mật luyện thể thuật tinh thần được, Bách Hợp đang có chút do dự, Vân Mộ Nam lại làm động tác tay:
“Tiếp tục, tôi quay lại lấy áo khoác.” Anh đang mặc áo sơ mi trắng đơn bạc, trong thời tiết mùa đông khắc nghiệt ở nơi này, anh giống như không cảm giác được lạnh lẽo vậy, nhất là bên ngoài âm khí nồng nặc, lúc này sương mù bảo phủ cả Vân phủ, chỉ sợ bên trong nhà cùng xuất hiện từng trận âm khí, bởi vì Bách Hợp luyện thể thuật, cả người vận động, lại có thiên địa linh khí dẫn vào trong cơ thể trở thành chân lực Đạo Môn lưu chuyển, cho nên không cảm giác được lạnh, nhưng Vân Mộ Nam nhất định có thể cảm giác được, trời lạnh như thế này mà anh không mặc áo khoác, rõ ràng chính là cố ý, nói không chừng anh cố ý xoay người đi ra ngoài, khiến mình tưởng anh đã đi khỏi rồi, lúc này lại mượn danh nghĩa lấy áo quay trở lại.
Trong lúc nhất thời Bách Hợp nghẹn nói không ra lời, quả nhiên Vân Mộ Nam trở về phòng lấy áo khoác quân đội khoác lên người, lần này thì thật sự không quay đầu lại, đi ra ngoài luôn. Vì phòng ngừa người này trở lại lần nữa, Bách Hợp cố nén chỉ làm một nửa bộ luyện thể thuật, đợi nửa tiếng sau, lần này Vân Mộ Nam thật sự không quay trở về, cô lãng phí không ít thời gian một cách vô ích, lúc này chỉ có thể làm lại từ đầu, Bách Hợp nhịn không được muốn nguyền rủa Vân Mộ Nam rồi.