Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 497: Cô gái trong đoàn xiếc 2



“Bây giờ ta chưa có chơi chán, không muốn trở về, ngươi cũng tạm thời không có cách nào bắt được ta.” Vân Mộ Nam hơi mỉm cười, ánh mắt theo bản năng nhìn khắp qua một lược, lại phát hiện không có bóng dáng người mình muốn tìm, thì khôi phục lại bộ dạng ôn nhã trấn định: “Đã đi rồi à!” Hắn thở dài một tiếng, sau khi Bách Hợp hoàn thành nhiệm vụ lần này, hắn cũng không tự chủ đi theo Bách Hợp trở về, không nghĩ tới lại bị Lý Duyên Tỷ bắt được, lúc Bách Hợp nhận nhiệm vụ mới thì hắn mới phát giác ra nhưng đến tận bây giờ mới hoàn toàn hiểu thấu.

Lúc này xác thực Lý Duyên Tỷ không thể cưỡng chế thu hắn về, sau một hồi lâu lúc Vân Mộ Nam lười biếng mỉm cười với vẻ mặt kiêu ngạo, Lý Duyên Tỷ cau mày thu hắn về rồi nghĩ tới dáng vẻ tươi cười chướng mắt kia, ngón tay Lý Duyên Tỷ hơi giật giật. Trước kia các trưởng lão muốn phong ấn mình nói không chừng cũng không phải là không có đạo lý, lúc chứng kiến mỗi một mặt của chính mình, Lý Duyên Tỷ cảm thấy một cổ xúc động muốn đánh người, mãi mới đè ép xuống được.

Mà người lúc nãy Vân Mộ Nam nhắc tới trong tinh không là Bách Hợp cũng đã tiến vào thế giới trong nhiệm vụ mới rồi, Bách Hợp mơ mơ màng màng bị người đẩy thoáng chốc đã tỉnh lại, cô mở to hai mắt nhìn mới phát hiện mình đang ngồi trên xe tải lớn đang di chuyển, chung quanh có mùi rất khó chịu, lúc này hai tay cô đang vòng quanh đầu gối, vừa mới bừng tỉnh mặt còn chôn giữa hai đầu gối ngủ say, một người khoảng chừng 18 tuổi, mặt một cái áo sơ mi đen giặt nhiều có chút bạc màu, một thiếu niên tóc xoăn mắt to lúc này đang ngồi xổm trước mặt cô, vô cùng lo lắng hỏi một câu.

“Chị, bây giờ làm như thế nào?”

Bách Hợp vừa há miệng, suýt chút nữa không nhịn được ho lên, thiếu niên thở dài, đưa ra một cái chén giữ ấm cổ xưa để vào tay cô, cô đưa lưỡi liếm liếm khóe miệng, liên tiếp uống mấy ngụm nước, cảm thấy trong cổ họng không còn cảm giác khô khốc khó chịu, cô mới dựa thân thể về sau, sống lưng đụng phải vách xe tải lạnh buốt, mới từ từ tỉnh táo trở lại: “Trước không cần lo.”

Lúc này đã tỉnh táo lại, Bách Hợp đánh giá xung quanh, chung quanh chất chứa đủ các loại rương hòm lớn nhỏ, bên trong là một số đạo cụ lộn xộn, lúc này bày la liệt khắp nơi, nhìn ra được vô cùng cũ kỹ, Bách Hợp vừa rồi ngửi được mùi hôi, dường như là mùi hôi từ những đạo cụ này truyền tới.

“Sao không lo được? Anh Lăng Phong và chị Học Nhi đều đã rời đi rồi, đoàn xiếc ảo thuật này bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi.” Gương mặt trắng nõn của thiếu niên bây giờ trướng đến đỏ bừng, có chút kích động nắm chặt nắm đấm hướng về Bách Hợp hét một câu, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô những lời định nói ra lại nuốt trở về, cắn cắn bờ môi quay lưng đi không nói câu nào.

Bách Hợp bây giờ không còn sức để dỗ cậu ta, cô mới đến với tình huống trước mắt không quá quen thuộc, lại rất sợ cái người thiếu niên gọi mình là ‘chị’ sẽ nhìn ra mình và nguyên chủ có chỗ bất đồng. Bách Hợp nhắm mắt lại làm ra bộ dáng mệt mỏi, một mặt bắt đầu tiếp thu kịch tình và trí nhớ của nguyên chủ.

Lần này Bách Hợp tiến vào đoàn xiếc Triệu gia, nguyên chủ lúc 3 tuổi bị bán vào trong đoàn xiếc này, từ nhỏ đã theo người của đoàn họ Triệu vào nam ra bắc biểu diễn kiếm sống, cho nên cô bé cũng không có tên lúc đầu của chính mình, mà là theo họ Triệu của ông chủ đoàn  xiếc họ Triệu, Bách Hợp là nghệ danh sau này ông chủ đặt cho cô bé.

Triệu Bách Hợp sau khi bị bán vào đoàn xiếc Triệu gia mỗi ngày bị ép học rất nhiều loại xiếc, niên đại lúc này cũng không thể làm kỹ xão như trên ti vi, mỗi người đều phải siêng năng chăm chỉ luyện tập tay nghề, đi đến mỗi địa phương đều dựng lều bắt đầu biểu diễn, mọi người cần phải hiển lộ bản lĩnh thực sự. Triệu Bách Hợp lúc còn nhỏ học được những xiếc này chịu không ít đau khổ, lưu lại một thân nội thương. Ông chủ họ Triệu tính cách nghiêm khắc, Triệu Bách Hợp lúc nhỏ tập luyện xiếc bị đánh không ít, nhẹ thì nhịn đói luyện tập, nặng thì bị roi da đánh thường xuyên, ở nơi không nói gì đến nhân quyền ông chủ đoàn xiếc Triệu gia chính là trời, mà Triệu Bách Hợp với mấy đứa trẻ khác là một trong số tài sản mà ông ta mua được.

Ở trong niên đại này cô bé là thứ không đáng tiền nhất, bởi vậy từ khi Triệu Bách Hợp bị bán đến lúc trưởng thành cũng chưa từng nghĩ sẽ đi tìm cha mẹ ruột của mình, mỗi ngày cô bé ở trong đoàn kịch nhỏ này luyện tập, vì tham miếng ăn no nên liều mạng đi luyện những động tác nguy hiểm, thời gian dần qua cô cũng trở thành một trong những trụ cột của đoàn xiếc, ông chủ đối với cô bé không còn hung ác như trước kia, cho nên tính cách mềm yếu của Triệu Bách Hợp từ trong xương hình thành ra, đợi đến khi trưởng thành, Triệu Bách Hợp lớn lên thanh thuần xinh đẹp, bởi vì nhiều năm luyện xiếc tư thái giống như cành liễu, cho dù là tính cách đơn thuần hướng nội, cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Theo thế giới từng ngày biến chuyển, chủ đoàn xiếc Triệu gia từ từ già đi, người của thời đại này đã có ti vi, có trăm ngàn tiết mục có thể xem, thời gian dần qua xiếc ảo thuật dần dần bị loại bỏ, xiếc không giống như trước kia có thể kiếm được tiền, cho dù là vào nam ra bắc có lúc cũng không kiếm được bao nhiêu tiền cả, người trong đoàn xiếc từ từ rời khỏi đoàn, mãi đến sau khi ông chủ họ Triệu qua đời thì danh tiếng đoàn xiếc Triệu gia lúc đó bỗng chốc cũng suy sụp theo.

Người trong đoàn từ từ bỏ đi, chỉ còn mấy người trẻ tuổi còn lưu lại, những người trẻ tuổi này lúc trước cũng giống như Bách Hợp bị ông chủ Triệu gia dùng tiền mua đấy, phần lớn đều không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cũng không có nơi để đi bởi vậy bất đắc dĩ đành phải ở lại trong đoàn xiếc, những người này từ nhỏ luyện chính là xiếc, một khi ông chủ họTriệu qua đời đã không còn đầu lĩnh, trong đoàn xiếc đương nhiên là loạn thành một đoàn, đến cuối cùng việc ăn cơm hay dừng chân của mỗi người đều thành vấn đề.

Mà tại lúc này Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong trong đoàn xiếc Triệu gia không cam lòng chịu chết đói nên ra ngoài tìm kiếm tài trợ biểu diễn, nhưng người của đoàn xiếc Triệu gia không có học vấn lại không biết tổ chức, nhận được việc cũng không nhiều, mãi đến lúc người của đoàn Triệu gia đến thủ đô, Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong mang theo người của đoàn xiếc ra ngoài tìm đường sống, Triệu Bách Hợp lại bị một người con cháu quyền quý trong kinh lúc đó nhìn trúng, nói rõ chỉ cần cô bé ngủ với hắn một đêm, liền đáp ứng tài trợ cho đoàn xiếc Triệu gia.

Lúc trước người của đoàn xiếc Triệu gia tuy là lưu lạc khắp nơi biểu diễn, theo lý mà nói nhìn thấy không ít mặt trái của xã hội, nhưng đưa ra yêu cầu trắng trợn như vậy cũng là lần đầu tiên thấy, tuy tính cách của Triệu Bách Hợp nhu nhược hướng nội, lúc nghe nói như vậy thì quả quyết cự tuyệt, lúc đầu người của Triệu gia cũng không dám bắt buộc cô, nhưng khi tình huống mọi người ăn không đủ no mặc không đủ ấm phát sinh, rất nhiều người cùng thời với Triệu Bách Hợp bắt đầu có chút không thoải mái, trong đoàn xiếc thậm chí bắt đầu lên tiếng hy vọng Triệu Bách Hợp hy sinh bản thân một người để cứu toàn thể người trong đoàn, Triệu Bách Hợp cắn răng không chịu đáp ứng, vì thế nội bộ Triệu gia càng ngày càng mâu thuẫn chồng chất, lúc ông chủ Triệu qua đời, vốn dĩ tâm của người trong đoàn đã lỏng lẽo rời rạc, giờ lại gặp chuyện như vậy, mọi người từng người phân chia nhau chút ít đồ vật còn sót lại rồi giải tán.

Còn người con cháu quyền quý kia không có được Triệu Bách Hợp cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng đối với cậu ấm thì không thiếu đàn bà, chỉ cần hắn nguyện ý ngoắc ngoắc tay, rất nhiều cô gái lớp này ngã xuống lớp sau tiếng lên tranh giành hắn, người con cháu quyền quý kia cũng không để ý Bách Hợp lắm ngược lại còn quên luôn chuyện này. Triệu Bách Hợp cuối cùng bị phân đến chỗ Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong, cùng với đứa con duy nhất của ông chủ Triệu – Triệu Tấn Anh. Ngoại trừ Triệu Tấn Anh ra Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong vô cùng chướng mắt Triệu Bách Hợp, khắp nơi đều đối chọi khiêu khích với cô bé, đều trách cô bé nếu lúc trước đáp ứng yêu cầu của người con cháu quyền quý kia, đoàn  xiếc Triệu gia bây giờ có thể ăn sung mặc sướng qua một thời gian dài rồi, cuộc sống không giống như bây giờ ăn bữa nay lo bữa mai.

Triệu Bách Hợp nhu nhược, mỗi lần nghe chỉ trích chỉ có thể im lặng chịu đựng không dám cãi lại, mỗi ngày trong đoàn xiếc ngoại trừ dốc sức liều mạng luyện tập ra, còn làm rất nhiều việc, Triệu Học Nhi và Triệu Lăng Phong ngày càng chướng mắt cô bé, về sau tâm tư hai người đồng dạng giống nhau nghĩ tới muốn một lần nữa vứt bỏ Triệu Bách Hợp, nhưng sau khi bỏ đi hai ngày liền quay ngược trở về, hai người trở về chuyến này ngoài trừ việc không đuổi Triệu Bách Hợp rời đi ra còn đem về một hợp đồng tài trợ.

Cái hợp đồng này là của một khu biệt thự bán hoặc cho thuê trong kinh mới xây dựng xong, đang cần quảng cáo thu hút người khác, bởi vậy nhà đầu tư cho đoàn xiếc Triệu gia 50 vạn yêu cầu bọn họ đi tới khu biệt thự bán hoặc cho thuê kia biểu diễn nữa năm, 50 vạn đối với mọi người mà nói là một việc vui lớn ngoài ý muốn, lúc đó trong lòng Triệu Bách Hợp cũng không hoài nghi một hợp đồng biểu diễn lớn như vậy không chọn đoàn có danh tiếng mà lại rơi vào trong tay đoàn xiếc nhỏ không danh tiếng gì, cô chỉ hơi âm thầm cao hứng, rốt cục đoàn xiếc nhỏ cũng có thể biểu diễn, mình cũng không cần lại đeo vác ánh mắt oán hận của sư huynh sư tỷ nữa, tuy bản thân Triệu Bách Hợp cũng hơi sợ hai từ thủ đô này nhưng lại nghĩ đến bọn người Triệu Học Nhi, cô vẫn cắn răng đè nén sợ hãi trong lòng cùng đoàn xiếc về thủ đô, nơi quen thuộc kia.

Lúc tới khu biệt thự bán hoặc cho thuê kia, sân khấu cũng sớm đã dựng xong, lúc trước đoàn người Triệu gia biểu diễn đều là tự mình dựng lều, lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy nơi hoa lệ như vậy, trước khi Triệu Bách Hợp biểu diễn, ngoại trừ muốn luyện tập ra, mỗi ngày cô đều đi theo mọi người ra ngoài phát tờ rơi, chờ đến biểu diễn ngày đó dưới sân khấu đầy ấp người, Triệu Bách Hợp là người đầu tiên biểu diễn, cô bé biểu diễn đi dây trên không trung. Cái loại đi dây trên không trung này so với cái loại trên ti vi đi trên dây thép cao 2-3 mét là không giống nhau, cô trực tiếp đi trên dây thép cao 20 mét, trên người cũng không có dây bảo hiểm gì, cái tiếc mục này là Triệu Bách Hợp luyện tập từ nhỏ đến lớn vốn là hết sức quen thuộc cô bé không chút do dự bước đi qua, cái này đối với rất nhiều người mà nói là vô cùng mạo hiểm, nhưng đối với Triệu Bách Hợp người từ nhỏ đến lớn luyện tập trên dây thép từ sớm đã luyện căn bằng thân thể hết sức thuần thục, lại giống như đi trên đất bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.