Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 519: Vị hôn thê của Tổng giám đốc (8)



Làm xong toàn bộ hạng mục làm đẹp, Bách Hợp quay ra phòng ăn để lấy những mỹ thực dưỡng nhan. Trong lúc này Lương Tư Kỳ vẫn ngồi ở phòng chờ, nơi này còn mấy vị giống như người hầu, bảo mẫu, người giúp việc đang ngồi đó. Lương Tư Kỳ ngồi trong này không hợp với bọn họ, thấy Bách Hợp đi ra liền thở phào nhẹ nhõm, đứng lên giống như được tiếp thêm dung khí: “Cô Dung, tôi phải về!”. Nói xong, Lương Tư Kỳ đem những thứ mà Bách Hợp mua đưa tới: “Hôm nay tôi ở với cô cả ngày, có lẽ cô thỏa mãn??”. Khuôn mặt Lương Tư Kỳ trắng nõn, lúc nói ra lời này trên mặt cô ta lộ ra sự trào phúng cười lạnh, trong lời nói còn có mấy phần tự giễu: “Có thể cầu xin cô Dung giơ cao đánh khẽ, về sau bỏ qua cho tôi một mạng?”.

Bách Hợp nhìn cô ta: “Cô cảm thấy năm ngàn vạn nợ nần, mà cô chỉ theo tôi đi dạo phố một ngày là xong á? Cô Lương, cô bị điên rồi đúng không?” Lúc Bách Hợp nói ra những lời này, trên mặt Lương Tư Kỳ biến sắc, có chút không biết làm sao, như là đau khổ vô cùng, lại hết lần này tới lần khác không nói nên lời.

“Tóc tôi có vẻ dài hơn, muốn sửa một chút. Đề cử cho tôi mấy kiểu tốt xem nào?”. Bách Hợp nhìn thấy Lương Tư Kỳ không thốt ra được lời nào, cũng chẳng thèm nhìn cô ta mà quay đầu nhìn chuyên gia làm đẹp đứng sau mình. Trong thẩm mỹ viện này ngoại trừ hạng mục làm đẹp cơ thể, còn bao gồm cả thiết kế cho gu ăn mặc cũng như kiểu tóc các loại. Nghe được lời này của Bách Hợp thì nhân viên tiếp khách lấy bộ đàm trong thẩm mỹ viện gọi nhà tạo mẫu tóc, sau khi thảo luận nửa ngày mới quyết định đổi kiểu tóc cho Bách Hợp. Khi Bách Hợp chuẩn bị đi theo nhà tạo mẫu tóc, thấy Lương Tư Kỳ đứng ngu người một chỗ thì ánh mắt khẽ đảo: “Tư Kỳ cũng đi cùng đi”. Nghe Bách Hợp nói vậy, Lương Tư Kỳ có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt Bách Hợp vui vẻ: “Tóc cô cũng dài rồi mà? Tôi thấy tóc cô vừa dày vừa dài, chắc là làm việc cũng bất tiện, hay là cắt ngắn đi một chút?”. Bách Hợp cũng chẳng hỏi thăm ý của Lương Tư Kỳ mà thay cô ta quyết định luôn, thời gian cho Lương Tư Kỳ từ chối cũng chẳng có. Nhân viên công tác nghe được Bách Hợp nói lời này liền gọi điện yêu cầu thêm nhà tạo mẫu tóc mới. Ở nơi này công tác, mỗi người đều là một cá thể nhạy bén tinh ý, ai cũng có thể nhìn ra Bách Hợp chính là cố ý nhục nhã Lương Tư Kỳ. Vì vậy đợi tới khi Lương Tư Kỳ yếu ớt nói: “ Tôi không cần hớt tóc…” thì đã có một cô gái trẻ tuổi tóc nhuộm vàng, trên người mặc quần áo da, thoạt nhìn chân tay còn có một chút luống cuống nhưng hai tay vẫn nghiêm chỉnh đặt ở bụng dưới sải bước tới. Nhìn thấy Bách Hợp và chuyên gia làm đẹp vừa có đàm thoại gọi mình lên, cô gái này quay sang phía Lương Tư Kỳ cung kính gọi một tiếng: “Cô Kỳ!”.

Chuyên gia trang điểm thu bộ đàm lại mà nói: “Vị tiểu thư này muốn cắt tóc, ngắn một chút, lại phải gọn gàng nữa! Cô hiểu chứ?” Cô gái trẻ tóc vàng có chút hơi sợ hãi gật đầu. Lương Tư Kỳ cắn cắn môi, lại nhìn Bách Hợp một cái. Bách Hợp đã đi trước hai bước nhưng mà không thấy Lương Tư Kỳ nhúc nhích thì quay người nhìn cô ta một cái: “Còn chưa đi à?”.

Lương Tư Kỳ cắn răng, trên mặt lộ vẻ giãy dụa rồi một lúc sau lại im lặng thở dài, chắc là cô ta đang nghĩ đến món nợ năm ngàn vạn. Cuối cùng vẫn quả quyết bước theo sau Bách Hợp. Bên này nhà tạo mẫu sau khi xếp đặt thiết kế kiểu tóc rồi cầm kéo lên, chỉ là mỗi xếp đặt thiết kế đã tốn không ít thời gian. Cho dù là tóc cần phải dài bao nhiêu, tém lên hoặc co lại để cho thích hợp với tạo hình trước đó thì nhà thiết kế đều phải cân nhắc rất lâu. Trong lúc Bách Hợp ở bên này cùng nhà thiết kế thảo luận thì Lương Tư Kỳ bên kia đã nhanh chóng ….xuống tóc. Cô ta đang mải nghiền ngẫm, khuôn mặt trắng nõn hiện ra thần sắc hờ hững, lúc Bách Hợp quay đầu lại đã suýt nữa không nhận ra cô ta. Nguyên bản mái tóc dài xinh đẹp đã bị cắt rơi đầy đất, cô gái trẻ tóc vàng đang cầm kéo còn có chút run rẩy, vẻ mặt bất an. Vì tóc cắt bỏ vẫn chưa đến tai, hơn nữa phần đuôi sợi tóc lởm chởm nham nhở cao thấp không đều giống như chó gặm. Vẻ mặt Lương Tư Kỳ không buồn không vui, giống như đã cam chịu số mệnh, chỉ là bờ môi nhếch lên đã thể hiện ra được trong lòng cô ta chẳng hề bình tĩnh giống như vẻ mặt cô ta đang trưng ra. Cô gái trẻ vô cùng khẩn trương, nhìn thấy đuôi tóc của Lương Tư Kỳ không ngay ngắn lại cầm kéo lên sửa, chỉ là càng khẩn trương thì sửa càng không chuẩn. Càng sửa thì tóc càng ngắn, đến cuối cùng khi tóc Bách Hợp đã cắt xong thì tóc của Lương Tư Kỳ đã nhanh thấy chân rồi (Lời edit: =)) mốt đầu cạo, tự tin cá tính nha Kỳ Kỳ:-j). Lúc này tóc của Lương Tư Kỳ còn ngắn hơn tóc Cố Thiên Thịnh nữa, mà lại còn lộn xộn nham nhở lởm chởm vô cùng. Mặt cô ta vốn tròn, vốn cần tóc che đi mới có thể trông xinh đẹp đáng yêu, nhưng tóc bây giờ đã bị cắt trụi, đừng nói là đẹp khoe xấu che, chính xác phải nói là xấu thì phô ra hết còn vẻ đẹp che giấu sạch sành sanh. Một khuôn mặt tròn ủng, kể cả dùng mỹ phẩm đắt tiền trang điểm cũng không cách nào trang điểm ra Lương Tư Kỳ nhiều ưu thế như trước nữa. Quan trọng hơn là, nguyên bản trước kia cô ta mang dáng vẻ trẻ con mặt mập mạp, sau khi tóc tém lại phô ra cái mặt tròn lớn vô cùng, đã không có nhỏ như bàn tay, mà giống như một cái mâm lớn, khiến Lương Tư Kỳ trông có vẻ béo thêm vài phần.

Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua suýt nữa thì cười thành tiếng, nhà tạo mẫu tóc sau lưng Bách Hợp cũng giật giật khóe miệng. Cho tới khi tóc Bách Hợp đã cắt tỉa xong, nhà tạo mẫu tóc phủi vụn tóc trên người cô xong xuôi thì Bách Hợp liền đứng dậy liếc về phía Lương Tư Kỳ, ra vẻ giật mình mà nói: “Yaaaaaa! Tư Kỳ, làm sao cô lại thành cái dạng này rồi hả? Không phải chỉ xén chút tóc để sau này công tác thuận tiện thôi mà? Như thế nào tóc ngắn quá vậy?”.

Nhà tạo mẫu tóc phía sau Lương Tư Kỳ không dám động kéo nữa, vẻ mặt muốn khóc lại nghe thấy Bách Hợp nói chuyện thì mặt cô nàng đỏ bừng, nhìn Lương Tư Kỳ sợ hãi cúi đầu, đôi tay bất an cầm lấy cái kéo trong tay mà niết.

Đây không phải là mục đích của cô sao?”. Lương Tư Kỳ luôn cúi thấp đầu mặt không biểu tình lúc này giống như tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương rồi cắn răng nín thở, lúc này mắt cô ta đã rưng rưng đầy nước. Mặc dù Lương Tư Kỳ lạnh nhạt không màng mọi thứ, nhưng mà cũng có chút cảm giác của người thường. Trong quá khứ cô ta không phải là người quá coi trọng bề ngoài, nhưng nếu như nguyên bản cô ta xấu xí thì thôi, nhưng mà không phải, cô ta cũng thanh tú dễ thương hình tượng không xấu. Bây giờ lại bị Bách Hợp biến thành cái bộ dạng này, trong lòng Lương Tư Kỳ vô cùng tức giận uất ức. Khi nghe giọng Bách Hợp có chút hả hê, cô ta không thể nhịn nổi mà đứng lên quát: “Giờ cô vừa lòng chưa?”

Âm thanh cô ta có chút sắc nhọn, trên người còn choàng khăn của nhà tạo mẫu để tránh tóc vụn lúc cắt, giờ cô ta đứng lên đột ngột khiến một ít tóc cắt vương trên áo choàng chưa bị nhà tạo mẫu phủi xuống rơi lả tả như mưa. Bộ dạng Lương Tư Kỳ lúc ấy chật vật không chịu nổi mang theo vài phần buồn cười.

Trong trí nhớ của Dung Bách Hợp quen biết Lương Tư Kỳ mười mấy năm qua, lần đầu tiên Bách Hợp thấy Lương Tư Kỳ kích động như vậy. Trong quá khứ Lương Tư Kỳ là kẻ lạnh lùng chẳng quan tâm cái gì, hết thảy chẳng thèm để ý. Ở trường cấp hai bao người chê cười cô ta béo, khinh bỉ thành tích của cô ta kém, hết thảy cô ta đều không tức giận. Các giáo viên xem thường cô ta, cô ta cũng bày ra vẻ chẳng làm sao cả. Trong tình tiết chuyện Lương Tư Kỳ chiếm đoạt vị hôn phu của Dung Bách Hợp sau đó bị Dung Bách Hợp phát hiện ra, vẻ mặt Lương Tư Kỳ cũng chỉ lộ ra vài phần áy náy, không có tự giác hoảng sợ về việc đoạt vị hôn phu của bạn thân là việc xấu mặt đê tiện đến mức nào.

Bách Hợp nhìn thấy Lương Tư Kỳ bị mình áp bức tới bộ dạng điên cuồng này thì không nhịn được cười: “Mục đích gì của tôi? Tôi thỏa mãn thế nào? Người quản lý nơi này đâu? Gọi cô ấy tới đây? Không phải tôi nói là chỉ hớt tóc cô Lương ngắn thôi sao? Hiện tại sao lại trở thành cái này?”

Lương Tư Kỳ không nghĩ tới việc Bách Hợp đem trách nhiệm đẩy qua không còn liên hệ, cô ta biết rõ Bách Hợp không vừa mắt cô ta, cố ý muốn cô ta xấu mặt. Thật không nghĩ đến lúc này Bách Hợp dám làm không dám chịu, cô ta tức giận tới mức muốn khóc. Trong cả đời này, Lương Tư Kỳ chưa bao giờ giận tới như vậy, muốn bùng phát cơn giận lần nữa thì vị quản lý của thẩm mỹ viện đã sải bướ ctiến tới, chính là cô gái xinh đẹp gọi bộ đàm vừa nãy. Thấy Lương Tư Kỳ, cô gái xinh đẹp này mím miệng nín cười, gật đầu với Lương Tư Kỳ: “Thực xin lỗi cô Lương, người cắt tóc cho cô là cộng tác viên, nếu như cô không hài lòng, thẩm mỹ viện nguyện ý tạo hình miễn phí cho cô, bồi thường tổn thất của cô”.

Hôm nay tóc dài của mình bị hớt tém thành cái dạng này, Lương Tư Kỳ vô thức giơ tay vuốt khoảng không. Nguyên bản mái tóc tơ mềm mại đen dài đã nuôi mười năm, chỉ trong nháy mắt đã chẳng còn. Trên đầu cô ta chỉ còn sợi tóc ngắn lởm chởm khó giải quyết vô cùng.  Trong lòng cô ta rỉ máu, sợ là không quan tâm chuyện gì nhưng mà lại quan tâm tới mái tóc đang yên lành bị Bách Hợp không vừa mắt mà xén đi mất. Cô ta có chút không chịu nổi mà hét lên: “Không cần!”. Lương Tư Kỳ mím môi. Bờ môi run rẩy, Lương Tư Kỳ liếm đôi môi vì tức giận mà khô, thật lâu sau giọng nói của cô ta như rít ra từ kẽ răng: “Bây giờ đã ra cái dạng này, còn tạo hình gì nữa hả?”

Còn chưa cám ơn cô Lương không truy cứu? Sau này cô phải cố gắng học tập mới được đấy nhé?” – Người quản lý nghe được lời của Lương Tư Kỳ, lại giống như không nghe được giọng nói oán hận của cô ta, cười mà không cười lườm cô gái tóc vàng mới cắt tóc cho Lương Tư Kỳ mà nói vậy. Cô gái trẻ tuổi nghe vậy liền cuống quýt cảm tạ Lương Tư Kỳ. Lương Tư Kỳ nghe được lời cảm ơn thì trong lòng cô ta giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, nuốt không trôi, phun không ra. Cuối cùng cô ta lại nắm chặt tay giấu dưới tay áo, móng tay đâm suýt thủng da bàn tay, lúc này Lương Tư Kỳ mới kìm nén cơn giận dữ tột độ trong lòng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.