Thấy vậy Bách Hợp không khỏi nở nụ cười, cô vốn sợ hãi chán ghét Hải Ninh, nhưng lúc này không biết có phải do anh coi như gián tiếp làm việc tốt nên Bách Hợp nhìn anh cũng có chút thuận mắt, khó có được gạt bỏ tầng gánh nắng trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm vui sướng.
Hải Ninh quay đầu thấy Bách Hợp cười tươi cũng cong miệng cười, tuy nhiên lúc này anh không biết tại sao Bách Hợp lại cười, nhưng theo bản năng anh cảm giác được Bách Hợp giờ như đã buông xuống không ít thành kiến với anh, cái này cũng đủ để anh vui vẻ. Anh có cảm giác khác thường với Bách Hợp, muốn cưng chiều cô, đáng tiếc cô gái này rất không thích anh, điều này lại làm cho lòng anh có chút không vui, muốn chiều chuộng cô nhưng lại không có cách nào, hết lần này đến lần khác cô còn muốn chạy trốn, lúc này khó có được cô lại vui vẻ. Hải Ninh nhớ lại câu nói mình vừa mới nói ra, theo chỉ số thông minh của anh thì anh biết Bách Hợp vừa rồi không phải vì anh sửa chữa được cái xe này mà vui vẻ, chắc chắn là nguyên nhân khác.
Anh nhớ lại lúc lái xe từ trong tiểu viện thì có lẽ còn những người khác sống trong đó, chẳng qua khi anh tìm được Bách Hợp lại khiến anh cảm thấy hứng thú, còn những kẻ còn lại trong tiểu viện thì thôi bỏ qua. Vì vậy anh mới không làm những chuyện dư thừa, anh mới trực tiếp lái xe đi. Bách Hợp thoạt nhìn giống như rất không thích những người trong tiểu viện kia, sớm biết như vậy thì lúc trước mình đã thuận tay dạy dỗ mấy người đó nói không chừng lại làm Bách Hợp vui vẻ.
Trong lòng thở dài hai tiếng, Hải Ninh lái xe rồi dừng lại trước một trạm xăng dầu.
Trạm xăng dầu này mới trôi qua mấy ngày mà đã trở thành hoang phế, cỏ dại mọc bốn phía. Từ khi bắt đầu tận thế thì thực vật cũng trở nên nguy hiểm, trước kia những cây cỏ này không có chút nguy hiểm nào giờ đây những cỏ dại này như những cây kim, lúc Hải Ninh đi xe hơi vào những cây cỏ này đã đâm chọc lốp xe.
May là trong trạm xăng dầu có đậu mấy chiếc xe, chắc là khi bắt đầu tận thế rất nhiều người đã phát hiện ra nhiều biến cố, không kịp lái xe nên bỏ lại đó. Bên ngoài có hai chiếc xe con, bên trong còn có một chiếc xe Jeep, chỉ có điều là không thấy chìa khóa ở đây. Hơn nữa trên mặt xe còn có vết máu khô loang lổ, hiển nhiên là chưa kịp chạy trốn đã trở thành bữa ăn của Zombie. Hải Ninh có chút xoi mói nhíu lông mày, ngồi ở trong xe tìm kiếm mọi phía, ánh mắt dừng trên một chiếc xe con thoạt nhìn khá sạch sẽ, tuy tính năng không bằng xe Jeep nhưng lại có thể mở khóa xe trong thời gian ngắn hơn, chờ đến khi tìm thấy xe tốt hơn đổi lại cũng được. Hắn lái tới lái lui đè nát mấy cây cỏ dại sắc nhọn cho đến khi lốp xe bị phá hoàn toàn hắn mời lái xe vứt bỏ sang một bên, đi đến gần chỗ xe con.
Bách Hợp đứng ở một bên nhìn Hải Ninh cầm hộp dụng cụ đi ra, anh xắn ống tay áo lên, lộ ra da thịt hai cổ tay trắng nõn tinh tế tỉ mỉ giống như nhìn không thấy lỗ chân lông, nhưng cánh tay không phải là loại gầy gò vô lực. Nhìn anh dễ dàng cầm đồ đạc gạy mở cửa xe, Bách Hợp rủ mí mắt xuống. Trong nội dung vở kịch Dương Bách Hợp coi như gián tiếp chết trên tay Hải Ninh, ngay trước lúc cô ấy đoạt trái cây thần bí kia chưa từng được gặp Hải Ninh, đối với hắn cũng chỉ là được nghe kể lại. Theo miêu tả thì Hải Ninh là một thư sinh văn nhược, lại không có dị năng, không có năng lực chiến đấu phi thường, cũng không phải là người biến dị. Anh có được may mắn duy nhất là trí não thông minh hơn người, cùng với đám thủ hạ trung thành và tận tâm.
Lúc này xem ra Dương Bách Hợp chưa đủ hiểu rõ về Hải Ninh, đúng hơn là mọi thông tin về Hải Ninh trong nội dung vở kịch đều bị giấu đi.