Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 550: Chia rẽ tình duyên tiên nữ (2)



Cái phần dịu dàng là một trong thất tình khó chơi nhất, ban đầu còn có thể xuống tay với Bách Hợp hơn nữa còn không chỉ một lần, lần này bởi vì Bách Hợp chủ động chết nên cảm thấy không cam lòng.

Có lẽ là không có chân chính có được, lại rời đi lúc tình cảm hết sức nồng đậm, cho nên khi mất đi sẽ thấy rõ nó thật sự quý giá, Bách Hợp trời xui đất khiến lần này thay Dương Bách Hợp hả giận, rốt cuộc dẫn Hải Ninh trở lại.

Lúc này tiến vào nhiệm vụ, Bách Hợp như lâm vào một thế giới vô cùng yên tĩnh, vì vậy lúc trước cô tiến vào nhiệm vụ sẽ ngủ mê man, nhưng lúc này cô thật sự không dám ngủ, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn lại một mình khiến cô cảm thấy khó chịu, sởn tóc gáy.

Bốn phía thạch thất như là bị người dùng lưỡi dao sắc bén mổ ra, đỉnh đầu được khảm những viên minh châu sắp hàng thành thất tinh bắc đẩu, vào lúc này đang tản mát ra vầng sáng nhu hòa, chiếu sáng gian thạch thất giống như ban ngày vậy, cô tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm trên mặt đất, trên sàn thạch thất vẫn còn một vũng máu khiến trong không khí nồng mùi máu tanh.

Bách Hợp chậm rãi ngồi dậy, ngực truyền đến cảm giác đau rồi cô đưa tay che ngực, một đầu tóc đen mềm mại xõa ở sau lưng trải trên mặt đất, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Bách Hợp cật lực đưa tay chống xuống đất đứng lên, chẳng qua còn chưa đứng vững thì thân thể đã lung lay, cái gian thạch thất yên lặng vô cùng không có người ở, cô quan sát mình một chút, cỗ thân thể này mặc một bộ váy màu trắng trải dài trên đất. Ống tay áo  rộng lộ ra cổ tay xinh đẹp, da thịt trong suốt trắng nõn, không biết có phải nguyên nhân thạch thất sạch sẽ nên trên người cô không có hạt bụi nào.

Sẽ không phải là tiến vào thế giới Thần điêu hiệp lữ đi? Mấy lần làm nhiệm vụ tiến vào thế giớ võ hiệp, Bách Hợp thấy hình tượng của mình vào lúc này trong lòng không tự chủ được hiện ra ý niệm như vậy, thân mặc y phục cổ trang lại ở tại một gian an tĩnh trong thạch thất. Bách Hợp từ trên vách đá bóng loáng cơ hồ có thể thấy hình tượng cô lúc này, có thể đại khái nhìn ra được đây là một khuôn mặt thiếu nữ mang theo vài phần thanh lệ toát ra sự lãnh đạm, hơn nữa cỗ thân thể này giống như bị thương, Bách Hợp không nhịn được có chút cảnh giác.

Thân thể cô dán chặt vào vách đá nhìn lối ra, cô tưởng nguyên chủ bị thương do đánh nhau với người khác. Nhưng không ngờ nơi này cũng không có người, hơn nữa hết sức an tĩnh, cách vách đồng dạng cũng là gian thạch thất, nàng vừa tiến vào bỗng có một vật thể ước chừng to bằng cổ tay xuất hiện trước mắt. Toàn thân con rắn phủ một lớp vảy trong suốt sáng bóng, nó đang nằm trên khối bằng, thân thể con rắn tản ra màu xanh lam nhàn nhạt.

Dường như nó cảm giác được Bách Hợp xuất hiện, con rắn giương cao đầu nhìn Bách Hợp trong mắt hiện lên vui mừng, phần vây ở sống lưng dựng đứng lên xuất hiện hai cánh, nó quơ quơ cánh lấy tốc độ nhanh như chớp vọt tới chỗ Bách Hợp.

Bách Hợp theo bản năng muốn tránh nhưng nó đã quấn đến trên cổ tay Bách Hợp, vòng hai vòng biến thành vòng tay hình con rắn xanh lam xinh đẹp quấn trên cổ tay cô, nhìn như cái vòng thật vậy.

” Chủ nhân, rốt cuộc ngài đã xuất quan.” Một giọng non nớt vang lên, Bách Hợp lại không nhìn thấy người, cô cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó mới rơi vào con rắn trên tay, cô đưa tay sờ sờ thử chiếc vòng, vòng tay mặt ngoài lóe sáng ngay sau đó truyền tới một tiếng cười của bé trai ” Hắc hắc”.

Vào lúc này Bách Hợp đã có thể xác định tiếng nói này phát ra từ trong miệng rắn màu xanh lam này, con rắn này biết nói chuyện, còn có thể biến hình. Hẳn đây không phải thế giới võ hiệp thông thường, trong lòng Bách Hợp xác định con rắn này cũng không có ác ý với cô.

Vì chưa tiếp thu trí nhớ nên cô cũng không có lên tiếng, có thể tính cách nguyên chủ con rắn kia cũng như vậy nên nó cũng không có mở miệng nữa, cô đi xung quanh nhìn mấy gian thạch thất, một gian thạch thất ở giữa để một lò luyện đan lớn, nhìn có vẻ lâu rồi không luyện đan, thân lò đã lạnh như băng, còn lại mấy gian thạch thất treo mấy bức họa hoặc cất giữ mấy thứ đồ, Bách Hợp quay một vòng tìm được cửa ra, trước  cửa động bị một mảnh sương mù phủ kín, cô thận trọng dọc theo cửa động lần mò đi ra ngoài, nhìn bên ngoài là một mảnh vườn hoa tươi đẹp, cô cẩn thận duỗi chân đi ra ngoài, bàn chân đi dọc theo cửa động, dưới bàn chân như dẫm vào không khí, tình cảnh cũng không phải bằng mắt thường có thể nhìn được.

Bách Hợp quay đầu vội vàng lui trở về, xác định trong động không có ai, cô chuẩn bị bắt đầu tiếp thu  kịch tình, con rắn kia an tĩnh ở trên cổ tay trái cô, phảng phất đã ngủ thiếp đi.

Nhiệm vụ lần này cô tiến vào một thế giới tu tiên, nguyên chủ cũng tên là Bách Hợp, Bách Hợp trước kia dung nhan hơn người, bái nhập vào làm đệ tử của thái thượng trưởng lão Thủy Nguyệt tông Tam đại tông lúc bấy giờ, ở trên con đường tu luyện nàng ấy có thiên tư hơn người, hơn nữa sư phó sủng ái cùng với Thủy Nguyệt tông cung cấp nguồn tài nguyên khổng lồ, bởi vậy lúc 300 tuổi nàng ấy đã kết Nguyên Anh, trở thành một trong những trưởng lão của Thủy Nguyệt tông. Mà lúc trước nàng ấy nổi tiếng toàn bộ Tu Tiên giới vì dung mạo xinh đẹp,giờ lại trở thành một trong tu tiên giả có thự lực mạnh nhất.

Lúc ấy trên đại lục ngoại trừ Thủy Nguyệt tông,  bên ngoài còn còn có Huyền  Âm tông và Thiên Kiếm Tông,  hai tông phái này cũng có rất nhiều thiên tài cũng không thua kém Bách Hợp.

Sau khi Bách Hợp Kết Anh, đồng thời hai tông phái đưa ra các đệ tử có năng lực hướng Thủy Nguyệt  tông cầu thân, muốn được kết hôn với Bách Hợp, mục đích cùng nàng ấy song tu, Bách Hợp và tôn sư tại trải qua cân nhắc cẩn thận, nàng ấy đã chọn đệ tử Thiên Kiếm Tông – Lệ Ngã Nhiễm, song phương cử hành tu tiên đại điển.

Dung mạo Lệ Ngã Nhiễm tuấn mỹ, tính cách mạnh mẽ, hơn nữa một lòng hướng đạo, hắn là đệ tử có năng lực cao nhất của Thiên Kiếm tông, tuổi đạt tới Nguyên Anh còn sớm hơn Bách Hợp gần trăm năm.

Đối với cọc hôn sự này được song phương trưởng bối thúc đẩy, hai người đều hết sức hài lòng, kết làm phu thê về sau hai người tình cảm ân ái, tại ngàn năm sau hai người trước sau đột phá Hóa Thần Kỳ, cuối cùng đạp phá hư không rời đi thế giới này, phi thăng thành tiên.

Hai vợ chồng trải qua ngàn năm ân ái, nguyên nhân bởi vì tư chất Lệ Ngã Nhiễm còn tốt hơn Bách Hợp, hơn nữa hắn vốn tu vi cao hơn Bách Hợp, khi mới tiến vào Linh giới tại đây bởi vì cường giả mọc lên san sát như rừng, vợ chồng nương tựa lẫn nhau  gần thời gian vạn năm, hai người đồng cam cộng khổ, cuối cùng tại Linh giới khai tông lập phái, coi như là đứng vững vàng gót chân.

Nhưng trong vạn năm này, Lệ Ngã Nhiễm tuy thực lực cường đại nhưng tính cách lại lãnh đạm kiêu ngạo, vì vậy kết thù với nhiều cừu gia cường đại, mà trong đó cừu gia cường đại nhất, là ban đầu ở hạ giới thời điểm cùng Lệ Ngã Nhiễm cùng một chỗ đồng thời hướng Bách Hợp đề cập kết thân  là đệ tử Huyền  Âm tông – Huyền Trinh.

Hắn tu luyện một bộ công pháp ma đạo, mới đầu lúc luyện bắt đầu vô cùng khó khăn, nhưng càng luyện uy lực càng cường đại, tại cảnh giới Hóa Thần trước kia hắn thoạt nhìn thực lực không bằng  Lệ Ngã Nhiễm, càng đến hậu kỳ cho dù hai người tại cùng một cái cảnh giới, nhưng chính thức lực sát thương của Huyền Trinh lại vượt xa quá cảnh giới thực tế, thực lực vượt qua Lệ Ngã Nhiễm rất nhiều.

Bách Hợp và Lệ Ngã Nhiễm bên nhau, thực lực hai vợ chồng xê xích không bao nhiêu, có lẽ vì kiêng kị hai người tâm ý tương thông, bởi vậy ít có cừu gia dám tìm tới tận cửa, nhưng tại một lần hai vợ chồng tách ra, Lệ Ngã Nhiễm gặp Huyền Trinh, hắn bị trọng thương, thực lực ngã xuống nhiều cảnh giới, hơn nữa bị Huyền Trinh cường hành mở ra thông đạo xuống hạ giới, bị hắn ta mạnh mẽ ném xuống dưới.

Tại lúc nhận được tin tức này lúc, cả người Bách Hợp đều mê mẩm, nàng ấy bỏ lại tông phái tâm huyết mình xây dựng nhiều năm, gần như bỏ ra tất cả tài nguyên bản thân cất giữ bao năm qua, rốt cuộc tìm được cách mở ra thông đạo xuống hạ giới, nàng chấp nhận trả giá tu vị tụt xuống khiến bản thân bị nội thương rất nặng để xuống hạ giới.

Hàng ngày nàng ấy cố gắng tìm kiếm trượng phu của mình, hai người đã trải qua ân ái hơn vạn năm, vợ chồng làm bạn tình thâm ý trọng, nàng buông xuống tu luyện, tìm kiếm tung tích Lệ Ngã Nhiễm.

Nhưng  bỏ ra vài năm thời gian cũng không có tìm được. Bách Hợp có chút ưu thương  đồng thời mất mát, nhưng nàng cũng không có hết hy vọng, tuy thực lực Lệ Ngã Nhiễm ngã xuống nhiều cảnh giới, nhưng thực lực vẫn cao hơn, người hạ giới hắn ứng phó có lẽ dư xài, lúc này không có xuất hiện, chắc trốn tại nơi nào chữa thương đi.

Suy nghĩ tới những thứ này, Bách Hợp cố nén lo lắng như lửa đốt, chuẩn bị an tâm tu luyện, đem thương thế của mình dưỡng tốt rồi, vững chắc cảnh giới rồi mới lại đi tìm trượng phu.

Tình hình của nàng lúc này vô cùng nguy hiểm, thực lực nàng không bằng Huyền Trinh cao cường, hành động cố gắng  mở ra thông đạo xuống hạ giới khiến cho thực lực rơi xuống Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn rất bất ổn, tùy thời có khả năng sẽ rớt xuống lần nữa xuống dưới Nguyên Anh, nếu như nàng không vững chắc thực lực, cho dù là sau này tìm được trượng phu, thì nàng cũng không giúp được gì.

Lúc trước Bách Hợp là từ Thủy Nguyệt tông đi ra, bản thân nàng ấy lại do Thủy Nguyệt tông nuôi lớn, đối với Thủy Nguyệt tông thì Bách Hợp có một loại tình cảm đặc thù, có điều đã qua vạn năm qua, Thủy Nguyệt tông thay đổi mấy đời, tuy nhiên vẫn là tam đại tông phái trên đại lục này, môn hạ đệ tử lại không có người  nhận thức nàng, sau khi nàng tiến nhập tông phái, vì dưỡng thương không để người chú ý, nàng  ấy giả bộ như một người đệ tử bình thường tiến vào trong tông, Bách Hợp cũng không định ra mặt, nàng thầm nghĩ sẽ ở Thủy Nguyệt tông đợi trượng phu, nếu như Thủy Nguyệt tông gặp khó khăn, đến lúc đó nàng lại ra tay giúp đỡ là được.

Ở chỗ này, trong lúc vô tình nàng ấy quen biết một cô nương tên  Lâm Loan Loan, nàng ta là đệ tử của Thủy Nguyệt tông, tính cách hoạt bát đáng yêu, không có giống Bách Hợp như vậy trải sự mài dũa của vạn năm trong thế giới tu tiên, trên người nàng ta có một loại ngây thơ thật đáng yêu, khi phát hiện Bách Hợp lạnh lùng nhưng tốt bụng, hình như nàng ta rất thích Bách Hợp, thời gian dần qua hai người trở lên thân thiết.

Thứ nhất là Bách Hợp coi nàng ta như hậu bối của Thủy Nguyệt, thứ hai tuy tính cách Bách Hợp lạnh lùng nhưng cũng thích Lâm Loan Loan hoạt bát đáng yêu, nàng không để ý Bách Hợp lạnh lùng, gắt gao quấn quít lấy nàng ấy, thời gian lâu rồi, Bách Hợp cũng sẽ chỉ giáo nàng ta một ít biện pháp tu luyện, nghe  nàng ta thổ lộ tâm sự nữ nhi, hai người rất nhanh đã trở thành bằng hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.