Bởi vì mình cũng là do Thủy Nguyệt tông nuôi lớn cho nàng ân huệ để nàng có được ngày hôm nay, chính vì có tầng quan hệ Thủy Nguyệt tông nên Bách Hợp yêu ai yêu cả đường, thời gian dài nên thi thoảng cũng tâm sự với Lâm Loan Loan, kể về trượng phu Lệ Ngã Nhiễm mất tích, Lâm Loan Loan an ủi nàng cho nên tình cảm giữa hai người dần dần thân mật hơn.
Nhoáng cái đã năm năm qua đi, Bách Hợp dốc sức dưỡng thương rồi ngẫu nhiên cũng chỉ giáo Lâm Loan Loan một chút pháp thuật, thấy công lực của Lâm Loan Loan đột nhiên tăng thì trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, định thời gian nữa ra Thủy Nguyệt tông tìm trượng phu thì hắn đã xuất hiện.
Ở trong Thủy Nguyệt tông Bách Hợp nhìn thấy Lệ Ngã Nhiễm đấy, hắn vẫn tuấn mỹ phi phàm, mặc bộ quần áo trắng, trên mặt vẫn mang vẻ mặt nàng quen thuộc, thế nhưng mà hắn lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn một nữ nhân khác, nữ nhân kia cũng không phải là ai khác mà chính là Lâm Loan Loan. Cách xa nên nàng cũng không nghe thấy bọn họ nói cái gì, chỉ thấy Lệ Ngã Nhiễm dùng vẻ mặt bất đắc dĩ cưng chiều Lâm Loan Loan, hình như Lâm Loan Loan đang hờn dỗi thế nhưng mà Lệ Ngã Nhiễm lại kiên nhân dỗ dành nàng ta. Bách Hợp sợ rằng mình đã nhìn nhầm, bởi vì tính cách của hắn rất lãnh đạm, mặc dù có yêu nàng nhưng bởi vì tính tình Bách Hợp cũng lạnh lùng cho nên hắn chưa từng dỗ nàng qua chứ đừng nói là cầm tay nàng.
Hai vợ chồng ân ái qua vạn năm, tuy tình cảm thâm hậu nhưng chưa từng thể hiện ra ngoài, Bách Hợp không dám tin nhưng người đó quả thực là trượng phu của nàng. Đúng là hơi thở của Lệ Ngã Nhiễm, từ lúc hai người cử hành đại điển song tu đến khi qua vạn năm, nhưng nàng vẫn nhớ rõ mọi thứ liên quan tới hắn.
Nhưng sao Lệ Ngã Nhiễm lại ở bên Lâm Loan Loan? Bọn họ quen nhau lúc nào? Hơn nữa trong quá khứ, cho dù Lệ Ngã Nhiễm có tu vi rất cao cũng chưa từng có ý định nạp thiếp hay tìm đỉnh lô, vạn năm qua chưa từng cùng nữ tu nào khác tình chàng ý thiếp thế mà lại ở bên Lâm Loan Loan.
Nhìn thấy cảnh này thì Bách Hợp không cũng không dám tin, nàng khống chế mình không được vọt lên, nàng kéo Lệ Ngã Nhiễm lại nhưng hắn lại dùng thái độ lãnh đạm mà nàng chưa từng thấy qua bỏ qua nàng. Hắn bảo nàng tự trọng, hắn nhìn nàng với ánh mắt lạnh buốt và lạ lẫm như là đối với nữ tu khác. Từ trong ánh mắt của hắn thì Bách Hợp nhìn thấy hình ảnh chật vật hoảng hốt của mình, hắn không khách khí quát bảo nàng phải tự trọng, cuối cùng cầm tay Lâm Loan Loan lướt qua nàng, dùng thái độ tránh nàng như tránh ôn thần khiến nàng ngu ngơ tại chỗ.
Từ lúc tự tổn hại tu vi để cường hành mở ra thông đạo xuống hạ giới, vì tìm kiếm trượng phu khiến bản thân bị trọng thương, đổi lại là cảnh trượng phu nắm tay người khác kéo đi khiến chco Bách Hợp không thể chấp nhận được sự thật này.
Lúc tối thấy Lâm Loan Loan khẩn trương tới, trước kia nàng ta từng nghe Bách Hợp đang tìm trượng phi nhưng nàng thật không ngờ rằng đó là người bên mình, nàng hơi áy náy kể lại chuyện mười năm trước Lệ Ngã Nhiễm đột nhiên xuất hiện ở Thủy Nguyệt tông. Nhưng hắn chỉ nhớ rõ tên hắn, nhớ rõ hắn đã thành hôn còn lại đều quên sạch.Lệ Ngã Nhiễm cứu hắn rồi giấu hắn đi, lúc nhìn đến Lệ Ngã Nhiễm rồi lại nghe thấy nàng là đệ tử tông chủ Thủy Nguyệt tông, không biết tại sao Lệ Ngã Nhiễm lại coi nàng là thê tử của mình, ngay lúc đầu Lâm Loan Loan đã giải thích qua nhưng mười năm qua đi người cũng không phải là cỏ cây, giữa hai người có tình cảm.
Tính cách Lệ Ngã Nhiễm quạnh quẽ thế nhưng lại rất ưa thích Lâm Loan Loan mà hắn tưởng là thê tử của mình. Còn Lâm Loan Loan thì cho rằng đây là tình yêu trời định cho mình, lại không nghĩ rằng hắn chính là trượng phu của tỷ tỷ tốt của mình, nàng khóc lên, mười năm qua nàng đã yêu Lệ Ngã Nhiễm nhưng thật không ngờ thê tử thật sự đã tìm tới, giãy dụa mãi thì nàng cam đoạn với Bách Hợp rằng sẽ rời khỏi Lệ Ngã Nhiễm, nàng ta sẽ giúp Lệ Ngã Nhiễm lấy lại được trí nhớ, vốn Bách Hợp còn oán nàng ta nhưng khi Lâm Loan Loan nói thế thì trong lòng nàng rất cảm kích, hai người vì một nam nhân mà ôm nhau khóc.
Từ ngày đó Lâm Loan Loan hẹn Bách Hợp ra ngoài tạo tình huống gặp Lệ Ngã Nhiễm nhưng Lệ Ngã Nhiễm rất phòng bị bg, bình thường cách xa nàng nhưng lại dịu dàng chăm sóc Lâm Loan Loan, Bách Hợp đau khổ nhìn trượng phu mình ân ái với người khác, cái này không khác gì sát muối vào vết thương của nàng, đôi khi Lâm Loan Loan nghĩ biện pháp tìm lại trí nhớ cho Lệ Ngã Nhiễm nhưng không dùng được, không biết vì Lâm Loan Loan sơ ý chủ quan mà Lệ Ngã Nhiễm thấy Bách Hợp càng ngày càng phiền, thời gian trôi đi từ lúc mới đầu Lệ Ngã Nhiễm không thích Bách Hợp về sau càng ghét nàng hơn, hắn đã từng cảnh cáo nàng không được phá hư tình cảm vợ chồng của mình, cũng tại lúc Lâm Loan Loan nói trả Lệ Ngã Nhiễm về cho Bách Hợp thì sau lưng hắn đả thương Bách Hợp cũng cảnh cáo nàng rằng đời này hắn chỉ có một thê tử mà người kia tuyệt đối không phải là Bách Hợp.
Nghe thấy Lệ Ngã Nhiễm nói thế thì Bách Hợp bị đả kích rất nghiêm trọng, thương thế nàng còn chưa khỏi, lúc trước vì cường hành xuống hạ giới khiến nàng bị tổn thương lớn, vất vả hai năm mới vững chắc Nguyên Anh kỳ, lúc Lệ Ngã Nhiễm đả thương nàng do nàng không có phòng bị bởi thế thương càng nặng hơn, hơn năm qua nàng xuất hiện trước mặt Lệ Ngã Nhiễm nói tình cảm hai người lúc trước nhưng nàng cũng là người cũng sẽ mệt mỏi, nàng cố gắng nhiều như thế lại không làm được gì.
Tông chủ Thủy Nguyệt tông phát hiện Lệ Ngã Nhiễm là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì rất vui mừng sau đó thấy hắn tuấn mỹ lại thích đồ đệ của mình, bởi thế tự chủ gả Lâm Loan Loan cho hắn. Lúc hai người cử hành đại điển song tu thì Bách Hợp bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, nàng bỏ ra nhiều như thế chỉ đổi lấy kết cục này, nàng không cam lòng nhưng lại không biết đi hận ai, ngày ấy Lệ Ngã Nhiễm vì cảnh cáo nàng không được quấn quýt lấy hắn mà ra tay rất nặng, nàng bị thương rất trọng, lúc chữa thường còn suýt nữa bị tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng dựa vào ý trí tâm cảnh mà mạnh mẽ áp chế xuống cho nên thời gian chữa thương càng dài, lúc nàng ổn thì đã hai năm sau rồi.
Thấy Lệ Ngã Nhiễm cầm tay Lâm Loan Loan thân mật vô cùng khiến nàng đau như cắt, ll mang thai nhìn thấy Bách Hợp thì nàng ta áy náy xấu hổ không dám mở miệng nói chuyện với nàng. Bỗng nhiên Bách Hợp cảm thấy vô cùng châm chọc, nàng đinh rời khỏi Thủy Nguyệt tông, nơi đây cho nàng rất nhiều hồi ức ngọt ngào và cũng cho nàng vết thương khắc cốt ghi tâm. Lúc nàng chuẩn bị đi thì Huyền Trinh lại xuất hiện, không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở hạ giới. Hắn mỉa mai nhìn Bách Hợp, nói nàng mắt mù gả cho Lệ Ngã Nhiễm phế vật, lúc bị kích thích này phảng phất như Lệ Ngã Nhiễm nhớ ra cái gì đó, hắn mất trí nhớ là do Huyền Trinh gây lên, giờ Lệ Ngã Nhiễm thấy Huyền Trinh thì theo bản năng ra tay với hắn nhưng lại bị Huyền Trinh đả thương, sống chết trước mắt ngay lúc đó Bách Hợp chắn ngang đỡ một kích trí mạng thay Lệ Ngã Nhiễm, trong nháy mắt Lệ Ngã Nhiễm nhớ lại tất cả.
Vì tình cảm dành cho Bách Hợp nên Huyền Trinh cũng không có giết Lệ Ngã Nhiễm, hắn chỉ nhìn trò cười này nói dẫn Bách Hợp đi nhưng Bách Hợp lại lạnh lùng cự tuyết, hắn cười lạnh rời đi, hiện nay Lệ Ngã Nhiễm đã không còn là thiên tài tuyệt đại nữa mà chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường mà thôi.
Lệ Ngã Nhiễm còn sống, hắn đã nhớ ra mọi chuyện, hắn cảm thấy thật xin lỗi Bách Hợp, một đầu là thê tử tình thâm ý trọng một đầu là đoạn tình nợ lúc hắn mất trí nhớ, Lâm Loan Loan nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hiện nay trong bụng nàng đã có cốt nhục của hai người, Lệ Ngã Nhiễm thống khổ cầu xin Bách Hợp tha thứ.
Vứt đi tu vi của mình, căn cơ hao tổn chỉ đổi lấy kết quả như vậy, thấy nam nhân mình yêu cao ngạo kia lại thấp đầu cầu xin mình tha thứ thì Bách Hợp cảm thấy nói không ra lời. Nếu như sớm biết thế này thì nàng sẽ coi như Lệ Ngã Nhiễm đã chết, sẽ giữ được những ký ức đẹp đẽ xưa kia. Nếu sớm biết người nam nhân này sau khi khôi phục này trí nhớ lại vất bỏ tình cảm vợ chồng trước kia thì Bách Hợp tình nguyện hắn mãi mãi không nhớ ra. Hắn xin lỗi cầu khẩn tha thứ chỉ làm tăng thêm vết thương cho nàng mà thôi, Bách Hợp vốn thương chưa khỏi hẳn lại bị Huyền Trinh đánh một chưởng, tuy nói Huyền Trinh đã giảm pháp lực đi nhiều nhưng hiện nay Bách Hợp đã không phải là tu sĩ Đại Thừa kỳ nên trước mặt Huyền Trinh còn không bằng đầu ngón tay hắn.
Lệ Ngã Nhiễm xin lỗi khiến Bách Hợp oán hận, tổn thương càng sâu, nàng phun ra một bum máu rồi chậm rãi nhấm mắt lại.