Hiện giời cô nên đi tìm dược chữa thương trong Thủy Nguyệt tông, dù nàng ấy chưa có báo ra thân phận của mình nhưng sau khi hạ giới thì vẫn là đệ tử Thủy Nguyệt tông có điều do nàng ấy bị thương vô cùng nghiêm trọng, thứ nhất nguyên chủ đau lòng vì Lệ Ngã Nhiễm muốn giết mình, thứ hai là do nàng ấy không biết cách ra động thủ cho nên thời gian dưỡng thương cứ thế mà kéo dài thêm hai năm, sau khi xuất quan thì tất cả điều đã muộn.
Hiện tại quan trọng nhất là chữa khỏi tổn thương đã, trong giai đoạn này nguyên chủ không cam lòng trượng phu làm bạn nhiều năm quên mất nàng, mặc kệ nàng có cố gắng thế nào cũng không thể nào khôi phục trí nhớ cho hắn được, chờ tới khi hắn nhớ được thì tất cả đã không còn cứu vãn được nữa. Bách Hợp cũng định chờ mình khỏe hẳn rồi làm theo ý định của nguyên chủ, tìm cách khôi phục lại trí nhớ cho Lệ Ngã Nhiễm, nếu lúc đó không được thì tìm cách khác vậy.
Một năm sau Lệ Ngã Nhiễm và Lâm Loan Loan mới cử hành đại điển song tu, nếu trong khoảng thời gian này mà cô không thể khôi phục lại trí nhớ cho Lệ Ngã Nhiễm thì con đường tìm lại trượng phu cho nguyên chủ đã không thể thực hiện được nữa, cô sẽ tìm phương pháp xử lý khác. Nhưng do nguyên chủ bị thương rất nặng phải mất nhiều thời gian để chữa trị, nếu Lệ Ngã Nhiễm thực không thể nhớ ra nổi nguyên chủ thì Bách Hợp cũng phải tu luyện khôi phục lại năm phần thực lực của nguyên chủ rồi còn nghĩ biện pháp khác.
Do nguyên chủ tiến vào Thủy Nguyệt tông không có báo ra thân phận hơn nữa nàng bị thương rất nặng nên mọi người trong phái không có người nào nhận ra nàng là lão tổ đã phi thăng, động phủ linh mạch trong Thủy Nguyệt tông cũng có phân chia đẳng cấp, bởi vì nguyên chủ ở trong tông môn không có làm ra cống hiến gì hơn nữa cũng không có linh thạch pháp khí gì để hối đoái nên nàng ở trong động phủ linh mạnh thấp kém, động phủ có linh khí kém không có tác dụng gì với nàng đó cũng là nguyên nhân thương thế của nguyên chủ mãi không đỡ trừ khi có linh thạch chống đỡ.
Điểm này đối với người khác thì thật thiệt thòi nhưng với Bách Hợp mà nói thì không sao cả, cô có tinh thần luyện thể thuật, bộ này lúc đầu tưởng chỉ là có tác dụng phụ trợ nhưng càng về sau thì cô mới phát hiện ra chỗ tốt của tinh thần luyện thể thuật, nó dẫn thiên địa linh khí vào trong cơ thể. Lúc này Bách Hợp thiếu nhất là linh khí, cô cố chịu đau thử nhúc nhích gân cốt, thời gian dần qua linh khí bốn phía nồng đậm hơn, có một tia linh khí dũng mãnh vào người cô phảng phất như đang vuốt ve thương thế bên trong, Bách Hợp còn cảm thấy hơi lạnh thì giờ đây đã ấm áp hơn.
Linh xà trên cổ tay cũng cảm thấy linh khí trong cơ thể Bách Hợp ngày càng dồi dào, lúc nguyên chủ bị thương nên pháp bảo bổn mệnh cũng không thể khởi động như trước kia càng không có khả năng thu hồi vào trong cơ thể để ân cần săn sóc, bởi vì pháp bảo này thuộc hệ Băng nên nguyên chủ an trí một huyền bằng rất lớn trong động phủ, như thế cũng chỉ đủ duy trì linh khí cho pháp bảo mà thôi, giờ đột nhiên trong cơ thể Bách Hợp xuất hiện nhiều linh lực thuần túy như thế nên linh xà vui mừng kêu to tùng ngụm từng ngụm nuốt linh khí vào, mặt ngoài vòng ngọc càng sáng ngời.
Dẫn thiên địa linh khí vào trong người để xua tan kiếm khí, quá trình này Bách Hợp dùng mất mười ngày mới xong, bởi vì Lệ Ngã Nhiễm quên nguyên chủ cho rằng nguyên chủ là nữ nhân có tâm cơ thế nên ra tay rất nặng. thực lực của Nguyên chủ vốn đã thấp hơn Lệ Ngã Nhiễm nhiều cộng thêm hắn là kiếm tu áp chế cảnh giới ngang hàng, thế nên tổn thương nghiêm trọng hơn Bách Hợp nghĩ nhiều. Cô phải mất hai tháng mới chữa khỏi hoàn toàn thương thế.
Trong hai tháng này Bách Hợp luyện tinh thần luyện thể thuận dẫn linh lực vào trong cơ thể không chỉ dưỡng khỏi tổn thương do Lệ Ngã Nhiễm đem đến còn có cả vết thương do nguyên chủ cường hành mở ra thông đạo hạ giới, tuy nói thực lực hiện giờ xa không bằng lúc trước nhưng tốt hơn lúc Bách Hợp vào nhiệm vụ.
Sau khi dưỡng thương xong, trận pháp bố trí trước cửa động cũng không thể giấu diếm được Bách Hợp, nguyên chủ cũng có học một ít trận pháp cho nên Bách Hợp dễ dàng mở ra cửa động.
Động phủ này là động phủ kém nhất trong Thủy Nguyệt tông, linh mạch thưa thớt, linh khí ít ỏi thế như chỗ này rất lớn, bốn phía lượn lờ đầy sương mù, phía dưới là quảng trường phòng xá mang màu sắc cổ xưa, Thủy Nguyệt tông truyền thừa ngàn năm, địa bàn tông môn liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Cô dưỡng thương hai tháng, trước cửa động cũng không có tin gì truyền tới. ngày đó nguyên chủ bị Lệ Ngã Nhiễm đánh trọng thương, theo lý mà nói Lâm Loan Loan cũng nhìn thấy nhưng lại không hề đến thăm nàng hoặc lưu tin tức gì. Bách Hợp cau mày lại dứt khoát khiến cho linh xà biến thân, đầu rắn mọc ra hai cái giác đang nhìn chằm vào cô.
“Đưa ta xuống dưới.” bởi vì linh khí dồi dào trong người nên Bách Hợp đưa pháp bảo vào trong người ân cần săn sóc một thời gian, tuy ít nhưng do phẩm giai cao nên vòng ngọc xanh lam đã khôi phục lại thân thông ngày xưa. Linh thể pháp bảo trước kia dài có mấy xích giờ đã nửa trượng rồi.
Nguyên chủ vốn có pháp khí phi hành nhưng do lúc trước nàng tìm trượng phu qua thông đạo thì các pháp khí đã bị hủy gần hết, may mà nàng còn có pháp bảo bổn mạng, lúc này Bách Hợp để cho linh xà nổi trên không trung còn mình dò bước đi lên, phía sau lưng xà mọc ra hai cách cánh lung la lung lay quạt hai cái mỡi vừng vàng nâng Bách Hợp bay lên.
Dưới quảng trường có rất nhiều đệ tử đang tỷ khí, mấy người này mặc quần áo màu trắng giống hệt Bách Hợp, tnh xưa nay chỉ thu nữ đệ tử cực ít thu nam đệ tử, lúc này một nhóm cô nương xinh đẹp đang nhìn Bách Hợp rồi cau mày lại hừ lạnh một tiếng: “Lại tới nữa, không biết tại sao nàng ta làm được, sao cứ thích đoạt phu quân của Đại sư tỷ, chẳng lẽ nam nhân dưới gầm trời này đều chết sạch rồi hay sao?”
Nghe nói như thế lông mày Bách Hợp nhướng lên, Lệ Ngã Nhiễm vốn là trượng phu của nguyên chủ nhưng bởi vì hắn mất trí nhớ nên cố chấp cho rằng Lâm Loan Loan mới là vợ hắn, nguyên chủ rất yêu trượng phu mình hơn nữa lại muốn khôi phục lại trí nhớ cho hắn cho nên trong mắt chúng đệ tử Thủy Nguyệt tông là người muốn cướp người của sư tỷ, nguyên chủ từ nhỏ lớn lên ở Thủy Nguyệt tông có tình cảm rất sâu đậm, tính tình nàng lại hướng nội không biết ăn nói nên không biết giải thích ra sao, bởi thế hiểu lầm ngày càng sây, rõ ràng là trượng phu của nàng mà lại trở thành nữ nhân không biết xấu hổ đoạt trượng phu của hậu bối.
“Lâm Loan Loan ở chỗ nào?”
Bách Hợp hừ một tiếng, những đệ tử này chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, Lâm Loan Loan là người nổi bật trong đám người này, đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này Bách Hợp hừ lấy mang theo tia pháp lực, mặc dù đang bị thương nhưng vẫn là Nguyên Anh kỳ, cho dù không thể đối phó được với Huyền Trinh nhưng đố phói với đám người này dễ như trở bàn tay, nguyên chủ không muốn so đo với vãn bối cho nên đành nén giận, nhưng Bách Hợp không phải là nguyên chủ không có tình cảm nào với Thủy Nguyệt tông, cho nên uy áp Nguyên Anh kỳ phóng ra, đám người vừa mới châm chọc mỉa mai giờ đang nằm sấp, ngực tê dần suýt nữa thì hộc máu.
“Tiền bối?” Dĩ vãng Bách Hợp thường xuyên bên người Lâm Loan Loan, nhìn nàng nhu nhược trông dễ bắt nạt nên trong mắt đệ tử Thủy Nguyệt tông là người nịnh nọt Lâm Loan Loan nên căn bản không hề nghĩ tới kẻ ở động phủ nghèo nàn kia lại là đại năng tu sĩ.
“Ta nói lại lần nữa, Lâm Loan Loan ở chỗ nào?” chân mày Bách Hợp nhíu lại, thần sắc càng lãnh đạm, tuy bọn đệ tử này bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra, có người ở nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước Lệ Ngã Nhiễm sư huynh bị thương chắc đang chăm sóc cho huynh ấy.”
Có phải chị em tốt hay không lúc này đã nhìn ra, Lâm Loan Loan luôn miệng nói nguyên chủ là chị em tốt của mình, thời khắc mấu chốt ai bị thương thì nàng ta theo ai, chỉ sợ nàng ta có tình cảm với Lệ Ngã Nhiễm đấy, chỉ tiếc nguyên chủ quá mức tin người cho đến khi nguyên chủ chết vẫn còn cảm thấy tạo hóa trêu ngươi mà thôi. Lúc này Bách Hợp cười lạnh một tiếng, hỏi rõ phương hướng định đi thì nữ đệ tử châm chọc lúc trước lau máu ở khóe môi rồi cả gan mở miệng.
“Tiền bối! Tiền bối đã là đại năng tu sĩ, tại sao còn phải đoạt Lệ sư huynh với Đại sư tỷ?”