Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 555: Chia rẽ tiên lữ tình duyên 7



Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Nghĩ được như vậy, trong mắt Bách Hợp lộ ra vài phần hàn ý, thương thế của Lệ Ngã Nhiễm không được khỏi sớm, thương thế của hắn nhất định phải càng thêm nghiêm trọn hơn nữa, ít nhất phải làm cho thương thế của hắn trong vòng một năm không thể của  hành đại điển song tu được,  Bách Hợp nghĩ như vậy, sau đó cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Lâm Loan Loan rơi trên bàn tay đang nắm chặt tay Lệ Ngã Nhiễm của nàng, rồi ngẩng đầu lên, hỏi nguyên nhân bị thương của Lệ Ngã Nhiễm.

Nói đến chuyện này, mặc dù Lâm Loan Loan đối với hành động kéo tay của  Lệ Ngã Nhiễm ra khỏi tay của mình thì cảm thấy vài phần thương tâm cùng ghen ghét, nhưng lúc nghĩ đến thương thế của Lệ Ngã Nhiễm, nàng ta rất nhanh chuyển đi lực chú ý, ánh mắt dừng lại trên mặt Bách Hợp, có chút lo lắng nói: “Hai tháng trước, sau khi tỷ tỷ bị thương không lâu, thì Nhiễm ca ca  bị một tu sĩ lạ lẫm đột nhiên xuất hiện đả thương,  tạm thời còn chưa tra ra thân phận của hắn, đến cả sư phụ cũng không nhìn thấu được tu vi của hắn.”

Trong lúc nàng ta nói chuyện,thì Bách Hợp không có ý tốt đem chuyển một lượng lớn pháp lực hệ băng của mình vào trong thân thể Lệ Ngã Nhiễm.

Vốn trong lúc đang hôn mê sắc mặt của Lệ Nnã Nhiễm vốn đen kịt, sau khi bị Bách Hợp chuyển pháp lực vào cơ thể hắn thì sắc mặt hắn càng tái nhợt, lúc trước tông chủ Thủy Nguyệt tông cho hắn uống thuốc chữa thương vào thật ra thì tác dụng cũng không lớn, người tổn thương hắn có pháp lực rất cao cường, nên dược vật bình thường đối với hắn cũng không có tác dụng gì, thương thế trong cơ thể hắn lúc này rất trầm trọng, Bách Hợp lại  còn một lần nữa làm cho vết thương của hắn thêm xấu đi, lập tức khí tức của Lệ Ngã Nhiễm càng thêm yếu ớt, sắc mặt như tro tàn.

Đối với Lệ Ngã Nhiễm, Bách Hợp cũng không thương tiếc, nàng cũng không phải là nguyên chủ luôn một lòng si mê đối với Lệ Ngã Nhiễm kia, nếu đến cuối cùng sau khi mình làm cho Lệ Ngã Nhiễm tìm lại được trí nhớ của hắn,hắn vẫn một lòng yêu thương nguyên chủ thì  đến lúc đó nàng sẽ giúp hắn khu trừ đi pháp lực hệ Băng  mà nàng truyền vào, nhưng nếu sau khi hắn nhớ lại nhưng lại lựa chọn Lâm Loan Loan, như vậy linh khí trong cơ thể hắn hỗn loạn làm cho thân thể chịu trọng thương, thì đáng đời hắn.

Bách Hợp xem sắc mặt càng ngày càng khó coi của Lệ Ngã Nhiễm, lúc này mới nới lỏng tay ra, làm bộ muốn lau mồ hôi trên trán của hắn. Sau khi tu sĩ dến Nguyên Anh kỳ thì cải tạo linh thể, theo lý mà nói sẽ không cần ăn các loại ngũ cốc, nên trong thân thể sẽ không có mồ hôi cùng tạp chất mà chỉ người thường  mới có, sau khi đến Nguyên Anh kỳ thì thân thể của đại tu sĩ đều do linh lực tạo thành,dựa vào việc hấp thu linh lực đẻ tồn tại, thế mà trên trán Lệ Ngã Nhiễm lúc này lại ra mồ hôi. Hơn nữa vừa rồi lúc Bách Hợp cầm tay hắn còn phát hiện trong cơ thể hắn có khá nhiều khí tức vẩn  đục, theo lý mà nói cho dù thực lực của Lệ Ngã Nhiễm giảm mạnh nhưng vẫn là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nếu ở linh giới thì chỉ là hạng bét nhưng ở hạ giới nhất là vạn năm sau, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ trong bất kỳ môn phái nào đều là thái thượng trưởng lão, tại sao bây giờ thực lực của hắn lại kém cỏ đến thế.

“Bách Tỷ Tỷ, để ta làm cho.” Khi thấy Bách Hợp thay Lệ Ngã Nhiễm lau mồ hô, Lâm Loan Loan liền cắn răng, dậm chân lo lắng, muốn gạt Bách Hợp đi, nhưng dường như lại có chút chột dạ không dám. Cuối cùng chỉ dám nói nhỏ một câu, lại thấy Bách Hợp không có ý để cho nàng ta làm. Lâm Loan Loan cúi đầu đi qua Bách Hợp, đi tới bên kia giường đá ngồi xuống, móc ra từ trong ngực một cái khăn tay trắng thêu hoa, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp Lệ Ngã Nhiễm.

“Nhiễm ca ca bị thương rất nặng, mà lúc trước Bách tỷ tỷ cũng bị thương,cho nên…” ánh mắt của Bách Hợp dừng ở trên người Lâm Loan Loan, vừa rồi trong  mắt Lâm Loan Lon chỉ để ý đến thần sắc khó chịu của Lệ Ngã Nhiễm, pháp lực của nàng ta thấp kém, vừa rồi Bách Hợp còn dời sự chú ý của nàng ta đi nơi khác, nên nàng ta không phát hiện ra việc  Bách Hợp vừa  lén lút làm, lúc này thấy thần sắc thống khổ của Lệ Ngã Nhiễm, không khỏi đau lòng đến nhíu mày.

Cái bộ dáng này cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm với Lệ Ngã Nhiễm, mắt Bách Hợp lóe lóe, trên mặt lộ ra vài  phần châm chọc, trong lúc vô tình Lâm Loan Loan ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lúc này giống như mới kịp phản ứng lại, thân thể như bị điện giật nhảy dựng lên, cuống quýt giải thích: “ Sau khi Nhiễm ca ca mất trí nhớ liền đến nơi này của ta, ta cũng đã từng khuyên hắn đi tìm tỷ tỷ, nhưng hắn không chịu ly kha nơi này, ta, lúc đó cũng muốn đến thăm tỷ tỷ, thế nhưng mà Nhiễm ca ca căn bản không đi được, bản thân tỷ tỷ lại bị trọng thương, ta không muốn tăng thêm phiền toái đến cho tỷ tỷ, cho nên liền tự mình chiếu cố Nhiễm ca ca, tỷ tỷ không  nên suy nghĩ lung tung, chuyện ta đã hứa với tỷ, trong lòng ta luôn nhớ rõ.”

Lâm Loan Loan vội vàng giải thích, nhưng nàng ta nói chuyện càng lắp bắp lộn xộn cùng với khuôn mặt trướng đến đỏ bừng lại càng lộ ra tâm tình khẩn trương cùng chột dạ của nàng ta, trong lòng Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lúc này nàng không sợ  Lâm Loan Loan  giải thích, chỉ sợ nàng ta không giải thích mà thôi, bởi vậy khi thấy nàng ta lộ ra bộ dạng gấp gáp, Bách Hợp liền bất động thanh sắc gật đầu: “Không sao, ta rất rõ ràng, thương thế của ta hôm nay đã tốt hơn nhiều, dù sao phu quân đã cùng ta làm phu thê đã nhiều năm, dù cho có làm tổn thương ta, nhưng làm sao có thể đối với ta hạ tử thủ được đây? Thương thế của ta đã tốt hơn rất nhiều, vốn việc chăm sóc hắn nên là trách nhiệm của ta, lúc trước đã làm phiền ngươi rồi.”

Không biết có phải nghe thấy câu phu thê nhiều năm hay không, mà trên mặt Lâm Loan Loan hiện ra vài phần bố rối cùng thương tâm, mắt của nàng ta vốn đã sưng đỏ lúcnày lại nhanh chóng hiện lên nức mắt, vành mắt hồng đỏ lên, thoáng cái liền quay lưng đi, hai vai khẽ run lên hai cái, tóc đen giống như thác nước xõa xuống ở sau lưng nàng ta, lộ ra một nửa cái cổ thon dài trắng như tuyết.

Tuy nói tính cách của Lâm Loan Loan khác hoàn toàn nguyên chủ, nhưng dáng người cũng không tồi, mặc dung mạo của Lâm Loan Loan kém hơn một chút, nhưng trên người nàng ta có một loại khí chất hồn nhiên đáng yêu, khác với tính cách trong trẻo lạnh lùng của nguyên chủ, nên  có một sự quyến  rũ hoàn toàn bất đồng, lúc này lại thấy mĩ nhân vốn  hoạt bát đáng yêu giờ đáy lại yên lặng rơi lệ, khác một trời một vực bộ dạng hoạt bát đáng yêu ngày thường của nàng ta, ngược lại lộ ra chút điềm đạm đáng yêu.

Trong lúc nàng ta khóc,Bách Hợp cũng không dỗ dành nàng ta, ngược lạ hai tay đặt trước bụng, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi ưu nhã thần thái lãnh đạm nhìn chằm chằm nàng ta, dưới tình huống như vậy Lâm Loan Loan rốt cuộc cũng không thể tiếp tục khóc được nữa, nàng ta có chút xấu hổ cầm khăn tay vừa rồi dùng lau mồ hôi cho Lệ Ngã Nhiễm lên lau ước mắt, xoay người lại biểu cảm có chút khó coi nói: “ Vừa rồi gió thổi làm khô mắt.”

Mặc dù cấm chế bên ngoài đã bị Bách Hợp loại bỏ đi, thế nhưng mà sơn cốc này cũng không phải sơn cốc bình thường, làm gì có ngọn gió nào? Bách Hợp cũng không vạch trần lời nói dối của nàng ta, biểu tình lãnh đạm như trước nhẹ gật đầu.

Tuy thường ngày nguyên chủ đối với Lâm Loan Loan luôn lộ ra chút lãnh đạm, nhưng có thể vì nguyên nhân nguyên chủ đối với đệ tử Thủy Nguyệt tông đều có cảm giác yêu ai yêu cả đường đi, nên nàng ấy luôn coi Lâm Loan Loan trở thành hậu bối tử tôn, tuy lúc đầu do Lâm Loan Loan quấn quýt lấy nàng, nhưng nàng ấy đối với Lâm Loan Loan chưa từng có lãnh đạm như vậy, lúc này nhìn thấy thần sắc có chút không đúng của Bách Hợp, nàng ta có chút không được tự nhiên cúi đầu xuống, lại cảm thấy có chút ủy khuất,  nhịn kông được lại khóc lên

“  Nhưng mà tỷ tỷ, tỷ chiếu cố Nhiễm ca ca là thiên kinh địa nghĩa, nhưng mà tỷ cũng đang bị thương, Nhiễm ca ca lại thế này, không bằng để ta thay ngươi chiếu cố hắn, nếu như Nhiễm ca ca tỉnh lại,  ta sẽ gọi tỷ tới…”

Lâm Loan Loan  cũng không hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì, tuy nàng ta biết rõ Bách Hợp là thê tử của Lệ Ngã Nhiễm, nguyên bản hai vợ chồng chiếu cố lẫn nhau hẳn là thiên kinh điạ nghĩa, nàng ta cũng từng nói qua là sẽ trả Lệ Ngã Nhiễm lại cho nguyên chủ,  lúc trước Lệ Ngã Nhiễm không thèm nhìn Bách Hợp, trong lòng  Lâm Loan Loan lại cảm thấy thật dễ chịu, nàng cũng không phải cố ý muốn ngăn cản vợ chồng nhà người ta gặp lại nhau, nhưng Lệ Ngã Nhiễm ở chung cùng nàng ta mười năm, cái đó chỉ sợ là một tảng đá cũng sẽ có tình cảm, mặc dù nàng thường xuyên quát tháo Lệ Ngã Nhiễm không được nhận thức phu nhân lung tung, nhưng mỗi khi nghe thấy hắn gọi như thế thì trong lòng lại rất ngọt ngào, dĩ vãng mặc dù nàng biết Bách Hợp là thê tử của Lệ Nnã Nhiễm, nhưng Lệ Ngã Nhiễm không thừa nhận nàng ấy, hơn nữa mỗi ngày đều theo mình trở về động phủ, đối với Lâm Loan Loan mà nói, Bách Hợp ngoại trừ mang cái danh phận bên ngoài luôn làm cho nàng thống khổ kia,thì kỳ thật trong lòng của Lệ Ngã Nhiễm thì nàng mới chính là thê tử của hắn,mặc dù nàng lúc ấy có chút ghen, nhưng cảm giác cũng không rõ ràng.

Nhưng lúc này Lệ Ngã Nhiễm lại hôn mê, không thể phiền chán Bách Hợp giống như trước kia nữa, đuổi cô ta cút ngay đi, bây giờ Bách Hợp lộ ra ý muốn chăm sóc Lệ Ngã Nhiễm,  trong lòng Lâm Loan Loan khó tránh khỏi sẽ cảm thấy khó chịu, nàng cũng không biết chính mình bị làm sao nữa, nguyên bản trong lòng nàng thật sự không muốn cướp trượng phu của Bách Hợp, lúc trước không có người nào đoạt Lệ Ngã Nhiễm cùng nàng ta, nên nàng ta kông phát hiện ra tâm ý của mình, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện một cái tình địch, trong lòng Lâm Loan Loan cũng không phải không có cảm giác, thiếu nữ rất nhanh ý thức được  tâm tư của mình, một bên là Bách Hợp luôn đối với nàng không tệ, một bên là Lệ Ngã Nhiễm là người mà nàng ta lần đầu tiên thích, tình huống này làm cho nàng ta lúc đối mặt với Bách Hợp, nên khó tránh khỏi thái độ có chút cứng nhắc,

“Lệ Ngã Nhiễm là phu quân của ta, ta chiếu cố hắn xác thực  là thiên kinh địa nhĩa, cho dù là đang bị thương thì như thế nào?  Trước kia chăm sóc hắn bị thương còn ít nữa sao?” Bách Hợp cố ý tăng thêm vệc vì Lệ Ngã Nhiễm mà bị thương, nguyên chủ vì tìm kiếm Lệ NGã Nhiễm mà cơ hồ bị phế nữa thân tu vi, trải qua thiên tân vạn khổ mới tìm hắn được, bây giờ  Bách Hợp không muốn xé rách mặt  với Lâm Loan Loan, nguyên chủ rất thích Lâm Loan Loan, cho dù cuối cùng Lệ Ngã Nhiễm chọn Lâm Loan Loan cũng không có trách nàng ta, nếu như lúc này Lâm Loan Loan thức thời, hiểu rõ được ý tứ của mình, không nên cùng mình tranh đoạt, như vậy nếu cuối cùng Lệ Ngã Nhiễm vẫn lựa chọn nàng ta, Bách Hợp cũng sẽ không quấn quýt lấy hai người mà rời đi, nhưng nếu Lâm Loan Loan sinh ra tâm tư khác, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng buông tha cho Lâm Loan Loan.

Bách Hợp muốn cho Lâm Loan Loan một cơ hội, Lâm Loan Loan lại không biết được ý nghĩ trong lòng của nàng, lúc nghe thấy Bách Hợp nói như vậy, trên mặt Lâm Loan Loan liền lộ ra vẻ khó chịu, cuối cùng hạ âm thanh nhỏ xuống như tiếng muỗi kêu, nhỏ giộng nói:

“Vậy hiện tại Bách Tỷ tỷ muốn làm như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.