Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 556: Chia rẽ tiên lữ tình duyên 8



“Ta sẽ đi, dù sao hôm nay ngươi mới bước vào Trúc Cơ hậu kì, căn cơ còn bất ổn, đúng là thời khắc mấu chốt để bế quan tu hành, về phần người làm hắn bị thương, ta sẽ từ từ điều tra.” Khi Bách Hợp thốt ra những lời này, Lâm Loan Loan liền như muốn khóc lên, thật lâu về sau, nàng ta mới cắn răng cố lấy dũng khí nói: “Bách Tỷ tỷ, Nhiễm ca ca sẽ không đi, huynh ấy sẽ không rời khỏ đây, hơn nữa,, hơn nữa ta nguyện ý thay tỷ tỷ chiếu cố hắn, tỷ tỷ có thể chuyên tâm để đi điều tra người đả thương hắn.”

Cũng bởi vì mười năm này tâm tính của Lâm Loan Loan chưa ổn định, chỉ lo vui chơi không có chuyên tâm tu luyện, cho nên mặc dù trăm năm qua nàng mang danh là thiên tài của Thủy Nguyệt  Tông, thế nhưng mà kết quả tu hành căn bản không tăng lên nhiều, nếu không phải trong mười năm này nguyên chủ cẩn thận chỉ điểm, hơn nữa  Thủy Nguyệt Tông đem tài nguyên chồng chất cứng rắn  đem nàng ta đến Trúc Cơ hậu kỳ, thì chỉ sợ bây giờ Lâm Loan Loan vẫn còn ở tại Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.

Đến lúc này Bách Hợp có thể khẳng định nàng ta đã có tình cảm với Lệ Ngã Nhiễm, trong lòng cô cười lạnh hai tiếng, một mặt liền đứng lên: “Nếu là như vậy, thì tạm thời để hắn ở bên này đi, về phần điều tra kẻ kia, nếu ta có thời gian rảnh, tự nhiên sẽ đi.”

Bây giờ đã biết được tâm tư của Lâm Loan Loan, Bách Hợp cũng không hoang mang, dù sao cô cũng phải làm cho thương thế của mình tốt lên trước khi làm cho  Lệ Ngã Nhiễm tỉnh lại, thừa dịp hắn lúc này bị bệnh tuy Bách Hợp không muốn lấy mạng của hắn, nhưng nếu không thừa cơ hội này chữa khỏi thương thế của mình rồi mới làm cho hắn tỉnh lại, Lâm Loan Loan cũng không biết ý định của Bách Hợp, nghe được lời này của Bách Hợp, theo bản năng nàng ta liền nhả ra một hơi dài, nín khóc mỉm cười: “Bách tỷ tỷ, tỷ đang bị thương nên phải nghỉ thật tốt, ta trước tiễn tỷ ra ngoài.”

Lúc này nàng ta rất sợ Bách Hợp sẽ tiếp tục lưu lại, cuống quýt đứng lên, nói cho cùng nguyên chủ vì Lâm Loan loan làm rất nhiều chuyện, nhưng vĩnh viễn không bằng một người nam nhân, cho dù là ngày thường tình cảm của hai tỷ muội rất thân thiết, nguyên chủ đối xử Lâm Loan Loan như vãn bối. Nhưng ở trong lòng người thiếu nữ này, cái gọi là tình tỷ muội, đến cùng cũng không bằng một nam nhân.

Bách Hợp lắc đầu, nhìn tháng qua Lệ Ngã Nhiễm đang nằm trên giường, khoé miệng ngoéo một cái nói: “Ngươi hãy chiếu cố hắn cho tốt, ta không cần ngươi tiễn.”

Vốn lúc này Lâm Loan Loan cũng không muốn rời khỏi Lệ Ngã Nhiễm. Nghe Bách Hơp nói như thế liền gật nhẹ đầu, không để ý nói: “Bách tỷ tỷ đi thong thả.”Bách Hợp đứng dậy đi đến cửa thạch thất, lúc quay đầu lại vừa vặn thấy Lâm Loan Loan đang  giơ tay lau mồ hôi trên trá Lệ Ngã Nhiễm, ánh mắt lo lắng mang theo vài phần ôn nhu,cô thở dài, lúc này mới bước ra khỏi động phủ.

Con rắn nhỏ màu xanh da trời nhìn sáng longg lanh hơn trước. Cái động phủ này linh khí nồng đậm, nếu khôn phải do cơ thể mình quá yếu nên không được thoải mái cho lắm. Vừa rồi lại không có pháp khí phi hành nên mới cần con rắn nhỏ này ra thay cho việc đi bộ, thì Bách Hợp cũng không muốn gọi nó về, thi thoảng rảnh rỗi thì đi xem tình trạng của Lệ Ngã Nhiễm, mỗi khi hắn sắp đỡ thì lại tới động phủ của Lâm Loan Loan để truyền ít pháp lực của mình vào trong người Lệ Ngã Nhiễm bởi thế nên trong thời gian ngắn hắn không thể tỉnh lại. Mà Bách Hợp cứ cách vài ngày lại đến động phủ cua Lâm Loan Loan một chuyến, cái này lại làm cho Lâm Loan Loan không kiên nhẫn được nữa.

Nàng  tavốn chỉ là một cô nương chưa có trải qua sự đời, có tâm tình gì đều viết hết lên trên mặt, lúc bắt đầu nàng đối với việc Bách Hợp đến thăm Lệ Ngã Nhiễm còn có thể ẩn nhẫn, nhưng cứ như thế một thời gian dài trong lòng nàng buồn bực, Lệ Ngã Nhiễm lại hôn mê không tỉnh, thứ nhất là nàng lo lắng cho an nguy của hắn, thứ hai là Lệ Ngã Nhiễm hôn mê nên mỗi khi Bách Hợp cầm tay của hắn để đưa pháp lực vào trong người hắn, Lệ Ngã Nhiễm hôn mê nên không thể quát tháo  đuổi Bách Hợp đi giống như trước được, từ trước đến giờ Lâm Loan Loan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ăn dấm chua của Bách Hợp, dù nàng ta rõ ràng  Bách Hợp mới chính là thê tử của Lệ Ngã Nhiễm.

Có thể vì trước kia cảm thấy  Lệ Ngã Nhiễm quá mức bài xích bách Hợp, nên nàng ta mới miễn cưỡng nhịn xuống chua xót trong lòng, lúc này Bách Hợp đến một lần lền kéo tay Lệ Ngã Nhiễm một lần, làm cho Lâm Loan Loan có cảm giác như có nữ nhân khác phi lễ nam nhân của mình, trong lòng rất khó chịu, cách một khoảng thời gian, lúc Bách Hợp lại đến thì trên mặt nàng ta không thể cười được nữa rồi.

Thời gian ba tháng cứ như thế nhoáng một cái liền qua, trong thời gian ba tháng này bởi vì Bách Hợp luôn bầy trận để dẫn linh khí nhập thể nên thương thế trong cơ thể đã tốt lên tám phẩn rồi, hơn nữa cô cũng không giống như nguyên chủ không có ý định mở miệng hướng Thủy Nguyệt Tông muốn dược chữa thương, nguyên chủ vẫn cho rằng lúc trước sư môn có thể cung cấp nuôi dưỡng mình đến Hóa Thần hậu kỳ sau đó phi thăng linh giới đã là trợ giúp lớn nhất đối với nàng rồi, bởi vậy sau khi nàng tự phế tu vi để trở về hạ giới, nàng luôn có cảm giác áy náy cùng chột dạ đối với Thủy Nguyệt Tông, bị thương cũng không có muốn bất kì tài nguyên gì của thủy nguyệt tông, chỉ cố chịu đựng một mình, bBch Hợp sẽ không giống với nàng ấy, dù sao lúc này cô cũng là một phần tử của Thủy Nguyệt Tông, Thủy Nguyệt Tông dùng tài nguyên đem bồi dường người không có tiền đồ như Lâm Loan Loan, chẳng bằng dùng tài nguyên ở trên người cô.

Vì thế nên  Bách Hợp lấy một tài vật hữu dụng của Thủy Nguyệt Tông, linh thạch trước kia nàng chưa lĩnh, cũng tìm trưởng lão của Thủy Nguyệt tông đến lấy đủ, bởi  vậy trong thời gian này tu vi của cô rất nhanh liền ổn định, hơn nữa từ Nguyên Anh sơ kỳ lại một lần nữa tăng lên Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới của cô vốn là thế nhưng  chỉ vì trước kia pháp lực chưa đủ mà thôi, bây giờ chỉ cần đủ tài nguyên, muốn bắt đầy tu luyện lại lần nữa cũng không có khó khăn gì.

Tình huống của Lệ Ngã Nhiễm lại trái lại càng ngày càng nghiêm  trọng, theo thực lực ngày càng vững chắc của Bách Hợp, thì pháp lực nàng đưa vào cơ  thể của Lệ Ngã Nhiễm càng tinh khiết, kết hợp cùng vết thương do kiếm khí của hắn, hơn nữa sau khi thương thế của Bách Hợp tốt lên khi cô kiểm tra thân thể của hắn thì thấy trong cơ  thể của hắn rõ ràng có lưu lại dấu vết của ma công, không biết có phải do lúc trước lúc trước Huyền Trinh đả thương hắn lưu lại hay không, lúc này cái công pháp cực kì bá đạo kia lưu lại trong gân mạch của hắn, vốn thương thế của Lệ Ngã Nhiễm mang theo chút ít ma công còn lưu lại kia đã quá khó khăn rồi,, lúc này lại thêm Bách Hợp nhúng tay vào nữa,nên sắc mặt của hắn bây giờ xám như tro tàn.

Hai ngày này Bách Hợp đều ở trong động phủ của chính mình dưỡng thương, nghĩ đến Lệ Ngã Nhiễm bên kia đã vài ngày nàng chưa có truyền pháp lực vào cơ thể hắn rồi, vi phòng ngừa Lệ Ngã Nhiễm tỉnh lại, Bách Hợp liền triệu ra một cái pháp khí phi hành cấp thấp rồi giẫm lên bay đi, từ sau khi nàng mặt dày tìm Thủy Nguyệt Tông đòi đan dược chữa thương, còn hướng Thủy Nguyệt Tông yêu cầu một chút tài nguyên cùng các loại dược liệu, trận kỳ, lợi dụng mấy tháng này, Bách Hợp luyện một ít đan dược gia tăng pháp lực cho tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống với mấy bộ pháp trận đơn giảm, cùng mấy người trong môn phái trao đổi mấy thứ đồ vật ngày thường cô cần dùng,  lúc này cô không cần gióng như trước kia chỉ có thể lấy pháp bảo ra phi hành.

Pháp bảo tại lúc hạ giới đã bị hao tổn rất nghiêm trọng, đây đang là thời điểm nó cần đại lượng linh lực để khôii phục lại linh tính,lúc này Bách Hợp còn ngại linh lực của mình không đủ dùng, mà trong động phủ của Lâm  Loan Loan lại linh khí mười phần, bên trong lòng đất có một tòa linh mạch  hệ băng, chính là thứ mà  mình đang cần để săn sóc pháp bảo, nên Bách Hợp liền để cho lam xà ẩn nấp thân hình, bắt nó nằm ở trong động phủ của Lâm Loan Loan.

Lúc đi vào bên này của Lâm Loan Loan, Bách Hợp ở rất xa vẫn có thể thấy chỗ động khẩu  vốn đã bị mình rút đi cấm chế lúc này đã một lần nữa đượ người bố trí lại, có điều người bố trí cấm chế thủ pháp cũng không phải đặc biệt cao minh, bởi vậy cái cấm chế này chỉ có tác dụng mê hoặc ngũ giác người ta, cái cấm chế này lại không còn tác dụng công kích giống như trước kia nữa, Bách Hợp trực tiếp tìm được mắt trận pháp, phá trận kỳ, cửa động lại khôi phục diện mục vốn có, một tàn ảnh màu thủy lam nhanh như  thiểm điện, bay tới Bách Hợp.

Bách Hợp chỉ cảm thấy cổ tay một hồi lạnh buốt, con rắn ka đã hóa thành vòng tay quấn ở trên cổ tay nàng, trong khoảng thời gian này hiển nhiên nó chiếm được không ít chỗ tốt, vòng tay vốn trong suốt bây giờ đã hiện ra long lân  phiến, mà động phủ của Lâm Loan Loan vốn linh khí dồi dào, linh khí lúc này lộ ra có chút mỏng manh, cái đầu linh mạch tuy linh khí mười phần, nhưng ngọc hoàn xanh lam này đã đi theo nguyên chủ vạn năm, nay đã phát triển đến giai đoạn pháp bảo huyền thiên, muốn chữa trị cho nó cũng không phải chuyện dễ dàng, mấy ngày nay con rắn nhỏ này cơ hồ đã hút khô toàn bộ linh khí của cái linh mạch kia rồi, lúc này mới khôi phục được vài phần linh tính ngày xưa.

“Chủ nhân, có người đến.” Trong đầu liền vang lên một đạo âm thanh ngây thơ, thanh âm này không hề hữu khí vô lực giống lúc Bách Hợp mới đến, ngược lại cảm giác như nhiều thêm vài phần hoạt bát, cái pháp bảo này đã thành tinh nhiều năm, linh trí không thu gì tu  sĩ bình thường, nó đem tình huống mấy ngày này nói hết một lần, cuối cùng mới yên tĩnh lại.

Hai ngày này trong lúc Bách Hợp  dưỡng thương, Lâm Loan Loan thấy Lệ Ngã Nhiễm vẫn không tỉnh lại, vậy mà nàng ta mời đến sư phụ của mình là Ngọc Hành thượng nhân, đến hôm nay Ngọc Hành chân nhân còn chưa rời đi.

Lúc tiếng nói của con rắn nhỏ ở trong đầu dừng lại, Bách Hợp phảng phất như cảm giác được một đạo bóng trắng hiện lên, ăn mặc một thân cung trang mà trắng thêu viền bạc, thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi, lúc này gương mặt vị phu nhân xinh đẹp kia như phủ băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bách Hợp nói:

“Đây là cấm địa, ngươi là  môn hạ đệ tử của ai, sao lại dám tùy ý xông loạn.”  càng về sau lúc phụ nhân này nói chuyện, trong giọng nói đã mang theo uy áp, nàng ta tưởng rằng dưới uy áp của Nguyên Anh kỳ thì Bách Hợp sẽ phải quỳ rạp xuống đất, ai ngờ Bách Hợp chỉ cau mày nhìn nàng ta một cái, giống như  không có chịu ảnh hưởng của nàng ta, dung mạo xinh đẹp của phụ nhân lập tức càng thêm lạnh lùng, trong mắt lóe ra hàn quang, hai tay vốn để sau lưng liền nắm lại, trong lòng không tự chủ được liền sinh ra vài phần tức giận.

“Sư phụ,  đây là Bách tỷ tỷ, là, là bằng hữu tốt của con…”vốn là Lâm Loan Loan đang ở trong phòng nghe được đọng tĩnh ở bên ngoài, liền cuống quýt chạy ra, trên tay nàng ta còn đang bưng chén thuốc, thần sắc thập phần tiều tụy, hai mắt sưng đến lợi hại, lúc thấy Bách Hợp thì liền rụt rụt bả vai, sau đó mới nhẹ giọng giải thích cho vị phu nhân ở bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.