Ở trong trường học bị mọi người chỉ trỏ, dưới tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Thành Bách Hợp vốn nhát gan càng thêm hướng nội, nhu nhược. Cô không dám đi tới trường nên làm thủ tục nghỉ học. Còn người nhà họ Thành vì việc cô ấy bị cưỡng hiếp nên càng thêm lấy lòng Giang Huân, ba mẹ Thành thay hắn tìm việc làm, thay hắn thu xếp ổn thỏa ba mẹ hắn ở quê, sau khi hắn tốt nghiệp còn thay Thành Bách Hợp mua phòng tân hôn cho hai người. Nhưng sau khi kết hôn, cuộc sống của hai người cũng không vui vẻ gì, không biết là do Thành Bách Hợp bị cưỡng hiếp hay không mà Giang Huân từ một người ôn nhu, quan tâm chăm sóc, tính tình qua ngày lại trở thành một người nóng nãy, không kiên nhẫn thậm chí còn bắt đầu đánh đập Thành Bách Hợp.
Lần đầu bị đánh thì Thành Bách Hợp nhẫn nên liền có lần sau. Mẹ Giang Huân thì hở một chút lại gọi cô là giày rách, ruồng bỏ cô, đánh đập cô ấy. Thành Bách Hợp ở nhà một ngày như qua một năm. Em gái cô, Thành Bách Yến luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống cô ấy, chê cười cô tìm một người đàn ông vô dụng. Cuộc sống của cô ta càng ngày càng tốt đẹp, chồng coi cô ta như bảo bối. Còn chính mình làm việc cực khổ mỗi ngày, rõ là chưa tới 25 tuổi mà nhìn còn già hơn người 50 tuổi. Thậm chí có một lần sảy thai cũng là do bị mẹ Giang Huân đánh mà mất con. Thành Bách Hợp không chịu nổi cuộc sống như vậy nên bị mắc bệnh trầm cảm, trước mặt Giang Huân thì cúi đầu chịu đựng nhục nhã, mỗi ngày trôi qua trong mệt mỏi. Cho đến khi một lần nữa Giang Huân chửi bới cô gay gắt, muốn đuổi cô đi, Thành Bách Hợp trốn vào góc nhà. Chờ sau khi nấu cơm cho hắn, định bưng cơm cho hắn, cầu xin hắn tha thứ, thì lại vô tình nghe được hắn đang gọi điện thoại cho bạn khoe khoang, người bên kia muốn đòi hắn bí quyết dạy vợ, hắn liền vênh váo đắc ý nói sự thật ra.
Năm đó, tên đàn ông cưỡng hiếp Thành Bách Hợp không ai khác chính là Giang Huân, hắn là người miền quê nông thôn, muốn ở lại chốn đô thành này chỉ có thể tìm vợ có hộ khẩu ở đây nhưng bạn cùng lớp lại xem thường hắn, hắn chỉ có thể theo đuổi Thành Bách Hợp, một người vừa nhát gan, nhu nhược lại tự ti đúng là đối tượng ra tay tốt nhất. Hắn cố nén tính cách mà nịnh nọt lấy lòng cô ấy, bên trong lòng Giang Huân thì rõ là coi thường Thành Bách Hợp, hắn cũng có tính gia trưởng, hắn không thích mình phải đi nịnh nọt, làm trò cười cho bất cứ người phụ nữ nào. Vì thế, để cho Thành Bách Hợp không thể ngẩng đầu lên trước mặt mình, hắn sắp đặt mọi chuyện để cưỡng hiếp Thành Bách Hợp, để cô ấy từ nay trở đi chỉ có thể quỳ gối trước mặt hắn, để hắn chà đạp tôn nghiêm của cô.
Và cuối cùng hắn cũng thành công, sau đó quả nhiên nhà họ Thành cho hắn muốn gì được nấy, nịnh nọt hắn đủ đường, Thành Bách Hợp tùy ý cho hắn đánh chửi, tính cách gia trưởng của hắn cuối cùng cũng bộc lộ trọn vẹn. Biết rõ hết thảy mọi chuyện, Thành Bách Hợp suýt phát điên, cô ấy muốn chất vấn Giang Huân, nhưng thân thể cô vốn không tốt, những năm gần đây còn bị đào khoét tệ hại, thời khắc nghe được chân tướng, chân liền cứng ngắc rồi té ngã trên mặt đất. Giây phút cuối cùng chỉ nghe được âm thanh bàn bạc bối rối của hai mẹ con Giang Huân. Cuối cùng có gì đó che miệng mũi của cô, Thành Bách Hợp cuối cùng không thể tỉnh lại được.
Nhưng mà cô hận Giang Huân, cô hận Giang Huân hủy hoại cuộc đời cô, vì ham muốn cá nhân của hắn mà làm cho cô đau khổ nhiều năm, những năm đó, tinh thần và thân thể cô đã chịu đủ loại chà đạp. Cô ép mình sống sót, nhưng luôn cảm thấy sống không bằng chết. Cô hận tên súc sinh Giang Huân, cô muốn cho Giang Huân không có kết cục tốt. Cô ấy không cam tâm vì sao cuộc đời mình không có nổi mấy ngày tốt đẹp.
Sau khi tiếp thu hết nội dung, Bách Hợp không nhịn được ôm đầu đau đớn khó chịu mà thở gấp mấy hơi, cô còn tính giữ máu kia lại để tìm ra người dám ra tay với mình rồi trả thù đẹp hắn. Giờ tiếp thu được hết câu chuyện và ký ức, không cần tìm cũng biết tên đàn ông kia là ai. Bách Hợp cười nhạt một tiếng, cố nén đau đớn trong người. Một bên gắng sức ngồi dậy, bên kia điện thoại vẫn vang lên, hai gò má vốn bầm tím càng sưng nghiêm trọng hơn, mắt còn không mở ra nổi, chỉ thấy chút ánh sáng của điện thoại nhưng không thấy được người gọi là ai. Lần mò vài lần mới cầm được điện thoại, nhưng cô còn chưa kê điện thoại bên tai đã nghe thấy giọng đàn ông có chút tức giận hét ầm vang lên:
“Này! Làm gì lâu vậy mới chịu nghe máy?”
Vốn tai Bách Hợp còn đang ù ù, lúc này nghe thấy tiếng hét kìa, Bách Hợp không nhịn được ọe một tiếng, tên đàn ông kia chờ không được nói tiếp: “Tôi đang ở bệnh viện, vừa bị tông xe, cô mau mang tiền tới đây?”
Trong lòng Bách Hợp không khỏi có chút tức giận, cô cố nén cơn đau trong đầu, ra sức banh mắt ra nhìn, thấy trên điện thoài hiện tên Giang Huân liền ngắt máy không chút do dự.
Lúc này cô chỉ muốn ngủ một chút, nhưng lại không dám, tình huống như vầy mà mơ hồ ngủ quên chỉ sợ lúc tỉnh dậy còn khó chịu hơn gấp trăm lần. Có lẽ lúc này nên đi bệnh viện nhưng đầu lại đau không chịu nổi, ba mẹ nguyên chủ chắc cũng ngủ lâu rồi, bình thường bởi vì thân hình mập mạp nên vẫn luôn tự ti, lên đại học ba năm luôn thuê phòng trọ ở ngoài một mình, không có bạn bè gì, quan hệ với em gái Thành Bách Yến cũng không thân thiết cho lắm, chỉ có bạn trai Giang Huân là có thể dựa dẫm vào. Cô thử đứng dậy nhưng bước được vài bước trời đất lại quay cuồng, động đậy một chút thôi chân cũng nhấc lên không nổi. Bách Hợp thử đứng thẳng một chút, làm vài động tác Luyện Thể Thuật, thân thể này cũng không dẻo dai lắm, vừa béo vừa nhiều mỡ, còn đang bị thương, mới khom lưng xuống một chút đã làm cho cô buồn nôn, rồi lại đau đầu. Nhưng thời gian trôi qua, linh khí xung quanh dần tràn vào cơ thể, đau đớn dần dần được vỗ về.
Từ đau đớn đến run rẩy toàn thân, rồi sau đó dần đỡ đau hơn, Bách Hợp cắn răng thực hiện thêm vài động tác Luyện Thể Thuật, mồ hôi lạnh thấm ướt người đầu mới đỡ một chút. Lúc này cô mới từ từ bò lên giường, ngủ mê mệt.
Đêm này, điện thoại ở một bên vang lên vô số lần, Bách Hợp ngủ cũng không yên giấc, nửa đêm lại phát sốt cao. Sáng dậy trên mắt như bị dính keo không thể mở ra được, miệng sưng, mặt cũng sưng vù, nhưng lại không có cảm giác đau đớn, chỉ có hơi tê và mặt như đang nóng lên. Chân tay thì lại bắt đầu đau đau, hơi động ngón tay một chút cũng đau. Đúng lúc mấy ngày nay được nghỉ, không phải đi học. Hôm qua nguyên chủ về nhà muộn vì kỳ nghỉ ngắn ngày này ba mẹ Giang Huân sẽ lên thành phố chơi, cô ấy và Giang Huân bàn bạc chuyện tương lai với ba mẹ chồng. Bởi vì quá hưng phấn nên mới kéo dài thời gian về trễ, nhưng Thành Bách Hợp có nằm mơ cũng không nghĩ mình xấu xí như thế mà lại gặp chuyện bị hủy danh tiết như vậy.
Lúc điện thoại bị ném xuống cuối giường đã hết pin rồi, bình thường trừ Giang Huân ra cũng không có ai gọi điện thoại cho Thành Bách Hợp, mặc dù ba mẹ Thành cũng có chút áy náy với đứa con gái này, nhưng thật ra hai người càng để ý đứa con gái sống từ nhỏ với mình mà còn khéo ăn nói hơn. Sau khi tốt nghiệp trung học, Thành Bách Hợp chuyển ra khỏi nhà, thuê một căn phòng ở ngoài, cuối tuần mới về một lần. Ba mẹ rất ít khi gọi điện thoại cho cô ấy, cũng không có chuyện gì để gọi. Lúc này Bách Hợp không muốn liên lạc gì với tên cặn bã Giang Huân, tất nhiên sẽ không sạc điện thoại.
May mắn là mấy ngày tới không phải đến trường, có thể ở nhà dưỡng thương cho tốt, Bách Hợp lê cả người đau đớn xuống giường, muốn chỉnh sửa bản thân một chút, nhìn thấy cái khăn giấy dính đầy máu hôm qua mình để trên bồn rửa tay kia, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền vứt vào thùng rác. Cô giữ cái này vì muốn tìm xem người ra tay với mình là ai, bây giờ chân tướng sự việc đã biết hết rồi, miếng giấy này cũng không cần dùng tới nữa.
Hôm nay cô mà đem cái mặt này ra đường có thể hù chết người cũng nên, đừng nói tới toàn thân đều đau, đi lại trong phòng đã rất miễn cưỡng rồi. May hồi bé đã bị mang ra ngoài nuôi, ở nhà họ hàng từ nhỏ đã phải giặt đồ nấu cơm, học được cách nấu ăn ngon, cô ấy có thói quen tự nấu cơm ở nhà, hơn nữa vài ngày trước, Giang Huân có nói ba mẹ hắn sẽ lên đây chơi vài ngày, vì muốn phục vụ ba mẹ chồng tương lai thật tốt, Thành Bách Hợp đã mua không ít thịt cá để trong tủ lạnh. Mấy ngày nay Bách Hợp cũng không cần ra ngoài, mỗi ngày ở trong nhà chăm sóc vết thương, ngoại trử bôi thuốc bên ngoài với uống thuốc tiêu viêm, cô còn làm vài động tác Luyện Thể Thuật, dẫn linh khí chăm sóc thân thể, vậy nên vết thương đã tốt lên nhiều, mặt cô đỡ sưng không ít, tuy vẫn còn xanh xanh tím tím hơi đáng sợ, nhưng đầu cũng không còn đau như trước, ù tai hoa mắt buồn nôn cũng đỡ hơn rất nhiều.
Kỳ nghỉ bảy ngày trôi qua rất nhanh, Bách Hợp đã có thể xuống giường. Ngày đầu tiên đi học buối sáng có tiết, Thành Bách Hợp trước kia thành tích không được tốt, nhưng lại rất chăm chỉ. Vì lúc trước suýt bị ba mẹ nuôi không cho tới trường nên cô ấy rất quý trọng cơ hội được đi học này. Do đó vài năm đại học, bạn cùng lớp có trốn học, vắng tiết, nhưng cô ấy đều đi học đầy đủ, có điều khả năng còn hạn chế, cho dù cố gắng thế nào thì vẫn còn kém người khác rất nhiều. Bách Hợp lúc này vết thương đã tốt hơn có thể xuống giường, đang chuẩn bị tới trường.
Mấy ngày nay, trên mặt không còn sưng nhiều, nhưng vẫn còn hơi bầm tím. Bách Hợp đi thẳng vào trường, không biết là do nguyên chủ quá béo hay không, trên mặt cô bị thương nhưng đi vào sân trường lại không có ai để ý. Bởi vì sáng nay có tiết là tiết đầu, bạn cùng lớp đi không nhiều, phòng học rộng lớn lẻ tẻ có vài người, nếu không phải là gục đầu xuống bàn ngủ bù, thì là tụm năm tụm bảy nói chuyện, Bách Hợp đi vào phòng như bình thường chọn một nơi khuất yên tĩnh ngồi xuống, mở sách để lên bàn học.