Người chung quanh nghe thấy những lời này đều vô thức quay đầu lại nhìn cậu, lúc đầu Phong Ninh còn chưa biết mình vừa nói gì, đợi đến lúc phản ứng lại dù da mặt cậu có dày đi chăng nữa cũng không chịu được, kéo tay Bách Hợp vội chạy đi.
Sau lần này dường như rất sợ Bách Hợp bỏ chạy vậy, cả ngày cậu đều kè kè bên người Bách Hợp, bình thường trong nhà sách ngồi không đến nửa giờ thì thừ người ra, lúc này tay thì cầm quyển sách ngồi đối diện nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trước kia cậu ấm không quen ăn căn tin, lần này lại chủ động xếp hàng thay Bách Hợp mua cơm, đeo bám cả ngày, buổi tối thậm chí cậu còn cùng Bách Hợp đến lớp tự học buổi tối, thẳng đến tiếng chuông vang lên cậu kéo tay Bách Hợp đưa cô về tận ký túc xá nữ, cả con đường cậu đặt biệt đi chậm, từ trước tới giờ đều có thói quen đi phía trước có khi Bách Hợp không theo kịp bước chân của cậu còn kêu cậu đi chậm lại, lần này lại lề mà lề mề kéo dài đến khi ký túc xá nữ đã đóng cửa cậu mới đưa Bách Hợp về tới.
“Anh sẽ giải quyết, em chờ anh, vợ à…” Cửa ký túc xá đã đóng lại, Phong Ninh lại không quan tâm mở bàn tay Bách Hợp ra rồi lồng bàn tay mình vào, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cậu một lát buông lỏng một lát lại nắm chặt, biểu thị tâm tình xoắn xuýt lúc này của cậu, Bách Hợp có thể cảm giác được sự giãy giụa của cậu, chỉ yên lặng đứng cạnh cửa không nói lời nào, mãi sau Phong Ninh mới thở dài bế Bách Hợp lên, đưa bả vai qua ra hiệu Bách Hợp giẫm lên vai mình leo vào, kỳ thật cậu muốn có được Bách Hợp, thiếu niên thời kỳ này bản năng xúc động làm cho cậu muốn có đạt được thứ gì đó, muốn bắt giữ cảm giác an toàn, nếu là cậu lúc trước thích là lấy, thời kỳ thanh xuân ai mà không có thời điểm xúc động bốc đồng.
Nhưng mà cậu đấu tranh cả buổi nhưng vẫn nhẫn nại xuống, lúc trước Bách Hợp đồng ý hẹn hò với cậu, hai người hẹn hò lần đầu cậu đã từng để Bách Hợp giẫm trên vai leo vào cổng ký túc xá, lần này cậu đưa Bách Hợp về lại dùng đến cách này.
Lúc nhảy xuống vốn chuẩn bị nhặt túi xách chạy đi, Bách Hợp lại quay đầu lại nhìn Phong Ninh, hai tay cậu đang nắm lấy khung sắt, biểu tình trên mặt biết vậy chẳng làm có chút nghiến răng nghiến lợi, giống như là muốn bắt cô trở lại, nhưng lúc nhìn thấy cô thì lại không dám làm gì, chỉ đành lấy đầu đụng vào cổng sắt ‘đùng đùng’, lúc Bách Hợp quay đầu lại hai mắt cậu sáng rực, dùng sức lách mặt vào khung sắt, làm cho khuôn mặt bị bóp méo mà cậu vẫn không lách vào được, khiến thịt hai bên gò má bị khung sắt ấn xuống lằn đỏ thẳng, cậu đưa tay ngoắc ngoắc Bách Hợp.
“Lại đây vợ.”
“Đã xấu rồi cố lách vào càng xấu hơn.” Bách Hợp nhìn bộ dạng này của cậu không khỏi nở nụ cười, Phong Ninh nhìn thấy cô cười vô thức cũng nhếch miệng cười theo, mãi đến khi Bách Hợp nghe thấy tiếng cô giáo kiểm tra phòng sắp kiểm đến tầng lầu của cô, cô không có đi qua theo lời Phong Ninh, ngược lại quay đầu chạy đi, đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cô nữa, Phong Ninh mới lưu luyến tách ra khỏi cánh cổng: “Ở đâu xấu chứ? Cha mẹ đều nói anh lớn lên đẹp trai…” Lời nói tuy nói như vậy nhưng Phong Ninh nhớ tới Bách Hợp vừa cười nhạo bộ dáng của cậu, cậu đưa tay sờ sờ mặt mình, đứng nguyên tại chỗ cười ngây ngô một mình, sờ lên khóe miệng, sau hình như là nhớ ra cái gì đó rồi lại thở dài, bóng ảnh dần dần biến mất trong màn đêm.
Từ sau khi dì Vương đến tìm Bách Hợp thì người nhà họ Phong cũng không xuất hiện nữa, mà ở trong trường Phong Ninh giống như biến mất vậy, trước kia cậu làm việc gì cũng rất phô trương, cho dù là học sinh cấp 3 năm 3 nhưng nếu cậu đã muốn cùng học với Bách Hợp thì cậu nhất định sẽ lưu lại lớp tự học buổi tối của cấp 3 năm 2, trường học biết rõ lai lịch của cậu cho nên có một số việc của cậu thì trường học nhắm một mắt mở một mắt làm như không biết vậy, liên tiếp vài ngày không thấy bóng dáng, trường học cũng không nhìn thấy cảnh cậu ôm đàn ghi ta ăn mặc theo phong cách lãng tử, không ít bạn học chuyển hướng điều tra về phía Bách Hợp, điện thoại liên lạc giữa hai người cũng không vang lên nữa, mà lúc này Bách Hợp đã thi xong học kỳ 2, cô chuẩn bị nhận kết quả xong sẽ về nhà.
Trong hai ngày này rất nhiều người lục tục thu dọn ký túc xá về nhà, nhóm rời khỏi ký túc xá sớm nhất là những bạn nhà trong thành phố, Bách Hợp nhận được phiếu điểm mới đặt vé xe về nhà, cô dự định 2 ngày sau mới xuất phát, Bách Hợp cũng không có tình cảm gì với nhà họ Tả này, cha Tả từ lúc còn trẻ đã mê đánh bạc, may mắn thắng được vài đồng thì cùng đám bạn xấu ăn uống no say, một khi thua bạc lại về nhà đánh vợ mình, tính tình mẹ Tả vô cùng yếu đuối, mỗi lần bị đánh chỉ biết khóc lóc nói số mệnh mình không tốt, lúc Tả Bách Hợp tốt nghiệp cấp 2 bởi vì thành tích xuất sắc thi đậu vào trường chuyên cấp 3 của thành phố và được nhà trường khen thưởng hai vạn đồng, cha Tả bởi vì lĩnh hai vạn đồng tiền thưởng này nên mới đồng ý cho con gái học tiếp cấp 3.
Dù sao thì Bách Hợp lên cấp 3 tiền học phí đều do mẹ Tả nghĩ cách kiếm, tiền sinh hoạt cũng như thế, giữa cha mẹ tình cảm rất mỏng, bởi vậy sau khi lãnh được phiếu điểm Bách Hợp cũng không vội vã trở về, ngược lại đặt vé xe trễ hai ngày, chuẩn bị nghĩ ngơi một chút lấy tinh thần mới quay về nhà.
Bên trong ký túc xá mọi người đã về gần hết trở nên vô cùng yên tĩnh, bởi vì học sinh đã về gần hết nên hai ngày này trong ký túc xá cũng không bật đèn, buổi tối Bách Hợp không có chuyện làm, lần mò đi tắm rồi leo lên giường nằm, sắc trời vừa tối không bao lâu, bên ngoài sân thượng truyền đến âm thanh ‘Cạch cạch’ giống như có cái gì đó đang đẩy cửa sổ, tuy trong ký túc xá chỉ có một mình Bách Hợp nhưng cô lại không sợ hãi, ngược lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh, lấy điện thoại mà Phong Ninh tặng kia ra, mở đèn pin lên, Bách Hợp liền kéo cái ghế chậm chậm tiến về phía cửa sổ, cái cửa sổ thoáng cái bị người đẩy ra, một bóng ảnh linh hoạt nhảy vào, Bách Hợp giơ cao cái ghế định đập xuống, tưởng cô đã đánh bất ngờ lại không nghĩ rằng bóng người kia lại linh hoạt hơn cô, liền né người qua tránh được cái ghế, Bách Hợp vừa định đập tiếp thì hai tay người nọ đã bắt được tay cô, nhẹ nhàng vác cả người cô lên, người nọ ôm lấy Bách Hợp theo bản năng muốn nện xuống mặt đất, cái ghế trong tay Bách Hợp nắm không vững rơi xuống tay người nọ, người nọ phản ứng lại mới biết mình đang cầm cái gì, lại khó khăn lắm mới thả Bách Hợp xuống đất ôm chặt trong ngực: “Vợ à, là anh.”
Giọng nói của Phong Ninh trong đêm tối truyền đến, vừa nãy Bách Hợp bị cậu khiêng lên lục phủ ngũ tạng như sắp đảo lộn, tư duy phản ứng của cô đã linh hoạt rồi nhưng thân thể của Tả Bách Hợp này chưa từng luyện qua võ công, hơn nữa động tác của Phong Ninh quá nhanh nhẹn, bởi vậy cho dù cô bất ngờ đánh lén cũng thất bại. Lúc này bị Phong Ninh ôm trong ngực không buông tay, Bách Hợp vốn đang cầm chìa khóa trong tay đang định ấn xuống huyệt vị của cậu lại nghe được tiếng nói của cậu liền ngừng lại.
“Em cũng không nhớ anh, em cũng không nhận ra anh.” Trong bóng tối giọng nói của Phong Ninh mang theo vài phần u oán, cậu biến mất vài ngày không chỉ người không xuất hiện mà ngay cả điện thoại tin nhắn cũng không thấy liên hệ tới, đây đối với Bách Hợp mà nói tương đương với việc cậu chấp nhận việc hai người chia tay, không ngờ rằng lúc này Phong Ninh lại tìm tới cửa, Bách Hợp vùng vẫy hai cái nhưng Phong Ninh càng ôm chặt cô hơn, hai cánh tay cậu có chút run rẩy, tiếng hít thở có chút dồn dập, hai chân chặt chẽ kìm kẹp chân Bách Hợp lại làm cho cô không thể vùng vẫy, bờ môi bắt đầu dao động phủ xuống trên mặt trên gò má vành tai của cô, dần dần cánh tay cùng chân kẹp lại càng ngày càng chặt, tim đập càng dồn dập hơn.
“Buông tay!” Bách Hợp đạp cậu một cái nhưng không đạp ra được, Phong Ninh ôm ấp xong thì đặt cái ghế mà vừa rồi Bách Hợp định đập cậu xuống mặt đất.
Lúc thiếu niên xúc động căn bản không thể khống chế nổi chính mình, ngay từ đầu cậu không nghĩ sẽ làm cái gì, chỉ thuần túy từ khi hai người quen biết đến nay đều không có tách ra dài như vậy, nhưng là khi vừa nhìn thấy cô thì Phong Ninh không tự khống chế được chính mình, lúc này hồn thể Bách Hợp tách ra, cô còn tưởng rằng Phong Ninh sẽ tùy tâm sở dục, dù sao tính cách cậu xúc động lại trực tiếp, người xuất thân như cậu vậy, cho tới bây giờ cũng không hiểu cái gì gọi là mình bị thiệt. Trong phòng này các bạn học ở cùng cũng đã về hết rồi, giường chiếu cũng đã sớm thu dọn sạch sẽ duy nhất chỉ còn giường ngủ của Tả Bách Hợp chưa thu dọn thôi, Phong Ninh ôm lấy Tả Bách Hợp đi đến giường, cậu vừa ôm vừa sờ soạng, thế nhưng cuối cùng lại vượt ngoài dự đoán của Bách Hợp, cậu bao bọc thân thể của Tả Bách Hợp trong chăn, không có tiến hành bước cuối cùng.
Cậu ở bên ngoài cách tấm chăn phát tiết ra, giày vò đến lúc hừng đông mới yêu thích không nỡ buông sờ sờ lên đôi má Tả Bách Hợp ôm chặt lấy cô mà ngủ, gần đến giữa trưa, Bách Hợp mới trở lại trong thân thể, lúc này đang là đầu tháng 7 thời tiết vô cùng oi bức, trong trường học học sinh đã nghĩ hè, điều hòa trong ký túc xá cũng không mở, tối hôm qua thân thể Tả Bách Hợp bị Phong Ninh dùng chăn bọc lại một thân toàn mồ hôi, hương vị ái muội trong phòng mãi đến lúc này cũng chưa tan hết, khuôn mặt an tĩnh của Phong Ninh nằm ngủ sát bên cô, hai người chen lấn trên cái giường nhỏ, không biết cậu đang mơ thấy mộng đẹp gì, khóe miệng nhếch lên cười, lúc Bách Hợp mở mắt ra còn nghe cậu nỉ non một tiếng: “Vợ yêu!”
Bách Hợp sử dụng toàn bộ sức lực nhân lúc Phong Ninh không chú ý một cước đạp lên người cậu, ánh mắt cậu còn chưa mở ra, theo phản xạ đưa tay muốn bắt lấy cô, có điều lúc vừa đụng đến cô thì lại theo bản năng đẩy cô lại giữa giường, còn mình thoáng cái rơi xuống đất ‘Đùng’ một tiếng ngã xuống giường, con mắt không dám mở ra, bên tai đỏ bừng lên: “Sao lại đạp anh?”
“Nóng chết mất!” Phong Ninh lúc này toàn thân trần truồng, Bách Hợp kéo chăn bao bọc lấy mình, chậm chạp ngồi dậy, ra hiệu cho cậu nhặt lấy quần áo mặt vào, Phong Ninh có chút thẹn thùng từng cái từng cái làm theo, ngày hôm qua trong lúc xúc động không khống chế được, lúc này xong việc rồi mới có chút ngượng ngùng, thậm chí liếc nhìn Bách Hợp cũng không dám nhìn quay lưng đi giống như cô vợ nhỏ mới cưới vậy, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Bách Hợp lúc chạm vào ánh mắt cô thì lại cuống quýt quay đầu đi, rồi vụng trộm nhếch miệng cười ngu ngơ.