Lời bài hát đã nhiều năm rồi, cũng nhiều năm rồi Phong Ninh cũng không đụng đến Rock and Roll, lời bài hát có chút không nhớ rõ, dù sao đã qua bốn năm năm rồi, nhưng đại khái làn điệu cậu vẫn nhớ, có điều lúc này giọng hát trầm thấp mang theo chút ái muội, hướng phía Bách Hợp đi qua, càng đến dàng gần, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng Bách Hợp không cần nghe giọng ca qua điện thoại nữa, cầm điện thoại đưa ra xa tai, đều có thể nghe thấy tiếng ca từ miệng Phong Ninh truyền đến. Bách Hợp tắt điện thoại bỏ vào túi xách, Phong Ninh nhìn thấy động tác này của cô, đưa tay bắt đầu cởi nút áo của mình, lúc đến bên cạnh Bách Hợp, cậu vòng áo qua eo Bách Hợp để che kín đôi chân cô lại, cuối cùng mới nhẹ nhàng kéo cô ôm vào trong ngực.
“Nhớ anh không? Không cho phép lắc đầu, không cho phép nói không, chỉ có thể nói nhớ!” Phong Ninh bồng cô lên, mặc dù có áo khoát che chắn, nhưng sợ động tác của mình làm cho làn váy bay lên, vạn nhất áo khoát không thể che chắn hết bị người nhìn thấy, một tay Phong Ninh còn vịn ngay đùi cô, đè chặt áo khoát đang bao bọc cô lại, thân thể thiếu nữ mềm mại đang kề sát trên người cậu, Phong Ninh cảm giác một thân khí huyết sôi trào, chỉ cái ôm đơn giản cơ hồ làm cho cậu không cách nào tự kiềm chế, hai người tách ra thời gian thật sự quá dài, có điều ngại bọn người Dương Lỵ vẫn ở đây, Phong Ninh cũng không làm cái gì, chỉ gắt gao ôm cô trong ngực, dường như trong mộng đã từng làm qua vô số lần vậy, lại cũng có chút không nỡ buông ra.
Nhìn Bách Hợp mang đôi giày cao gót, lúc ôm nâng cô lên, chiếc giày cao gót kia rơi xuống đất, lộ ra vết phồng rộp ở sau chân, Phong Ninh một tay ôm cô trong ngực, cậu cũng không ôm ngang Bách Hợp lên, hôm nay vợ mặc váy đẹp thì có đẹp, nhưng đôi chân đều bị người ta nhìn thấy, nói thật trong lòng Phong Ninh hơi có chút hờn dỗi. Muốn giáo huấn cô lại không nỡ, muốn cằn nhằn cô nhưng nhớ tới bên cạnh còn hai đôi tình nhân, lời đến bên miệng vẫn nhịn xuống. Một tay cẩn thận cởi đôi giày cao gót trên chân Bách Hợp ra, móc trên hai ngón tay mình, quay đầu hướng phía xe đi qua.
Bách Hợp yên tĩnh dựa vào đầu vai của cậu, vài sợi tóc bởi vì cử động của cậu theo gió bay vào mặt cậu, Phong Ninh xoay đầu oán hận hôn một cái trên cái trán cô: “Đôi chân đều bị người khác nhìn thấy!”
Cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, Bách Hợp nghe thấy cứ cong khóe miệng, không lên tiếng, mãi đến khi cô cảm giác được bàn tay Phong Ninh cách áo khoát kéo cái váy xuống, Bách Hợp mới chen chân đá cậu một phát:
“Kéo nữa hỏng váy mất.”
Lúc này Phong Ninh mới không kéo nữa, bàn tay vốn kéo cái váy gắt gao che tại hai chân cô, một hồi sao lại bắt đầu không an phận vuốt ve lên xuống, cậu chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng, Bách Hợp dán chặt vào cậu, cảm giác được tim cậu đập có chút biến hóa, nhịn không được lại đá cậu một phát, bây giờ còn đang ngoài đường lớn đấy. Đừng nói có thể là người đến người đi, hơn nữa phía sau còn có nhóm người Dương Lỵ, đôi chân cô không có mang giày, đá vào người Phong Ninh quả thực cứ như gãi ngứa vậy, trên người cậu giống như sắt thép đúc thành, ngược lại mũi chân Bách Hợp đá thấy đau đau, có điều cũng may Phong Ninh phục hồi thần trí, ôm cô đến vị trí lái phụ ngồi xuống trước, mới vòng qua ghế tài trực tiếp ngồi lên.
Nhóm người Dương Lỵ tranh thủ đợi Phong Ninh mở cửa phía sau cũng nhanh chóng ngồi lên, chiếc xe Hummer này dài hơn, nội thất vô cùng xa hoa, bên trong mở điều hòa, mấy người đi bộ dưới ánh mặt trời cả nửa ngày đều thở ra một hơi, xe này tốt hơn xe ngày hôm qua Trần Lạc Lạc phái tới đón rất nhiều, mấy người cũng không dám tùy ý sờ loạn. Dương Lỵ nhớ tới vừa rồi yêu cậu bạn trai cõng mình kia, tình cảnh anh ta không kiên nhẫn cự tuyệt. lại nhớ tới vừa rồi Phong Ninh đến, không cần Bách Hợp mở miệng đã cô ôm trong ngực, cảm giác trong lòng vừa ủy khuất vừa hâm mộ, nhịn không được mở miệng hỏi một câu:
“Anh rể về khi nào vậy?”
Đang lúc líu ra líu rít nói chuyện không ngừng với Bách Hợp, Phong Ninh không ngại ngùng cái gì cũng nói, nhưng lúc người khác nói chuyện cùng cậu cậu cũng không thèm để ý, biểu lộ có chút lãnh khốc hỏi một câu:
“Về đâu?” Một câu ‘Anh rể’ tuy làm Phong Ninh mở cờ trong bụng, nhưng Bách Hợp vốn là vợ cậu, người ta gọi như vậy cũng là đương nhiên, nếu không cần Dương Lỵ gọi một tiếng anh rể này, Phong Ninh định không cho bọn họ lên xe, phá hủy thế giới hai người của mình và Bách Hợp. Lúc này cậu không trả lời chỉ hỏi bọn họ chuẩn bị về đâu, Dương Lỵ cũng nhìn ra được Phong Ninh không quá để ý đến cô, biểu tình có chút khó coi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ người xuất thân như Phong Ninh vốn tâm cao khí ngạo, lập tức cũng không dám sinh lòng bất mãn hay làm nũng, cũng sợ hãi bản thân mất mặt, gương mặt lạnh lùng của Phong Ninh cũng có chút dọa người, Dương Lỵ liếc nhìn Bách Hợp, Bách Hợp nghĩ nghĩ:
“Nếu không đưa về trường học đi?” Bọn người Dương Lỵ cùng Vu Tiểu Thiên đều thuê phòng cách trường học không xa, đến trường học hai người họ đi về cũng không xa, cũng miễn cho Phong Ninh phải đưa từng người từng người trở về, nến không Phong Ninh thật có khả năng sau khi vào thành phố sẽ đuổi bốn người này xuống xe.
Nghe nói thế Vu Tiểu Thiên không ngừng gật gật đầu, Phong Ninh buồn bực liếc nhìn Bách Hợp, chân đạp chân ga, nhanh chóng lái xe xuống núi.
Tối qua một đêm không ngủ còn bị gió thổi, buổi sáng đi bộ mệt nhọc lại phơi nắng, tinh thần Bách Hợp có chút không tốt, lúc này dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Phong Ninh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô. Dù là cực lực khắc chế, nhưng thỉnh thoảng lại cười rộ lên, may mắn mấy người phía sau không nhìn tới, cô dần dần ngủ rồi, Phong Ninh đem nhiệt độ điều hòa trong xe chỉnh cao chút, xe đang lái rất nhanh muốn nhanh chóng đưa mấy người dư thừa trên xe về trường học, một khi cậu lái xe nhanh, Bách Hợp ngủ không ổn định, có khi bị lắc lư tỉnh, lại cố gắng ngồi thẳng dậy, về sau Phong Ninh liền giảm tốc độ, đợi đến khi Bách Hợp tỉnh lại, mặt trời dần hạ về tây rồi, cô cũng không phải ở trong xe, mà là nằm trong ngực Phong Ninh, chiếc váy trên người không biết từ khi nào đã bị cởi ra, Bách Hợp mở mắt ra có chút giật mình, đêm qua xác thực là mỏi mệt, sau khi cô ngủ Phong Ninh cẩn thận nhẹ nhàng ôm cô ra khỏi xe không đánh thức cô không nói gì, nhưng là cởi váy của cô mà cô không có cảm giác, cô cũng không phải người ngủ không tỉnh giấc, Bách Hợp quay đầu muốn cách cậu xa hơn một chút, ai ngờ cô vừa khẽ động, người trong ngực cũng rất cảnh giác ôm cô càng chặt hơn chút ít, một cái chân còn gác qua bên hông khóa chặt cô trong ngực.
“Muốn đi đâu?” Giọng nói của Phong Ninh vang lên, cái chân dài cọ cọ hai cái lên đùi non mịn sạch trơn của cô, dần dần có chút không đúng lắm, Bách Hợp còn chưa kịp nói chuyện thì linh hồn đã bị bắn ra khỏi thân thể, cô nhìn thấy chiếc váy màu vàng nhạt cô mua tham dự tiệc sinh nhật của Trần Lạc Lạc đã bị người xé thành hai nữa ném xuống đất, khó trách không cảm giác được động tác cởi đồ của cậu, Phong Ninh căn bản không cởi váy cô theo kiểu bình thường.
Cậu cứ như con chó nhỏ cắn liếm lên cơ thể cô, thân thể Tả Bách Hợp không còn bị Bách Hợp khống chế, chỉ biết động tác theo bản năng, một tí lực đạo giãy dụa với Phong Ninh mà nói không xem vào mắt, vốn Bách Hợp còn tưởng rằng Phong Ninh chắc không buông tha cỗ thân thể này rồi, cuối cùng cậu cũng chỉ kêu rên một tiếng, dùng sức đụng vài cái trên người cô, rồi nhanh chóng đứng lên chạy vào phòng tắm, không lâu sau tiếng nước chảy truyền đến. Đợi đến khi Bách Hợp vào lại thân thể thì Phong Ninh cởi trần đi ra, bên hông cậu còn quàng khăn tắm, lúc đi ra trên thân còn nhiễu nước, trên nền nhà ứ động toàn là nước. Cậu bước qua giường ngồi xuống, đưa tay muốn ôm Bách Hợp vào ngực, Bách Hợp lại ôm chăn lăn một vòng tránh thoát động tác của cậu:
“Đừng làm rộn.” Phong Ninh cũng không dám đưa tay bắt cô, chỉ sợ không khống chế được chính mình, bằng không Bách Hợp có thể chạy đi đâu được. nhìn thấy cô quấn chăn đi vào phòng tắm, Phong Ninh một đường nhắm mắt theo đuôi cô, cằn nhằn việc tối qua cô không về nhà, Bách Hợp không để ý đến cậu, bước vào phòng tắm đóng cửa nhốt Phong Ninh bên ngoài, Phong Ninh đứng ngoài cửa chờ, đợi cô đóng cửa rồi, một lát sau cửa lại mở ra đưa chăn ra, Phong Ninh một tay nhận lấy rồi ném qua một bên, nhìn thấy cánh tay dài nhỏ, ngón tay mảnh khảnh phảng phất chỉ cần cậu thoáng dùng sức niết sẽ bị gãy vậy, không tự chủ thò tay nắm lấy tay cô, nhớ đến tối hôm qua cô ở trong nhà người ta ngây người cả đêm, nói vài câu cô không nghe, cắn đau cô không nỡ, cuối cùng người đau lòng cô là mình, bởi vậy dứt khoát ngậm lấy, đoán chừng có chút ngứa, cánh tay kia giãy dụa kéo trở về, cửa đã khóa lại từ bên trong, Phong Ninh tựa cửa không khỏi nở nụ cười.
Cậu không muốn ăn cơm trước kẻng, muốn lưu lại ký ức đêm tân hôn hạnh phúc mỹ mãn cho cô, phàm càng để ý đến thì càng sợ phá hư, bằng không chỉ cách cánh cửa làm sao ngăn cản được cậu? Lúc trước có cơ hội cậu cũng không cường ép cô, nếu như cậu thật sự muốn chiếm đoạt cô thì đã chiếm được từ lâu.
Đứng dưới vòi nước tắm rửa, tối qua cả đêm không ngủ, nhưng ban ngày ngủ được một lát, lúc này tinh thần Bách Hợp tốt hơn nhiều, lại tắm thêm một lúc mới đem áo tắm khoát lên cửa vừa mở ra, cô chưa kịp phản ứng, một cánh tay ôm lấy eo cô vây vào trong ngực, trong lúc cô tắm Phong Ninh chưa từng rời khỏi, luôn canh giữ cửa phòng tắm, lúc này Bách Hợp vừa đi ra Phong Ninh lập tức bắt lấy ôm cô vào lòng.
“Đói chưa?” Cậu hôn trộm trước một cái mới hỏi một câu, tối hôm qua trong nhà họ Trần chưa ăn cái gì, không biết có phải do quá đói hay không, lúc này Bách Hợp lại không cảm giác được gì, Phong Ninh vừa hỏi cô liền lắc đầu.
“Tối qua đến nhà người ta làm cái gì, Trần Lạc Lạc kia không phải dạng tốt lành gì, về sau không được qua lại với cô ta.” Bàn tay Phong Ninh tiến vào trong áo tắm vuốt ve thắt lưng của cô, không dám tiến thêm bước nữa, bàn tay lại không thành thật ăn đậu hủ, tay chỉ ở trên eo xoa xoa cũng không dám sờ đến chỗ khác, cậu còn nhắc đến việc tối qua ở nhà họ Trần, Bách Hợp trừng mắt liếc cậu một cái: “Anh trở về khi nào?”