Mắt thấy con trai hô hấp yếu ớt dần ngày qua ngày có vẻ như không trụ được bao lâu nữa, dù thành Tử Tiêu nhiều tài lực nhân lực nhưng Lý Chiêu Thành cũng không thể làm gì, lúc này gặp Minh Bách Hợp, tuy xuất thân của nàng không tốt lắm, có cha đẻ là thiếu niên nổi danh giang hồ ngày xưa, bố dượng Mộ Dung Phiếm trong giang hồ lại rất có địa vị, điều mấu chốt là nàng vừa đến tuổi 15, dung mạo tuyệt thế, thừa sức xứng đôi với con trai thành chủ.
Sự việc Minh Bách Hợp thầm mến Lý Chiêu Dương không hề dễ nghe chút nào, Mộ Dung Phiếm mặc dù đối với hai đứa con của Minh mẫu như con ruột nhưng đến cùng đâu có quan hệ ruột thịt gì, một khi gặp chuyện không may ông sẽ đứng về phía con gái thân sinh của mình, tiếng xấu đương nhiên muốn được giúp đỡ che giấu nên liền đáp ứng gả Minh Bách Hợp đi.
Đương nhiên trong lòng Minh Bách Hợp khổ sở không thôi, người mình yêu mến sau này lại trở thành trưởng bối của mình, cảm thụ của nàng có thể hiểu được. Lần đầu tiên trong đời nàng kháng nghị lại bị mẫu thân mình hạ độc bắt đưa đến Lý gia ở thành Tử Tiêu, đến đêm tân hôn, nàng bị Minh mẫu phái người cho ăn xuân dược, chỉ tiếc đêm hôm đó công tử Lý gia không thể qua khỏi được, Minh Bách Hợp vừa thống khổ muốn chết lại bối rối bất lực, không biết trời đất đưa đẩy thế nào mà lại phát sinh quan hệ cùng Lý Chiêu Dương.
Đứa con duy nhất đã chết, con dâu của mình lại xảy ra quan hệ với em trai mình, chuyện như vậy đối với Lý gia vốn là thế gia danh môn đã trăm năm mà nói chẳng khác gì một nỗi hổ thẹn to lớn. Lý Chiêu Thành vì nể tình em trai mình nên không giết Minh Bách Hợp nhưng lại để nàng chết trên danh nghĩa cùng con trai mình, sau lưng thì sửa đổi họ tên nàng thành thiếp thất của Lý Chiêu Dương.
Dù mình không có danh phận nhưng có thể ở bên người mình yêu là đã thỏa mãn, thế nhưng Lý Chiêu Dương lại vô cùng chán ghét nàng.
Quãng thời gian sau khi Mộ Dung Tương Nhi vào cửa còn kinh khủng hơn. Mẫu thân không nhận mặt nàng, Mộ Dung gia xem nàng như thù địch, anh trai ruột thịt sau khi biết chuyện nàng đoạt trượng phu của người trong lòng đối với nàng cực kì trơ trẽn. Minh Bách Hợp bị tất cả mọi người xa lánh, rồi trong một lần Mộ Dung Thùy Thanh đến Lý gia làm khách, hắn cầm roi quật nàng trước mặt mọi người, quần áo nàng rơi lả tả. Người ngày xưa lấy áo choàng thay nàng phủ lên tựa trích tiên kia nay lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng đấy, nàng đã chết dưới đòn roi của Mộ Dung Thùy Thanh.
Với cái chết của một thiếp thất vô danh vô phận như vậy đương nhiên Mộ Dung gia sẽ không vì nàng mà ra mặt, ngoại trừ mẫu thân côbên ngoài tích hai giọt nước mắt vì con, sau thời gian mọi chuyện dần lắng xuống, cái chết của nàng mọi người đều vui mừng. Với Lý Chiêu Dương, nàng như vết bẩn đen trên nền tuyết trắng xóa, cái đêm nàng trúng xuân dược rồi cùng Lê Chiêu Dương phát sinh quan hệ khiến hắn hổ thẹn chịu nhục, Minh Bách Hợp chết thì vết nhơ của Lê Chiêu Dương cũng biến mất, hắn có thể cùng Mộ Dung Tương Nhi sống một đời viên mãn. Ban đầu hắn cũng không quá ưa thích Mộ Dung Tương Nhi nhưng sau vụ việc Minh Bách Hợp, ngược lại giữa họ lại nảy sinh cảm tình, tình cảm vợ chồng êm đềm sống qua ngày.
Minh Bách Hợp có sai, sai ở chỗ còn trẻ không suy xét kĩ càng, yêu thích chàng trai cho nàng ân huệ, biết rõ mình trèo cao nhưng lại không biết tự lượng sức mình, nàng sai ở chỗ phụ thân mất sớm phải đi theo mẫu thân ăn nhờ ở đậu, sai vì nàng còn sống. Sai ở nàng si tâm vọng tưởng đến cái nơi cổng cao hào nhoáng mà bên trong bẩn thỉu.
Nàng hi vọng có thể được trọng sinh mà sống một cuộc đời không bị sa đọa, không muốn sau khi chết vẫn bị người ta chỉ chỏ thi thể mình mà nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể trở lại thời gian ấy nàng không muốn trúng xuân dược rồi lại cùng Lý Chiêu Dương phát sinh quan hệ lúc đang bất tỉnh nhân sự. Nếu được sống lần nữa nàng nguyện ý vì Lý đại công tử thủ tiết sống bình yên qua ngày.
Đây là một nữ nhân hèn mọn đến cả tâm nguyện cũng không dám có, Bách Hợp thở dài một hơi, Lý Duyên Tỷ đưa tay sờ nhẹ mái tóc dài trơn mượt của cô.
Theo câu chuyện nguyên bản thì con trai thành chủ thành Tử Tiêu đã chết vào tối ngày Minh Bách Hợp được gả vào, nghĩ đến gương mặt trắng xanh của anh đêm qua, nếu như Lý Duyên Tỷ không tiến vào câu truyện chỉ sợ là Lý công tử nguyên bản cũng không đã chết. Nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc tối qua, má Bách Hợp có chút phát sốt, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Duyên Tỷ, anh đang híp nửa mắt dưỡng thần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, sắc mặt có chút tái nhợt, bờ môi nhạt đến mức khó có thể thấy được, mí mắt mỏng manh, dưới mí có thể thấy mạch máu mảnh khảnh.
Cô nhìn đã quen bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cường thế của Lý Duyên Tỷ, lúc này thấy bộ dạng ốm yếu của anh, dù biết rõ đây không phải cơ thể chân chính của Lý Duyên Tỷ nhưng cô vẫn không nhịn được thò tay sờ má anh, vẻ mặt có chút lo lắng:
“Anh có khá hơn chút nào không?”
Vừa mới tiến vào nhiệm vụ hôm qua đã bị Minh mẫu phái người cho ăn xuân dược, lúc phát hiện người này là Lý Duyên Tỷ, cô không chút do dự nào mà nhào tới đem người ăn hết, lúc ấy thần trí đã mơ hồ rồi, nhưng cô nhớ mang máng Lý Duyên Tỷ ho khan vài tiếng, hơn nữa phần lớn là do cô chủ động, đây cũng không giống tính cách của anh. Lúc này Bách Hợp cực lực cố gắng không nghĩ đến tình cảnh tối qua, đôi má anh có chút lạnh buốt, gầy nhưng góc cạnh rõ ràng, chân mày li ti ở giữa càng lộ sự trong trẻo mà lạnh lùng, lồng ngực trần trụi tựa bạch ngọc dưới nền sa tanh đỏ thẫm càng làm lộ sắc mặt khó nhìn.
Lý Duyên Tỷ cũng không hề mở mắt, anh chỉ kéo tay Bách Hợp lại, đưa lên môi chạm nhẹ: “Không cần phải lo lắng.” Thân thể này vốn là của người đã chết, tôi tiếp thu thân thể đã chết phải chịu áp chế rất lớn.
Tiến vào thế giới do chính mình sáng tạo, với thực lực của mình Lý Duyên Tỷ nhất định có thể áp chế được, thế nhưng khi tiếp thu thân thể lại là của người chết, anh muốn chữa trị cũng không phải ngày một ngày hai là xong, từ đêm qua sau khi Bách Hợp thiếp đi anh vẫn luôn điều dưỡng cỗ thân thể này không ngừng nghỉ, nhưng theo cốt truyện ban đầu nguyên chủ chắc chắn đã phải chết ở tuổi 18, mệnh số ban đầu cũng không dễ sửa, dù có là thế giới do Lý Duyên Tỷ tạo thành đi nữa, một khi quy tắc đã được định ra, anh muốn dùng thực lực áp chế để sửa cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành.
Dù anh nói không cần phải lo lắng nhưng giọng nói ôn hòa lúc nói chuyện lại bất đồng với thói quen lạnh nhạt thường, Bách Hợp ngược lại thực sự lo lắng, nhưng nhất thời cô cũng không biết có thể làm gì để trợ giúp Lý Duyên Tỷ, người anh lạnh băng vô cùng, cô chỉ có thể ôm chặt, dùng nhiệt độ trên người mình để làm dịu nhiệt độ cơ thể anh. Không biết có phải lời nói thủ thỉ của hai người lúc nãy bị nha hoàn nghe được, chỉ thấy bên ngoài một tiếng ’két..’ cửa được mở ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, bóng hình dừng lại bên ngoài cửa phòng, nhỏ giọng vang lên:
“Thiếu phu nhân tỉnh rồi?”
Bách Hợp nhìn bộ dạng Lý Duyên Tỷ nhắm mắt dưỡng, khẽ lên tiếng, hôn một cái bên đôi má anh, thay anh sửa sang những sợi tóc tán loạn trên giường, nhỏ giọng nói: “Ngươi đợi một lát, ta sẽ đi ra, không có vấn đề gì cả.”
Thành chủ Tử Tiêu thành Lý Chiêu Thành chỉ có mỗi đứa con trai trên danh nghĩa là Lý Duyên Tỷ, khi biết rõ con trai đêm qua không chết đương nhiên sẽ tìm các biện pháp điều trị thân thể con mình, cô biết rõ Lý Duyên Tỷ của nguyên bản, tuy nói việc điều trị tốt thân thể là chuyện sớm hay muộn, nhưng khi xem bộ dạng suy yếu này của anh Bách Hợp vẫn có chút lo lắng trong lòng, nếu có thể phối dược điều trị cho thân thể anh chắc hẳn tình trạng sẽ cải thiệnn nhanh hơn.
Lý Duyên Tỷ thật sự đang suy yếu, nghe nói như thế liền khẽ gật đầu, dù lúc này anh không muốn buông tay Bách Hợp ra nhưng trong nhiệm vụ chung thời gian cho hai người còn nhiều, anh bây giờ cũng không cần phải nóng lòng. Lý Duyên Tỷ thật sự không quen loại cảm giác ốm yếu này, phải nhanh chóng điều trị dứt điểm mới có lợi cho hai người, cánh tay đang nắm ở bên hông Bách Hợp nhẹ nhàng thả xuống, lại ho nhẹ hai tiếng, Bách Hợp thay anh xoa ngực, thấy anh nặng nề nghiêng đầu ngủ, lộ ra một bên mặt tinh xảo, lông mi dài mảnh tựa cánh bướm, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như tranh.
Lý Duyên Tỷ trước kia luôn tuấn mỹ mà quạnh quẽ, không ngờ rằng một khi ốm yếu lại đáng yêu như vậy, cô không nhịn được cúi đầu trêu chọc, đem nhánh tóc của mình chạm chạm khóe môi anh, mắt thấy anh trợn mắt muốn gạt ra liền tranh thủ cẩn thận bước xuống giường. Tối qua trúng xuân dược, việc bản thân tối qua làm gì cũng không quá nhớ rõ, hỉ bào xé đầy đất, cô miễn cưỡng nhặt lên một mảnh để bọc thân mình, lúc này mới gọi nha hoàn tiến vào.
Người bên gian ngoài đã sớm nghe thấy có động tĩnh trong phòng, một ma ma lạ mặt đến hỏi ngay:
“Thiếu phu nhân, thiếu thành chủ người hiện giờ….”
“Thân thể phu quân có chút không khỏe, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.” Bà tử vẻ mặt mong chờ, nghe Bách Hợp nói Lý Duyên Tỷ còn sống con mắt thoáng cái liền phát sáng, bà kích động giống như đang không biết nên nói gì cho phải, bờ môi run rẩy mãi mới nói:
“Thiếu phu nhân từ nay về sau chính là đại ân nhân của thành Tử Tiêu, bây giờ lão tử về hướng thành chủ cùng với phu nhân đáp lời, thiếu phu nhân sau khi được hầu hạ rửa mặt xong xin đến nội cung Tử Tiêu, phu nhân có chuyện muốn nói với ngài.” Bà tử xoay người cúi đầu hành lễ, bởi ban đầu thái độ đối đãi lạnh lùng với Bách Hợp nhưng về sau cảm kích nên bà vừa nói xong đã bối rối vô cùng hướng ra ngoài cấp tốc thối lui, cước bộ cực nhanh, Bách Hợp chỉ cảm thấy quần áo bay lên, trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng bà tử nữa rồi.
Nước ấm đã sớm được chuẩn bị, tối qua ra một thân đầy mồ hôi lại thêm chuyện như vậy xảy ra, trên người dinh dính nhơn nhớt làm côcảm thấy không khỏe chút nào, đành nhờ người vịn tiến vào gian phòng bên trong để tắm, tự nhiên không tránh được nhìn thấy những vết tích trên người mình, đây đều do lúc Mộ Dung Thùy Thanh còn trẻ lưu lại, một số vết thương đã có từ lâu nay chỉ còn lưu lại dấu vết nhẹ, cũng có một số là mới bị đánh không lâu trước khi được gả không có sẹo nhưng mới mọc da non còn rất mỏng chằng chịt khắp người, nhìn cực kì đáng sợ.
Chỉ cần nhìn qua vết thương là đã biết hồi còn nhỏ Minh Bách Hợp phải trải qua những gì, những vết thương này nhìn biết là rất đau, không biết Minh Bách Hợp đã chịu đựng cả quãng thời gian ấy như thế nào. Sau khi tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài, hạ nhân cầm khăn thay cô cuộn tóc lên, vợ chồng Lý Chiêu Thành vẫn đang chờ cô, lúc này trong phòng đang được người hầu thu dọn qua, hiển nhiên Lý Duyên Tỷ cũng được hạ nhân rửa mặt rồi, ga giường đã được thay đổi, màn được kéo lên, anh ngiêng mặt ở giữa giường không nhúc nhích, một đầu tóc dài đen nhánh trượt xuống theo gối. Nha đầu xung quanh đều không dám tiến lên đụng chạm anh, rất sợ đem lại chuyện xấu đến công tử bị bệnh được nuông chiều này.