“Ta không hề…” Nước mắt Minh mẫu đảo quanh trong hốc mắt, bà đã vì chuyện này đắc tội cả Bách Hợp, khiến cho kết cục xung quanh chẳng còn ai, hiện tại vẫn chẳng dám nói ra chuyện Mộ Dung Thùy Thanh bị thương cùng sự tình nơi đây có liên quan, bằng không chỉ sợ Mộ Dung Tương Nhi đến lúc đó trút giận lên người bà. Hôm nay Mộ Dung Tương Nhi trước mặt hạ nhân cũng không chừa chút thể diện nào lại cho bà, chính bà nhìn ngoài thì có vẻ phong quang, nhưng bên trong thực sự cũng rất mệt mỏi.
Tuy rằng Mộ Dung Phiếm sủng ái bà, nhưng bà sống được tại Mộ Dung gia cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Bách Hợp còn là không biết thông cảm cho kẻ làm mẹ này đấy, cứ cho rằng nàng bị bất công, nào có biết cho sự khổ sở của bà. Minh mẫu nghĩ như thế, nhìn Mộ Dung Tương Nhi đi vào phòng, tổn thương nhịn không được khóc một hồi. Minh Diệc Kiêm yên lặng đưa khăn cho mẫu thân, Minh mẫu khóc vài tiếng, vành mắt đỏ bừng, nhưng vẫn lấy lại tinh thần, vào nhà trong hầu hạ Mộ Dung Tương Nhi.
Nhớ tới ngày xưa chính mình nếu hỏi thêm Minh Bách Hợp hai câu, bộ dạng con gái tỏ rả rất vui mừng, lại nhìn chính mình hôm nay trước mặt Mộ Dung Tương Nhi lấy lòng chỉ để đổi lấy sự lạnh nhạt, một phần chua xót trong lòng Minh mẫu dâng lên. Chỉ là cái ý niệm này nhanh chóng bị bà cố đè xuống, bà không muốn trở về thời điểm cuộc sống trước đây mang theo hai hài tử trốn người đuổi giết, mộ dung thế gia có thể cho bà sự bình an, kể từ lúc bà chọn con đường này, bà đã không còn đường lui nữa.
Hôm nay Nam Hải Quan gia – Quan Thúc Ngãtự mình đưa hạ lễ đến Tử Tiêu thành chúc mừng hôm lễ sắp long trọng diễn ra giữ Lý Chiêu Dương và Mộ Dung Tương Nhi. Quan gia nổi danh trên giang hồ với việc chế tạo cơ quan khí giới các loại, vũ khí của Quan gia làm ra trên giang hồ chính là ngàn vàng khó cầu. Quan Thúc NgãNgã là sư bá của chưởng môn Quan gia, thành danh nhiều năm, chuyến này hắn tự đến tặng lễ, có thể thấy Quan gia rất coi trọng thành Tử Tiêu.
Lúc ấy Lý Duyên Tỷ từ trong hôn mê tỉnh lại, hai chân đi lại không tốt, Lý Chiêu Thành còn từng hướng quan gia cầu mua ghế trượt cơ quan, vật đó chính là do Quan Thúc NgãNgã tự tay chế tạo. Vì việc cầu mua đồ vật ấy, Lý Chiêu Thành vẫn đang nợ Quan gia một cái hứa hẹn. Mộ Dung Phiếm vì tạo thế cho con gái, mà kinh động đến Nam Hải Quan gia. Biết được người Quan gia mang lễ vật, ngàn dặm xa xôi chạy đến uống cái chén rượu mừng này, trong lòng Lý Chiêu Thành đã tức lại càng hận.
Cửa hôn sự này nếu ngày đó không gặp Mộ Dung Thùy Thanh gây chuyện, thì có lẽ bây giờ được thiên hạ võ lâm đồng lòng chúc mừng Lý Chiêu Dương, Lý Chiêu Thành cõi lòng sẽ thập phần vui mừng. Nhưng vì Mộ Dung Thùy Thanh muốn ám sát con trai mình, Lý Chiêu Thành lòng càng khúc mắc, càng cảm thấy người Mộ Dung gia tâm cơ thâm trầm, nội tâm đối với hôn sự này càng thêm mâu thuẫn, ác cảm của ông đối với Mộ Dung Tương Nhi lúc này đã đạt đến độ cao nhất định. Nhưng dù sao Quan gia cũng đối với Lý gia có ơn, bởi vậy lúc Quan Thúc NgãNgã tự mình đến hỏi thăm, Lý Chiêu Thành vẫn thiết yến, mang cả nhi tử dự tiệc, cố ý mượn lý do vì công việc cảm tạ Quan thúc. Ngoại trừ mời đến người Quan gia, phái Thiên Sơn cũng phái người tới. Lý phu nhân không có xuất hiện, chỉ có huynh đệ Lý gia và vợ chồng Bách Hợp tiếp khách. Lần này, Quan gia đưa tới lễ vật cho Lý Chiêu Dương là một thanh kiếm gọi là Thanh Liên cổ kiếm. Thanh kiếm này nguyên bản không phải là một sản phẩm của Quan gia, mà là Quan Thúc Ngã lúc tuổi còn trẻ du lịch tứ phương ngẫu nhiên gặp thanh kiếm này trong một hàn đàm, trong trạng thái bị tổn hại. Sau khi dùng khoáng thạch tinh nguyên dưới đáy hàn đàm tinh luyện, tu bổ lại cho thanh kiếm trong nhiều năm, thanh kiếm trở nên sắc bén phi thường, thân kiếm vì được tạo từ hàn thiết, kiếm thể thanh u, một khi rút ra hàn quang màu xanh ẩn hiện. Lúc múa kiếm, ánh sáng thân kiếm chớp động, nở rộ tựa như từng đoàn sen xanh. Bởi vậy được mệnh danh Thanh Liên kiếm.
Vì muốn bày ra thanh kiếm này, nên việc thiết yến không diễn ra trong điện, mà là bên ngoài điện nơi quảng trường. Một cỗ hàn khí bức người phóng ra, kiếm ý của thanh kiếm kia xa xa đều cảm nhận được. Hai huynh đệ Lý gia biểu cảm thay đổi, hai sư thúc phái Thiên Sơn vốn không tập luyện kiếm pháp, cũng nhìn ra được thanh kiếm này rất khác biệt. Quan Thúc Ngã cầm trường kiếm trong tay, trêu đùa một phen: “Lần này đại hôn Chiêu Dương công tử, Quan mỗ phải chúc mừng công tử rồi.”
Lý Chiêu Dương vốn si mê kiếm thuật, Bắc Minh Áo Nghĩa của Lý gia nguyên bản thuộc hệ thuần âm hàn, thế nên có được lễ vật này Lý Chiêu Dương rất yêu thích, bởi thế khuôn mặt không biểu cảm hiếm khi lộ ra vài phần vui vẻ như lúc này. Hắn đứng dậy muốn đi đón kiếm, xa xa vang lên tiếng tranh chấp, rồi thanh âm cũng dần rời đi xa, thế nhưng những người đang ngồi đây đều nội lực kinh người, nghe được rõ ràng. Lý Chiêu Dương cầm được trường kiếm yêu quý sờ tới sờ lui, Lý Chiêu Thành trên mặt đang vui vẻ thoáng chốc cứng lại, một người hầu nhân lúc rót rượu ghé vào tai ông nói nhỏ vài câu, ánh mắt ông lóe lên, chưa kịp mở miệng, giong nói của Mộ Dung Tương Nhi đã vang lên:
“Hôm nay biết rõ Nam Hải Quan tiền bối đến thành Tử Tiêu, gia phụ lúc trước vô cùng kính ngưỡng tiền bối, hy vọng có thể gặp mặt tiền bối một lần.” Tiệc tẩy trần hôm nay vốn là vì Quan gia đến, mà người Quan gia tới để chúc mừng đại hôn của Lý Chiêu Dương và Mộ Dung Tương Nhi, thế nhưng người Mộ Dung gia cũng không được mời dự tiệc. Mộ Dung Tương Nhi lúc này hô lên, mọi người hai mặt nhìn nhau, Lý Chiêu Dương nhịn lửa giận, ra hiệu gia nhân đưa người Mộ Dung gia vào.
Mộ Dung Tương Nhi dẫn Minh mẫu cùng một đám nha hoàn bà tử đi vào, liếc mắt liền thấy Bách Hợp ngồi cạnh Lý Duyên Tỷ, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên. Ngày xưa ở Mộ Dung gia địa vị của Minh Bách Hợp thấp kém thế nào, hôm nay gả cho người rồi ngược lại lên trời, thịnh hội này mình muốn vào còn phải nghĩ cách gây ôn ào khiến mọi người chú ý, mà nàng ta lại đã sớm ngồi trong bữa tiệc. Ánh mắt Mộ Dung Tương Nhi nhìn Bách Hợp như muốn ăn thịt người, Bách Hợp chuyển mắt nhìn sang, khóe miệng cong lên lạnh lùng nở nụ cười.
“Tương Nhi đến chậm, ở chỗ này bồi lễ với chư vị.” Mộ Dung Tương Nhi lúc vừa tới rất chật vật, lúc này rất nhanh khôi phục lại vẻ thong dong quý phái, nàng cúi đầu hành lễ với từng người, xong xuôi, trong trướng không có bàn trà và nệm dành cho Mộ Dung gia, hạ nhân lúc này mới bắt đầu đi khiêng tới, Mộ Dung Tương Nhi nhất thời không có chỗ ngồi. Nhìn sang Lý Chiêu Dương đang đứng giữa gian sân, trong tay đang cầm một thanh cổ kiếm, vạt áo tố sắc bị gió thổi khẽ phất phơ, thần sắc trong trẻo lạnh lùng tựa trích tiên. Ánh mắt hắn luôn đặt trên thân kiếm, cũng không nhìn về phía Mộ Dung Tương Nhi, thế nhưng Mộ Dung Tương Nhi lại đi về phía hắn, hơi nở nụ cười:
“Chúc mừng Chiêu Dương công tử được một thanh bảo kiếm. Bảo mã xứng yên cương, danh kiếm xứng dũng sĩ. Phong thái công tử như vậy, thật sự khiến nhân tâm hâm mộ. Tương Nhi sao lại may mắn như thế, có thể đứng bên cạnh công tử, thiên hạ không biết có bao người hâm mộ Tương Nhi, Bách Hợp muội muội, muội nói đúng hay không?”
Quan gia đặc biệt vì chúc mừng Lý Chiêu Dương mà đến đây tặng lễ, Mộ Dung Tương Nhi biết được đi tới, lúc này thấy Quan Thúc Ngã đứng cạnh Lý Chiêu Dương, trên tay Lý Chiêu Dương cầm thanh trường kiếm vẻ mặt yêu thích, cũng đoán ra được lễ vật quan gia tặng chắc làm thanh trường kiếm này. Mộ Dung Tương Nhi cùng Lý Chiêu Dương bắt chuyện, Lý Chiêu Dương cũng lờ nàng ta đi. Nàng ta giống như không hề có cảm giác xấu hổ, nói xong, lại quay đầu nhìn sang Bách Hợp, lời nói chuyển, rơi đến trên người Bách Hợp.
Lông mày Bách Hợp chau lại, nghe được lời này của Mộ Dung Tương Nhi, đã biết nàng ta muốn làm gì rồi.
Nàng ta gần đây bị Lý Chiêu Thành chèn ép, tiệc cũng không được dự, có thể thấy được Lý gia không coi trọng rồi. Muốn nhanh chóng thu hút ánh mắt mọi người, nàng ta nhất định phải có chuyện gì hấp dẫn mọi người, bằng không đợi lát nữa hạ nhân đưa bàn ghế đến, nàng ta chỉ sợ lập tức bị dẫn tới một bên ngồi xuống, không có cơ hội mở miệng nữa.
Có thể một lần làm ồn ào khiến mọi người chú ý, Lý Chiêu Thành sẽ không để nàng sử dụng phương pháp xuất hiện này lần hai. Thái độ Lý gia đối với hôn sự này rất mập mờ, Mộ Dung Tương Nhi sốt ruột rồi, Mộ Dung Phiếm vẫn chậm chạp chưa chạy đến, nàng ta không tin tưởng Minh mẫu và Minh Diệc Kiêm, nên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Có điều một chiêu này quá cay nghiêt, nếu Bách Hợp tiếp lời tán thưởng, thì nàng ta nhất định nói ra chuyện ngày đó Minh Bách Hợp ưa thích Lý Chiêu Dương, hiện nay Bách Hợp đã gả cho Lý Duyên Tỷ, chuyện này mà bị nhắc tới trước mặt mọi người, sẽ thành một chuyện gièm pha. Minh Bách Hợp trên danh nghĩa là người Mộ Dung gia, nhưng không phải con gái ruột Mộ Dung Phiếm, nàng bị lôi ra đối với thanh danh Mộ Dung Tương Nhi không bị ảnh hưởng, trái lại việc này vừa giúp Mộ Dung Tương Nhi thu hút sự chú ý, vừa thành công khiến người Lý thị sinh ra cảm giác chán ghét Bách Hợp. Mà Bách Hợp nếu không tán thưởng, thì cô gả đến Lý gia mà không chịu tán thưởng người Lý gia, như vậy không khỏi khiến người ngoài hoài nghi rằng thái độ cônhư vậy có phải hay không đại diện cho thái độ Lý Duyên Tỷ. Dù sao tình huống Lý gia hơi đặc thù, lúc trước thiếu thành chủ được nhận định sống không quá 18 năm, thành chủ kế nhiệm Tử Tiêu thành tiếp theo, tất cả mọi người tưởng rằng là Lý Chiêu Dương, hiện tại Lý Duyên Tỷ khôi phục lại, chỉ là hắn vừa khỏe lại, hơn nữa gặp sự kiện đại hôn của Lý Chiêu Dương, chuyện kế thừa thành Tử Tiêu bởi vì Lý Chiêu Thành vẫn đang trẻ trung khỏe mạnh, không ai dám đề cập tới. Hôm nay Mộ Dung Tương Nhi một câu đem Bách Hợp đội lên nơi đầu sóng ngọn gió, lực chú ý mọi người vô tình đều rơi vào người Bách Hợp.
Trong khoảng thời gian ngắn câu nói của Mộ Dung Tương Nhi có thể đem Bách Hợp đến hoàn cảnh như thế, ở trong nhiệm vụ thời gian dài như vậy vẫn chưa có gặp được người thông minh như thế rồi, Bách Hợp nhịn không được mà cười. Nếu thật sự cô là cô nương không hiểu sự tình gặp tình huống như thế sẽ bối rối, dù sao tiến thoái lưỡng nan, nhưng đối với cô mà nói, lúc này trong lòng chuyển mấy vòng, trên mặt lại dị thường trấn định, không thể không khoa trương Lý Chiêu Dương, Lý Chiêu Thành sẽ không cho phép trước gia tộc lý thị xuất hiện nội loạn, như Lý Chiêu Thành nói, đệ đệ và nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Lý Chiêu Dương do một tay ông nuôi lớn, như một đứa con trai khác của ông vậy. Bách Hợp chậm rãi đem ly nâng lên, nhấp một ngụm uống xuống, thấy ánh mắt mọi người đều rơi trên người nàng, cô nở nụ cười:
“Tương Nhi tỷ tỷ nói đúng, thúc thúc phong thái xuất chúng, vầng sáng giống như nhật nguyêt.” Cô không đề cập tới Mộ Dung Tương Nhi, nhưng so sánh Lý Chiêu Dương với nhật nguyệt, Mộ Dung Tương Nhi vừa mới tự xưng là người đứng cạnh Lý Chiêu Dương, đứng xung quanh trăng chính là sao, Bách Hợp đâm Mộ Dung Tương Nhi một cái, vui vẻ trên mặt ả ta trì trệ, rất nhanh trong mắt hiện ra vẻ âm trầm:
“Công tử xuất chúng như thế, lúc trước Minh Bách Hợp thế nhưng cũng bị công tử hấp dẫn, ngay cả trong mộng đều không kìm lòng đậu mà gọi ra tên công tử, có thể thấy được phong thái công tử.”
Ả ta nói xong, vẻ mặt mọi người trong sân đều xấu hổ lên, người Quan gia cau mày, nhận ra có chỗ không đúng, sắc mặt Lý Chiêu Thành tái nhợt, kể cả Lý Chiêu Dương vừa mới nhận được trường kiếm trong lòng đầy vui mừng lúc này trên mặt cũng có vài phần không thoải mái. Mộ Dung Tương Nhi giống như không nhận ra tất cả những điều này, quay đầu nhìn thoáng qua Minh mẫu: “Minh dì, ngài xem ta nói có đúng hay không?”