Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 747: Chị em gái trọng sinh 8



Thiên hạ này rõ ràng là thiên hạ của Lương gia, hết lần này tới lần khác lại bị họ Yến chiếm lấy không chịu trả lại, hơn nữa Yến Quốc công còn hung hăng càn quấy như vậy, luôn nói hắn là phế  vật, điều này thật sự là khinh người quá đáng, trải qua thời gian dài tâm nguyện thất bại, nghĩ đến những vũ nhục  mình phải chịu, hôm nay còn phải nhìn  Yến Quốc công trừng mắt với mình, nói ra những lời đại nghịch bất đạo, nhưng không ai dám cãi lại, kể cả bản thân  hắn ta, trong lòng Lương Kỳ phát lạnh từng cơn.

Lưu Hậu gia cũng không nghĩ tới một câu của mình  sẽ chọc cho Yến Quốc công phẫn nộ lớn như vậy, Yến gia nắm phần lớn quân quyền, tuy về sau Lưu gia đã từng học theo Yến gia, nhưng thực lực không thể bằng Yến gia được, vừa rồi lúc Hoàng đế bị quát tháo giờ này lại đến phiên lão, lão không dám phản bác, da mặt tím lại, cũng chỉ dám cúi đầu xuống, Phó lão hậu gia ở một bên híp mắt giả thành kẻ điếc khẽ lắc đầu, lặng yên không một tiếng động thở dài, trong ánh mắt đục ngầu của lão lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng  với khôn khéo cuối cùng nhắm mắt lại, đầu lạị bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư.

“Huống chi dong chi tục phấn sao có thể xứng đôi với con của ta? Chỉ có Hoàng đế như ngươi, mới đem rác rưởi xem thành minh châu mà thôi!” Yến Quốc công bực bội nói xong, dùng ngón tay chỉ một đám nữ nhân.

Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt, nhìn cái trò khôi hài trước mắt này, trong lòng cười lạnh, quả nhiên là ác nhân đều có ác nhân báo, vừa rồi lúc bọn người Phó Bách Niên nhục nhã Bách Hợp thì bọn họ đã vui sướng ra sao, các nàng ngang ngược lại gặp phải người còn ngang ngược hơn, lúc này Yến Quốc công ở trước mặt của mọi người  nổi giận một trận, cho dù bị nói  là dong chi tục phấn cũng không có ai dám mở miệng phản bác, mỗi người mắc cỡ đỏ mặt, bàn tay nắm chặt nhưng lại không dám nói ra tiếng nào.

Nữ quyến ở đây gần như đều là nữ nhân của hai nhà Phó gia và Lưu gia, nhưng hai nhà đứng trước trước Yến Quốc công thì không thể gây ra sóng gió gì. Lương Kỳ nghe nói như thế trong lòng giận giữ đến phát run, lời này của Yến Quốc công dường như đã chặt  dứt một tia nhẫn nại cuối cùng trong đầu hắn  ta, nghĩ đến tâm nguyện muốn giành lại chính quyền của mình về đã không thể nào thực  hiện được nữa, Lưu gia và Phó gia cũng không có bản lĩnh giống như trong tưởng tượng của hắn, hắn vốn trẻ tuổi thiếu kiên  nhẫn, vừa rồi hắn cố gắng nhẫn nại, lúc này  dưới sự thất vọng, những thứ nhẫn nại cùng nhục nhã kia liền rốt cuộc không  thể tiếp tục nhịn được nữa rồi. Tuy hắn sợ hãi Yến Quốc công, thế nhưng mà ở dưới sự phẫn nộ cùng oán hận, hai chân hắn run lên, đôi môi run rẩy, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Yến Tô nói:

“Yến Thế tử thật sự quá tốt. Trẫm muốn nhìn xem  xem  cái dạng quốc sắc thiên hương nào mới xứng đôi với Yến Thế tử, chỉ cần Yến Thế tử coi trọng thì trẫm liền ban cho ngươi!” Cây cần vỏ người cần da, hắn thật sự không thể nhịn được nữa. Dù biết rõ Yến gia không dễ chọc, thế nhưng mà Yến gia thật sự khinh người quá đáng. Yến Quốc công hung hăng càn quấy như thế, thật sự tội đáng chết vạn lần, ý của hắn là Yến Tô không vừa măt thứ hắn xem như bảo bối, quả thực là có thể nhẫn nhưng không thể chịu nhục, trong lòng Lương Kỳ tức giận đến không thể kìm chế  được. Mặt đỏ lên, ngực ưỡn ra.

Sau khi đưa mắt nhìn một vòng lúc này Yến Tô mới đưa ánh mắt vòng trở về. Không đếm xỉa tới thần sắc của Lương Kỳ, một người thì vân đạm phong kinh, một bên là Hoàng đế Lương kỳ mặc  áo vân bào đang thẹn quá hóa giận, không có chút phong thái nào, vừa so sánh thì thấy được chênh lệch giữa hai người, chứng kiến cái tình cảnh này, Lương Kỳ lại càng giận không kềm được, liền lớn tiếng nói: “Trẫm nói lời giữ lời,chỉ cần là Yến Thế tử nhìn trúng, trẫm liền ban cho ngươi!”

Hắn nhấn mạnh hai chữ ‘Ban thưởng’, lúc dùng xưng hô chỉ dành cho Hoàng đế thì nhấn mạnh một chút, phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể tìm lại tôn nghiêm của Hoàng đế, dù hiện giờ hắn dưới ánh mắt của Yến Tô thì hai chân đã bắt đầu có chút run  rẩy

“Ban cho ta?” Yến Tô liếc nhìn Lương Kỳ, vui vẻ bên khóe miệng càng thêm  sâu, hắn nhìn chằm chằm vào Lương Kỳ, ánh mắt lộ ra vài phần châm chọc: “Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình đoạt lấy, còn cần ngươi phải ban thưởng sao?”

Lời này không khác nào xát thêm  muối vào trên vết thương của Hoàng đế,vốn trên mặt Hoàng đế đang còn tươi cười đắc  ý thoáng cái đã cứng lại, hai má của hắn ta run rẩy, oán hận nhìn chằm chằm vào Yến Tô, Yến Tô lại không thèm nhìn hắn, quay đầu liếc nhìn Bách Hợp, lúc này mới bước tới chỗ Lương Kỳ, thân hình hắn cao lớn, mỗi một bước đi tới gần Hoàng đế, liền làm cho khí thế mà Lương Kỳ vất vả lắm mới nâng lên được mất đi vài phần,  bước chân của hắn cũng không lớn, nhưng rất nhanh  đã đi đến  trước  mặt  Lương Kỳ, đứng ở trước mặt hắn, Lương Kỳ thấp hơn nửa cái  đầu, bất đắc dĩ đành phải  ngửa đầu lên nhìn hắn.

Biểu tình của Yến Tô cũng không quá nghiêm khắc, nhưng ánh mắt kia của hắn lại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, Lương Kỳ bị hắn nhìn, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra,lúc  hắn lại đi tiếp, Lương Kỳ không tự chủ được lui về phía sau hai bước, phía sau hắn còn đứng mấy tên thái giám, vừa mới luôn luôn cường chống thân thể mềm oạt ngã xuống, thái giám tranh thủ thò tay đỡ lấy Lương Kỳ, Lương Kỳ suy yếu ngồi phịch ở trên người tên thái giám, ngoài mạnh trong yếu hô lên: “Lớn mật!”

“Đồ ta muốn không cần ngươi ban thưởng, thế nhưng mà phần tâm ý  này của ngươi ta lại rất thích.” Yến Tô thấy  bộ dạng kinh hoảng này của Hoàng đế, khóe miệng liền cong lên, liền nở nụ cười: “Đã như vầy, ta cũng  đưa cho ngươi một phần lễ vật.”

Mọi người không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, Yến Quốc công cũng ngạc nhiên nhướng mày lên, ông hăng hái nhìn chằm chằm vào nhi tử, lúc này Hoàng đế mồ hôi lạnh đầm đìa, hai chân run lên giống như là lá mùa thu rụng trong gió, Yến Tô trở tay ngón tay, chỉ vào  đám nữ nhân của hai nhà Phó gia vào Lưu gia đang yên lặng không dám lên  tiếng ở đằng kia, đầu ngón tay chậm rãi  di  chuyển rồi nói: “Nhìn trúng ai, đêm  nay  người đó sẽ là của ngươi.”

Bên trong nữ nhân của hai  nhà Phó, Lưu, ngoại trừ  nữ nhi  chưa gả thì còn có mấy người Phó Lão phu nhân cùng với Lưu phu nhân tuổi tác đã cao như vậy, thậm chí cả những  phu nhân đã gả cho người, nghe được lời này của Yến Tô thì da mặt của  một đám nữ nhân  đỏ  bừng lên,  môi cắn chặt lại, trong lòng hung hăng đem phụ tử Yến thị mắng đến  máu chó phun đầy đầu,nhưng ngoài miệng lại không dám phát ra một một tiếng nào.

“Hoang đường!” Lương Kỳ nghe  đến lời này của Yến Tô lại không rõ vì sao, rõ ràng hắn có e ngại cùng oán hận, nhưng trong lòng không hiểu sao lại sinh ra thêm vài phần vui mừng cùng khát vọng, ánh mắt của hắn vô ý  rơi xuống trên người Phó Bách  Niên đang trốn sau lưng Lưu phu nhân, có điều rất nhanh vì nỗi oán hận cùng  với e ngại  đối với hai phụ tử Yến Thị nên mạnh mẽ ép xuống cái ý  niệm xấu xa trong đầu, hắn miễn cưỡng quát lên một tiếng, Yến Tô cười lạnh, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay.

“Hay để ta thay ngươi chọn đi, theo ta thấy, Lưu Thế tử phu nhân tuệ chất lan tâm, đưa ra phương pháp chơi đùa lại được Hoàng đế ưa thích như vậy, có thể thấy hai người các ngươi là có sở thích giống nhau. Tuy Lưu Thế tử phu nhân đã lập gia đình, tuy thân thể đã không còn sạch sẽ nữa, thế nhưng mà bộ dạng lại càng thêm phần thùy mị, nếu Hoàng đế ưa thích thì ta sẽ  thay ngươi làm cho người Lưu gia  bỏ đi thứ yêu thích, ngươi thấy như thế nào?”

Hắn nói xong thì lấy khăn lau tay, mười ngón hắn thon dài sạch sẽ, đốt ngón tay rõ ràng, cũng không dơ bẩn chút nào nhưng hắn vẫn cẩn thận lau một lần, lúc này mới ném khăn trong tay ra ngoài, cái khăn  kia lại rơi vào người Lương Kỳ rồi phiêu rơi xuống, vừa vặn rơi xuống trước mặt Lưu Hậu gia đứng ở bên cạnh Lương Kỳ, Lưu Hậu gia lui nửa bước, nếp nhăn bên khóe miệng Yến Tô lộ ra một chút, rồi khẽ nói:

“Nhặt lên!” Hắn chưa từng bắt Bách Hợp phải đi nhặt đồ đạc lần nào, thế mà một nữ nhân tùy tiện gả cho Lưu gia mà cũng dám sai Bách Hợp nhặt lên, Lưu Hậu gia đều có thể nhìn ra được trò hề trong đó, Yến Tô cũng nhìn ra được, con dâu Lưu gia dám làm nhục người, lúc này hắn muốn đòi về từ trên người Lưu Hậu gia.

Tuy ngữ khí của Yến Tô không lớn, thế nhưng mà ánh mắt lại lạnh lùng  nhìn chằm chằm vào Lưu Hậu gia, trong nháy mắt dường như Lưu Hậu gia đã hiểu cảm giác trong lòng của Lương Kỳ lúc trước rồi, trong lòng lão nổi lên sát ý nhưng khi nhìn thấy cặp mắt u lãnh của Yến Tô, lại nhìn thấy khuôn mặt của Yến Quốc công đang cười lạnh đứng ở bên cạnh, lão ta hận không thể chà đạp hai cha con bọn họ một trận, tên tiểu tử Yến Tô này cũng dám làm nhục lão như thế, hết lần này tới lần khác bởi vì thế lực to lớn của Yến gia nên lão không thể không nhẫn nại.

Lưu Hậu gia rất hận nhưng trên mặt lại mang theo mỉm cười, nhịn xuống lửa giận nhặt khăn lên.

Mà lúc này Phó Bách Niên sau khi bị Yến Tô điểm danh qua thì lỗ tai liền ‘Ông’ một tiếng, phảng phất đầu óc đều không thể suy nghĩ được gì nữa, lúc  cô ta nghe Yến Tô nói thân thể cô ta không còn trong sạch nữa, lúc cô ta  nghe được Yến Tô muốn đưa cô ta cho Lương Kỳ, Yến Tô rắp tâm muốn hủy cả đời của cô ta.

Đừng nói cô ta đã lập gia đình, nếu là lại cùng Hoàng đế có quan hệ, đó là bức cô tađi chết,cho dù lúc cô ta chưa có lập gia đình thì cuộc đời này cô cũng tuyệt đối không muốn bước chân vào trong cung nữa, huống chi hôm nay Yến Tô nói như vậy, cho dù sau này  cô cùng Hoàng đế có trong sạch đi chăng nữa,thì trong lòng Lưu Thế tử nhất định cũng sẽ tồn tại vướng mắc, người Lưu gia nhất định sẽ trách cô ta gây  chuyện, cuộc sống mỹ mãn của mình sẽ bị phá vỡ, bờ môi Phó Bách Niên  run nẩy bẩy, cô ta gắt gao cắn đầu lưỡi một cái, cô ta là nữ nhân xuyên không hơn nữa còn trọng sinh trở về, nhưng không phải là vì để lặp lại thêm một lần bi kịch ở kiếp trước, hiện tại cô ta đã có nhi có con cái có trượng phu, ở cái thế giới này có  thứ cô bận tâm lo lắng, người khác sợ Yến gia, nhưng cô ta không thể sợ, nếu cô ta lui một bước thì đằng sau sẽ là vách núi sâu vạn trượng!

“Yến Thế tử nói lời này có điều không đúng! Thiếp đường đường chính là Thế tử phi của Tiêu Dao Hậu phủ,há lại có thể bị làm nhục như thế, nếu hôm nay Thế tử không thu hồi lời vừa mới nói, thì thiếp tình nguyện dùng cái chết để chứng minh trong sạch của  mình.”  Cả người Phó Bách Niên run rẩy, cắn chặt hàm răng, nói ra một  câu  như vậy.

Trên thực tế tuy Lương Kỳ hận Yến Tô, cũng hận chính mình ở trước mặt hắn bị hắn áp chế đến không thở nổi, nhưng lúc nghe được hắn nói muốn đưa Phó Bách Niên cho mình thì cũng có chút kích động đấy, không một ai biết  thực ra hắn đã ái mộ Phó Bách Niên  rất lâu rồi, khát vọng có được nàng cả trái tim đều đau, lúc hắn còn trẻ  thì tim của hắn cũng đặt ở trên người của Phó Bách Niên mất rồi, rốt cuộc cũng có cơ hội, nếu có thể cùng nàng sánh đôi, thì cuộc đời này mình cũng đã thỏa mãn rồi, thế nhưng mà lúc nghe nàng nói tình nguyện đi chết cũng không muốn ở bên mình, thì đầu hắn như là bị người tạt cho một chậu nước lạnh, liền tỉnh táo lại.

Yến Tô nghe được lời này của Phó Bách Niên  thì cười lạnh một tiếng, không nói hai lời từ bên hông của mình lấy ra một cái dao găm, năm đó tiên hoàng bị Yến Quốc công ép buộc đáp ứng cho hắn được phép mang theo vũ khí vào cung, lúc này hắn lấy ra dao găm, dọa cho sắc mặt Lương Kỳ đại biến, rất sợ hắn muốn gây bất lợi cho mình, lúc này sợ đến sắc mặt phát xanh hai chân run rẩy, cuống họng hắn khô khốc không thể nói ra một câu, đã thấy Yến Tô một tay lấy dao găm ném tới Phó Bách Niên, ôn hòa nói:

“Vậy ngươi đi chết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.