Một khắc này, giọng điệu Yến Tô bình thản, thậm chí trên khuôn mặt tuấn mỹ còn mang theo nụ cười ôn hòa, thế nhưng mà trong mắt lại không hề có chút độ ấm, khóe miệng cong lên yên lặng nhìn chằm chằm, Phó Bách Niên không nghĩ tới lại nhận được một đáp án như vậy, cả người liền ngây ngẩn, lúc dao găm rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang dội, Lương Kỳ còn đang run rẩy lúc hai mắt nhìn đến Yến Tô đem dao găm không phải ngắm vào hắn, bởi vì khẩn trương mà nín thở khiến lồng ngực có chút đau đau, mọi người chung quanh đều yên tĩnh không một tiếng động, bọn người Lưu hoàng hậu nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn về phía Phó Bách Niên.
Hai chân Lưu phu nhân run rẩy, hôm nay phụ tử Yến thị thực sự quá hung hăng càn quấy, loạn thần tặc tử bực này, trước mặt mọi người vũ nhục người Lưu gia, đáng tiếc mọi người lại không dám nói gì bọn hắn.
Trong đầu Phó Bách Niên trống rỗng, sau khi cô ta trọng sinh rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, thời điểm mới xuyên không cô ta không phách lối giống những nữ nhân xuyên không khác, cũng không đạo văn thơ cổ của tiền nhân, cũng không làm cái ra chuyện gì khác người, sau khi trọng sinh càng thận trọng từ lời nói đến việc làm, Phó Lão thái gia và Phó phu nhân trước kia luôn khen cô ta tốt, tâm tính ổn định lại thông minh, tính tình trầm ổn không giống các thiếu nữ hoạt bát kiêu căng khác, thật sự là một người xuất sắc khó có được, cô ta được khen nhiều nhưng trên mặt lại không dám lộ ra thần sắc tự cao tự đại, nhưng kỳ thật trong lòng Phó Bách Niên cũng cảm thấy mình khác xa đám người Phó Bách Hợp, cho dù cô ta chưa bao giờ nói ra, nhưng cô ta không muốn so sánh mình với cổ nhân ngu muội lạc hậu, trên thực tế cô ta không có đem những người này nhìn ở trong mắt.
Tuy cô ta luôn tự xem là mình thông minh nhưng đối mặt chuyện như vậy thì cô ta không nghĩ ra chút biện pháp nào, vừa rồi cô ta lấy lui làm tiến nhưng lúc này lại bị Yến Tô chặn lại, Phó Bách Niên còn tưởng rằng khi mình nói muốn chết, nếu lúcbình thường thì không phải là người ta phải xin lỗi, thì nhất định cũng sẽ làm bộ như không nghe thấy lời cô ta nói, chuyện này liền cho qua, thế nhưng mà Yến Tô lại không theo lẽ thường. Thậm chí trong cung cũng dám mang vũ khí đi lại, lúc này còn muốn cô tự vận.
Thứ nhất cô là nữ nhân xuyên không, thứ hai cô trọng sinh bởi vì cô ta không muốn ở bên Hoàng đế, lại bị trong nội cung nữ nhân tính toán. Tuy khi chết không cam lòng, nhưng nơi này không có thân nhân để cho cô nhớ thương, chết đối với cô mà nói tối đa cũng chỉ làm cho cô có chút không cam lòng, muốn làm cho những người hãm hại cô phải chịu báo ứng mà thôi, nhưng hiện tai lại khác cô gả cho Lưu Thế tử, thật vất vả mới có cuộc sống tốt như bây giờ. Cô đã có con cái của mình, hiện tại sống thoải mái như vậy, tại sao cô phải chết?
Ông trời nguyện ý cho cô cơ hội lần thứ hai, không có nghĩa là lão thiên gia nguyện ý cho cô cơ hội lần thứ ba, cái đó sợ sẽ là lão thiên gia muốn cho cô cơ hội, nhưng nếu cô chết rồi thì người thân cô lưu lại thì phải làm sao bây giờ? Nếu như cô thật sự chết đi mà Lưu thế tử còn trẻ như vậy, tất nhiên sẽ tái giá, đến lúc đó con cái của cô tuổi còn nhỏ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ bọn nhỏ lại được đây? Nói phải chết chỉ là cho thấy thái độ của mình mà thôi, Yến Tô lại thật sự bức cô đi chết, lúc này Phó Bách Niên như bị gác ở trên lửa, trước kia luôn làm ra vẻ trầm ổn rộng lượng, lúc này trong lòng rối loạn khôngthể nghĩ ra được biện pháp gì.
Nam nhân kia dùng giọng nói ôn hòa nói cô ta đi chết đi đang mỉm cười nhìn chằm chằm, thần thái nhàn nhã lạnh nhạt, phảng phất như lời nói cay nghiệt vừa rồi không phải phát ra từ miệng của hắn vậy.
“Nếu không muốn chết, còn nói lời đó ra cho ai xem?” Đôi mắt Yến Tô giống như hạt châu lưu ly. Liếc nhìn Bách Hợp đang lặng yên không lên tiếng ở một bên, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lúc này mới lười biếng mà nói: “Nhặt dao găm về cho ta.”
Dao găm đúng lúc bị hắn ném về phía Phó Bách Niên. Chúng nữ ngẩn ngơ, Phó Bách Niên biết, nếu hôm nay mình không chết thì cuộc sống sau này tất nhiên sẽ rớt xuống ngàn trượng, nhưng nếu cô chết đi thì sao cô cam tâm được? Sau khi cô do dự lưỡng lự mãi, lúc Yến Tô lại để cho người nhặt lên dao găm thì cô ta vẫn đứng đờ đẫn không nhúc nhích, phảng phất dùng thái độ như vậy cho thấy trong lòng mình không cam lòng.
Lưu phu nhân rất sợ cô ta lại chọc Yến Tô không vui, thay Lưu gia rước lấy phiền toái, móng ngón tay véo tiến vào trong thịt, nghĩ đến vừa rồi trượng phu của mình phải nhặt đồ đạc thay Yến Tô, nếu lúc này Phó Bách Niên không chịu đi nhặt, thật muốn chọc giận Yến Tô, Hoàng đế màhắn cũng dám động, càng đừng gì đến một cái Lưu gia, một mặt trong lòng bà ta mắng Phó Bách Niên là tai họa, một mặt nhịn nhục nhã đi nhặt: “Nữ tắc thì biết cái gì! Toàn là nghĩ ngóc dài suy nghĩ ngắn, thế tử không cần chấp nàng ta làm gì, nàng nhát gan lắm không chịu được kinh sợ.”
Ngón tay Yến Tô vuốt vuốt lên cái ngọc bội bên đai lưng, nghe bà ta nói như thế, đợi Lưu phu nhân nhặt dao găm lên mới chậm rãi nói:
“Cũng hơi nhát gan, còn chưa mổ bụng mà, Lưu phu nhân nói mà không giữ lời gì cả, ta ban con dao găm này cho Lưu gia để cho các người luôn nhớ kỹ được phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Lời này lại làm cho da mặt Lưu Hậu gia đang đứng bên cạnh đỏ bừng lên, thân thể của lão lung lay hai cái, nhịn không được muốn thổ huyết, hết lần này tới lần khác còn phải xoay người cảm ơn, đợi đến lúc Lão Hậu gia đứng lên, Yến Quốc công nhìn một hồi trò hay như vậy, khóe miệng mới cong lên.
Hôm nay một hồi biến cố náo loạn như vậy, vừa rồi Hoàng đế bị Yến Tô dọa làm cho phía sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh,khiến bên trong long bào đều ướt đẫm rồi, hai chân hư nhuyễn, lúc này toàn bộ là nhờ thái giám chống mới không có ngã xuống mà thôi, Yến Quốc công đã thấy nhiều cái gọi là quý nữ, thật sự không có hứng thú, bởi vậy phẩy tay áo bỏ đi, đợi cho phụ tử Yến thị vừa đi thì tâm tình mới căng cứng vừa rồi của mọi người mới buông xuống được, lúc này hai chân còn đang run,làm gì còn tâm tư nào để mở lại tiệc tối, mặt ai nấy đều u ám rời đi, Phó lão thái gia vừa rồi còn giống như ngủ gật đợi sau khi Yến Quốc công vừa đi, Hoàng đế Lương Kỳ lại để cho người giải tán, lúc này mới mở mí mắt ra, lão quay đầu muốn cùng Lưu Hậu gia nói chuyện, đã thấy Lưu Hậu gia hung dữ nhìn chằm hắn nói:
“Phó lão Hậu gia quả nhiên biết nuôi cháu gái!” Phó Bách Niên cái tai họa này, lúc trước nhìn cô ta là thứ tốt, không nghĩ tới hôm nay lại làm cho Lưu gia phải rước lấy phiền toái lớn như vậy, Lưu Hậu gia tâm tư xảo trá, lúc này đều cho rằng Phó Lão thái gia phải cố ý muốn mượn tay Phó Bách Niên hay không, giả bộ làm hợp tác nhưng lại mượn đao giết người, lại làm cho Yến gia tóm gọn Lưu gia của mình rồi, đến lúc đó Lưu gia đi làm chim đầu đàn, Phó gia núp ở phía sau chiếm lợi, chẳng phải là nhặt được tiện nghi lớn sao?
Nếu không hôm nay sao gây ra tai họa lại là người của Phó gia đây, kết quả gặp chuyện không may nhưng lại là người của Lưu gia? Nghĩ đến chính mình đã một đống tuổi, còn bị tiểu tử vắt mũi chưa sạch Yến Tô làm cho bẽ mặt, lúc này Lưu Hậu gia càng nhìn người của Phó gia càng thêm khó chịu, lão hừ lạnh một tiếng, lúc Lưu thế tử muốn tới đây dìu lão thì lão tay áo, oán hận trợn mắt nhìn nhi tử, hiển nhiên là giận chó đánh mèo lên người Lưu thế tử.
Lưu gia vừa đi, Phó Bách Niên có khổ lại nói không nên lời, chỉ còn người Phó gia lưu lại trong cung, hôm nay Bách Hợp đi ra nhìn thấy một hồi trò khôi hài như vậy, đang muốn cùng người Phó gia người kéo lên quan hệ, nhưng lúc thấy vẻ mặt kia của Phó Tam phu nhân,lại nhìn thấy Phó Lão phu nhân không thích cô thì cô đã tắt tâm tư, lợi dụng Phó gia, chẳng bằng cùng Yến Tô đàm điều kiện còn hơn, tuy nói Yến Tô thoạt nhìn thì rất nguy hiểm, nhưng cô đã chính thức thấy được địa vị của Yến gia,hơn xa những gì Phó Bách Hợp thấy trong kịch tình không đơn giản chỉ là có thể cùng hai nhà Phó gia, Lưu gia đặt song song như vậy mà thôi.
Cô lặng yên dẫn Nhược Lan thối lui, Phó Lão thái gia đợi cho người Lưu gia vừa đi, ánh mắt lúc này mới ở đây nhìn một vòng, không có thấy Bách Hợp, lông mày lão cau lại, lúc Phó Lão phu nhân lo lắng tiến lên kéo tay lão thì lão chỉ là lắc đầu, cũng không nói gì thêm, người Phó gia lặng yên được cung nữ dẫn đường ra khỏi cung.
“Sao Chủ tử không tìm người Phó gia?” Vừa rồi cơ hội tốt như vậy, Bách Hợp lại hết lần này tới lần khác bỏ lỡ, mấy ngày nay Nhược Lan luôn luôn hầu hạ cô, Bách Hợp lại cũng không có giấu nàng ta, Nhược Lan là Yến Tô phái tới, là người không đơn giản, tự nhiên cũng đoán ra được ý của Bách Hợp.
Trong điện lúc này còn chưa khóa cửa, dưới hành lang cung điện thanh lãnh treo mấy cái đèn lồng đèn lồng, lúc này muộn gió thổi qua ra, cái đèn lồng kia sáng ngời lên, dưới hành lang là một khoảng tối một khoảng sáng, Nhược Lan tại phía sau đốt đèn lồng, nhìn Bách Hợp nhấc làn váy, từng bước một đi lên bậc thang, Bách Hợp nghiêng nửa mặt lại nói: “Phó gia không còn dùng được rồi.”
Lời này không đầu không đuôi, Nhược Lan dù thông minh cũng nghe không hiểu, nhưng trong điện đã có người hiểu. Ánh lửa trong điện lóe lên, vừa mới ra khỏi cung lúc này Yến Tô lại đang nằm trên giường của cô, trong tay cầm khối ngọc bội vuốt vuốt, lúc Nhược Lan thấy cảnh ấy thì lấy cớ muốn lấy nước ấm, lanh trí tránh đi.
“Tới.” Yến Tô nghe được tiếng bước chân, đầu cũng không ngẩng, hắn mặc nhuyễn bào màu bạc, áo choàng hôm nay lúc ở tiệc tối bây giờ đã bị hắn ném ở một bên, bên hông chỉ dùng dây lưng lụa buộc lại, nằm ở trên giường Bách Hợp, tự nhiên giống như đây chính là nhà của hắn vậy, trên người hắn không còn khí thế lăng lệ ác liệt hơn người, lại nhiều thêm một cỗ ung dung tự tại.
Bách Hợp đi tới chỗ hắn, Yến Tô vẫy vẫy tay với cô, Bách Hợp ngồi xuống chân giường, mí mắt hắn lúc này mới giơ lên, thân thể bỗng nhúc nhích, ra hiệu cô vươn tay ra.
Cái khối ngọc bội sau khi bị hắn vuốt ve còn mang theo độ ấm được hắn bỏ vào trong lòng bàn tay Bách Hợp, hắn nắm lấy đầu ngón tay Bách Hợp, lại để cho cô nắm chặt ngọc bội, tay cũng không có buông ra:
“Lá gan rất lớn đấy, sao hôm nay lại nghe lời như vậy?”
Lần đầu tiên gặp hắn, cũng biết cùng hắn nói điều kiện, lúc ấy thậm chí dám nói đùa với hắn, thỉnh hắn cầu sủng ái của Hoàng đế,tuy mặt mình không đến mức làm cho người ta vừa nhìn đã e ngại, nhưng to gan như cô thì thực sự hiếm thấy, thế nhưng lúc ấy cũng dám nói trước mặt mình như vậy, hôm nay người ta bảo cô nhặt khăn thế mà cô lại đi nhặt thật, mí mắt Yến Tô lại rủ xuống xuống dưới nói:
“Ngày đó ta nói sẽ đưa cho nàng một ít nến, nàng còn nhớ hay không?”
Bàn tay Bách Hợp được bao trong lòng bàn tay hắn, bàn tay hắn thon dài ấm áp, nhưng không biết tại sao,lúc bị hắn bắt lấy khiến trong lòng Bách Hợp phát lạnh, cô vô ý thức muốn mượn động tác vuốt tóc để rút tay ra nhưng Yến Tô cũng không có buông tay, tuy thần sắc hắn ôn hòa, thế nhưng mà bàn tay đang nắm chặt lại mang theo sự kiên định, Bách Hợp dùng lực lại không thể rút tay ra, bên cạnh khóe miệng của hắn mang theo nụ cười ấm áp, người như vậy thoạt nhìn thì giống như quân tử, nhưng kì thực tính cách lại vô cùng dứt khoát cứng rắn, cô không thể rút tay về, chỉ đành tùy ý Yến Tô nắm chặt tay cô, một mặt lại nhẹ gật đầu.