Chẳng qua bắt chước trù tính của Phó Bách Niên trước kia, nhưng Bách Hợp không có bị điên, còn Phó Bách Niên hoàn toàn phát điên.
Yến gia đăng vị làm hoàng đế, nhiệm vụ lần đó của Bách Hợp là đạt được được sự sủng ái của hoàng đế, mặc dù Yến Tô không nói thích cô, nhưng sau khi Yến quốc được thành lập, hậu cung của Yến Tô cũng không có nhiều phi tần, với lại Phó gia không ủng hộ Bách Hợp nhưng cô vẫn ngồi vững vị trí hoàng hậu, vì vậy nhiệm vụ này cũng coi là hoàn thành, lúc này cô nhắm mắt trở lại trong Không gian, ánh mắt của Yến Tô ngày càng trầm xuống nhìm chằm chằm vào cô, sau khi về già hắn không còn tuấn mỹ nhưng có khí thế làm người ta sợ hãi, mí mắt rủ xuống, che đi sự sắc bén trong đôi mắt, vốn đang nắm bàn tay của Bách Hợp nhưng sau khi cô rời khỏi thì mặt không cảm xúc buông tay ra, đôi mắt còn chưa khép hoàn toàn hắn dùng tay vuốt mí mắt, để che đi đôi mắt mất đi sự sống của cô, trên người cô vẫn còn hơi ấm, nhưng trong mắt Yến Tô không nhìn thấy chút ấm áp nào, hắn hạ lệnh chôn cất thi thể của Bách Hợp trong hoàng lăng, không phải cùng chỗ khi hắn mất, không phải là một người, trong cơ thể này đã không còn linh hồn đó, chỉ là một cái xác, hắn không cần!
Lúc Bách Hợp vừa trở về Không gian, vẻ mặt của Lý Duyên Tỳ thoáng có sự nghiêm túc, hung dữ, anh cảm giác được một ít hơi thở quen thuộc lưu lại trên người Bách Hợp dù vô cùng ít, nhưng anh vẫn cảm nhận được, không chờ Bách Hợp hỏi, tư liệu của cô đã hiện ra trong Không gian:
Giới tính: Nữ ( có thể thay đổi giới tính).
Tên: Bách Hợp.
Trí lực: 87 (max 100)
Dung mạo: 91(max 100 điểm)
Thể lực: 77 (max 100 điểm)
Võ lực: 72 (max 100 điểm)
Tinh thần: 82 (max 100 điểm)
Danh vọng: 35 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, Tinh Thần Luyện Thể Thuật.
Sở trường: Nấu nướng cao cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái.
Mị lực: 65 (max 100 điểm)
Ấn ký: Khí tức Chân Long hoàng tộc
Bình thường ngày trước lúc cô sắp tiến vào nhiệm vụ, Lý Duyên Tỳ mới cho cô xem tư liệu, mà bây giờ cô vừa trở lại Không gian sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Anh đã cho cô xem tư liệu của mình, Bách Hợp nhướng mày:” Đã xảy ra chuyện gì?”
“ Tôi cảm nhận được hơi thở của Vân Mộ Nam.” Lần này Lý Duyên Tỷ cũng không giấu Bách Hợp, anh kể lại hôm cùng Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, vì bị bất tỉnh trong nhiệm vụ khiến cho phong ấn của Vân Mộ Nam biến mất, Bách Hợp nhớ lại hôm hai người hoàn thành nhiệm vụ xong trở lại Không gian, vẻ mặt của Lý Duyên ỷ có chút không thích hợp, cô tiến vào nhiệm vụ quá vội nên chưa kịp hỏi Lý Duyên Tỷ chuyện gì đã xảy ra, nay không ngờ không thấy Vân Mộ Nam.
Trong mắt Lý Duyên Tỷ hiện nên vẻ lo lắng, tóm lại thất tình tương đương với một người sống có tính cách độc lập, tuy tính cách chung có đôi chút khác biệt và bị ảnh hưởng bởi anh, nên Vân Mộ Nam rất thích Bách Hợp, lúc này trên người Bách Hợp có hơi thở của Vân Mộ Nam. Điều đó chứng minh hắn đã xuất hiên, thế nhưng hắn xuất hiện mà Lý Duyên Tỳ lại không phát hiện điều gì bất thường, Vân Mộ Nam thích Bách Hợp nhưng lại có thể khống chế được bản thân, điều này thật sự làm Lý Duyên Tỷ cảm thấy việc này bắt đầu khó giải quyết, hơn nữa cậu tata giống như các thất tình còn lại, đã theo Bách Hợp trở về vậy mà lại rời xa cô. Chứng minh người này có khả năng kiềm chế bản thân rất tốt, nếu cậu taở bên ngoài lâu, sau càng khó bắt hắn.
Trước anh ta phong ấn Vân Mộ Nam mà không cưỡng ép hấp thu hắn ta, vì lo nếu hắn không cam tâm tình nguyện sẽ để lại hậu hoạn mai sau, không ngờ tính cách của hắn lại khó đối phó thế. Trong lòng Lý Duyên Tỳ nổi lên sát ý, mặc dù anh không muốn cảm xúc của mình bị dao động, nếu cuối cùng Vân Mộ Nam vẫn không muốn trở lại, thì anh cũng đành để Vân Mộ Nam biến mất khỏi thế giới này.
Vì Lý Duyên Tỷ muốn tìm ra Vân Mộ Nam sớm, bây giờ anh không thể ở lại nói chuyện với Bách Hợp được. Vốn muốn Bách Hợp nghỉ ngơi một thời gian trong không gian chờ anh trở lại, nhưng mà Bách Hợp lại nghĩ chính giá trị võ lực của cô không cao, nên đã đưa ra lựa chọn tiến vào nhiệm vụ. Trước khi cô mất ý thức, thấy sự lạnh lẽo trong mắt Lý Duyên Tỷ, không biết tại sao lại nghĩ đến Yến Tô.
“ 1 234, 2 234, 3 23…”một giọng nói nữ tiếng phổ thông không chuẩn, đọc các ký hiệu thỉnh thoảng có tiếng huýt sao vang lên bên tai Bách Hợp, đầu của cô cứ như phình ra rất đau, toàn bộ tóc ướt mồ hôi, trên mặt có vài giọt nước mắt chảy qua má rất ngứa, Bách Hợp muốn dùng tay lau, nhưng mà hai tay cô như đeo chì, không thể nhấc lên được.
Không chỉ đầu cô đau vô cùng, quan trọng nhất là cô rất buồn nôn nhưng không nôn được, một cảm giác muốn nôn mọi thứ ra, tim đập nhanh làm cô cảm thấy hơi khó thở, xung quanh huyệt thái dương giống như bị kim châm, Bách Hợp cắn chặt răng, hít sâu, một lúc sau mới nhịn được xuống.
“ Tốt lắm! Không có sức lực gì cả, lúc các em phục vụ khách, lấy đâu ra sức lực mà làm việc?” Người phụ nữ vừa hô ký hiệu lúc nãy lại gào to, có vài tiếng trả lời thưa thớt, có một giọng yếu ớt không giống giọng đàn ông nhưng giống như tiếng ống bễ cũ rên rỉ:”Chị Lưu, hãy để cho, hãy để cho, vù vù, hãy để cho, chúng ta nghỉ ngơi một lúc…”
Lời này vừa nói ra, bắt đầu liên tục có người cầu xin:” Chị Lưu, nghỉ một lúc được…”
Thời gian trôi qua Bách Hợp dần tỉnh, đã có nhiều người cầu xin, người tên chị Lưu đang phân vân, một lúc lâu mới nói với sự không thoải mái:” Các em nghỉ một lúc đi, tối đa là 5 phút, xong phải tiếp tục huấn luyện”. Đây đều là huấn luyện miễn phí, cũng là muốn tốt cho các em, muốn kiếm được nhiều tiền, dáng người các em nhỏ bé thế, có thể làm được gì?”
Xung quanh không có ai trả lời, không nhiều đứa trẻ có bản lãnh, sau một thời gian tiếng giày cao gót bước xa dần, nhiều người ngồi bệt xuống để thư giãn, khi Bách Hợp mở mắt ra, thấy đây là một căn phòng bình thường đã cũ, vì không có đồ nội thất, lộ ra vẻ trống trải, diện tích khỏng 30m2, trên mặt đất bây giờ có hơn chục người nằm ngổn ngang lộn xộn, Bách Hợp ngồi dựa vào tường, khi cô mở mắt cũng không có ai chú ý, những người này đều mặc đồng phục có in chữ “Hiệp hội thợ săn Hoàng gia” trên áo phông trắng, bên dưới mặc quần sooc cùng màu, cô thấy mình cũng không khác lắm, mọi người ai cũng đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, một vài người chắc nóng quá, lúc này áp mặt trên đất, cơ bản không muốn nâng mặt lên.
Lúc này Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều, mặc dù bốn phía chỉ nghe thấy tiếng thở gấp, nhưng Bách Hợp không dám như trước tiếp thu nội dung câu truyện ở đây, toàn thân cô đau nhức, không thể nhấc được một ngón tay, trên mặt đau rát, cả ngừơi toàn mùi chua do mồ hôi, mặc dù cô không rõ tình huống lúc này nhưng Bách Hợp cũng biết cô cùng những người trước mặt này đều ở trong tình huống giống nhau, cô cố gắng nhắm mắt để hồi phục lại sức lực, chưa đến 10 phút, người phụ nữ đi giày cao gót lại đi vào, Bách Hợp không mở mắt, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay của người phụ nữ kia, ra hiệu mọi người đứng dậy.
Nhưng nếu không dừng lại thì tốt hơn, một khi đã dừng lại thì những người này đã kiệt sức, bây giờ lấy đâu ra sức mà đứng lên, có một bé gái vừa khóc vừa nói:
“ Chị Lưu, hôm nay hãy cho chúng em nghỉ đi, nếu chúng em cũng ngất giống như Nhiếp Bách Hợp, nếu chuyện này mà xảy ra thì bây giờ có thể làm gì được?”
Người phụ nữ được gọi là chị Lưu nghe nói thế trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, phân vân thật lâu, hùng hùng hổ hổ mắng:” Một đám lười, lúc huấn luyện thì không cố tập, làm không được thì tự chịu, công ty huấn luyện miễn phí giúp các em, cả lũ không biết quý trọng cơ hội, lại còn muốn kiếm nhiều tiền!” Bà ta hừ một tiếng, phía dưới không ai dám lên tiếng, không có ai dám tranh luận với người phụ nữ kia, lại mắng một lúc mới cầm đồ của bà ta rời khỏi, bà ta vừa đi, có vài người thở phào, hoan hô ngay sau có người bật khóc.
Bách Hợp nhắm mắt dưỡng thần khoảng 10 phút, trong phòng từng người bò dậy đi vào phòng khác tắm rửa thay quần áo, cầm theo đồ của mình đi ra ngoài. Bách Hợp thử cử động chân của mình, hai chân vừa mỏi vừa đau, căn bản không có khí lực để cử động, mắt cô mở to, nằm trên mặt đất tóc xõa tung…, khuôn mặt sưng đỏ, cô gái bên cạnh nghe thấy tiếng động bấy giờ mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bách Hợp, thấy cô tỉnh, cô gái liền bò đến bên Bách Hợp:
“Chị tỉnh rồi?” Nghe tiếng là cô gái lúc trước cầu xin chị Lưu cho nghỉ hôm nay, xem ra cô ta biết nguyên chủ, Bách Hợp gật đầu, nhìn cô gái khóc vành mắt đều đỏ, cô gái này dụi mắt:” Tỉnh rồi thì đi về trước nhé.” Hai tay cô run lẩy bẩy, bây giờ đứng còn không vững, nói xong liền khóc.
Vịn tường đứng dậy, vì chưa tiếp thu nội dung câu chuyện nên Bách Hợp cũng không rõ tình huống lúc này là như thế nào, thấy giọng điệu cô gái này nói chuyện cùng với mình, chắc cùng nguyên chủ rất quen thuộc, cô yên lặng đi theo cạnh cô gái này, những người ở cùng cô đều đi vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa, cô cầm đồ đạc của mình đi khỏi chỗ này.
Hình như hai cô gái ở cùng một chỗ, đôi chân của hai người giống như đeo chì, may mà phòng cũng không xa, chắc là ở dưới lầu, bây giờ đã có vài người ngồi trong phòng, thời tiết rất nóng, trong phòng không bật điều hòa, nóng đến mức làm người ta không chịu nổi, có ít người đang chuẩn bị hành lý, lúc này thấy hai người đi đến, vẻ mặt chết lặng. Căn phòng kia bị người ta chia thành bảy tám cái phòng nhỏ, cô gái kia dừng lại trước một cánh cửa, móc chìa khóa ra mở cửa phòng, trong phòng cũng không có cửa sổ, cô gái kia đưa tay bật công tắc đèn, đèn huỳnh quang bật sáng, Bách Hợp nhìn rõ bố cục trong phòng, phòng rất nhỏ, lại còn rất nóng và ngột ngạt, chỉ bày được một cái tủ nhỏ và một cái giường tầng, ngoài ra không còn vật gì khác.
Sau khi đóng cửa phòng cô gái leo lên trên giường nằm xuống, một lúc sau “ hu hu” khóc lên:” Không có cách nào vượt qua thời gian này, Nhiếp Bách Hợp, chị có muốn rời đi không?”