Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 769: Nữ phụ độc ác muốn xoay người 14



“Làm gì? Anh sớm xem con nhỏ này không vừa mắt rồi, lúc trước đánh em thì không nói, còn khắp nơi bôi đen thanh danh Dĩ An. Mày là đồ quái dị, Dĩ An làm gì đắc tội mày mà mày khắp nơi muốn bôi đen cậu ấy?” Thẩm Kỳ táo bạo dị thường, cậu ta không chịu được nhất chính là có người nói Kiều Dĩ An phương diện tác phong nam nữ có vấn đề, bởi vì cậu ta coi Kiều Dĩ An trở thành Nữ Thần mà đối đãi, luôn luôn khát vọng đạt được cô, khát vọng đến trai tim cũng thấy đau, hết lần này tới lần khác cậu ta không dám thổ lộ, người trong lòng mình nâng niu không dám khinh nhờn, Bách Hợp lại ba lần bốn lượt nói Kiều Dĩ An có bạn trai, điểm này Thẩm Kỳ không chịu được. Hơn nữa ngày đó Bách Hợp dùng bóng rổ đập phá chỗ đó của cậu ta, lúc này xem như thù mới hận cũ xông lên trong lòng, cậu ta tuy không muốn đánh con gái, nhưng kẻ vu oan Kiều Dĩ An là ngoại lệ!

“Hôm nay anh không đánh nó cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hướng Dĩ An dập đầu xin lỗi, anh sẽ  không mang họ Thẩm!” Thẩm Kỳ một mặt nói xong, một mặt nắm đấm nắm lại, Kiều Dĩ An chứng kiến tình cảnh như vậy, chặt chẽ núp bên cạnh Tần Chính không ra, cấp ba bạn học cùng lớp mỗi người thở mạnhcũng không dám, chằm chằm vào tình cảnh trước mắt không ai dám lên tiếng.

Lưu Diêu liếc nhìn Kiều Dĩ An, muốn đưa tay giữ chặt Thẩm Kỳ, nhưng Thẩm Kỳ đang nổi giận cô ta làm sao có thể kéo được? Hai người tính tình đều không sai biệt lắm, một loại nóng nảy lên là nghe không vào ý kiến người khác, Thẩm Kỳ gạt qua tay Lưu Diêu, lúc đang muốn xông đến, Bách Hợp đột nhiên kéo một cái ghế trước mặt cậu ta, Thẩm Kỳ không có ngờ tới động tác cô như vậy, kém chút là đập lên trên mặt ghế, tuy khó khăn lắm mới đứng vững chân nhưng người lại suýt ngã sấp xuống.

“Đánh tôi? Tại đây không phải lớp của anh, người bên ngoài lớp mau cút ra ngoài.” Nếu lúc này không có những bạn học khác, nếu không phải ngại mình còn muốn tham gia kỳ thi Đại Học, Bách Hợp sớm kéo lấy Thẩm Kỳ đi ra ngoài, để cho cậu ta ở cùng với nam sinh kia rồi. Nhưng cô cũng không nóng nảy, bởi vì trong kịch tình tối nay Thẩm Kỳ sẽ mai phục cô, cơ hội để cô trả thù sớm muộn sẽ đến. Chỉ cần lúc này cô chọc giận Thẩm Kỳ, đến lúc đó để cho Thẩm Kỳ tự mình dẫn đội sẽ tốt hơn, nếu phế đi hai tay của cậu ta để cho cậu ta không tham gia được kỳ thi Đại Học, vừa vặn báo thù cho Nhiếp Bách Hợp bị gãy tay.

“Mày muốn chết!” Thẩm Kỳ nghe thấy Bách Hợp lại đuổi cậu ta cút ra ngoài thì càng nổi giận hơn, cậu ta nắm chặt nắm đấm, trùng trùng điệp điệp một cước đá ghế, lần này cậu ta dùng hết sức mình, khí lực cũng không nhỏ, theo lý mà nói một cước này cậu ta nén giận đá ra có thể đạp cái ghế cực xa, rốt cuộc không ngăn trở được giữa cậu ta và Bách Hợp.

Ai ngờ cậu ta đạp xong thì cái ghế kia bị Bách Hợp nhẹ nhàng giữ được, cậu ta dùng sức đạp mà cái ghế vẫnbất động, căn bản không có chuyển dời mảy may, ngược lại chính bản thân cậu ta mặc dù đi giày chơi bóng, lúc chân đá vào cái ghế ngón chân dùng sức quá mạnh làm bị thương, giống như bị long móng rồi, trong nháy mắt đó Thẩm Kỳ mồ hôi lạnh đều chảy ra, sắc mặt cậu ta tức khắc thay đổi, đôi má cơ bắp cũng bắt đầu run rẩy, nhưng cậu ta cố nén không lộ ra, ngược lại hung dữ chằm chằm nhìn vào Bách Hợp.

“Cút ra ngoài! Nếu cậu không cút, tôi báo cáo thầy giáo!” Bách Hợp chứng kiến sắc mặt Thẩm Kỳ, liền mấp máy khóe miệng, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức. Thẩm Kỳ chứng kiến tình cảnh như vậy, hàm răng cắn càng chặt nghe ‘Khanh khách’ rung động. Người chung quanh chứng kiến hai người này giằng co cũng sợ hãi xảy ra chuyện, có người bắt đầu đi gọi giáo viên chủ nhiệm, cũng có người bắt đầu lặng lẽ gọi lên chủ tiệm cơm. Các học sinh nhìn thấy biểu lộ Thẩm Kỳ giống như muốn ăn thịt người, thở mạnh cũng không dám, lúc không khí khẩn trương hết sức căng thẳng, luôn luôn cúi thấp đầu trầm mặc Kiều Dĩ An giơ cằm lên:

“Nhiếp Bách Hợp, tuy Thẩm Kỳ không phải người lớp học chúng ta, dầu gì cậu ta cũng là bạn học cấp ba của chúng ta, nhiều người chỉ là nhiều đôi đũa, cậu không cần phải hùng hổ dọa người như vậy để đuổi cậu ta ra?” cô ta nói xong, ánh mắt Bách Hợp nhìn chằm  vào cô ta, Kiều Dĩ An giống như bị dọa sợ, vô ý thức thân thể ngửa ra sau, phảng phất muốn trốn tránh, sắc mặt có chút tái nhợt, càng nổi bật lên cặp con ngươi đen kịt khiến người thấy yêu tiếc: “Huống chi, một mình cậu cũng không có thể đại biểu cho toàn bộ lớp chúng ta?”

“Ý của cậu là, một mình cậu liền có thể đại biểu toàn lớp rồi hả? Hôm nay chỉ cần tớ một người không đồng ý Thẩm Kỳ ở lại đây, chính là cậu ta đi nhầm gian phòng! Kiều Dĩ An, đây cũng không phải phòng của cậu để có thể cho nam sinh tùy tiện vào.” Bách Hợp cũng không hề nói thẳng Kiều Dĩ An có bạn trai, ngược lại thay đổi cách nói, nhưng hiển nhiên như vậy càng thêm vũ nhục người, bởi vì Kiều Dĩ An sau một khắc khuôn mặt và cổ liền sưng đến đỏ bừng, cô ta thậm chí kích động thân thể đều run rẩy, cô ta bỗng nhiên ngay lúc đó cầm lấy cánh tay Tần Chính, mặt thoáng cái liền chôn ở trên cánh tay cậu ta, bả vai có chút run bắt đầu chuyển động, tuy không có phát ra tiếng, nhưng rõ ràng tất cả mọi người nghe ra được là cô ta khóc.

Thẩm Kỳ làm sao chịu được chuyện này, Bách Hợp làm cho Kiều Dĩ An khóc quả thực so với làm cho cậu ta khóc còn khiến cậu ta khó chịu hơn, lần này cậu ta không quan tâm quấn cái ghế muốn tiến đến chỗ Bách Hợp, một bên Lưu Diêu chứng kiến tình cảnh này, dốc sức liều mạng ôm lấy cậu ta: “Anh, anh định làm gì? Có chuyện gì nói sau, anh rời đi trước đi.”

“Em bỏ ra, hôm nay anh không thể không cho nó một bài học!” trên trán Thẩm Kỳ gân xanh nhảy loạn, Kiều Dĩ An tiếng khóc ẩn nhẫn nghe vào trong lỗ tai cậu, làm cho cậu ta mất đi lý trí, hai mắt cậu ta đỏ thẫm, Lưu Diêu nhịn không được nắm tay cậu ta hung hăng cắn một cái: “Anh về trước đi, lập tức sắp thi tốt nghiệp trung học! Bác bá bọn họ còn đang chờ anh khảo thi tốt đỗ vào đại học, anh nổi điên rồi hả?” Lưu Diêu liếc nhìn Kiều Dĩ An, cảm giác được Thẩm Kỳ nghe xong lời cô nói thoáng dừng một chút, vội vàng chuẩn bị sống chết kéo lấy cậu ta ra khỏi gian phòng này.

Lúc gần đi, Thẩm Kỳ còn không phục, một bên giật khỏi tay Lưu Diêu, quay đầu chỉ vào Bách Hợp: “Mày chờ đó cho tao!” Cậu ta nhếch nhếch khóe miệng, hướng trên mặt đất ‘Phi’ một tiếng nhổ bãi nước bọt, lúc này mới sửa sang lại quần áo sải bước đi ra.

Cậu ta vừa đi, Kiều Dĩ An đang cầm lấy tay Tần Chính cũng có chút cứng lên, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc không biết làm sao. Khuôn mặt xinh đẹp cô ta còn hơi ẩm ướt, bên trên lông mi còn treo nước mắt óng ánh, miệng đỏ tươi nhỏ khẻ nhếch lấy, mũi còn đỏ lên giống như trẻ con vừa khóc, cả người như hoa sen dính sương sớm, mang theo hấp dẫn thấm vào ruột gan. Tần Chính cảm giác được trên cánh tay có chút ẩm ướt, nguyên bản trong nội tâm bởi vì thiếu nữ này đã hơn một năm chủ động tới gần mà cũng không còn bình tĩnh như nước hồ thu, dần dần nổi lên rung động. Cậu ta có chút thương tiếc duỗi ngón tay thay Kiều Dĩ An lau nước mắt trên má đi, động tác cẩn thận từng li từng tí. khuôn mặt Kiều Dĩ An đỏ lên, đợi đến lúc Tần Chính đem ngón tay dịch chuyển khỏi, cô mới giống như hồi phục thần trí, nhỏ giọng nói câu: “Cảm ơn.”

Tần Chính lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Bách Hợp, thần sắc có chút nghiêm khắc: “Nhiếp Bách Hợp, cậu nói chuyện quá cay nghiệt.”

Trong phòng các học sinh còn chưa thả lỏng, nghe được Tần Chính nói lời này, lại đem tâm nhấc lên, Kiều Dĩ An tựa như làm nũng đong đưa tay của hắn, nhỏ giọng năn nỉ: “Được rồi.”

Cô ta như vậy khéo hiểu lòng người, mới càng lộ ra Bách Hợp vừa mới tận lực nhằm vào cô đến cỡ nào thô lỗ vô lễ, Tần Chính một đôi mắt đẹp mày nhíu lại càng chặt hơn, bờ môi hơi mỏng chặt chẽ mà bắt đầu: “Chỉ có tâm hồn dơ bẩn lúc cậu xem người khác mới sẽ cho rằng người ta cũng giống với mình, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, xem ai cũng xấu, trong mắt người chính trực vĩnh viễn nhìn không tới tội ác nào!” Cậu ta giống như có chút mỉa mai, dừng một chút: “Thật giống như ngưu tầm ngưu mã tầm mã, trong đống rác rác rưởi, chứng kiến chỉ thấy đồng loại của mình mà thôi!”

Không cần một chữ thô tục, liền châm chọc Bách Hợp vừa mới nói Kiều Dĩ An quan tâm đàn ông thì Bách Hợp cũng có ý nghĩ như vậy.

Chung quanh bạn học thật lâu về sau mới hiểu được ý tứ Tần Chính, về sau đợi đến lúc nghe rõ cậu ta nói, mọi người đều không hẹn mà cùng bắt đầu vỗ tay, quả nhiên không hổ là học bá, lúc mắng chửi người cũng gọn gàng như thế này, không nói ra ô ngôn uế ngữ lại hết lần này tới lần khác có thể làm cho người thẹn đến muốn chui xuống đất. Ánh mắt Kiều Dĩ An lộ ra hào quang sáng ngời, cô ta sùng bái nhìn chằm chằm Tần Chính, loại nữ sinh nhu xuẩn sùng bái rất dễ dàng làm cho trong lòng nam sinh sinh ra cảm giác thành tựu, Kiều Dĩ An thành tích học tập không xuất chúng, thế nhưng đối với nam sinh thì cô ta lại có được cảm giác hấp dẫn bẩm sinh, khi cô ta hồn nhiên sùng bái như vậy, ngay cả gần đây Tần Chính hiếm có biểu lộ đều ôm lấy khóe miệng nở nụ cười, nhịn không được thò tay nhéo nhéo mặt của cô ta.

Nhiếp Bách Hợp còn không biết Tần Chính miệng lưỡi lợi hại như vậy, ngày thường xem cậu ta vô thanh vô tức, một lòng chỉ vùi đầu khổ đọc, không nghĩ tới đến lúc mắng chửi người cũng là lợi hại. Nếu là nguyên chủ bị Tần Chính vừa nói như vậy, chỉ sợ không có thể diện lại lưu lại, nhất định là sẽ xấu hổ bụm mặt khóc rời đi. Có thể Bách Hợp không phải nguyên chủ, cô không yêu Tần Chính, Tần Chính nói tự nhiên cũng không mang đến tổn thương cho cô, huống chi Tần Chính cũng không phải mắng đến cô á khẩu không trả lời được.

Một đám đồng học tiếng vỗ tay kéo dài không thôi, Bách Hợp nhắc cái ghế tới gõ trên mặt đất, âm thanh ‘Thùng thùng’ nặng nề làm cho mọi người trong lớp nguyên bản vỗ tay đều ngừng lại, tất cả mọi người an tĩnh, Bách Hợp mới nhìn Tần Chính nở nụ cười:

“Nếu cậu không dơ bẩn, làm sao có thể thấy tâm hồn tớ dơ bẩn? Nếu cậu không cay nghiệt, lại thế nào nhìn ra miệng tớ cay nghiệt?” Tần Chính đã nói cô là tâm thuật bất chính mới cho rằng mình như Kiều Dĩ An, lúc này Bách Hợp cũng dùng chính điều cậu ta nói, cho dù Tần Chính miệng lưỡi lại lanh lợi, lập tức cũng bị Bách Hợp hỏi được á khẩu không trả lời được.

Bách Hợp chỉ ném vấn đề  về lphía  cậu ta, vừa mới lúc Tần Chính nói ra miệng lời kia, cậu ta không hề nghĩ Bách Hợp sẽ trả lời như vậy, Tần Chính gần đây thành tích học tập tốt, trong suy nghĩ bạn bè thầy cô uy vọng rất cao, từ nhỏ đến lớn nguyên nhân vì cậu tachỉ số thông minh xuất chúng không có gì có thể làm khó hắn, lúc này lại bị Bách Hợp đem vấn đề của mình ném trở lại trên người mình khiến cậu ta bị làm khó, sắc mặt cậu tathoáng cái liền khó coi, nhìn chằm chằm Bách Hợp không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.