Bách Hợp không nói không rằng, cô tăng âm lượng điện thoại lên đến to nhất, bên kia Thẩm Kỳ và Kiều Dĩ An đã bắt đầu bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, Thẩm Kỳ không nhịn được đặt cơ thể Kiều Dĩ An bày ra tư thế chào đón cậu ta, rồi nhanh chóng cởi thắt lưng, bởi vì xung quanh ít người qua lại, thời gian cũng đã trễ, lá gan Thẩm Kỳ cũng dần lớn lên, lại nhìn thấy Nữ thần trong lòng tùy ý mình xoa nắn, kích động gào lên.
“Dĩ An, ngậm cho tớ…”
Cậu bé đầu bên kia điện thoại khi nghe thấy câu nói này lúc đầu vui sướng thoáng cái cũng có chút xấu hổ, thân thể cứng ngắc, một lát sau, cho dù người đầu kia đã cố che kín loa nhưng Bách Hợp vẫn có thể nghe tiếng nam sinh kia xấu hổ nói: “Tần Chính, điện thoại của cậu..”
Tiếng “ Bạch bạch….” phát ra, khóe miệng Bách Hợp nhếch lên, không nói một lời hướng điện thoại về phía xa, trong điện thoại Tần Chính hỏi một câu: “Ai gọi đến sao?” Nam sinh kia không biết nói sao liền trả lờ loa quoa, giọng nói lãnh đạm của Tần Chính nói vài câu ‘alo’, mà lúc này lều trại của Thẩm Kỳ đã nhô cao, dùng sức đi vào thân thể Kiều Dĩ An
“Aa…” Hai người đồng thời rên lên, đầu kia điện thoại Tần Chính còn tưởng có người bày trò đùa, hôm nay tâm tình cậu ta không được tốt, Tần Chính vốn tràn đầy tự tin với vị trí nhất tỉnh là của mình, cậu ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ có người vượt qua mình, không chỉ thế người thắng cậu ta còn là Bách Hợp,hơn nữa Tần Chính chưa bao giờ nghĩ tới Bách Hợp cao hơn cậu bảy điểm, lấy được danh trạng nguyên tỉnh.
Tần Chính nghĩ rằng bản thân có thể không chú ý nhiều ở danh tiếng đệ nhất tỉnh nhưng cậu ta vẫn không thích làm người đứng thứ hai. Vừa nghĩ tới chính mình không hiểu sao trở thành hạng 2, lúc trở lại kí túc xá cậu ta không nói gì nhưng trong lòng luôn như mắc nghẹn cục tức vẫn chưa nào bình tĩnh lại được. Vốn nhận được cuộc gọi không có ai trả lời, trong lòng Tần Chính càng phẫn nộ, cậu ta cho rằng có người muốn đùa giỡn cậu ta đang muốn trực tiếp cúp máy không ngờ lại nghe thấy từ trong điện thoại có tiếng thở dốc của bạn gái mình.
Đối với Kiều Dĩ An, Tần Chính luôn cảm giác cô ấy là đặc biệt, trong mười tám năm cuộc đời cậu ngay cả mẹ của mình không thực sự thân cận, từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, đối nhân xử thế không biết. Thế nhưng cậu thực thích cô ấy, thích cô ấy ngượng ngùng hồn nhiên trước mặt mình, cậu nhớ tới lúc cô ấy nằm trong tay mình dùng hai mắt tỏa sáng như sao nhìn mình thì trái tim cậu mềm mại.
Cứ như vậy hai người qua lại rồi trở thành một đôi. Thậm chí cậu ta còn coi Kiều dĩ An là vợ, là người sẽ đi cùng mình đến hết cuộc đời, ngay cả kế hoạch sinh con cậu ta cũng đã tính đến, bên ngoài cậu ta không biểu lộ ra nhiều nhưng trong lòng luôn rõ tình cảm của mình dành cho Kiều Dĩ An như thế nào, mỗi động tác lúc ân ái của cô cậu ta đều ghi tạc trong lòng, tiếng thở dốc hay mùi hương trên cơ thể cậu đều nhớ rõ. Trong chốc lát Tần Chính đã nhận ra tiếng thở dốc từ trong điện thoại là của Kiều dĩ An. Đầu kia còn có đàn ông, đêm khuya thanh vắng cô nam quả nữ ở chung một chỗ, dù Tần Chính tự nhủ Kiều Dĩ An là người hồn nhiên, thanh thuần sẽ không làm ra việc như thế, nhưng cậu ta không ngừng được nghi ngờ.
“A…đau! Chậm thôi!” Thân hình Thẩm Kỳ cao lớn, hơn nữa cái ấy của cậu ta cũng lớn hơn người bình thường mà Kiều Dĩ An vốn nhỏ nhắn, xinh xắn, khi kết hợp to nhỏ không cân xứng sẽ cảm thấy khó chịu, nếu như Thẩm Kỳ có kinh nghiệm phong phú làm từ từ sẽ không sao nhưng khổ nỗi cậu ta lại không có kinh nghiệm gì cả, lúc được ôm người trong mộng bấy lâu vào lòng thì không thể nhịn được, thấy Kiều Dĩ An bắt đầu ướt liền xông thẳng vào, Kiều Dĩ An đau đến toàn thân cứng ngắc, Thẩm Kỳ thì sung sướng không chịu nổi bắt đầu rên rỉ:
“ Dĩ An, Dĩ An, em giỏi quá, thật thích…” Cậu ta một bên hô to, môt bên bắt đầu đưa Kiều Dĩ An áp chặt lên ghế liền liều mạng ra vào,… lúc bắt đầu Kiều Dĩ An còn kêu đau, lát sau dần cảm nhận được kích thích liền hô to: ‘Nhanh một chút” Bách Hợp ngồi xổm trong góc, chứng kiến bức tranh tình dục sống động này, ánh mắt dừng lại ở màn hình đen kịt của điện thoại, lúc này màn hình không hiển thị gì chứng tỏ đầu bên kia Tần Chính chưa cúp máy.
Cậu ta cũng nhẫn nhịn thật giỏi, trong hoàn cảnh như thế, rõ ràng đã nghe được tiếng bạn gái mình làm chuyện xằng bậy với người đàn ông khác còn có thể bình tĩnh mà tiếp tục lắng nghe, Bách Hợp nghĩ đến Tần Chính luôn mặt lạnh, bình tĩnh cùng với trước đó luôn giúp đỡ cưng chiều Kiều Dĩ An đối với mình lại luôn nói ra những lời cay nghiệt, tàn nhẫn… cô lại càng vui vẻ hơn.
Lúc này trong kí túc xá, không phải Tần Chính không muốn cúp máy mà do tai cậu ta cứ ong ong cả lên, đầu óc chốc lát liền rối tung cả lên, hôm nay cậu ta vừa bị đoạt mất danh hiệu quán quân tỉnh, nay việc Kiều Dĩ An lại càng đả kích cậu ta trầm trọng. Nếu như là ngày bình thường, với tính cách kiêu ngạo của hắn, nếu Kiều Dĩ An không thích cậu ta, cậu ta sẽ bình tĩnh mà chia tay hoặc dựa vào tình cảm của cậu ta với Kiều Dĩ An chỉ cần cô nhận lỗi và hứa không bao giờ tái phạm, Tần Chính cũng sẽ nhắm mắt cho qua.
Nhưng tại thời điểm này, ngay lúc cậu ta vừa nhận một cú shock lớn, sau lại bắt gặp Kiều Dĩ An dây dưa với Thẩm Kỳ, khó trách Tần Chính không khỏi cho là Kiều Dĩ An thấy cậu ta thua cuộc thi, không xứng đáng để cô yêu thích nên nhanh chóng quan hệ với người khác, trong những thời điểm này, đàn ông luôn dễ dàng nghĩ ngợi lung tung, gân xanh nổi lên, Tần Chính cảm thấy như bạn bè trong kí túc xa đều đang nhìn cậu ta với ánh mắt thương cảm, cậu ta là Tần Chính, cậu ta không muốn mọi người dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, cậu ta muốn người khác phải tôn trọng và sung bái, cậu ta không cần sự đồng tình.
Thế nhưng vì sao người bạn trong kí túc xá lại biết cuộc gọi này là dành cho cậu ta? Thẩm Kỳ và Kiều Dĩ An đang bận rộn làm chuyện ấy rõ ràng không thể gọi điện thoại được, người ta làm sao biết mà tìm cậu? Trong chốc lát, Tần Chính cũng nhận ra mấu chốt của vấn đề, cậu ta có thể nhận ra giọng nói của Kiều Dĩ An, người khác cũng có thể nhận ra được, nếu vừa rồi người bạn học kia vì nghe thấy giọng nói của Kiều Dĩ An nên mới xác định được đây là cuộc điện gọi cho hắn, Tần Chính thực sự không dám nghĩ lại.
Lúc naỳ, cậu ta hận cái chỉ số IQ cao của mình cũng hận muốn bản thân ngu xuẩn đi một chút, cậu ta cũng không dám nghĩ đến mọi người trong kí túc xá đều biết bạn gái cậu ta bỏ mình theo người khác, lòng tự trọng cũng như sự kiêu ngạo bấy lâu nay của cậu ta nay bị Kiều dĩ An chà đạp không thương tiếc. Nếu như chuyện này chỉ là bí mật thì cậu ta có thể thỏa hiệp với cô nhưng liên quan đến lòng tự tôn của bản thân cho dù cậu có yêu Kiều Dĩ An thế nào thì làm sao có thể nhịn được.
Điện thoại đầu bên kia nhẹ nhàng vang lên tiếng cúp máy. Tần Chính cũng không ồn nào gì cả. Bách Hợp thấy màn hình điện thoại vốn đen kịt chợt sáng lên, bên này Thẩm Kỳ và Kiều Dĩ An đang đắm chìm trong dục vọng dính chặt lấy nhau, tiếp tục nhìn chỉ thêm ô nhiễm mắt mình mà thôi, Bách Hợp nhẹ nhàng đứng dậy, vừa độ khí thân hình nhanh nhẹn đi về phía khu rừng phía sau trường học, còn hai người kia chỉ mải mê ân ái nên cũng không nhận ra được có người đi qua.
Trong kí túc xá rất nhiều học sinh còn thức, kết quả thi đại học được thông báo, có kẻ vui người buồn, bọn Lưu Diêu tụ tập trong kí túc xá, sau này phải chia xa, đứa Nam đứa Bắc khoảng cách xa xôi, Lúc trước Lưu Diêu phải nhờ có năng khiếu thể dục và dùng đến chút quan hệ, hơn thế trường lại là trường dân lập nên mói có thể vào học, thành tích của cô cũng không tốt nhưng năm lớp 12 lại chăm chỉ phấn đấu nên cũng đỗ được một trường đại học bình thường, khi thấy Bách Hợp tiến vào thì mọi người liền im lặng.
Hôm nay, sau khi Bách Họp rời khỏi trường,bảng vàng trong trường đã ddawngm danh sách những người đứng đầu tỉnh môn khoa học tự nhiên mọi người cũng đã biết, trong kí túc xá nhiều người thực sự không nghĩ tới Bách Hợp bình thường không nói chuyện, trong kì thi đại học lại đạt kết quả cao như vậy, vượt qua cả Tần Chính, mọi người cũng muốn hỏi Bách Hợp chuyện gì xảy ra, nhưng vì bình thường cũng không thân thiết, ban đầu chuyện xảy ra giữ Kiều Dĩ An và Nhiếp Bách Hợp, hầu hết mọi người đều nghiêng về phía Kiều Dĩ An, lúc này vì tò mò, có còn ai dám hỏi đến?
Bây giờ Bách Hợp cũng không còn là Nhiếp Bách Hợp của ngày xưa, những bạn học cũng khó tránh cảm thấy tự ti mặc cảm trước cô.Mọi người thu dọn đi ngủ, nghĩ đến sau này phải chia xa, nhiều người chen chúc ngủ với nhau, nói chuyện với nhau xong lại chợt bật khóc, Bách Hợp nằm trên giường nghe những tiếng động này cũng không nói gì, Lưu Diêu ngồi dậy lên tiếng: “Chúng ta đã chung sống với nhau được ba năm rồi, tương lai sẽ có ít cơ hội gặp mặt nhau, hay là tìm một buổi nào đó để đi chơi?”
Cô vừa dứt lời, mọi người còn lại đều tán thành, ngay lúc đó có tiếng gõ cửa, bạn họ gần cửa nhất liền đi giày ra mở cửu, Kiều Dĩ An váy xốc xếch, trên cổ còn có mờ mờ dấu hôn, vẻ mặt say tình sau cuộc ân ái đứng ở cửa, mặt đỏ cả lên hơn nữa trên người cô còn phảng phất hơi thở của Thẩm Kỳ, Bách Hợp nhạy cảm nhận ra nhưng mọi người trong phòng lại không phát hiện điều gì.
Kiều Dĩ An vốn cũng không muốn xảy ra quan hệ với Thẩm Kỳ tối nay, nhưng khi bị cậu ta nửa bắt buộc nửa cầu khẩn đè phía dưới vẫn cùng cậu ta mây mưa trên ghế một hồi, tuy lúc ấy rất thoải mái nhưng sau đó lại cảm thấy có chút không tốt, Thẩm Kỳ không phải dạng yêu thích của cô, huống chi còn có Lưu Diêu, cô thực sự không muốn xảy ra quan hệ với Thẩm Kỳ, cũng không muốn khó xử khi kẹt giữa Thẩm Kỳ và Lưu Diêu, tuy hiên tại Lưu diêu không thân thiết với cô nhưng dù sao cũng là bạn bè, bởi thế sau khi xong việc vốn Thẩm kỳ còn muốn lần nữa nhưng Kiều Dĩ An cự tuyệt, chỉ đơn giản nói cậu ta đưa về, lúc này cảm thấy không khí trong phòng có chút cổ quái, cô không biết là mình thấp thỏm không yên, cảm thấy mọi người trong phòng có chút lạ, hay là do cô nghĩ quá nhiều rồi, cô kéo váy cố gắng nhịn luồng nhiệt lưu trong người mà nhỏ giọng hỏi: