Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 783: Nữ phụ ác độc muốn xoay mình 28



Lúc này Kiều Dĩ An không dám nhìn đôi mắt của Tần Chính, sợ hãi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Chính, đôi mắt cô không ngừng chuyển động, đột nhiên thấy bóng dáng Bách Hợp chuẩn đi ra ngoài, cô nghĩ tới.

Ngày đó Kiều Diệc Viễn tên khốn kia biết mình có bạn trai liền đuổi tới trường học, hắn vừa thấy mình thì luôn không quan tâm đến địa điểm mà muốn cô, ngày đó cũng không ngoại lệ, bình thường cô đều ỡm ờ thuận theo, nhưng mà ngày đó Tần Chính muốn chia tay với cô, Thẩm Kỳ lại đe dọa cô sẽ làm cho cô mất hết danh dự nên cô không có tâm tư, Kiều Diệc Viễn lại uy hiếp cô năm lần một tuần lễ, Kiều Dĩ An thầm nghĩ dùng mấy lần vào ngày cuối tuần đổi lấy yên ổn quen nhau, cô cho rằng chỉ cần Kiều Diệc Viễn không đến quấy rầy mình là được, cô lừa dối Tần Chính ở cùng với Kiều Diệc Viễn, như vậy vừa tiện đôi đường, nhưng mà điều kiện chưa thảo luận xong, cô vừa vùng vẫy thì bị Bách Hợp bắt gặp, Kiều Diệc Viễn bị Bách Hợp đánh bị thương nặng, gãy xương mũi, ở  bệnh viện mấy ngày, hai người chịu thiệt cũng không dám rêu rao, mặc dù Kiều Diệc Viễn có nói sẽ trả thù, nhưng Kiều Dĩ An không để ý.

Cứ tưởng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, cô không nghĩ đến Tần Chính sẽ biết chuyện giữa cô với chú nhỏ, cô dấu rất kĩ đến người nhà cũng không biết, Tần Chính làm sao mà biết được?

Kiều Dĩ An không khỏi nghĩ khi đó lúc Kiều Diệc Viễn, Bách Hợp đã nghe được gì đó rồi nói hết khi trở về rồi!

Tiền thuốc bản thân còn không đòi cậu ta thế mà Bách Hợp lại đi nói bậy, Kiều Dĩ An cảm thấy lạnh cả người. Lúc này cô ý nghĩ liều mạng với Bách Hợp cũng đã có, Bách Hợp hủy cuộc đời của cô, nếu chuyện này ngay cả Tần Chính cũng biết, cô không thể  tưởng tượng được nếu người khác biết được chuyện này sẽ nghĩ như thế nào. Cô thậm chí không tưởng tượng được nếu như cha mẹ, người thân trong nhà biết thì sẽ giận như thế nào nữa.

Nghĩ đến mình có khả năng bị Bách Hợp hại thành bộ dáng kia, Kiều Dĩ An lập tức tức giận, cơ thể cô hành động nhanh hơn so với suy nghĩ, cô điên cuồng chạy đến chỗ  Bách Hợp:

“Cậu đứng lại! Nhiếp Bách Hợp, cậu đứng lại, cô nói rõ ràng cho tôi!” Gương mặt xinh đẹp bây giờ lại méo mó, đôi mắt đầy tơ máu lộ ra hận ý, cô đưa tay kéo quần áo Bách Hợp, la khóc: “Cậu đã làm gì, có phải cậu muốn hại chết tối không?” Cô khóc. Đưa tay muốn tát Bách Hợp.

Trong phòng ăn mấy sinh viên còn chưa đi thấy cảnh như vậy đều giật mình đánh rơi đũa, ban đầu cho rằng Tần Chính và Kiều Dĩ An chỉ là trai gái giận dỗi thôi, không nghĩ đến lúc này Kiều Dĩ An lôi kéo một nữ sinh khác, tình huống như vậy thu hút sự chú ý của một số sinh viên, đều đi đến để xem.

Ban đầu Bách Hợp chỉ muốn Kiều Dĩ An buông ra  nhưng mà cô gái này lúc điên lên sức mạnh cũng không nhỏ đâu. Ngón tay cô ta gần như nhéo thịt của mình, Bách Hợp nắm tay bắt cô buông tay, cô ta căn bản không quan tâm, còn muốn tát mình, Bách Hợp nhịn không được nữa, dĩa cơm còn chưa rửa trong tay nhanh chóng đập vào mặt cô ta:  ” Cậu bị điên rồi có phải không?”

Bị đập một cái, Kiều Dĩ An khóc càng dữ dội hơn, cô tát Bách Hợp không được, cuối cùng quyết định xé quần áo Bách Hợp:

“Cậu nói bậy, cậu hại tôi. Cậu thì biết cái gì? Cậu có quyền gì mà đi nói lung trước mặt Tần Chính? Cậu cho rằng tôi không biết cậu thích Tần Chính ư? Từ lúc cấp hai tôi đã biết rồi. Cậu là đồ không biết xấu hổ, muốn chia rẽ chúng tôi!”

Con gái đối với tình địch luôn có một loại giác quan thứ sáu mạnh mẽ, Kiều Dĩ An đã sớm cảm giác được Nhiếp Bách Hợp thích Tần Chính từ  cấp hai, lúc đó cô không nói ra bởi vì cô biết rõ tính cách Tần Chính, thậm chí cậu ta còn không biết Nhiếp Bách Hợp thích mình. Nhiếp Bách Hợp trưởng thành xinh đẹp, trong nhà điều kiện lại tốt, Kiều Dĩ An không muốn nhắc, mặc dù biết Tần Chính sẽ không thích Nhiếp Bách Hợp, nếu có thể cô muốn Tần Chính luôn ngốc ngếch trong chuyện tình cảm như vậy, bởi vậy cô luôn luôn nhịn không nói ra, mại cho đến hôm nay rốt cuộc không nhịn được nữa rồi nói ra.

Tần Chính không nghĩ đến cô lại đột nhiên xông đến nổi điên với Bách Hợp, tuy nói lúc cậu tacó thể tranh thủ rời đi nhưng cậu tanghĩ ngợi, vẫn quăng hộp cơm của mình rôi chạy đến, nắm cánh tay Kiều Dĩ An, cau mày quát cô một câu:

“Cô đang làm gì? Chuyện này không liên quan đến người khác!”

Cậu ta không thích chuyện nhỏ như vậy làm cho người khác xem kịch, Tần Chính cảm thấy đây là chuyện hai người tự giải quyết riêng, nhưng lúc này trong suy nghĩ của Kiều Dĩ An, chính là Tần Chính nghe lời ly gián của Bách Hợp nên muốn chia tay với cô, cô làm sao chịu được, nắm lấy túi xách muốn đánh Bách Hợp, thực sự Bách Hợp không thể nhịn được nữa, cô chỉ ăn một bữa cơm không gây sự với ai, lúc này bị kéo vào chuyện giữa Kiều Dĩ An với Tần Chính, Kiều Dĩ An muốn đánh cô, tất nhiên cô sẽ không ngoan ngoãn đợi Kiều Dĩ An đánh mình, bởi vậy đánh vào mu bàn tay của Kiều Dĩ An, đập lệch hướng tay cô ta, thấy cô ta còn muốn cử động cái tay còn lại, đưa tay nắm chặt, sắc mặt lạnh xuống:

“Cô điên đủ chưa?”

“Hừ! Cô dựa vào cái gì mà bịa đặt chuyện, cô dựa vào cái gì mà nói bậy?” Bí mật lớn nhất của Kiều Dĩ An bị người khác vạch trần, trong lòng sợ hãi, bắp chân bắt đầu run rẩy, một luồng khí lạnh theo lòng bàn chân thấm vào người, sau một lúc sau lưng cô đã ướt một mảng.

“Tôi bịa đặt cái gì? Cô mà nói lung tung nữa đừng trách tôi không nể mặt cô!”  Bách Hợp nhìn cổ tay của mình, bên trên có mấy dấu móng tay bị cô ta cào, trong lòng lửa giận không tên cháy lên, càng dùng sức nắm cổ tay cô ta, sắc mặt Kiều Dĩ An trắng bệch, lại không chịu nhận thua: “Cô nói tôi cùng chú nhỏ…. Nhiếp Bách Hợp, cô không biết xấu hổ, cô mới quan hệ bất chính với cha cô, cô vu oan cho tôi!”

Bách Hợp nghe cô ta nói bậy bạ, không chút nghĩ ngợi đánh một bạt tai trên mặt cô ta, ‘Bốp~’ một tiếng giòn vang, mặt Kiều Dĩ An bị đánh lệch qua một bên, cô mới nở nụ cười lạnh: “Nếu cô nói bậy một câu nữa, tôi xé rách miệng cô! Một cô có quan hệ gì với ai, tôi không có hứng thú, những chuyện của cô đừng làm bẩn tai tôi, huống chi chú nhỏ của cô là ai, tôi không hề biết! Giống như lời của Tần Chính, trong lòng cô dơ bẩn thì đừng nghĩ rằng mọi người trên thế giới này đều giống như cô!”

Lúc nói những lời này, Bách Hợp không hề có ý kiểm soát âm lượng, cô nói xong, dùng sức đẩy ngã Kiều Dĩ An xuống mặt đất, cô ta ngây ngốc ngồi, lúc người xung quanh nghe cái gì chú nhỏ thì nét mặt rất đặc sắc, giờ phút này Kiều Dĩ An cảm thấy giống như tất cả mọi người đều cười nhạo cô, cô không dám nhìn ánh mắt khác thường đó, cô cũng không dám suy nghĩ kết quả.

Đến lúc này, Kiều Dĩ An mới phát hiện mình quá nóng nảy rồi, bởi vì Tần Chính nói đến vấn đề cô sợ hãi nhất cho nên cô theo bản năng phát điên, hơn nữa đêm đó quan hệ giữa cô với chú nhỏ bị Bách Hợp phát hiện nên cô mới cho rằng Bách Hợp gây phiền phức cho cô nhưng mà lúc này Kiều Dĩ An mới nghĩ đến, Bách Hợp không biết chú nhỏ của cô là ai, cơ bản là không biết người họ Nhiếp, dù cô nhìn thấy người đàn ông hôm đó, cô cũng không có khả năng nhận ra.

Thời điểm quan trọng, đầu óc Kiều Dĩ An rốt cục thông minh ra, cô nhớ tới một người, là Lưu Diêu, bạn học trong trường học có thể biết được người nhà của cô chỉ có một mình Lưu Diêu mà thôi. Cô bỗng nhiên nhớ ngày Kiều Diệc Viễn bị Bách Hợp đánh nhập bệnh viện, lúc sau Lưu Diêu đã gọi điện thoại hỏi cô ở đâu, lúc ấy giọng điệu có gì đó không đúng, nhưng mà Kiều Dĩ An không để ý, lúc ấy cô tâm phiền ý loạn, lúc này nhớ tới sợ là Lưu Diêu đã biết cái gì đó, cũng đã biết chuyện Thẩm Kỳ, mới cảnh cáo cô.

Bách Hợp cũng không có  khả năng biết chuyện này  nhưng mà vì lời của Tần Chính dẫm vào chân đau của cô, cô nhất thời điên cuồng đến trước mặt Bách Hợp hỏi rõ chuyện này mà Bách Hợp lại nói chân tướng chuyện này ở trong trường đại học này.

Về sau nên làm sao? Ánh mắt khác thường của người xung quanh giống như có thể ăn  Kiều Dĩ An, hàm răng  run lên ‘Khanh khách’, không nghĩ ra biện pháp khác để giải quyết vấn đề, cô dứt khoát nhắm hai mắt lại, giả bộ giống như không chịu nổi ngất đi.

Có lẽ cô ngất rồi, mọi người sẽ cho rằng Bách Hợp ỷ thế hiếp người, chỉ cần cô giả bộ mỏng manh, yếu đuối, mọi người sẽ cho rằng Bách Hợp bắt nạt cô, sẽ cho rằng lời Bách Hợp vừa nói là nói dối, lúc cấp hai, mọi người cho rằng Bách Hợp rất cô chấp, không tìn lời nói của cô đâu.

Lúc ấy Bách Hợp phát hiện cô cùng chú nhỏ hôn môi thì về sau cô tính dùng cách này để vượt qua đó.

Lúc này Kiều Dĩ An chỉ cầu mình có thể thoát ra thôi, cô chỉ hi vọng lời gièm pha không bị truyền ra, về phần hãm hại được Bách Hợp hay không, cô không nghĩ được nhiều như vậy, nhà họ Kiều không thể có chuyện xấu như thế, cô không dám nghĩ đến khuôn mặt thất vọng kinh hoàng của cha mẹ, cô cũng không thể đối mặt với ánh mặt cười nhạc của người khác. Cô chỉ có cách này thôi.

“Ah, ngất xỉu rồi!” Có người hoảng sợ la lên một tiếng, có người vội vàng la gọi xe cấp cứu, những người này đã sớm đã quên chuyện cô với chú nhỏ mà Bách Hợp vừa mới nói, tim Kiều Dĩ An đập mạnh, hơi thở phào một chút, cô căng thẳng đến hai gò má run rẩy, cũng bắt đầu bình tĩnh, cô khép chặt hai mắt lại, khuôn mặt trắng bệch giống như một tờ giấy, mạch máu dưới mí mắt đều hiện lên rõ ràng.

“Ngất xỉu rồi, nhanh cho tôi năm tép tỏi, tôi ăn hết rồi sẽ làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy!” Bách Hợp thấy phương pháp này của Kiều Dĩ An, giận đến không xả được, trải qua nhiều nhiệm vụ như vậy mà không nhìn thấu được trò cười này của Kiều Dĩ An hay sao, ở trước mặt cô thực sự là múa rìu qua mắt thợ, gạt được người khác nhưng không thể gạt được cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.