Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 786: Nữ phụ ác độc muốn xoay người 31



Edit: GlassP1314

Beta: Sakura

” Ở đây không có người ngoài, giết chết cũng không sợ, đến lúc đó bọc thi thể trong trong túi rồi ném ở nơi héo lánh nào đó, chỉ cần chú ý không lưu lại vân tay là được, cái chỗ này phải mười tám năm nữa mới phá bỏ để dời đi, đợi đến lúc có người phát hiện, chúng ta cũng đã cầm tiền xuất ngoại rồi.”  Có người rút ra một điếu thuốc ra, chóp mũi Bách Hợp nghe thấy mùi thuốc lá, mấy người đi sau nở nụ cười, trong ngữ điệu mang theo niềm mơ ước.

Từ lời nói của những người ở đây, Bách Hợp nghe chữ ‘cũng’ thì biết người đứng sau lưng chuẩn bị xuất ngoại, hơn nữa rất có khả năng họ Kiều trong lời nói của đám người này có quan hệ với Kiều Dĩ An, họ Kiều, thân phận rất dễ đoán, chắc chắn 80% là chú nhỏ của Kiều Dĩ An, về phần đúng hay không, Bách Hợp cần xác định lại.

Cô  ngẩng đầu lên chưa động đậy thì người đàn ông khiêng cô cười: “Ôi!!!, tỉnh rồi à, không cần tốn công kêu cô tỉnh dậy nữa.”

“Các anh thích nơi này không?” Bách Hợp hỏi một câu, mấy người đàn ông không nghĩ đến cô bị bắt cóc đến đây mà không sợ hãi, ngược lại hỏi mấy người bọn họ có thích nơi này không, không nhịn được cười: “Vậy cô thích không?”

Người đàn ông khiêng cô hỏi lại một câu, hắn định ném Bách Hợp xuống mặt đất, không ngờ Bách Hợp lại nhấc đầu lên:

“Thích, giống như lời các anh nói, ở đây không có người ngoài, giết người không cần sợ, đến lúc đó bọc thi thể trong túi rồi ném ở nơi vắng vẻ, chỉ cần chú ý không để lại dấu vân tay, chỗ này hơn mười tám năm nữa mới phá bỏ để dời đi, đợi đến lúc có người phát hiện thì các người đã trở thành bộ xương khô rồi!” Bách Hợp cười nhẹ, bốn phía yên lặng cô dùng giọng nói bình tĩnh lặp lại lời mấy người kia vừa nói, mang lại cảm giác u ám sợ hãi. Người đàn ông chửi một câu, đột nhiên Bách Hợp nắm lưng quần của hắn, Bách Hợp đang nằm ở trên vai người đàn ông thì lập tức nửa người dưới trượt xuống dưới. Cơ thể cô mềm dẻo, trượt một phát hai chân dẫm xuống đất, nửa người trên vẫn duy trì tư thế cúi xuống. Trong chốc lát, người đàn ông theo bản năng muốn bắt lấy cô, cô nhẹ nhàng khiêng người đàn ông lên, dùng sức ném xuống đất.

‘Bành’ một tiếng, người đàn ông bị ném xuống đất, hai chân hai tay duỗi ra như bị mệt mỏi, thừa dịp hắn giãy dụa muốn đứng lên, cô chỉnh lại quần áo, mấy người xung quanh đều bất ngờ đến ngây người, trong miệng người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ. Cô cúi người nắm lấy đùi người đàn ông, giơ lên đập xuống mặt đất gần mười mấy lần, ‘Bành bành bành’ tiếng vang truyền đến, ban đầu người đàn ông còn rên rỉ cùng kêu bi thảm, nhưng lâu dần tiếng phát ra không nổi nữa rồi, đầu giống như là hoa nở, mặt đất đầy máu, não văng khắp nơi, bảy lỗ trên đầu đều chảy máu, mà người này còn chưa lau sạch son phấn trang điểm, bây giờ máu thấm qua làm cho người khác có cảm giác sợ hãi.

“Tốt lắm, bây giờ tôi cho các anh hai lựa chọn, một là nói ra người đứng sau lưng các anh, cùng với người đã đầu độc siêu thị nhà họ Nhiếp” Cô nói xong, mỉm cười, sắc mặt có chút đanh lại: “Các anh bắt cóc tôi. Lại theo dõi tôi trong thời gian dài như vậy. Chắc chắn biết nhà họ Nhiếp, không nên lừa tôi.”

Cô vừa mới giơ tay, nhấc chân dùng phương pháp bạo lực như vậy giết chết một người đàn ông, lúc này lại cười nói giống như không có việc gì, trước đây mấy người kia cho rằng vụ làm ăn này rất dễ dàng thì bây giờ nét mặt đều thay đổi.

Lần này vụ này không nhỏ. Kiều Diệc Viễn ra 300 vạn mua tính mạng ba người nhà họ Nhiếp, bởi vì Kiều Diệc Viễn hận nhất là Bách Hợp. Cho nên yêu cầu bọn họ đối phó với Bách Hợp trước, vụ này mọi người đều hết sức cẩn thận vì xong vụ này bọn họ sẽ rửa tay gác kiếm không làm nữa, vì vậy rất cẩn thận tránh sai sót xảy ra, còn mời thêm một số người cùng hành động, ngoài bốn người vừa rồi còn có ba người đang ở trong nhà máy này nữa, tất cả là bảy người, vậy là trong vài giây đã mất đi một người rồi, cô gái đánh chết người giống như không tốn sức này, làm sao mọi người lại không sợ hãi? Sáu người còn lại sau lưng ớn lạnh, nuốt nước bọt, theo bản năng dựa sát vào tường, cảnh giác nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Có một người đang khiêng Tần Chính, lập tức ném xuống đất, bỏ mặc cậu.

“Nếu như nói ra người đứng sau lưng, tôi có thể cho các anh chết một cánh nhẹ nhàng.” Bách Hợp nói xong, nghiêng đầu: “Thế nào?”

“Lên!” Nhóm người kia nghe Bách Hợp nói muốn cho bọn họ chết một cách nhẹ nhàng, giống như bọn họ đã trở thành đồ ăn (thịt cá) trên bàn, tuy vừa thấy cô dễ dàng đánh chết lão Cao, nhưng nghe thấy sẽ đến lượt mình, bọn họ không nhịn được cười rộ lên, bọn họ đã điều tra Bách Hợp chi tiết, rõ ràng trong tư liệu cô chỉ đánh nhau với  một mình Thẩm Kỳ, loại công tử chỉ có vẻ ngoài này làm sao có thể so với bọn hắn.

Lấy tiền thay người tiễn tai, tuy Bách Hợp vừa mới thể hiện đáng sợ nhưng moi người không cho ràng một cô gái sẽ có năng lực mạnh như vậy, hơn nữa khách quan mà nói Kiều Diệc Viễn càng khó đối phó hơn, hai bên hắc bạch Kiều Diệc Viễn đều có quen biết, nếu mình chọc giận hắn- người đàn ông không phải người hiền lành lương thiện gì, thì sao với chọ giận hắn chẳng thà liều mạng với Bách Hợp.

Bách Hợp thấy sự lựa chọn của đám người này thì lập tức thở dài. Bây giờ nói chuyện không được, dù sao dạng người này kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ban đầu muốn để cho bọn họ  khai ra sớm, ít thảm hơn, nhưng những người này đã không nói thì đợi một chít nữa đánh đến khi bọn họ cầu xin tha thứ cũng giống nhau thôi.

Hiện tại đám người này không biết cô là ai, bây giờ không bỏ chạy, nơi này Bách Hợp đã chú ý quan sát, là một nơi rất lớn, bốn phía đều là lối ra, không giống như cái hẻm nhỏ mà cô dạy dỗ Thẩm Kỳ, một lát nữa khi những người này cảm thấy không tốt muốn bỏ chạy mà cô muốn bắt trở về thì phải tốn thêm sức lực rồi, Bách Hợp đứng cạnh xác chết, nhắm mặt lại, thả linh lực của mình ra cảm thụ xung quanh có người khác hay không, trừ Tần Chính bên ngoài, nơi này mấy chục mét vuông thực sự là không cả ai sống cả, lúc này cô hoàn toàn không để ý, đưa tay bắt người chạy đến gần cô nhất, động tác nhanh nhẹn bẻ gãy tay hắn trước, sau đó đá nát đầu gối của hắn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, người kia chưa kịp phản ứng, thậm chí không kịp mở mắt kêu một tiếng thảm thiết, Bách Hợp đã bắt lấy dây lưng của hắn, dùng sức kéo lại, lập tức ném người kia đi. Dây lưng trong tay cô giống như một chiếc roi dài, quấn một người đến bên cô, tiện thể quấn vào cổ, tay dùng sức thì tiếng xương gãy “răng rắc” lập tức vang lên. Đôi mắt của người đó giống như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, hai lỗ mũi chảy máu, cảm giác người đó sắp không thở nữa, Bách Hợp mới ném hắn sang một bên giữ cho hắn một mạng.

Ung dung đánh tiếp người thứ hai, bốn người còn lại thấy thủ đoạn giết người ác độc như vậy thì đều có vẻ chần chờ, thậm chí có người rút dao ra. Ban đầu nhứng người này không định dùng dao nhanh như vậy. dù sao Kiều Diệc Viễn đã nói muốn tra tấn cô một cách kĩ càng, muốn từ từ tra tấn cô, bây giờ tình hình như thế này, nếu chỉ lấy dao đâm cô, Kiều Diệc Viễn cũng không thể không giao tiền được.

Bọn họ còn muốn lấy tiền, thấy lúc này Bách Hợp không bị sao, bọn họ vừa mới thiệt hại hai người thì thực sự không thể chờ đợi được nữa. Cho dù có tiền thì cũng phải giữ tính mạng để hưởng, bọn họ không để ý yêu cầu của Kiều Diệc Viễn, chỉ là dao không mang đến lợi thế gì cho bọn họcả, khi dao chém thì Bách Hợp có thể nhanh nhẹn né tránh.

Người bình thường làm sao có thể né được dao? Mấy người bọn họ muốn cười, sau một lát bọn họ cười không nổi nữa rồi. Bởi vì Bách Hợp không chỉ né dao mà ngón tay cô còn nhẹ nhàng đập vào trên thân dao làm cho người cầm dao chịu một áp lực giống như ngàn cân, không thể cầm cán dao được, nhanh chóng giải quyết xong hai người, đánh gãy chân hai người này, hai người còn lại không dám ở lại, thừa dịp lúc Bách Hợp đánh gãy chân hai người kìa mà bỏ chạy.

Bách Hợp làm sao có thể để họ chạy thoát được, cô nhếch khóe miệng. Đá vào thi thể lão Cao trên mặt đất mới bị cô đánh chết, thi thể  bay về hướng một người đang chạy trốn, ‘Bành’ một tiếng vang lên, sức lực rất mạnh, người bị đụng trúng giống như một trái bowling bị đánh trúng. Chạy về phía trước hai ba bước, cuối cùng bị đè dưới thi thể. Bách Hợp đuổi theo một người khác, đá gãy đầu gối của hắn.

“Thật là đáng ghét, cuối cùng tôi vẫn phải ra tay!” Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, đánh ngã mấy người còn lại rồi tóm lấy một người trong đó, bắt cậu ta cầm lên cái dao kia, lấy tay của cậu ta cắt lên cơ thể của sáu người kia.

“Hôm nay, anh em chúng tôi thừa nhận thất bại, cô để cho chúng tôi một con đường sống, tôi sẽ nói cho cô biết người đứng sau lưng là ai” Người đàn ông cố gắng thoát khỏi môt xác người phía trên, đứng lên run rẩy nói. Hắn vừa mới thấy một cảnh tượng không thể xảy ra ở thực tế mà bây giờ đã diễn ra, quá sợ hãi, không khí tử vong mờ ảo bao phủ trên đầu hắn làm cho cả người run rẩy, ngay cả vết thương đang chảy máu trên bụng cũng không cảm thấy đau đớn.

“Đến bây giờ, các anh còn nghĩ mình có thể sống tiếp sao?” Giết một người là giết, giết bảy người cũng là giết, từ khi Bách Hợp vào chỗ này không hề có ý định muốn thả mấy người đó đi, cô kéo mấy người bị đánh ngã đến cùng một chỗ, xếp bọ họ nằm song song rồi lấy một cái bình nhỏ từ trước ngực.

Đây là thuốc bột có thể thu hút côn trùng đến, cô làm khi cảm giác được có người theo dõi mình, rắc trên người đàn ông trên cổ bị siết dây thắt lưng trước rồi ngồi xuống.

Ban đầu mấy người kia vẫn không hiểu cô làm như thế để có ý gì, nhưng mà mùa hè là mùa nhiều côn trùng nhất, hơn nữa chỗ này vắng vẻ, số lượng các loại côn trùng rất nhiều,l úc này bọn chúng đều bị mùi thuốc thu hút tới, ban đầu còn ít, nhưng chỉ sau một lát là cả đàn cả lũ, cảnh tượng kia vô cùng đáng sợ.

Côn trùng bị thuốc kích thích, hành động rất hung dữ, không chỉ chui vào thân thể hắn mà còn ăn thịt của hắn, người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn có thể đoán đau đớn như thế nào.

Mấy người xung quanh không nghĩ đến Bách Hợp có phương pháp tra tấn kinh khủng như vậy, lập tức bị dọa đến toát mồ hôi lạnh.

“Không đến mười ngày, những con công trùng này sẽ ăn sạch thi thể của các anh, tôi sẽ làm cho chúng ăn từ nơi không nguy hiểm rồi cuối cùng mới ăn não của các ngươi, sau nửa tháng thì nơi này chỉ còn mấy chiếc  xương khô mà thôi sẽ chẳng có ai biết các người chết ở đây cả.” Bách Hợp giải thích hai câu rồi hỏi: “Tốt lắm, bây giờ người nào nói cho tôi biết kẻ đứng sau lưng các người là ai, tôi sẽ cho người đó chết một cách êm đẹp, ai nói chi tiết nhất sẽ được chết trước.”

Cô nói xong, trên mặt mấy người còn lại đều tuyệt vọng.

” Nghĩ cho kĩ, Kiều Diệc Viễn có đáng giá để cho các người chịu tra tấn hay không, tôi còn rất nhiều phương pháp làm cho các anh sống cũng không được chết cũng không xong, bây giờ ai muốn nói trước.” Bách Hợp gõ cái chai, rắc bột về phía những người khác, những người này cảm giác được côn trùng đang bò lên người mình, đều chịu không được, bọn hắn không sợ cảnh sát, không sợ phạm tội, thậm chí vì tiền mà xe mạng người như cỏ rác, nhưng mà ác nhân đều có ác nhân trị, bọn hắn thật sự sợ thủ đoạn hung này của Bách Hợp, người vừa bị côn trùng bò đầy người nhanh chóng nói

“Kiều Diệc Viễn ra 200 vạn để cho chúng ta bỏ độc ở siêu thị nhà họ Nhiếp.” Hắn nói xong lời này rồi dừng lại một lúc, gân xanh trên trán hiện lên có thể thấy rất đau đớn.: “Lần này ra 300 vạn để cho chúng ta…”

” Tôi không muốn nghe nhưng điều vô dụng này.” Bách Hợp không kiên nhẫn nhìn hắn, người bên cạnh tiếp lời: “Có ghi chép giao dịch. Hắn chuyển tiền đến thẻ của chúng ta, lần trước kim tiêm đầu độc tôi có giữ lại, tiền mua độc dược được lưu trong tài khoản của Kiều Diệc Viễn, cô có thể điều tra.”

Những người này không ngốc. Kiều Diệc Viễn lòng dạ ác độc, mặc dù không nghĩ đến chuyện dùng những thứ này để đe dọa hắn, nhưng mọi người đều đề phòng hắn muốn giết người diệt khẩu, mỗi người đều giữ lại một chứng cứ, mọi người bảy mồm tám lưỡi mang chuyện Kiều Diệc Viễn đã làm nói ra hết, chỉ cầu xin được chết êm đềm, thậm chí mật khẩu tài khoản cũng nói luôn, các giấy tờ trên xe cũng khai hết. Đã hỏi được gần hết chuyện mình muốn biết, Bách Hợp bẻ gãy cổ mấy người kia cho bọn họ chết một cách dứt khoát.

Côn trùng bò lên người bọn họ ngày càng nhiều, Bách Hợp đứng dậy, nhìn Tần Chính cách đó không xa:

“Nghe xong chưa?”

” Tôi sẽ không nói cho ai cả.”  Lúc này Tần Chính xem như là bình tĩnh, cậu không biết làm thế nào. Bỗng nhiên nói một câu như vậy, Bách Hợp nghe được nhịn không được nở nụ cười, cô không ngờ Tần Chính nói thế, lúc này Tần Chính ở trong mắt cô chỉ là một người có thể giết mà cô không giết mà thôi, cậu ta nói ra sẽ có người tin sao?

” Tôi thật sự sẽ không nói ra..” Tần Chính liếm môi, thật ra cậu tỉnh mười phút trước rồi, thấy Bách Hợp đánh ngã những người này như thế nào. Thấy được Bách Hợp uy hiếp bọn họ như thế nào khai ra chuyện Kiều Diệc Viễn đã làm. Cậu mới biết được lúc trước nhà họ Nhiếp xảy ra chuyện, có quan hệ với người nhà họ Kiều, trong lòng cậu không phải là không bất ngờ, nhưng mà không biết tại sao ở giờ phút này cậu không thấy sợ hãi muốn chạy trốn, mà là cam đoan với Bách Hợp sẽ không nói chuyện ngày hôm nay.

Ánh mắt chàng trai nhìn mình chân thành mà kiên định. Bách Hợp gần như tin tưởng cậu, có điều lúc này cậu không nói, không có nghĩa về sau cậu ta sẽ không nói, Bách Hợp nghĩ nghĩ: “Muốn sống?”

Tần Chính chỉ là người qua đường không liên quan, nếu như cậu thật sự không nói thì  không phải không thể tha cho cậu một mạng, nhưng Bách Hợp không tin tưởng cậu lắm, bởi vậy cho cậu nuốt đồ mà mình chuẩn bị hai ngày trước. Tần Chính chần chừ một chút, cắn môi: “Không phải tôi có muốn sống hay không mà cậu có để tôi sống hay không.”

Bách Hợp nhớ tới nguyên chủ từng thích chàng trai lạnh nhạt kia, lúc này dùng thái độ bình tĩnh nói câu mình có muốn để cho cậu sống hay không,  nửa tháng trước cậu nói cậu muốn xuất ngoại, Bách Hợp do dự một chút rồi gật đầu nhẹ: “Cậu chờ một chút.”

Thu dọn sạch sẽ đồ vật của mình, đổ hết thuốc vào những thi thể kia, côn trùng ngày càng nhiều, cô cầm điện thoại chụp bọn người lão Cao rồi cắn tay đem máu nhỏ lên thi thể, lúc này mới nắm tay Tần Chính chạy ra ngoài:

“Tôi không có bằng lái xe, cậu có không?”

Mặc dù biết lúc này không thích hợp để cười, nhưng Tần Chính nhịn không được muốn cười, một cô gái giết người không đổi sắc mặt, bây giờ lại để ý chuyện bản thân có bằng lái hay không, cậu không hiểu Bách Hợp lắm, dường như trước kia cậu thông hiểu người bạn học này rồi, có lẽ bản thân mình trước giờ không tìm hiểu con gái.

Trên xe thực sự có chi phiếu, còn có Laptop, dựa theo lời khai vừa rồi của mấy người kia, Bách Hợp mở máy tính ra, thấy được lịch sử chuyển tiền của Kiều Diệc Viễn, Kiều Diệc Viễn làm chuyện này cũng không tin tưởng người khác, sợ có người nắm được gáy hắn nên chứng cứ từ tài khoản giả của hắn, khi vào tài khoản giả này thì thực sự có lịch sử mua độc dược, tìm ra chứng cứ, dùng địa chỉ thư của máy tính này gửi đến cho cảnh sát.

Vì đề phòng sau lưng Kiều Diệc Viễn có người khác, cô đăng kí một địa chỉ nặc danh trên mạng xã hội, gửi chứng cứ lại cho cảnh sát dưới tài khoản nặc danh trên mạng xã hội.

Kiều Diệc Viễn dùng tiền sai người làm việc như thế nào, hung thủ hạ độc như thế nào, cùng với chứng cứ tài khoản mua độc dược, cô chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nguyên nhân cô cũng đã ghi ra, Kiều Diệc Viễn và Kiều Dĩ An có quan hệ bất chính, Nhiếp Bách Hợp vô tình phát hiện cho nên nhà họ Nhiếp bị người khác hãm hại.

Nếu không có mạng xã hội gây sự chú ý trước, sợ là thư điện tử Bách Hợp gửi sẽ không làm cảnh sát chú ý, nhưng bởi vì vụ đầu độc ở siêu thị nhà họ Nhiếp cũng là tin tức rung động nên sau khi đưa ra chân tướng sự việc, rất nhanh đưa lại sự chú ý của cộng đồng mạng, cảnh sát bắt đầu quan tâm, chứng cứ rất xác thực.

Giằng co một đêm, sắc trời dần sáng lên, Kiều Diệc Viễn còn chưa biết chuyện trên mạng, hắn đã đặt xong vé máy bay cất cánh vào hai giờ sau, chỉ còn chờ đến lúc bọn người lão Cao gửi ảnh Bách Hợp đến thì hắn có thể cùng Kiều Dĩ An cao chạy xa bay, thậm chí hắn đã tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc của hắn và Kiều Dĩ An sau khi kết hôn, không nén nổi mà cười ra tiếng.

Hắn mặc đồ hiệu đang ở sân bay chờ Kiều Dĩ An đến. Hắn gọi điện thoại cho cô rồi, Kiều Dĩ An đã rời khỏi ký túc xá, lúc này bị kẹt xe mà thôi, sáng sớm người đi làm luôn nhiều như vậy. Kiều Diệc Viễn không nỡ để Kiều Dĩ An dậy sớm, vì vậy cố ý để cho cô ngủ thêm một lát nên đặt vé máy bay trễ lại, dù sao thời gian còn sớm, hắn ta bắt chéo ngồi ở sảnh phi trường, lúc cảnh sát đi đến trước mặt hắn,hắn ta không kịp phản ứng.

“Kiều Diệc Viễn?”

Nghe được có người gọi tên của mình, Kiều Diệc Viễn theo bản năng mở mắt. Hắn không thích bị người  khác quấy rầy, nhất là lúc đang tưởng tượng tương lai đẹp bị cắt ngang làm cho hắn không vui, lông mày cau lại, sắc mặt u ám.

“Chúng tôi nghi ngờ anh có quan hệ với vụ việc đầu độc siêu thị nhà họ Nhiếp vào năm trước, mời anh đi theo chúng tôi, chúng tôi đã xin lệnh bắt giữ, trong khoảng thời gian này anh không thể rời khỏi Trung Quốc, mời anh phối hợp.”  Nghe được mấy chữ vụ án đầu độc siêu thị nhà họ Nhiếp, sắc mặt Kiều Diệc Viễn sắc mặt vặn vẹo, đến giờ bọn người lão Cao còn chưa hồi âm lại cho hắn hơi lo lắng, bây giờ cảnh sát tìm đến, dù hắn có tỉnh táo đi nữa, có tự tin bọn người lão Cao sẽ không dám phản bội hắn nhưng lúc này Kiều Diệc Viễn vẫn luống cuống.

Hắn vô ý thức lắc đầu muốn nói chuyện. Mấy người cảnh sát không muốn nghe hắn nhiều lời. Trực tiếp kéo hắnđứng dậy, khóa cổ tay hắn ta bằng còng số 8 lạnh như băng,cảnh sát choàng áo khoác tây trang ở bên lên người hắn, xem như cho hắn vài phần danh dự. Hắn bị đẩy đi, thậm chí không kịp gọi điện thoại cho Kiều Dĩ An.

Một giờ sau. Kiều Dĩ An đi vào sân bay,  hôm nay cô cảm thấy có chút lo lắng, mí mắt giật liên tục, giống như sẽ có chuyện không hay xay ra, cụ thể là chuyện gì thì cô không thể đoán được, cô nuốt nước miếng, gọi điện thoại cho Kiều Diệc Viễn, điện thoại của Kiều Diệc báo đã tắt máy, tối hôm qua biết rõ bản thân hôm nay phải rời khỏi Trung Quốc, cô không thể ngủ được, gần đây bởi vì chuyện đang ầm ĩ cô không lên mạng nên không biết trên mạng đang sôi trào vì chuyện giữa cô và chú nhỏ, chú cháu loạn luân, Kiều Diệc Viễn vì lấy lòng cháu gái mà dùng tiền thuê người giết người, bất cứ tin tức nà cũng rất thu hút ánh mắt người xem, cô không biết bản thân mình bây giờ đã trở thành nhân vật nổi tiếng của cả Trung Quốc.

Sau nửa giờ gọi điện cho Kiều Diệc Viễn nhưng không được, một giờ về sau, giọng nói trong trẻo của nhân viên sân bay vang lên hối thúc cô lên máy bay, nhưng Kiều Diệc Viễn còn chưa đến, Kiều Dĩ An cảm thấy có lo lắng, cô cắn ngón tay, đã nói cùng rời khỏi đây, Kiều Diệc Viễn không có khả năng vứt bỏ cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao Kiều Diệc Viễn không gọi điện thoại đến?

Kiều Dĩ An một người ngồi ở phòng chờ, sắc mặt trắng bệt.

Lúc này Kiều Diệc Viễn bị bắt, cảnh sát đang thẩm vấn hắn, ban đầu hắn còn không quan tâm, nhưng rất nhanh cảnh sát nhận được một cuộc điện thoại, quát Kiều Diệc Viễn:

“Tốt lắm, không chỉ cho người đầu độc hại người mà còn dám sai khiến người khác bắt cóc giết người!”

Lưu Diêu báo cảnh sát rồi! Cô là một trong số người mà Kiều Dĩ An hận, cô cũng là một trong số nhưng người mà Kiều Diệc Viễn muốn giết, mấy tên côn đồ bắt cóc cô, cưỡng hiếp cô, lúc chưa kịp giết cô thì thấy tin tức Kiều Diệc Viễn xảy ra chuyện trên mạng.

Cưỡng hiếp và  giết người là hai chuyện khác nhau, bọn côn đồ này quyết định tự thú trước, lời khai của những người này không thể nghi ngờ đã trở thành chứng cứ phạm tội của Kiều Diệc Viễn, lúc Lưu Diêu biết rõ người hại mình là Kiều Diệc Viễn, thực sự là đau khổ muốn chết, nhất là cô còn nhận được hai vạn tệ từ Kiều Dĩ An!

Lúc thấy tài khoản được chuyển tiền, cô  hận không thể cùng chết với Kiều Dĩ An. Kiều Diệc Viễn chết chắc rồi, hắn ta dùng tiền thuê người giết người, lúc trước chuyện siêu thị nhà họ Nhiếp đã không dễ giải quyết, bây giờ còn muốn giết người, thanh danh chú cháu loạn luân không dễ nghe, hắn phạm tội nặng, ảnh hưởng từ mạng xã hội lại lớn, cho dù không phán tử hình thì hai mươi năm sau của hắn  sẽ trôi qua ở trong nhà tù, hắn ở trong đó sẽ được tiếp đãi tốt từ nhóm anh em,bạn bè quen biết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.