Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 790: Tình yêu anh em giả (3)



Edit: Nguyệt_Cát57

Beta: Sakura

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hình như là đang có người lên lầu, hơn nữa còn đang cách căn phòng này ngày càng gần, Bách Hợp lấy khăn lau mồ hôi trên người sạch sẽ, nằm trên giường, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, có tiếng đập cửa vang lên, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa của Chu Minh Ngâm vang lên:

“Bách Hợp, em đã ngủ chưa?” Lúc này hắn không phải là Chu Minh Ngâm sau khi ngồi tù tính tình thay đổi, bây giờ hắn là một Chu Minh Ngâm cực kì tao nhã, phong độ, có sức hấp dẫn, nếu không thì Chu Viện Viện khi biết hắn không phải anh trai ruột của mình đã đem lòng yêu hắn, lúc đầu Vệ Bách Hợp cũng là bị sự dịu dàng này của hắn hấp dẫn, lúc ấy cô vốn cho rằng sau này mình còn mẹ và em trai cần chăm sóc, vốn dĩ cho rằng Chu Minh Ngâm sẽ là nơi cô có thể dựa vào, đến sau này cô mới phát hiện rằng suy nghĩ lúc đầu của mình sai rồi.

“Tối hôm nay quả thật Viện Viện có chút hồ đồ, uống say, lại đánh nhau với người khác, may mà anh đến kịp lúc, nếu không em ấy đã bị thương rồi.” Hắn ôn hòa giải thích cho Bách Hợp rõ nguyên nhân đêm nay hắn ra ngoài, hắn nghĩ Chu Viện Viện có thể bị thương, lại không nghĩ tới trái tim vợ hắn có thể bi thương gấp vạn lần, nên bây giờ Bách Hợp có cảm giác muốn cười, ngoắc ngoắc khóe miệng, cô không lên tiếng, chỉ yên tĩnh lắng nghe.

“Trong số bạn của em ấy có hai người bị thương, anh phải đưa đi bệnh viện, nên mới về trễ thế này.” Chu Minh Ngâm nói xong, dừng lại một chút, rồi thở dài: “Anh biết em giận anh, cũng đúng thôi, nhưng anh hy vọng em có thể hiểu cho Viện Viện một chút, em ấy tuổi còn nhỏ, đang là thời kì phản nghịch, ba mẹ lại đang ở nước ngoài, anh là một người anh trai, khó tránh khỏi phải quan tâm em ấy nhiều một chút. Em đã gả cho anh, Viện Viện là em gái anh, anh hy vọng em yêu ai yêu cả đường đi. Bao dung em ấy một chút, đừng xung đột với em ấy nữa.”

Ba mẹ Chu sau khi tham dự hôn lễ của con trai lại xuất ngoại đi hưởng tuần trăng mật lần nữa, hai người này chính là điển hình của việc vợ chồng già mà còn ân ái. Hết lần này đến lần khác đôi vợ chồng mới cưới Chu Minh Ngâm và Vệ Bách Hợp lại rất lãnh đạm, trong tình huống truyện, đúng là Chu Minh Ngâm sau sự việc này có giải thích cho nguyên chủ Vệ Bách Hợp nhưng sự lí giải của Chu Minh Ngâm lại không làm cho Vệ Bách Hợp hiểu được. Ngược lại làm cho cô ấy khóc trắng một đêm, lúc này Bách Hợp nghe xong cũng không trả lời, người bên ngoài lại gõ cửa một tiếng: “Em bình tĩnh lại một chút, anh đi phòng đọc sách trước.”

Nói xong tiếng đập cửa ngưng lại, bên ngoài không còn truyền đến tiếng nói, tiếng bước chân cũng xa dần, chỉ một lúc sau, không gian khôi phục lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu.

Bách Hợp đứng lên khỏi giường, làm lại một vòng Luyện Thể Thuật, sắc trời ngoài cửa sổ cũng đã sáng, đoán chừng hẳn là người nhà họ Chu biết tâm tình của cô lúc này không tốt, nên không có người đến gọi cô dậy ăn sáng, sau khi Bách Hợp luyện một đêm Luyện Thể Thuật, đúng là có hiệu quả, nhưng bởi vì cô mới bắt đầu luyện nên một đêm không ngủ cũng có chút mỏi mệt, cô tắm rửa sơ qua, lại lăn lên giường ngủ, lúc tỉnh dậy thì đã gần trưa, cô tỉnh dậy trông tinh thần tốt hơn rất nhiều, lúc xuống lầu gây nên một chút tiếng động, Chu Minh Ngâm vẫn còn ở nhà, bây giờ hắn được xem như đang ở trong thời kì tân hôn, công ty không có việc gì quá gấp, hắn cũng sẽ đến công ty trễ một chút. Khi nhìn thấy Bách Hợp xuống lầu, hắn gật nhẹ đầu với cô.

Thần sắc hắn rất thản nhiên, không có vẻ gì là tiều tụy, ánh mắt dịu dàng sáng ngời: “Hôm nay chị Vương có hầm canh cách thủy, em uống một chén bồi bổ thân thể…” Lời hắn còn chưa nói xong, cửa một căn phòng khác ở lầu hai vốn đóng chặt được người khác kéo ra, lộ ra gương mặt chưa tỉnh rượu của Chu Viện Viện. Tóc cô rối bù, gương mặt xuề xòa, áo ngủ rộng thùng thình, chân mang một đôi dép xỏ ngón, ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại, “Đăng đăng đăng” chạy xuống lầu.

“Chu Minh Ngâm, anh cũng quá bất công rồi đấy! Có món ngon cũng không thèm gọi em, em không thèm để ý anh nữa đấy!” Trước kia Chu Viện Viện còn gọi Chu Minh Ngâm là anh trai, nhưng từ sau khi kết hôn với Vệ Bách Hợp cô liền đổi thành gọi thẳng tên Chu Minh Ngâm, không còn gọi hai tiếng anh trai nữa, hành động đó như thể nhắc nhở hắn rằng mình đây là một người phụ nữ chứ không phải em gái hắn.

Trên mặt Chu Minh Ngâm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu:

“Tối hôm qua em ngủ muộn như vậy, anh nghĩ rằng hôm nay chắc hẳn không dậy nổi, sớm biết em thèm đồ ăn như vậy, nhất định sẽ dành phần cho em rồi.”

“Hừ! Cái này nghe còn được.” Chu Viện Viện nghe nói như thế, nhíu nhíu cái mũi, hướng Chu Minh Ngâm dựa vào, thò tay kéo cánh tay hắn, Chu Minh Ngâm đang dùng tay thay cô ta chỉnh lại tóc tai rối bù, cô đắc ý quay đầu nhìn Bách Hợp, một đôi mắt tròn mở to tràn ngập khiêu khích.

Bách Hợp nhìn đôi anh em này hai người thân mật với nhau, không lên tiếng, có điều cô không nói lời nào, không có nghĩa là Chu Viện Viện bỏ qua cho cô, nửa người cô ta uốn lại trong ngực Chu Minh Ngâm, nhìn Bách Hợp kéo cái ghế ngồi ở bên  bàn ăn, lúc này mới giống như ghét bỏ, cao thấp đánh giá Bách Hợp vài lần:

“Vệ Bách Hợp, cô vẫn không thể thay đổi được dáng vẻ nghèo kiết xác lúc trước nhỉ, bây giờ đã vào cửa nhà họ Chu chúng tôi rồi, như thế nào vẫn còn là cái dạng này? Ăn mặc cũng quá làm dáng rồi đấy, áo sơ mi đen kết hợp với váy ngắn màu bạc, còn chuẩn bị mang giày cao gót màu đỏ? Có lẽ cô nên đi học qua một khóa học lễ nghi đi, miễn cho sau này ra ngoài làm mất mặt nhà bọn tôi.” Nói xong, cô cười hì hì hai tiếng, quay đầu hỏi Chu Minh Ngâm một cách nũng nịu: “Chu Minh Ngâm, em nói không sai phải không? Thế nhưng em cũng chỉ vì tốt cho chị ấy, cũng là để chị ấy mặt trang phục đẹp mắt hơn, sau nay lúc đi ra ngoài cũng không làm mất mặt anh đấy.”

Hôm nay Bách Hợp mặc một bộ trang phục rất đơn giản, chuẩn bị mang một đôi cao gót đỏ chót rất thu hút, đôi giày đỏ chót tươi sáng phối với y phục màu chìm thoàng cái giống như điểm mắt cho rồng, rất có mùi vị. Một đầu tóc quấn đơn giản, không mang thêm trang sức gì, thế nhưng bản thân Vệ Bách Hợp sở hữu nhan sắc không phải tầm thường, không cần mang thêm châu báu vàng bạc gì đó, bản thân vốn cao gầy, váy chữ A lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thẳng tắp phối với giày cao gót đỏ làm cho lúc xuống lầu Chu Minh Ngâm phải nhìn cô vài lần, thế mà bây giờ lại trở thành thứ cho Chu Viện Viện châm chọc.

Nếu như là dĩ vãng nguyên chủ nghe nói như thế nhất định không chịu được, xuất thân vĩnh viễn là vết thương lòng lớn nhất của nguyên chủ, vỗn dĩ xuất thân cô không tốt, sau khi hẹn hò với Chu Minh Ngâm đã vô số lần bị Chu Viện Viện mỉa mai, vốn dĩ cha mẹ Chu cũng không quản chuyện hôn sự của con cái, nhưng sau này khi nhiều lần nghe Chu Viện Viện tỉ tê cũng khó tránh khỏi nghĩ rằng Vệ Bách Hợp người con dâu này gả cho nhà họ Chu là vì tiền, tuy ngoài mặt ôn hòa với cô nhưng cũng không giới thiệu cô với thân thích họ hàng nhà mình, cũng không giao cho cô cái chức vị gì ở Chu thị, sau khi an bài xong hôn lễ của Vệ Bách Hợp và Chu Minh Ngâm cũng không sắp xếp cho hai người đi nghỉ tuần trăng mật, trái lại tự mình chạy đi tận hưởng ngày tháng nghỉ ngơi ở nước ngoài, đây cũng là điểm mà sau khi kết hôn Vệ Bách Hợp không thể hiểu được.

“Trước hết cô nên xem lại bản thân mình một chút đi, đầu không chải, mặt không rửa, răng không đánh, áo ngủ chưa thay đã chạy xuống lầu. Tuổi của cô cũng không còn nhỏ nhắn gì nữa, trí óc lại giống như một đứa trẻ con, suy nghĩ một chút đi, bây giờ ở trong nhà thì có thể tùy tiện như vậy, nếu như sau này đi ra đường để người ta nhìn thấy đại tiểu thư Chu gia lại có tính tình như vậy, thật đúng là làm trò cười cho người khác đấy. Xuất thân của cô cao sang hơn tôi mà lễ nghi cơ bản như vậy cũng không biết. Hình như cái khóa học lễ nghi này người cần học là cô chứ không phải tôi.” Bách Hợp cũng mặc kệ Chu Minh Ngâm hướng cô nháy mắt liên tục, trước kia Chu Viện Viện luôn là một bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng, lúc nói chuyện thường khiến Vệ Bách Hợp sượng mặt, có khi khiến cho Vệ Bách Hợp tức đến mức toàn thân run rẩy. Điều cô nói cũng không phải cái gì to tát, một chút chuyện nhỏ khiến người khác buồn nôn thôi, nếu cùng cô ta so đo sẽ khiến mình trở thành kẻ nhỏ mọn, chuyện bé xé ra to,  cũng sẽ làm cho Chu Minh Ngâm không thoải mái, nếu không so đo với cô ta thì bản thân mình sớm bị cô ta bức chết.

Nếu bàn về mồm mép, đừng nói một Chu Viện Viện  miệng lưỡi bén nhọn, dù có mười Chu Viện Viện cũng không thể là đối thủ Bách Hợp, nếu đã muốn nói chuyện bé, tự nhiên Bách Hợp cũng như vậy đáp lại cô: “Huống chi cô nói tôi xuất thân bần hèn, nghèo khổ không có tiền mời người ta dạy lễ nghi, ngược lại cô có tiền, có thể mời nhiều hơn một vị giáo viên dạy dỗ đấy.” Bách Hợp vừa nói xong, chị Vương cũng vừa mang chén canh hầm cách thủy lên, chứng kiền tình cảnh như vậy, đang định đem chén canh đến trước mặt Bách Hợp, sắc mặt Chu Viện Viện tức đến đỏ bừng,, đưa tay đập lên bàn ăn, hét: “Đưa chén canh đến cho tôi!”

Cô là Đại tiểu thư Chu gia, luôn rất được cưng chiều, dù phần canh này đáng lẽ là mang đến cho Bách Hợp, thế nhưng lúc này Chu Viện Viện muốn uống, chị Vương không chút do dự đem đến trước mặt Chu Viện Viện, quay đầu xấu hổ nhìn Bách Hợp:

“Vệ tiểu thư, tôi đi hầm một chén khác cho cô.”

Chu Viện Viện cười lạnh nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, một mặt cầm thìa múc canh, cũng không uống, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Bách Hợp, Bách Hợp cũng không hề tức giận, gật đầu nhẹ với chị Vương, sau đó mới liếc nhìn Chu Viện Viện, cô mặt một bộ váy ngủ rộng thùng thình, một đôi bắp chân trắng nõn khẽ đung đưa dưới bàn, lộ ra mười đầu ngón chân.

“Ngược lại tôi không phải một cô chị dâu nói nhiều đâu, nhưng có điều này nhất định phải nói, Chu Viện Viện cô hơi mập thì phải, nên tìm thầy giáo dinh dưỡng đến điều trị thân thể cho cô đi, nước canh có chút dầu mỡ, nếu uống nhiều sẽ béo thêm đấy, dù sao cô cũng chưa lấy chồng, tôi cũng vì suy nghĩ cho cô thôi, cô cũng đừng bởi vì chị dâu nói thẳng mà tức giận nhé.” Bách Hợp chọc cho Chu Viện Viện tức giận đến khi sắc mặt khó coi mới đứng lên: “Tôi không muốn ăn nữa, có chút ngán, đến công ty trước.”

Nói xong, Bách Hợp nhìn cũng không nhìn Chu Minh Ngâm, trực tiếp ra cửa, cô thay đổi giày cao gót đi ra ngoài, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chén rơi xuống mặt đất vỡ vụn, Chu Viện Viện khóc nức nở hô:

“Em không ăn! Chu Minh Ngâm, có phải hay không anh cũng chê em mập? Em giảm béo, em gầy cho anh xem! Em đói chết chính mình! Cho anh đau lòng…” Chu Minh Ngâm nhẹ giọng dỗ cô, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, câu nói kế tiếp Bách Hợp không nghe, cô đi tới gara, bên trong là mười chiếc xe sang trọng, một chiếc xe có vẻ thường dân màu xanh đỗ trong ngách, hình như phủ một lớp bụi, cô thò tay trong túi xách tìm chìa khóa xe, trước tiên không có tìm thấy, Bách Hợp dứt khoát đem túi xách đổ ngược ra, mới nhìn thấy một chiếc chìa khóa nhỏ nằm trong ví tiền.

Cô lấy chìa khóa xe ra, đem những thứ khác bỏ vào lại trong túi xách, hai chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên, Chu Viện Viện còn mang theo giọng nói có chút khóc thét lên:

“Nhanh chân lên chút đi, đừng để cho cô ta khai mở xe tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.