Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 817: Gặp lại hệ thống cung phi (12)



Mắt Bách Hợp rơi xuống tập trong tay, lúc nói chuyện mà mí mắt cũng không có nâng lên, cổ tay cung trang rộng lớn kia vì cô giơ tay lên mà trượt tới khuỷu tay, lộ ra khuỷu tay trắng nõn, phía trên đeo một đôi vòng ngọc bích khắc hoa, bộ dạng mây trôi nước chảy cùng với lời nói khiến cho Ân Mẫn lại tức giận, đang muốn mở miệng thì Vương thái hậu âm trầm ngăn nàng ta lại:

“Vài ngày trước ngươi nói muốn đổ đầy hậu cung thay Hoàng thượng, chuyện này ta nghĩ qua sẽ không đồng ý! Những nữ nhi đó đều là công thần cha và huynh đều là nghĩa huynh đệ của Hoàng thượng, làm như thế là rối loạn luân thường đạo lý, rốt cuộc ngươi tính cái gì?”

Lúc Vương thái hậu nói chuyện, ngữ khí rất nặng, biểu tình có chút âm u, bà ta đang muốn lên tiếng mắng to Bách Hợp bụng dạ khó lường lần nữa, Bách Hợp lại biến sắc, nguyên bản nắm danh sách trong tay, “Bốp” một tiếng liền đập rơi xuống mặt đất, cô còn vừa mỉm cười, lúc này gương mặt lại tựa như trời tháng sáu, thay đổi thất thường, tức thì trầm xuống, so với sắc mặt Vương thái hậu chỉ có hơn chứ không kém.

Nguyên bản cô nằm nghiêng, một tay chống ở trên đệm giường, lúc này bàn tay chống mềm giường liền ngồi dậy, ánh mắt âm lãnh, vai hơi nghiêng nghiêng, cổ áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ ra nửa bả vai mượt mà. Bách Hợp đưa tay kéo cổ áo lên, chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Vương thái hậu:

“Thái hậu không đồng ý?”

Bách Hợp hỏi câu này, Vương thái hậu đã sớm kinh ngạc đến ngây người, bà ta không ngờ chính mình tiến cung còn chưa kịp phát giận, kết quả Bách Hợp còn hung hãn hơn bà ta làm bà bà hơn mấy phần, bà ta còn chưa kịp tức giận mắng, Bách Hợp cũng đã bắt đầu đập đồ đạc. Ân Sở lấy con dâu về quả thực để chèn ép mình, quả thực là tìm tổ tông về cho mình, Vương thái hậu nghĩ đến những thứ này, tức giận trong lòng nhất thời bùng ra, toàn thân tức giận đến run run, chỉ vào Bách Hợp:

“Ngươi cái tiện…”

“Im miệng! Rối loạn luân thường? Ân thị ngươi có cái gì luân thường, làm tỷ tỷ không biết xấu hổ nhìn chằm chằm hậu viện của đệ đệ, mỗi ngày Hoàng thượng ngủ mấy nữ nhân, ngủ mấy lần, nàng ta cũng hận không thể rõ như lòng bàn tay. Loại này hành vi vô sỉ bại đức, Thái hậu cho phép? Lúc Trường Bình tống nữ nhân cho Hoàng thượng, Thái hậu thế nào không đề cập tới bốn chữ luân thường đạo lý? Đưa quả phụ không sạch sẽ vào cung, ngược lại Hoàng thượng lại sủng như nào. Hắn không chê mất mặt nhưng Bản cung đều cảm giác không có cái mặt này. Nhặt được cái lưới rách đem làm châu báu, quả thực đã ném mặt người Đào thị! Cứ như vậy còn tới nói luân thường với bản cung?” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cũng không quản mặt Vương thái hậu kia tức giận đến xanh trắng đang chéo nhau cùng ngón tay không ngừng run run: “Hôm nay ta nói rõ ở chỗ này. Mọi việc hậu cung này nên do ta tiếp nhận, Thái hậu lớn tuổi cứ hồi cung hưởng hưởng thanh phúc, niệm nhiều mấy quyển sách chú ngữ kinh Phật, bớt can thiệp vào việc không liên quan tới mình, nếu như Thái hậu khăng khăng muốn xen vào, bỏ lỡ lần này, nếu Thái hậu không hứa có người vào cung, bản cung còn sống, chỉ cần Đào thị còn, trong cung này những người khác đừng hòng tiến vào, nếu như sau này Trường Bình cho nữa, tới một bản cung giết một, tống một đôi bản cung giết một đôi, nếu có một tiện tỳ ôm con nối dõi, bản cung sẽ một mực không thừa nhận, đổ thuốc xuống, tuyệt các nàng truyền thừa, như Thái hậu muốn Hoàng thượng lớn tuổi, dưới gối vẫn chỉ có một cây độc đinh Nguyên Ấp, bản cung cũng sẽ thành toàn cho Thái hậu, Thái hậu có thể chậm rãi suy nghĩ!”

Nói xong, lúc này Bách Hợp nhếch khoé miệng, sóng mắt lưu chuyển, Hồng Uyển một lần nữa lượm danh sách rơi xuống mặt đất, đưa tới trong tay cô, cô đưa tay nhận lấy, mỉm cười phủi tro bụi không tồn tại bên trên, Vương thái hậu cùng với Ân Mẫn không ngờ cô hung hãn như vậy, ở Bách Hợp nói xong lời này, hai mẹ con khiếp sợ thật lâu, trong đầu Bách Hợp lại vang âm lên thanh hệ thống:

“Vương thái hậu thiện cảm đối với kí chủ độ -15, Vương thái hậu đối kí chủ độ thiện cảm còn sót lại 10, hoàn thành nhiệm vụ chèn ép kiêu ngạo Công chúa Trường Bình, khen thưởng kỹ thuật nhảy uyển  chuyển động lòng người.”

“Ngươi, ngươi, ngươi thật to gan…” Một hơi của Vương thái hậu chỉ cảm thấy ngăn ở ngực, phun không ra lại nuốt không trôi, Bách Hợp thân là con dâu, thái độ kiêu ngạo như vậy không nói, hơn nữa lại vẫn dám dùng Đào gia uy hiếp bà ta, Vương thái hậu tức giận đến thân thể run rẩy không nổi, thế nhưng ngẫm nghĩ sau, bà ta lại không thể làm gì Bách Hợp, bây giờ Ân Sở xác thực còn cần Đào thị phụ trợ, chỉ là không người nào ngàn ngày tốt, thời trẻ qua mau, hôm nay Đào thị cảnh tượng như trước, ai biết nhiều năm sau này Đào thị sẽ trở thành cái bộ dáng gì? Bây giờ Bách Hợp dám như vậy với bà ta, chẳng lẽ không nghĩ đến sau này? Nếu như Đào thị suy bại, cô ồn ào như vậy, không sợ sẽ có một ngày Ân thị lớn mạnh, Đào thị đã không có giá trị lợi dụng, Ân Sở ghi hận với cô?

Chẳng lẽ cô thật đúng là ỷ vào, cho là mình sinh độc tử Ân Sở duy nhất, con trai của mình không có cô thì không thể? Bắp thịt ở hai má Vương thái hậu không ngừng co quắp, bà ta cắn răng thật chặt, cứng rắn đem khẩu khí này nuốt xuống, lúc này bà ta tạm thời nhịn, đợi sau này Ân thị vùng dậy, nhất định bà ta muốn Đào thị quỳ ở trước mặt mình, hôm nay chính mình nuốt xuống khẩu khí này, phun đến trên mặt cô, nhìn Bách Hợp Đào thị này, giờ này ngày này còn dám lớn lối được không!

“Gan lớn ngược lại không lớn, nhưng quả thật có mấy phần như vậy.” Bách Hợp cười lạnh nhìn mặt Vương thái hậu xanh trắng đan chéo nhau, hừ một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Ân Mẫn: “Hiện tại Trường Bình còn có cái vấn đề gì?”

Cô trực tiếp chỉ ra nếu như Ân Mẫn dám ngăn cản cô chọn người vào cung thì sẽ chém giết đường lui của Ân Mẫn, bây giờ Đào thị mạnh mẽ như trước nên cô có bản lĩnh nắm chắc dám nói ra lời như vậy, giờ khắc này trong lòng Ân Mẫn đố kị ứa ra nước chua, nếu như hôm nay người có được địa vị Đào thị như vậy là nàng ta, có phải nàng ta cũng dám như Bách Hợp hay không, nghĩ chọn nữ nhân nào tiến cung liền chọn nữ nhân đó tiến cung, không lại cần nhìn sắc mặt của người khác? Muốn ngăn cản ai gặp mặt cùng ai liền ngăn cản ai gặp mặt với ai? Ngay cả đối phương thân là tỷ tỷ của Hoàng đế cùng mẹ ruột, cũng răn dạy không sót?

Giờ khắc này mặc dù Ân Mẫn hận Bách Hợp trước mặt mọi người không nể mặt nàng ta, nhưng nàng ta càng hâm mộ loại khí thế kiêu ngạo này của Bách Hợp, nàng ta khao khát mình cũng có một ngày có thể như Bách Hợp, ai cũng không cần sợ hãi, đạt được quyền thế cao nhất, Hoàng đế đều phải nhìn sắc mặt, nữ nhân nàng ta nhất định sẽ đưa vào trong cung, chính mình là Trưởng Công chúa Đại Sở, phải làm nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở!

Lúc này hai nữ nhân cũng không dám xen vào việc Bách Hợp nữa, nổi giận đùng đùng mà đến, xám xịt rời đi, chờ các nàng đi rồi không bao lâu, xe rồng Ân Sở cũng tới ngoài cung Trường Thu.

Lúc Ân Sở tiến cung, trên mặt mang tức giận mưa gió nổi lên, đáng tiếc lúc này Bách Hợp cũng không sợ hắn, hiện nay xem như là hai người đã bán xé rách mặt, Ân Sở lửa giận ngút trời chỉ về phía mũi cô mắng, thậm chí Bách Hợp cũng không có đứng dậy hành lễ vấn an một câu.

“Đào thị, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, cho rằng trẫm không dám làm gì ngươi!” Lúc này cảm thụ trong lòng Ân Sở không khác gì Vương thái hậu, thậm chí hắn cảm giác được càng rõ ràng, lúc trước Đào Bách Hợp mặc dù có cái giá quý nữ, nhưng trước mặt hắn thì lại là thiên y bách thuận yêu hắn tận xương, nếu như dĩ vãng hắn đến trong cung Đào Bách Hợp sẽ ân cần tiếp đãi, chưa bao giờ có thời điểm lãnh đạm như hiện tại, một là chính lấy lòng hắn, cũng không nói để cho hắn cảm thấy khó chịu, biết rõ Đào gia cường thế, vì tự tôn Ân Sở, rất sợ chính mình nói một câu không cẩn thận xúc động hắn, thậm chí lúc nói chuyện ở trước mặt hắn còn cẩn thận từng li từng tí, tuy nói ngày đó Ân Sở chưa bao giờ cảm kích tất cả những điều này, bởi vì trong lòng hắn luôn luôn không quên được mình là dựa vào nhạc phụ lập nghiệp nên cảm thấy thẹn, thế nhưng giờ này Bách Hợp không hề cố kị tôn nghiêm hắn, biết rõ chỗ nào hắn khó chịu chuyên đâm vào chỗ đó, Ân Sở còn cảm giác không chịu nổi.

“Hoàng thượng lại dám làm gì bản cung? Cả đám coi cung Trường Thu này là chỗ nào? Ngang ngược tiến vào liền khiển trách! Người canh giữ ở ngoài cung loạn côn đánh chết, để tiện tỳ khác xem thật kỹ, đồ vô dụng!” Hai mẹ con Vương thái hậu vừa mới đi, liền ngay sau đó Ân Sở lại tới, tới tới lui lui nói còn là cùng một việc, chân mày Bách Hợp nhảy lên, khiển trách một câu, cô mắng kẻ giữ cửa, nhưng ở trong tai Ân Sở lại cảm giác cô mắng mình, bây giờ chính hắn một Hoàng đế Đại Sở, hình như đi chỗ nào còn cần nô bộc để ý tới, trong lòng Ân Sở hoả vô danh nổi lên, càng nhìn gương mặt Bách Hợp càng phát ra không thích, không có quốc sắc khuynh thành, bên trong tất cả đều là kiêu căng tùy hứng, ngày đó còn biết thu lại mấy phần, bây giờ kiêu căng bại đức, thấy hắn nổi lên buồn nôn, thế mà cô lại như bao cỏ, thực sự là sỉ nhục Ân thị!

Vừa nghĩ tới bây giờ con nối dõi duy nhất dưới gối mình còn là xuất từ cái bụng Đào Bách Hợp, cho dù là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng trong lòng Ân Sở vẫntuôn ra mấy phần sát ý.

“Ngươi thật to gan!” Ân Sở tiến lên một bước, bàn tay giơ lên.

Nếu bàn về vũ lực, Ân Sở quanh năm chinh chiến nửa cuộc đời, lúc chưa lập nghiệp lại là nhân vật hỗn giang hồ, thân hình hắn cao lớn rất vũ dũng và có sức mạnh, đương nhiên Bách Hợp không phải đối thủ của hắn, nếu trúng một bạt tai này, sợ rằng cằm sẽ vỡ tan.

Lúc này tâm tư hắn nghĩ đánh Bách Hợp rất rõ ràng, bởi vì con ngươi hắn đỏ tươi, trong mắt sát ý trắng trợn như thế thấu ra, trong đầu Bách Hợp vang lên âm thanh hệ thống tựa như sốt ruột,:

“Hoàng đế thiện cảm độ -10, hướng Hoàng đế cầu xin tha thứ, giải thích tự mình làm như thế chỉ là vì muốn khiến cho hắn chú ý, mời nữ quyến vào trong cung phân phát xuất cung, duy trì vị trí mình sủng ái trong Hoàng cung, nhiệm vụ thành công khen thưởng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nhiệm vụ thành công khen thưởng độc ký thuật đàn độc nhất vô nhị, nhiệm vụ thất bại, thụ hình phạt châm đâm đó!”

Hệ thống quả nhiên có vấn đề, từ mới bắt đầu hoàn thành nhiệm vụ sau một đường tích lũy xác xuất thành công, thành công càng cao, tỷ lệ đạt được khen thưởng càng nhiều càng tốt, từ vừa mới bắt đầu thất bại không có trừng phạt, đến sau thành công số lần nhiều hơn, tựa như thăng cấp, trừng phạt dần dần cũng nặng hơn, ngay từ đầu xử phạt vẫn chỉ là mất đi hệ thống tặng gì đó, bây giờ thành công mấy lần, hệ thống liền trực tiếp bắt đầu hình phạt hành hạ, nếu mình tiếp tục thành công, tới cuối cùng có một ngày không hoàn thành được nhiệm vụ giao xuống, khả năng trừng phạt cuối liền có thể gạt bỏ tính mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.