Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 821: Gặp lại hệ thống cung phi (16)



O ép các thiếu này đã đủ lâu rồi, dự đoán trong lòng các nàng nhất định có không ít cáo trạng muốn nói hết với thân nhân, lúc này Bách Hợp lại thỉnh chư vị nghĩa tẩu Ân Sở vào cung, thời gian này Ân Sở chỉ sợ cũng là khó khăn.

Các nữ nhân nghe nói như thế, mắt đều sáng lên, liên tục nói cám ơn sau, trong lòng đều không hẹn mà cùng tính toán cáo trạng cùng thân nhân thế nào, lúc này mới từng người chia nhau rời đi.

Đợi những người này vừa đi, nghĩ đến hệ thống an bài nhiệm vụ cho mình muốn hạ bệ Giang Quý nhân, Bách Hợp nghĩ nghĩ, triệu thái y tới, phân phó hắn kê mấy phần dược liệu bổ thân vì mệt mỏi, để cho Thái y viện sắc thuốc, mỗi ngày giờ thìn (7h-9h sáng) đưa đến chỗ Giang Quý nhân, cũng phái mấy ma ma đi nhìn chằm chằm nàng ta uống, nếu như nàng ta không uống, liền phái người rót cho nàng ta, ngày đầu tiên bắt đầu Ân Sở còn nổi giận đùng đùng đến đây, quát mắng Bách Hợp tâm địa rắn rết, độc chết thiếp hắn yêu, nhưng nhìn thấy Bách Hợp bày ra phương thuốc y dược, cũng không phải là dược liệu hại người mà xác thực là dược liệu bổ thân, lại không có thể nói lời nào.

Lúc trước Giang Quý nhân ghi hận việc Bách Hợp phái nàng ta sao chép kinh thư, bởi vậy mượn cớ không đến thỉnh an nàng, chỉ nói thân thể mình khó chịu, bây giờ Bách Hợp bắt được cớ này chỉnh ác nàng ta, Ân Sở cũng bị ngăn đến nói không nên lời, chỉ nổi giận đùng đùng đến đây rồi lại xám xịt rời đi, mượn thời cơ này, Bách Hợp lại lần nữa chiếm được khen thưởng nhiệm vụ hệ thống tuyên bố “Lắng lại lửa giận Hoàng thượng”, lần này nhiệm vụ thành công đã là lần thứ sáu, một khi hoàn thành nhiệm vụ phân tán sủng ái Giang Quý nhân, là tròn bảy lần có thừa, hệ thống lại tuyên bố nhiệm vụ, một khi thất bại, hẳn là sẽ có liên quan với thân thể bị trừng phạt chịu khổ.

Gần đây Ân Sở to đầu, Bách Hợp trong cung Trường Thu an phận. Không hề chết sống nháo muốn hắn đi cung Trường Thu làm bạn như trước, điều này làm cho Ân Sở cảm thấy thiếu cái cọc phiền lòng đồng thời, sự tình phiền lòng lại sinh ra càng nhiều trong lòng.

Bách Hợp hay ghen, gần đây nhìn hắn tin Giang Mẫn Châu một bề, liền khắp nơi khó xử Giang Mẫn Châu, hơn nữa thủ đoạn khiến hắn á khẩu không trả lời được, dựa vào lý do muốn tốt cho Giang Mẫn Châu, nhưng nàng lại cố ý suốt ngày khóc sướt mướt, Giang Mẫn Châu uống dược mấy ngày, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đều tiều tụy đi. Ân Sở thấy đau lòng như xoắn. Thế nhưng thuốc kia là bổ thân, cũng không phải phương thuốc độc hại người, tuy nói trong lòng Ân Sở khó xử, nhưng đã thuốc này không lấy tính mạng Giang Mẫn Châu. Bách Hợp khăng khăng muốn cho nàng uống vào. Hơn nữa lại sai người nhìn chằm chằm Giang Mẫn Châu không cho phép nàng né ra. Uống một chút dược đắng, chung quy tốt hơn lúc trước cô động một chút muốn mệnh Giang Mẫn Châu.

Do người trong lòng chịu khổ, rốt cuộc Ân Sở không đành lòng. Nguyên bản hắn nghĩ đến hai ngày này Bách Hợp mở miệng muốn chính mình đưa tay ngăn lại, lại không nghĩ rằng không đợi hắn đưa tay ngăn lại, đám nghĩa huynh lại xuất thủ trước.

Vốn là buổi sáng Hà đại ca Định Bắc vương thượng tấu, muốn tâm sự uống rượu nói chuyện phiếm cùng hắn.

Bắt đầu Ân Sở còn chưa có nghĩ tới ý tứ đại huynh, Định Bắc vương theo bên cạnh hắn nhiều năm, đối với hắn vẫn trung thành và tận tâm, Đại Sở có thể có hôm nay, cùng hắn ở trên chiến trường liều mạng giết địch là không thể không có công, Đại Sở lập quốc sau, tuy nói Ân Sở đối với phương diện nữ nhân thì lòng dạ ác độc, nhưng đối với mấy vị nghĩa huynh đệ mình xác thực là thật tình thật lòng, tuy nói chính mình bây giờ thân là Hoàng đế, nhưng đại huynh muốn nói chuyện với mình, Ân Sở  vui mừng không ngớt, bây giờ thiên hạ tạm định, hắn thành Hoàng đế, mỗi ngày phải xử lý không ít sự tình, Định Bắc vương tay cầm binh quyền, suốt ngày luyện binh nuôi ngựa, thời gian hai huynh đệ uống rượu ít lại càng ít, Ân Sở nghe thấy ca ca muốn tìm mình uống rượu, thật sự vui vẻ không thôi, thậm chí dứt bỏ Giang Quý nhân tự mình hồi cung rồi mời Định Bắc vương ở trong cung ngồi xuống một đêm.

Một đêm này Định Bắc vương cùng hắn nhớ lại ký ức năm đó, lúc trước Ân Sở còn là áo vải dân nghèo, tình cảnh hai huynh đệ cùng nhau góp tiền mua rượu uống, lúc này nhớ tới dường như còn rành rành trước mắt.

Có lẽ là Định Bắc vương từng chung hoạn với Ân Sở, hai huynh đệ lại có tình cảm kết nghĩa, bởi vậy dù là Định Bắc vương nhắc tới chuện cũ lúc Ân Sở chán nản, Ân Sở nhớ lại nhưng cũng không cảm thấy phiền, dường như còn là hôm qua, dưới tâm tình kích động Ân Sở cầm lấy tay ca ca, hừng hực hưng phấn nói đến năm đó, nói đến chỗ cao hứng, thần sắc Định Bắc vương khẽ giật mình, ngay sau đó buông chén rượu, liền thở ngắn than dài.

Bây giờ Đại Sở lập quốc, Ân Sở tự nhận mình đối đãi mấy vị ca ca không tệ, Đại huynh càng là phong Vương, tay cầm tinh binh ngũ vạn, cơ hồ toàn bộ mạch máu Đại Sở đều nắm giữ ở trong tay Định Bắc vương, cho đến ngày nay, ca ca nhi nữ thành đàn, địa vị thanh danh đều có, vì sao uống rượu còn có chút không vui?

Lúc đó Ân Sở liền hỏi một câu, Định Bắc vương lại hỏi trong lòng kích động: “Bệ hạ có từng nhớ, thần có thể được phong làm Định Bắc vương như thế nào?”

Trong mấy huynh đệ, số lượng phong công không ít, tay cầm binh quyền cũng không phải là không có, nhưng phong Vương lại chỉ có hai vị, hơn nữa trong tay Định Bắc vương là quân quyền tối đa, phong hiệu Định Bắc vương này cũng là có lai lịch lớn, lúc này Định Bắc vương vừa hỏi thì Ân Sở cũng gật đầu.

“Tự nhiên không dám quên! Lúc chinh chiến Hoài Bắc, ta lĩnh năm nghìn tinh binh mạo hiểm truy sát Đại Tề lưu lại binh lực, lại bỏ lỡ Triệu quốc mai phục, trong nguy nan, ca ca không đếm xỉa thân an nguy, liều mạng cứu giúp, thậm chí thay ta cản một mũi tên bay tới, mũi tên kia suýt nữa lấy tính mạng ca ca, bây giờ đệ đệ còn nhớ, ca ca nói chỉ cần đệ đệ không có chuyện gì liền an tâm!” Ân Sở nói lên sự tình ngày xưa, trong hai mắt phát ra ánh sáng nhu hoà: “Mấy huynh đệ chúng ta, ngày đó kết nghĩa từng nói qua, không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng cầu chết cùng tháng cùng năm, ân tình của ca ca ngày ấy, đệ đệ suốt đời khó quên, bởi vậy Đại Sở lập quốc sau, trẫm quên không được ân tình ca ca, Hoài Bắc có thể đoạt lấy, tất cả đều là ca ca lúc trước liều mạng cứu giúp, bởi vậy trẫm phong ca ca là Định Bắc vương!”

Hắn nói lên những lời này lúc, vẻ mặt kích động, chỉ là dùng xưng hô Hoàng đế kia đại biểu cho danh xưng cao nhất, không có phát hiện trong mắt Định Bắc vương thoáng qua mấy phần giãy giụa.

“Không tệ, ngàivà ta tình nghĩa huynh đệ, cuộc đời này không biến, thần cũng thề chết thuần phục Hoàng thượng, thần không còn sở cầu, có điều tiểu nữ thần mới vào trong cung không lâu, chưa quen cuộc sống nơi đây, chỉ mong Hoàng thượng có thể nhìn tình cảm huynh đệ cùng thần, chiếu cố nó nhiều hơn, làm cho nó có thể ở trong cung áo cơm vô ưu vượt qua cả đời, trong lòng thần liền thỏa mãn.”

Bây giờ Ân Sở cũng đã gần ba mươi tuổi, đại huynh bây giờ đã hơn bốn mươi, cuộc sống nhiều năm ngựa chiến khiến tóc hắn nổi lên bạc trắng thấy rõ, lúc nói lời này, hiện ra mấy phần cảm giác tuổi già sức yế, trong lòng Ân Sở đau xót, nghĩ chất nữ kia tiến cung sau, chính mình cảm giác hành động đại huynh tống nữ nhân vào cung không ổn, bản thân mình không ngủ với chất nữ mình, bởi vậy chẳng quan tâm, bây giờ không biết nàng ở trong cung có qua được không, có bị người bắt nạt hay không, hiện nay đại huynh đến nhượng mình chiếu cố, Ân Sở lại bắt đầu cảm thấy có chút áy náy.

Nghĩ đến ân ngày đó Định Bắc vương cứu mạng, ngẫm lại bây giờ mình lờ nữ nhi Định Bắc vương đi, Ân Sở thở dài, đáp ứng yêu cầu Định Bắc vương.

Tự mình tiễn Định Bắc vương xuất cung, hắn liền đi cung Hà tiểu mỹ nhân ngồi một hồi, hơn nữa ngày đó hạ ý chỉ cho người sắc phong Hà tiểu mỹ nhân làm Quý nhân, thánh chỉ đưa đến trong cung Bách Hợp, mục đích Bách Hợp muốn chính là cái này, thuận nước giong thuyền chính là việc cô muốn làm, huống hồ tất cả do cô thúc đẩy, đương nhiên Bách Hợp sẽ không làm khó xử, bởi vậy không chút do dự liền lấy phượng ấn của mình, viết ý chỉ đóng dấu phân vị cho Hà tiểu mỹ nhân.

Một khi có người mở đầu, mắt thấy đại ca tiến cung cùng Hoàng đế nhớ lại năm đó một chuyến, nữ nhi liền tiến phân vị, thời gian ở trong cung dễ chịu, người cũng có tinh thần rồi, nhị ca bắt đầu ngồi không yên, cũng bắt đầu tiến cung uống trà cùng Hoàng đế nói đến tâm tư, nhị ca đi rồi, nữ nhi nhị ca cũng tiến vị Quý nhân, thẳng đến tam ca, tứ ca…

Mấy huynh đệ đều thay phiên tiến cung một chuyến, phân vị mỗi nữ nhi người thân thiết đều tiến một cấp, Ân Sở lại một lần nữa cho người cầm thánh chỉ đến tìm con dấu Bách Hợp, Bách Hợp không làm nữa, trực tiếp tìm đến cung Giang Mẫn Châu, đem trong tay mình giao tới tay Ân Sở:

“Gần đây Hoàng thượng sủng hạnh Giang Quý nhân, chẳng lẽ cũng đã quên? Phân vị trong cung, chỉ một hậu, tam phu nhân, cửu Quý nhân, 27 tiểu mỹ nhân cùng với 81 ngự thê, Hoàng thượng chú ý tình phân, trong lòng ta cũng rõ ràng, bởi vậy Hoàng thượng nghĩ sắc phong mấy vị Quý nhân, ta cũng không có gây khó dễ, nhưng bây giờ số người cửu Quý nhân đã đầy, bây giờ Hoàng thượng còn muốn lập Quý nhân, chẳng lẽ nội quy tông pháp cũng không để ý? Có phải muốn lập quy chế lễ mới?”

Gần đây Ân Sở bị mấy nghĩa huynh luân phiên tiến cung tâm sự quấy nhiễu đã có chút sợ hãi, lại là có chút áy náy, không biết nên đối mặt với họ thế nào, nguyên một đám huynh đệ cùng hắn nhớ lại năm đó, nói đến trong lòng hắn không có tư vị gì, những áy náy đó chủ yếu biến thành hắn nâng phong vị cho nữ nhi muội muội các ca ca, bắt đầu sắc Quý nhân hết sức dễ dàng, thời gian lâu dài Ân Sở lại cảm thấy chuyện này đơn giản lại có thể để hắn đối mặt với các ca ca không cần chột dạ như vậy, bởi vậy phong thuận miệng, một khi lại có ca ca nói hắn, hắn liền phong thiếu nữ đó làm Quý nhân, cứ như vậy tất cả đều vui mừng, nhưng không ngờ trước rất thuận lợi, lần này Bách Hợp lại không chịu làm, ngược lại tìm hắn, yêu cầu hắn sửa thánh chỉ.

Phần vị trong hậu cung trong lòng Ân Sở tinh tường, nhưng một phần vị phong mấy người người khác cũng không sáng tỏ, lúc này nghe nói Quý nhân chỉ chín tên, bây giờ số người đã sớm đầy, thoáng cái Ân Sở cũng có chút tối tăm.

Tuy nói hắn là Hoàng đế, nhưng nghe Bách Hợp nói nếu như hắn lại muốn sắc phong Quý nhân, đó chính là không đếm xỉa quy định tông pháp, Đại Sở sơ lập, bây giờ rất nhiều bộ phận căn bản còn chưa kịp đặt ra, lúc trước Ân Sở chỉ quy định phần trọng yếu nhất vì mình xử lý mấy chuyện quan trọng mà thôi, cái gọi là chi tiết căn bản không có lập, hiện nay muốn vì mấy nữ nhân mà phiền phức như vậy, đại sự thiên hạ nhi hắn đều không quản được, hiện bởi vì sắp xếp mấy nữ nhân phức tạp như vậy, cả người hắn đều có chút không nhịn được, thoáng cái đôi lông mày anh tuấn liền nhíu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.