Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 822: Gặp lại hệ thống cung phi (17)



Edit: Suly

Beta: Sakura

“Hoàng hậu không biết nhìn xem mà xử lý? Không phải nói tất cả mọi việc hậu cung giao do ngươi làm chủ, bây giờ việc nhỏ như vậy ngươi cũng muốn trẫm phiền lòng, lấy ngươi dùng làm gì?” Đến lúc này, biết rõ Ân Sở ngược lại biết giận chó đánh mèo, Bách Hợp hừ một tiếng, thờ ơ lạnh nhạt liếc nhìn Giang Mẫn Châu bên cạnh:

“Hôm nay trong lòng Hoàng thượng là muốn cái biện pháp thế nào, nếu như vẫn muốn kiên trì phong Quý nhân, Hoàng thượng phải biết rằng mỗi lần như thế phải xem ngày lành rồi khắc tên lên ngọc giản, như vậy ta mới hành sự tốt, nếu như không, chín tên Quý nhân đã đủ, nếu như Hoàng thượng muốn sắc phong thêm, liền đem một trong số Quý nhân xếp lại, xuống làm tiểu mỹ nhân…”

“Không được!” Nghe nói như thế, Ân Sở không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Mỗi Quý nhân đó đều có quan hệ lớn lao cùng hắn, giảm xuống một cũng không được, hắn đã đáp ứng các ca ca chiếu cố tốt các thiếu nữ đó, Bách Hợp làm sao có thể nghĩ ra chủ ý giảm phần vị các nàng như vậy.

“Chẳng lẽ Hoàng hậu ghen tỵ?” Nguyên bản Giang Quý nhân ngồi yên tĩnh ở bên cạnh Ân Sở nghe nói như thế, đột nhiên khiêu chân mày giơ cằm ra, ngày đó Bách Hợp làm cho nàng ta nhường chỗ ngồi, giữa hai người đã kết cừu hận, bây giờ hai bên đã là không chết không ngớt, lúc này Giang Mẫn Châu nhìn thấy Bách Hợp chọc giận Ân Sở nên giậu đổ bìm leo, nàng ta hận không thể đút thuốc cho Bách Hợp, Ân Sở nghe nói như thế, trong lòng giận dữ, bắt đồ  trên bàn đập tới Bách Hợp:

“Một ngày ngươi không đố kị không sinh sự, liền không sống được yên ổn có phải không? Chư nữ trong cung ngươi không thể hảo hảo ở chung, cần phải giảm phần vị ai ngươi mới vui mừng, cút ra ngoài cho trẫm!” Ân Sở cảm thấy Bách Hợp đưa ra đề nghị như vậy, giống như là ly gián quan hệ giữa hắn cùng với các ca ca. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, người là hắn nhắc tới, nếu như giảm phần vị, liền là đánh vào mặt ca ca, cái nào cũng không được đắc tội, tâm địa Bách Hợp lại ác độc như vậy, lại để cho hắn đi đắc tội nghĩa huynh, Ân Sở càng nghĩ hoả càng lớn, biểu tình có chút dữ tợn, đang muốn mở miệng. Bách Hợp lại đang nhìn đến hắn đập đồ. Liền lui qua bên cạnh, chén rượu đồng thau kia rơi xuống mặt đất lăn vòng vo vài vòng, rượu bên trong văng đầy đất, tính nết Bách Hợp cũng như là phát tác. Sắc mặt cô lạnh lẽo cầm danh sách trong tay cũng không tỏ ra yếu thế đập tới Ân Sở:

“Đố kị sinh sự? Chuyện như vậy ta cũng không muốn quản! Nếu không nghĩ không nhìn tổ tông gia pháp, trừ phi trong Quý nhân thiếu một vị, ngươi cũng không muốn giảm phần vị một người. Có bản lĩnh ngươi thăng một người lên! Bằng không ngươi phong Quý nhân, ngươi ngăn được miệng mọi người trong cung, ngươi còn có thể ngăn được miệng thiên hạ lâu dài? Đến lúc đó người trong thiên hạ cười nhạo ngươi phong cái Quý nhân giả, đến lúc đó mới thực sự là thú vị!” Nàng nói xong, lại giậm chân, “Hừ” một tiếng, lúc này mới như là thở gấp, trừng Giang Mẫn Châu một cái, ôm làn váy xoay người rời đi, cô đi ra cung Tử Thần, phía sau giọng nói Ân Sở nổi giận quát mắng còn đang không ngừng truyền đến, xen lẫn tiếng Giang Mẫn Châu ôn nhu trấn an.

Bách Hợp ra khỏi cung, nguyên bản mặt tức giận như vậy, thoáng cái liền trở nên bình tĩnh lại, thậm chí khóe miệng cô còn dẫn theo nụ cười, lời cô vừa nói Ân Sở ở nổi nóng nghe không vào, nhưng cô dám khẳng định Giang Mẫn Châu đã nghe thấy, lần này thời cơ thăng phân vị tới thật quá tốt, nhất định Giang Mẫn Châu sẽ không bỏ qua cơ hội này, nàng ta cùng mình đã là cừu địch không chết không ngớt, trong lòng nhất định sẽ muốn cướp lấy địa vị Bách Hợp.

Nhưng Đại Sở sơ lập, tuy nói trong hậu cung chỉ phân đơn giản phân ra mấy loại, nhưng khoảng cách mỗi một phần vị không thể vượt qua, bây giờ Giang Mẫn Châu chỉ là một Quý nhân, nghĩ muốn đối kháng với mình, đầu tiên nàng ta sẽ cố gắng trèo đến phần vị phu nhân, nhưng thứ nhất mặc dù nàng ta xuất thân môn phiệt, cũng được Ân Sở sủng ái, nhưng chính mình chỉ là xuất thân quả phụ, ngày đó bị Ân Mẫn lấy danh nghĩa kỹ nữ đưa vào trong cung, xuất thân liền thấp một tầng, mặc dù Ân Sở thích nàng ta, nhưng nàng ta vẫn chưa thay Ân Sở sinh hạ con nối dõi, bởi vậy vô công với Đại Sở.

Xuất thân không tốt, lại không có công gì hơn người, muốn bò lên trên, nhất định cần cơ hội, hiện nay Bách Hợp đem cái thang hướng về phía trước đưa tới trước mặt Giang Mẫn Châu, nếu như Giang Mẫn Châu không hiểu được thừa cơ bắt lấy cơ hội này thì nàng ta cũng không cần  lăn lộn ở hoàng cung Đại Sở này, sớm xuất cung tìm nam nhân trung thực gả đi được rồi!

Trong hậu cung Đại Sở chín phần vị Quý nhân đã đầy, nếu như các huynh đệ còn lại nữ nhi muội muội phong Quý nhân, mà nữ nhi vị ca ca này thì không có được sắc phong, tình huynh đệ khó tránh khỏi sẽ sinh ra vết rách. Nhưng nếu là muốn phong vị nữ nhi ca ca này, Quý nhân đã đầy, cưỡng ép sắc phong, danh không chính ngôn không thuận, bây giờ Đại Sở chủ yếu tranh đoạt lòng dân, nếu bởi vì việc hậu cung bị người trong thiên hạ chế nhạo, trái lại chuyện này không đẹp.

Mà mấy nữ nhi ca ca cùng phong Quý nhân thì thôi, như nâng mội vị trong đó, lại không công bằng đối với các cô nương khác, bởi vậy vào lúc này, nhất định Giang Mẫn Châu sẽ bắt cơ hội ngàn năm có một này, hướng Ân Sở đề cử chính mình, thăng đến một trong vị trí tam phu nhân.

Kể từ đó, thanh danh nàng ta sủng nhất hậu cung còn đang, địa vị lại cao một tầng, ngày khác chỉ cần Giang Mẫn Châu có cơ hội mang thai con nối dõi, đợi được lúc thiên hạ Đại Sở nhất thống thì địa vị nàng ta cực cao, tử bằng mẫu quý, chưa chắc Ân Sở sẽ không suy nghĩ đem con trai của nàng ta lập thành Thái tử. Bách Hợp sờ soạng ý nghĩ trong lòng Giang Mẫn Châu tám chín phần mười, lúc Hoàng đế muốn sắc phong Giang Mẫn Châu làm Hộ Quốc phu nhân, cùng một ý chỉ hắn đưa nữ nhi nghĩa huynh phong làm Quý nhân do thái giám  đưa đến trên tay Bách Hợp, nhìn này hai đạo ý chỉ, Bách Hợp cười đến con mắt híp lại.

Chiến sự Ân Sở đạt thành tích cao không thể phủ nhận, cái đó sợ sẽ là có Đào gia ủng hộ, có lẽ một kẻ áo vải bình dân, có thể thuận lợi đi  tới bây giờ xưng vương xưng đế, nhất định có chỗ hơn người, nhưng vô luận hắn hành quân chiến tranh có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng xử lý việc nữ nhân, lại là một kẻ đần, nếu như trong hậu cung không có nữ nhân khôn khéo, tồn tại chỉ là một nguyên chủ ngốc si tình với hắn như vậy, có lẽ sẽ có một ngày, đợi lúc thiên hạ ổn định, Ân Sở có thể chậm rãi học tập cách cân bằng hậu cung, nhưng lúc này rõ ràng hắn còn chưa có được học, lúc trước Đào Bách Hợp hơi khôn khéo một ít, có thể yêu mình nhiều hơn bớt yêu hắn một ít, kết quả cuối cùng cũng sẽ không đến mức rơi vào tình hình dâng lên linh hồn làm nhiệm vụ.

Mở hai thánh chỉ sắc phong phân từng phượng ấn mình trên thánh chỉ, thái giám phụng chỉ đến đây còn tưởng rằng Bách Hợp sẽ làm khó một phen, nhưng không ngờ ngay cả hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp đáp ứng việc này, đầu kia Ân Sở nhận được tin tức Bách Hợp đáp ứng sắc phong Giang Mẫn Châu là phu nhân, quả thực có chút không dám tin lỗ tai của mình.

Đào Bách Hợp luôn luôn đố kị, mà nàng vô cùng bất mãn Giang Mẫn Châu, trước nàng tìm mọi cách tranh sủng cùng Giang Mẫn Châu, vì thế là Hoàng hậu một nước không tiếc sử dụng thủ đoạn tụ làm tổn thương bàn thân bức Ân Sở đi vào khuôn khổ, thậm chí mang thai trong bụng cũng bởi vì việc này mà đẻ non, có thể thấy giữa hai nữ nhân kết làm thù hận sâu sắc. Sau khi mất đi đứa nhỏ mặc dù Bách Hợp có chút biến hóa, thế nhưng lại trầm trọng thêm, dường như cũng đã hận Ân Sở, mấy lần vô lễ không kính với hắn, thậm chí còn dám dùng Đào thị đến áp hắn, đối đãi Giang Mẫn Châu không phải khiển trách liền sử dụng phương pháp hành hạ nàng, lần này Ân Sở vốn cho rằng Bách Hợp cực lực phản đối việc mình muốn sắc phong Giang Quý nhân là phu nhân, thậm chí hắn nghĩ kỹ nếu như Bách Hợp còn dám khiêu chiến quyền uy của mình, liều mạng trở mặt với Đào gia, cũng muốn cho nàng một bài học, lại không nghĩ rằng căn bản Bách Hợp chưa tới tìm hắn náo, ngược lại yên ổn đóng Phượng ấn trên hai thánh.

“Nàng thật đúng không ầm ĩ náo loạn, cứ như vậy đóng Phượng ấn?” Lúc Ân Sở hỏi lời này, còn bán tín bán nghi, thế nhưng hai cuốn tơ lụa màu vàng sáng trước mặt, Phượng ấn thuộc về Hoàng hậu đóng tại nơi đó, chu sa vẫn chưa khô hoàn toàn, hắn đưa tay sờ, trên đầu ngón tay liền dính mấy phần đỏ sẫm, hạ nhân nhanh nhạy đưa khăn tay thay hắn lau tay, một bộ dạng phục tùng bó buộc đáp lời:

“Hoàng hậu nương nương xác thực không ầm ĩ không làm khó, thậm chí không hỏi một câu.” Sự thực bày ở trước mắt, lần này xác thực Bách Hợp ngoài ý liệu Ân Sở, cũng không biết trong lòng nữ nhân cao ngạo kiêu căng này đánh chủ ý gì, nghi hoặc trong lòng Ân Sở chợt lóe lên, bản năng cảm thấy có chút không thích hợp, đúng là thủ đoạn hắn đối đãi với nữ nhân có phần thiếu, thế nhưng ở trong chiến trường nhiều năm sống chết trước mắt cho trước tới nay lại tôi luyện ra cho hắn một thân cảm giác cực kỳ bén nhạy, hắn đang muốn suy tư chỗ nào không đúng, Giang Quý nhân lại nhịn không được, thò tay ôm thánh chỉ đại biểu cho thân phận của mình, ôm chặt chẽ ở trước ngực.

“Bây giờ Hoàng hậu nương nương đã phân phó xuống, đang gấp gáp chế tạo ngọc sách phu nhân cùng Quý nhân, nhiều thì mười lăm ngày, nhanh thì mười ngày, nương nương nói nhất định có thể đưa tới.” Thị nhân nhìn thấy động tác Giang Mẫn Châu, ánh mắt lộ ra mấy phần khinh thường, Giang Mẫn Châu kích động gật gật đầu.

Nàng ta trở thành phu nhân Đại Sở, bây giờ vị trí ở trong cung trừ Thái hậu chỉ ở dưới Hoàng hậu, hơn nữa bây giờ nàng ta còn chưa có con nối dõi, nếu như sẽ có một ngày nàng ta sinh nhi tử, cái vị trí kia cũng không phải không thể nghĩ.

“Hoàng thượng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ngày ấy nàng ta ngay trước mặt thiếp, cũng có thể tranh luận với Hoàng thượng, có lẽ trong lòng đã sợ, bây giờ Hoàng thượng nghĩ tới biện pháp giải quyết, nàng ta lại có cái gì náo hay sao?” Đến thời khắc này, Giang Mẫn Châu nói xấu trước mặt Ân Sở, Ân Sở nghe nói như thế, đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó nghĩ đến trước đây Đào Bách Hợp, bị Đào gia sủng được không biết sợ hãi vì vật gì, hiện nay lại biết thỏa hiệp, nghĩ đến nàng vì mình sinh Ân Nguyên Ấp, tuy hắn không thích, nhưng trong lòng Ân Sở vẫn sinh ra mấy phần đắc ý.

“Đinh! Hoàng thượng đối kí chủ thiện cảm độ +1, thỉnh kí chủ tiếp tục cố gắng!” Trong đầu âm thanh hệ thống vang lên, Bách Hợp nghe thấy tiếng này, lại nghe thấy theo như lời hệ thống Ân Sở sinh ra hảo cảm với mình, không nhịn được nở nụ cười.

Sở dĩ tăng một điểm thiện cảm Ân Sở đối với nàng, chỉ sợ cho rằng lần này cô thuận theo ý tứ hắn, lúc này sợ rằng Ân Sở tự nhận vấn đề đã giải quyết, lại không biết vấn đề đã bị cô đào hầm, thời gian tới mới là ngày Bách Hợp xem kịch vui!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.