Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 823: Gặp lại hệ thống cung phi (18)



Tự nhận là hậu cung đã cân bằng nắm giữ ở trong tay mình, tâm nguyện các ca ca Ân Sở hoàn thành, các ca ca đưa nữ nhi vào cung Ân Sở cảm giác mình đều chiếu cố rất khá, có lúc chính vụ bận rộn, thỉnh thoảng hắn sẽ nhắc nhở nô tỳ tỉ mỉ hầu hạ đối các Quý nhân, chi phí ăn mặc không dám có chút sơ xuất, ngày xưa Đào Bách Hợp hay ghen bây giờ cũng như thay đổi thành một người khác, không hề tìm hắn làm ầm ĩ, cả ngày hắn nghỉ ngơi trong dịu dàng, cùng Giang phu nhân gảy đàn xướng ca, Đại Sở nhất thời thái bình, giữa các quốc gia dường như ăn ý  tạm thời ngưng chiến, Ân Sở vốn đang cho rằng ngày như vậy có thể kéo dài thật lâu, không qua nhiều thời gian, các ca ca lại một lần nữa tìm hắn nói chuyện.

Vẫn nói chuyện năm đó, nói như cũ là lại để hắn giúp đỡ chiếu cố nữ nhi ở trong cung.

Lúc bắt đầu Ân Sở nghe thấy lời như vậy vô cùng cảm kích, hắn cảm động và nhớ nhung tình nghĩa huynh đệ, cảm động và nhớ nhung đại huynh Định Bắc vương ngày xưa không đếm xỉa sinh tử cứu mạng hắn, nhưng lời giống vậy nói nhiều hơn, dần dần hắn cũng có chút buồn bực.

Chư vị chất nữ bây giờ đã phong Quý nhân, lại không thể phong lên, hắn cảm giác mình đối với các thiếu nữ mới tiến cung đã vô cùng chiếu cố, thế nhưng bọn huynh đệ lại không biết thỏa mãn, suốt ngày mãi cứ nói chuyện năm đó, để cho hắn nghe thấy có chút phiền chán, thậm chí lúc bắt đầu nghe hạ nhân báo mấy vị nghĩa huynh cầu kiến cùng mọi người uống rượu, sau đó Ân Sở bắt đầu nghĩ không muốn tiếp kiến những người này, mà thà rằng trốn ở trong cung cùng Giang phu nhân tìm niềm vui.

Chiếm được giai lệ Giang Mẫn Châu này, dường như hắn về tới thời gian trẻ tuổi của mình, thoả mãn…lúc ấy hắn muốn kết hôn với Giang Mẫn Châu, giống như là hắn tìm về mình năm đó, điều này làm cho trong lòng Ân Sở có thỏa mãn khác thường. Nhưng thường xuyên trốn ở hậu cung chung quy lại không phải biện pháp, Ân Sở ở tự nhận là tình nghĩa huynh đệ vững chắc, không có để ý đến hành động mình sủng ái một nữ nhân sẽ làm tình nghĩa mấy huynh đệ cảm thiên động địa ngày xưa, nhưng trong lòng nhóm nghĩa huynh đều sinh ra oán hận.

Bọn họ đưa nữ nhi tiến cung, cũng không phải là để cho con gái tỷ muội của mình thủ hoạt quả (sống một mình thờ chồng chết), bây giờ Ân Sở bỏ quên thân nhân của mình như vậy, nào còn nhớ nửa điểm tình nghĩa huynh đệ ngày đó? Thậm chí bây giờ hắn đối các huynh đệ còn tránh mà không thấy, suốt ngày nghỉ ở chỗ Giang Mẫn Châu cái kẻ gây hoạ trong cung, huynh đệ mình cùng hắn ra sống vào chết, tranh đấu giành thiên hạ, thậm chí tính mạng cũng không cố. Tranh được núi sông Đại Sở cũng không phải để cho nữ nhân Giang Mẫn Châu chiếm tiện nghi như vậy!

Mấy huynh đệ theo đầu giắt ở lưng quần, ngày đó trong núi đao biển máu đánh lăn ra đây, bây giờ thật vất vả vượt qua nguy cơ thè luỡi ra liếm vết đao mới có cuộc sống thoải mái như thế. Có điều mấy huynh đệ đưa nữ nhi tiến cung, tuy nói chính mình tồn một chút tâm tư. Nhưng Ân Sở vốn nên có con nối dõi, mọi người làm như vậy chỉ là không hi vọng nước phù sa rơi xuống ruộng người ngoài, Ân Sở lại tình nguyện hạ sắc phong một nữ nhi nhà nghèo, thậm chí hắn phong là phu nhân, gắt gao đè ép trên người nữ nhi mình, chư vị nghĩa huynh đệ thế nào chịu cam tâm?

Tảo triều xong Ân Sở đang muốn hồi cung, Định Bắc vương hạ triều cũng không rời đi, ngược lại thẳng tắp quỳ gối ngoài cung Trường Nhạc chỗ Hoàng đế, chờ đợi Hoàng đế tiếp kiến.

Lúc đầu Ân Sở cũng không muốn gặp hắn, cũng không muốn cùng hắn nói đến chuyện ngày xưa, có mấy lời nói một lần đã đủ rồi, mà Định Bắc vương lại không ngừng nói mãi, nói nhiều lần, Ân Sở không hề cảm thấy cảm kích chút nào, ngược lại ẩn ẩn có cảm giác Định Bắc vương lấy ân tình ngày xưa uy hiếp mình, nghe thấy thái giám đến báo nói Định Bắc vương quỳ gối ngoài cung Trường Lạc cầu kiến, Ân Sở không chút do dự nhân tiện nói câu: “Không thấy!”

Vốn tưởng rằng dựa vào tình huynh đệ, chính mình quỳ, chắc chắn Hoàng đế sẽ nghĩ đến các huynh đệ ngày xưa có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, không cầu sinh cùng tháng cùng năm, nhưng thề chết cùng năm cùng tháng, lại không nghĩ rằng quỳ ở ngoài cung Trường Lạc hơn một canh giờ, thế mà Ân Sở lại không gặp, lòng Định Bắc vương thẳng tắp rơi xuống, nguyên bản vô cùng trung thành với Ân Sở, lúc này cũng không khỏi sinh ra mấy phần oán hận.

Theo lý mà nói, trong mấy huynh đệ kết nghĩa, mặc dù Ân Sở dựa vào Đào gia nổi lên, nhưng trong mấy huynh đệ mình mới là lão đại, lúc trước Đại Tề loạn, Ân Sở giương cờ khởi nghĩa, lão đại không tranh đoạt vị thủ lĩnh với hắn, ngược lại toàn tâm toàn ý phụ tá hắn, bằng không hôm nay người ngồi ở ghế kim long, không nhất định là ai! Nếu như ngày đó người giương khởi nghĩa là mình, mà không phải là vì Ân Sở mà cống hiến đầu nhập vào hắn, hiện nay quỳ cầu kiến, có phải là người khác hay không? Mình nhiều tuổi cũng không cần bị  nhục nhã như vậy.

Trong lòng Định Bắc vương sinh ra oán hận, mặt hắn âm trầm, cũng phát tác tính bướng bỉnh, lúc này hắn không thấy Ân Sở, hắn càng muốn tìm Ân Sở nói đạo lý.

Bách Hợp ở trong cung nghe thấy tin tức Định Bắc vương cầu kiến Ân Sở mà bị Ân Sở từ chối gặp, lập tức liền biết cơ hội tới.

Lúc này còn không gây xích mích ly gián, còn phải chờ tới khi nào? Nghĩ muốn nghĩ gây xích hai huynh đệ quan hệ thân thiết này, ngay từ đầu Bách Hợp ra tay dùng nữ nhân, lúc này Bách Hợp cũng không ngoại lệ, đầu tiên cô tìm người đi điện Tử Thần, cho người lôi Giang Mẫn Châu qua đây, nói là vô cùng nhớ Giang Mẫn Châu, Bách Hợp phân phó người đến kéo Giang Mẫn Châu, còn đặc biệt cho Hồng Uyển chọn lấy bà tử có vóc người cường tráng.

Quan hệ giữa cô và Giang Mẫn Châu như nước lửa, qua lại đã là không chết không ngớt cừu địch, lần này Bách Hợp phái người đi kéo Giang Mẫn Châu, còn nói là nhớ nàng ta, sao  Giang Mẫn Châu sẽ tin lời này? Thay vào đó chủ ý trong lòng nàng ta muốn giết chết Bách Hợp, đồng dạng Giang Mẫn Châu cũng sợ hãi Bách Hợp cùng ý nghĩ với mình, bằng không nàng tội gì còn phái bà tử cường tráng như vậy đến đây kéo nàng ta, căn bản không cho nàng ta chỗ cự tuyệt? Lại nghĩ đến Đào gia phía sau Bách Hợp, cùng với tình cảnh dĩ vãng Đào Bách Hợp kiêu ngạo, Giang Mẫn Châu càng phát ra hoài nghi là mình gần đây được sủng ái, lại phong phu nhân khiến trong lòng Bách Hợp đố kị, cho nên mới muốn giết nàng ta.

Đến lúc đó nàng ta vừa chết, coi như là Hoàng thượng muốn trị tội Bách Hợp, nhưng nhìn địa vị Đào gia, chung quy lại không có khả năng cho Bách Hợp chôn cùng mình, mình đây chết không đáng. Nói cách khác, dù cho Ân Sở yêu mình như mạng, sau khi mình chết thì Ân Sở không thể để Bách Hợp chôn cùng nàng ta, người chết cũng không thể sống lại, Giang Mẫn Châu còn chưa có sống đủ, sao nàng ta không tiếc đi tìm chết?

Bởi vậy nhìn thấy Bách Hợp phái người tới, nàng ta cự tuyệt không được, chỉ cuống quít phái tâm phúc của mình đi cầu Ân Sở đến cung Trường Thu giải cứu mình, chuyện cho tới bây giờ, Giang Mẫn Châu ngoại trừ Hoàng đế ra, lại không có chỗ dựa vững chắc khác, cho nên lúc nàng ta bị kéo đi, trong lòng đem toàn hi vọng gửi trên người Ân Sở, mà cuối cùng xác thực Ân Sở cũng không phụ nàng ta nhờ vả, trong lòng Ân Sở nghĩ không khác gì Giang Mẫn Châu, đều cho rằng đố kị Bách Hợp phát điên, muốn đem Giang Mẫn Châu tiền trảm hậu tấu, lúc này Ân Sở bất chấp quỳ Định Bắc vương quỳ gối bên ngoài, vì giải cứu thiếp mình yêu, xe cũng không ngồi, liều mạng dốc sức đuổi tới cung Trường Thu.

Lúc này Bách Hợp thì lại phân phó người đi kéo Giang Mẫn Châu xong, trong lúc nhất thời thỉnh Hà Quý nhân tới uống trà, vừa thuận tiện nhìn trò hay.

Đợi Giang phu nhân chân trước vừa tới, Bách Hợp còn chưa kịp thỉnh nàng ta uống xong một chén trà nóng, sau đó Ân Sở mặt âm trầm liền tới, hắn cũng không liếc nhìn Hà Quý nhân ánh mắt sáng ngời một cái, tàn bạo đạp bàn dài trước giường Bách Hợp một cước nguyên bản, trên bàn kia bày một hũ trà ngon đang còn bốc hơi, xung quanh nước bắn lên, Bách Hợp sớm có chuẩn bị, nhìn thấy động tác Ân Sở liền biết hắn hiểu lầm mình muốn hạ độc dược cho Giang Mẫn Châu, bức nàng ta chết, bởi vậy thấy hắn chen chân vào, liền trốn sang bên cạnh.

Mà Hà Quý nhân thì lại nhìn thấy Ân Sở, trong lòng nai con đi loạn, căn bản không kịp né tránh, tức khắc trà nóng kia giội đầy mặt nàng ta!

Nước trà vừa nấu rất lâu, Hà Quý nhân chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, lúc đầu còn chưa có cảm giác đau, chỉ là toàn thân run run không ngớt, đợi phục hồi lại tinh thần muốn thét chói tai c, Ân Sở đã nổi giận đùng đùng chỉ vào Bách Hợp mắng lên:

“Sau này không cho ngươi bước đi một bước vào điện Tử Thần! Ngươi còn dám đánh Giang phu nhân, trẫm tạm thời không động ngươi, nhưng hạ nhân ngươi đi một trảm một, đi một đôi trảm một đôi! Ngược lại trẫm muốn nhìn, đường đường Hoàng hậu Đại Sở, nếu như bên người không người nào có thể sử dụng, nhìn ngươi lấy cái gì kiêu ngạo!” Ân Sở vừa nghĩ đến tình cảnh Giang Mẫn Châu dường như bị bức uống trà, tròn mắt muốn nứt, trong lòng còn nổi cáu: “Lần tới ngươi đụng chạm gì vào tay chân nàng, trẫm trả lại nguyên cho ngươi! Tiện nhân bừa bãi không đức, về sau há xứng với Đại Sở! Hừ!” Hắn mắng xong, một tay lau nước mắt lã chã cho Giang Mẫn Châu rồi bế lên, nghênh ngang mà đi.

Giang Mẫn Châu dịu ngoan dựa vào lòng hắn, xuyên qua vai Hoàng đế vai quay đầu nhìn Bách Hợp, trong mắt chảy nước mắt, khóe miệng lại rõ ràng lộ ra vui vẻ.

Bọn hạ nhân trong cung Trường Thu tức giận đến run run, Hồng Uyển nhịn lửa giận, dẫn người thu thập tàn cục: “Nương nương, hắn làm sao dám, làm sao dám…”

Ngày xưa nếu không phải Đào gia tương trợ, bây giờ Ân Sở có thể có hôm nay, hiện tại trước mặt mọi người Ân Sở tựa nhục nhã Bách Hợp như này, lại đường đường xưng thiên kim Đào thị là tiện nhân không nói, còn nói nàng không xứng với Đại Sở, bọn người Hồng Uyển tức giận đến ngực phát đau, nghĩ đến ánh mắt Giang Mẫn Châu lúc rời đi, mỗi người đều nghĩ hộc máu.

Bách Hợp lại không chút hoang mang, nhìn phương hướng Ân Sở và Giang Mẫn Châu rời đi mỉm cười, lúc này cửa sớm mất thân ảnh hai người, “Lúc này cười đến đắc ý lại thế nào? Trước sau cười đáp cuối cùng, mới là người thắng.” Cô nhỏ giọng nói một câu, “Người lấy oán trả ơn, một khi đắc chí liền càn rỡ, bản cung cũng muốn đem con sói này trong núi bắt ra thế nào, liền đưa hắn trở về như thế!” Lúc cô nói chuyện, giọng điệu cực thấp, bên cạnh Hà Quý nhân thét chói tai đến lợi hại, da mặt thiếu nữ non mềm bị phỏng đến rách da, lúc này nàng ta không biết nặng nhẹ đưa tay đi sờ soạng, càng bị thương nghiêm trọng, trong tiếng khóc gọi căn bản không ai nghe thấy Bách Hợp nói mấy câu kia.

“Trước hết mời thái y qua đây, phối dược trị liệu thay Hà Quý nhân, bị thương nghiêm trọng như vậy, sợ rằng sau này sẽ lưu sẹo, cho rằng Hà Quý nhân tiến cung sau không có việc gì, thỉnh Quý nhân tới uống trà, không ngờ gặp Hoàng thượng tâm tình không tốt, phát hoả vì Giang phu nhân, chỉ đáng thương một người mềm mại như Hà Quý nhân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.