Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 835: Cô nương muốn nói lời xin lỗi 4



Lúc đầu Nhạc Bách Hợp cũng không biết tình huống của mình, ban đầu nàng còn muốn cố gắng tu hành, dốc sức vì trong Tông như cha mẹ, tuy Lạc Thần dạy cô khẩu quyết tu luyện cơ bản trong tông, nhưng hiệu quả Nhạc Bách Hợp tu luyện cũng không tốt, nàng lại không dám phiền Lạc Thần quá nhiều, hỏi sư huynh khác, lúc biết cần ăn đan dược trợ giúp bản thân tu hành, mà vì trong tông không phân phối đan dược cho cô, cô liền sinh ra chủ ý muốn tự hái thuốc thử luyện đan.

Lúc trước mẫu thân Nhạc Bách Hợp là Điện chủ điện Thiên Hương, bản thân Điện Thiên Hương sở trường chính là chế đan luyện độc, đi theo bên cạnh mẫu thân từ nhỏ, Nhạc Bách Hợp cũng biết không ít kiến thức luyện đan, tu sĩ chưa đạt đến Luyện Khí kỳ, đan dược cần cũng chỉ là Ngưng Thần Đan hạ phẩm mà thôi. Loại đan phương của đan dược đơn giản nhất này thậm chí không cần dùng thứ gì đổi cũng có thể thấy được trong Kiếm Tông, luyện chế đan dược như vậy cũng không cần kỹ thuật gì, thậm chí khoog cần đánh thêm pháp quyết gì, chỉ cần dược tính của bản thân dược liệu phối hợp với đan hỏa bình thường, chú ý hỏa hầu nhiều hơn, đợi đến lúc đan thành kịp thời thu đan là được. Trong tay Nhạc Bách Hợp không có tài nguyên khác, nên đánh chủ ý đầu tiên đúng là Ngưng Thần Đan này.

Cũng chính vì cô luyện ra Ngưng Thần Đan thấp phẩm nhất này ngoại trừ có tác dụng tăng lên chút linh lực đối với tu vi Luyện Khí kỳ, còn có thể bổ sung vào một chút pháp lực, có thể nói là đan dược cực phẩm, cho nên sau đó Lạc Thần mới phát hiện thiên phú trên mặt luyện đan của nàng, tán dương nàng vài câu, lúc này mới khiến Nhạc Bách Hợp cuối cùng đi lên con đường luyện đan, thậm chí Ngưng Thần Đan luyện ra sau đó đều giao cho Lạc Thần bổ sung linh lực, mà chính mình cũng không dùng được mấy viên, cuối cùng còn phải tốn hầu hết thời gian thu thập dược liệu, đến mức trì đệ tu vi của mình.

Hôm nay Nhạc Bách Hợp ra ngoài chính là vì hái thuốc, tài liệu Ngưng Thần Đan cần cũng không phức tạp. Bởi vì là đan dược thấp nhất, cũng không cần phải là bao nhiêu năm, vì vậy mà mỗi lần nàng có thể tùy ý thu thập được một số lượng lớn dược liệu Ngưng Thần Đan, sau đó trở về lại luyện ra một đống. Hôm nay đi đến miệng đắng lưỡi khô, mồ hôi đổ đầy người, đi qua gờ núi hoang dã, lúc này Nhạc Bách Hợp vừa không có thần thông, toàn bộ chỉ dựa vào sức lực thân thể từ từ đi, trên người bị thương rất nhiều, mồ hôi vừa đổ thì liền đau như kim đâm. Trong tình tiết câu chuyện, Nhạc Bách Hợp vì cắn chặt răng muốn tiết kiệm thời gian, nên cô cũng không dừng lại uống nước, nhưng hôm nay không biết Nhạc Bách Hợp làm sao, trên đường thu thập được số lượng lớn dược liệu Ngưng Thần đan, đi đi ngừng ngừng. Ngược lại đứng ở chỗ trũng trong núi này, trông thấy một đầm nước suối thì không nhịn được, dừng lại rửa mặt uống một hớp, không biết nguyên nhân có phải vì đi mệt hay không mà theo dòng nước từ trên đỉnh núi cuốn xuống phía dưới ngất đi, mới được tiểu nam hài vừa rồi cứu được.

Ở đây là đã ra khỏi địa bàn của Kiếm Tông, nếu không về kịp giờ, chỉ sợ đến đêm sẽ có nguy hiểm, đến ban đêm chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, bởi vậy Bách Hợp phải nghĩ biện pháp trở về, lúc này không có người tìm đến mình, có thể nghĩ được đến tối càng không có khả năng sẽ có ai tới cứu mình. Lạc Thần tuy phụng sư mệnh sẽ dạy Bách Hợp một ít khẩu quyết pháp thuật của Kiếm Tông, nhưng tính tình hắn lãnh đạm, tính cách Nhạc Bách Hợp trước đây lại nhạy cảm, không hy vọng bản thân dễ dàng chọc phiền toái cho người khác, vì vậy bình thường hai người phần lớn đều là thân ai nấy sống cả. Chẳng qua lúc Nhạc Bách Hợp có chút nghi vấn trên vấn đề tu hành sẽ tìm Lạc Thần giảng giải, còn đại đa số thời điểm nàng đều không dám, sợ chậm trễ Lạc Thần tu luyện, vì vậy chỉ sợ qua năm ba ngày cũng chưa chắc Lạc Thần có thể phát hiện Bách Hợp mất tích.

Vừa mới rơi từ thác nước trên đỉnh núi rớt xuống, may mà phía dưới là một đầm nước, lại được người khác nhanh chóng cứu lên, nên cũng không chịu tổn thương nặng. Bách Hợp bò dậy đứng lên, lúc đang suy nghĩ xem mình phải đi lên thế nào thì trong bụi cỏ truyền đến tiếng vang loạt xoạt loạt xoạt, lông tơ sau lưng cô bỗng chốc dựng lên, quay đầu lại.

Tiểu thiếu niên áo xám rời đi lúc trước lại vòng lại, lúc trông thấy Bách Hợp nhìn chằm chằm hắn, trong mắt hắn hiện lên vài phần ngoài ý muốn, mấp máy khóe miệng, bộ dạng mặt không biểu tình, chỉ là bên tai lại ẩn ẩn hơi nóng lên.

“Sao muội còn chưa đi? Vùng này trên núi Linh Vụ có linh oa (*) xuất hiện, nếu như gặp phải sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Hắn xụ mặt, thần sắc hết sức nghiêm túc, nhưng hết lần này tới lần khác khuôn mặt trắng nõn cùng ngũ quan tuấn tú lại không có tí sức thuyết phục nào.

(*) linh oa: ý chỉ linh thú là ếch

Nghe được mấy chữ ‘núi Linh Vụ’, Bách Hợp nhẹ nhíu mày, núi Linh Vụ là địa bàn Lôi Ẩn Tự, Lôi Ẩn Tự là môn phái chính phái lớn nhất Hải vực Tinh Lan, tương đương với sự tồn tại là người cầm đầu chính đạo, đương kim Thái thượng trưởng lão Lôi Ẩn Tự – pháp sư Nặc Nhân là đại sư đã bước vào Hóa Thần kỳ, là đại nhân vật ngang hàng với Thất Sát Chân Quân – Ngụy Cửu U trong Ma Môn ở Hải vực Tinh Lan. Trên phiến đại lục này, Kiếm Tông coi như là tông môn lớn nhất đẳng, nhưng Kiếm Tông chỉ là một trong các môn phái đầu nhập dưới Lôi Ẩn Tự tìm kiếm che chở mà thôi.

Ngày thường người Kiếm Tông tuyệt đối không dám xông loạn vào địa bàn của Lôi Ẩn Tự, không ngờ Nhạc Bách Hợp hái dược liệu, bất tri bất giác đã đi đến bên này rồi, nói tới nữa thì đây xem như cấp dưới tự tiện xông vào địa bàn của cấp trên, nếu thật sự muốn truy cứu, Chưởng môn Kiếm Tông chỉ sợ sẽ phải lấy mạng của cô để bồi tội với người Lôi Ẩn Tự đấy..

“Muội môn hạ đệ tử của ai?” Tiểu thiếu niên vốn giáo huấn Bách Hợp vài câu, ngay sau đó mới bắt đầu đề ra nghi vấn về thân phận của cô, Bách Hợp ngồi dậy, nói xin lỗi trước: “Thực xin lỗi sư huynh, ta không biết đây là núi Linh Vụ, vì ta hái thuốc không chú ý đường, ta sẽ lập tức rời đi, huynh buông tha ta một lần được không?”

Thiếu niên vừa mới cứu được cô, nhìn ra được cũng không phải người có ý xấu, cũng không thừa dịp cô mê man giao nộp cô, huống chi trong thời gian cô ở đây tiếp nhận tình tiết câu chuyện, hắn đi mà quay lại cũng không dẫn người nào tới. Tuy Bách Hợp suy đoán hắn sẽ không tố cáo mình, nhưng vì phòng ngộ nhỡ, cô vẫn cẩn thận từng li từng tí nhìn tiểu thiếu niên một cái, thần sắc lộ ra vài phần cầu khẩn.

“Muội hiểu lầm rồi.” Mang tai thiếu niên càng ngày càng đỏ hơn, tuy nhiên vẫn cực lực trấn định: “Ta chỉ hỏi muội là môn phái nào vì muốn tiễn muội về. Nếu không quen thuộc núi Linh Vụ này thì rất dễ gặp nguy hiểm! Sư phụ muội không dạy muội sao?”

“Thiên tư ta không tốt, sư phụ bận rộn sự vụ, cũng không có bao nhiêu thời gian quản ta.” Nghe được lời của thiếu niên này, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn lên phía trên một cái, dược liệu Ngưng Thần Đan mà Nhạc Bách Hợp ban đầu hái vẫn còn để trên đỉnh núi, rõ ràng bây giờ mình đã không bò lên nổi để lấy, đáng tiếc những dược liệu tốt kia, có lẽ đủ luyện chế ra vài lô đan dược. Lần này thôi vậy, đợi sau khi trở về điều dưỡng thân thể mấy ngày, qua vài ngày nữa lại ra ngoài hái dược liệu vậy.

Tiểu thiếu niên nghe được lời này của cô, thấy ánh mắt Bách Hợp, lại nghĩ đến vừa rồi mình tiện tay vớt cô ra từ đầm nước, thì cũng đoán được Bách Hợp rơi xuống thế nào, hắn hỏi một câu:

“Trên núi có đồ đạc của muội?”

“Ừ.” Bách Hợp nhẹ gật đầu, tiểu thiếu niên im lặng không lên tiếng, thân thể nhẹ nhàng dẫm lên cây cỏ thuận đà bắn lên, như một con chim tước màu xám phóng đi, không bao lâu, hắn xách một cái gùi bị ngâm nước ướt nhem xuống, bên trong còn nước chảy ra.

Hắn im lặng đưa tới. Bách Hợp ngược lại có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái: “Sư huynh đã tiến vào Trúc Cơ kỳ rồi hả?”

Tu sĩ Luyện Khí kỳ và người bình thường cũng không có gì khác nhau, mỗi ngày vẫn cần ăn ngủ như cũ, tối đa thì thân thể Luyện Khí hậu kỳ cường tráng hơn người thường nhiều, vì gây dựng trụ cột tốt cho việc tu hành sau này mà thôi. Nhưng nếu muốn bay lên trời, là phải sau khi đạt đến Trúc Cơ kỳ, tiến vào Trúc Cơ kỳ mới có thể tính là tu sĩ chân chính.

“Chẳng lẽ sư muội còn chưa đạt đến Trúc Cơ kỳ?” Dường như hắn cảm thấy hết sức kỳ quái với việc này, cũng không chứa vẻ châm chọc, chỉ là đôi mắt kia lại thấy đầu lông mày Bách Hợp giật mãi. Nguyên chủ không chỉ không đạt đến Trúc Cơ kỳ, hơn nữa cả Luyện Khí trung kỳ còn chưa đạt tới, lúc này thiếu niên hỏi như vậy, lại khiến cô căn bản không trả lời được, chỉ phải hàm hồ lên tiếng. Tiểu thiếu niên hình như cũng không có ý thức được mình hỏi câu không nên hỏi, sau khi hỏi được Bách Hợp là người Kiếm Tông, hắn dẫn Bách Hợp quẹo trái rẽ phải, rất nhanh từ chân núi chui ra ngoài. Lúc Bách Hợp thấy được đại môn Kiếm Tông xa xa, tiểu thiếu niên không đợi Bách Hợp nói chuyện, người đã chui vào rừng lần nữa.

Bách Hợp vốn muốn cảm ơn hắn, nhưng thiếu niên tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Vừa quay đầu, người đã đi xa rồi. Thiếu niên này xem ra tuổi tác tương đương cô, hẳn là người núi Linh Vụ, nói cũng không nhiều, có khi nói chuyện với hắn thì hắn cũng chưa chắc để ý, lúc này giúp cô cũng không cần cô cảm ơn. Bách Hợp chuẩn bị nếu sau này gặp gỡ hắn, có cơ hội, nhất định phải báo đáp.

Quả nhiên trong Kiếm Tông không ai biết cô đã đi lạc một ngày, lúc này sắc trời đã tối, trong sơn môn trừ đệ tử tuần sơn, bốn phía đều lộ ra chút quạnh quẽ. Vị trí động phủ của Nhạc Bách Hợp vốn vắng vẻ, đây từng là chỗ ở của đệ tử một vị tổ tiên, vì linh khí mỏng manh, mà chung quanh vừa không có tu sĩ thực lực cao thâm gì ở, cũng không được người ta chào đón. Lúc Nhạc Bách Hợp chưa đến ở đây, động phủ chỗ này đã bỏ trống một thời gian rất dài.

Từ khi cha mẹ Nhạc Bách Hợp mất, đương nhiên cô bị đuổi ra khỏi Thiên Hương Điện, mới chuyển đến đây không lâu, rất nhiều nơi đều không quét dọn sạch sẽ, tuy nơi này linh khí rất thưa thớt, nhưng lại được cái thanh tĩnh, lưng tựa núi bên cạnh kề sông, hơn nữa động phủ tuy nhỏ nhưng ngược lại công năng đều đủ, phòng luyện đan và luyện khí đều có, thậm chí còn có một chuồng dưỡng linh thú nho nhỏ, bên trên còn sót lại chút cấm chế. Bách Hợp vừa trở về, để dược liệu xuống, dạo qua động phủ của mình một vòng, lúc trông thấy gian phòng nuôi linh thú này, trong lòng ngược lại sinh ra một ý niệm.

Bên này không có người nào đến, cô lại có thuật dưỡng cổ, tuy nói thiên tư nguyên chủ không tốt, tuy rằng hôm nay đổi lại thành mình, nhưng Bách Hợp cũng không dám xác định chính mình hiện tại có phải là nhân tài tu tiên kia hay không, tu tiên giới này vô cùng tàn khốc, thậm chí mỗi trăm năm chính ma hai đạo còn muốn phát sinh một trận giết chóc, có nhiều thủ đoạn là có thêm cơ hội bảo vệ tính mạng.

Như nguyên chủ trên danh nghĩa có sư môn, nhưng kỳ thực căn bản là một cô nương không ai để ý đến, nếu không có bản lĩnh, chỉ sợ sau này chết cũng không ai nhớ tới. Cô có tài dưỡng cổ, lúc trước cô từng dưỡng ra một con cổ trùng, lúc đến hậu kỳ thì ngay cả Cửu U Quỷ Vương  đều có thể bị cổ trùng cô nuôi thôn phệ. Mặc kệ có tác dụng hay không, nếu nuôi chút cổ trùng, để thời khắc mấu chốt bảo vệ tính mạng cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.