Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 840: Cô nương muốn xin lỗi 9



Edit: Tuyết Y

Beta: Sakura

Nhìn theo tuổi tác tu vi, Tông Diễn này rất có thể chính là đệ tử của Nặc Nhân Đại sư. Nếu thật sự là hắn, như vậy từ đầu Bách Hợp cảnh giác với việc hắn báo đáp, cho là hắn lấy những thứ này muốn tính toán mình, ngờ vực và cảnh giác trong lòng đã ít đi một chút. Nếu hắn thực sự là Tông Diễn kia, sư tốn hắn là tu sĩ Hóa Thần, lấy ra những tài liệu này đến tặng cho mình, có khả năng nguyên nhân cũng không phức tạp như mình nghĩ, nghĩ tới những thứ này, trong lòng Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra.

“Sư huynh, sao huynh tặng ta nhiều đồ như vậy?”

Tông Diễn cúi đầu nhìn Bách Hợp một cái, cô cúi đầu, tóc mái trên trán được chải gọn gàng lên đỉnh đầu, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ của tiểu thiếu nữ, cô híp mắt, trong mắt mang theo cảnh giác, đôi má như tiên đào trong trắng lộ hồng, tầng lông thơ thật nhỏ phía trên cũng thấy được rõ ràng, khuôn mặt thiếu nữ phấn điêu ngọc mài, đều khiến hắn không nhịn được muốn đưa tay sờ.

Trước đây trong lòng hắn chỉ có pháp quyết tông môn và tu vi, tuổi hắn vẫn chưa đến lúc có thể nhìn tư sắc nữ tu, huống chi cỗ thân thể này của Bách Hợp còn nhỏ tuổi, ngoại trừ đáng yêu, quả thực cũng không nhìn ra tư sắc gì, nhưng hắn lại muốn thân cận, từ sau khi bị cô nắm tay, nhận hai hạt đan dược vốn không cần, trong năm ngày này, thậm chí hắn không dùng đại bộ phận thời gian trong việc tu luyện bí thuật tông môn như trước, mà ngược lại dùng để thay cô thu thập tài liệu cấp cao mà cô có thể dùng. Trong lòng Tông Diễn yên lặng đọc Thanh Tâm Quyết một lần, khi bình tĩnh lại, cái tay vốn rục rịch muốn vươn ra sờ đầu cô thu trở về chắp trước ngực, sau nửa ngày mới nhớ tới lời Bách Hợp mới vừa hỏi hắn:

“Muốn cho thì cho.” Lời này của hắn quả thực là cách nghĩ chân thực nhất trong lòng mình, hắn không hy vọng Bách Hợp vào núi Linh Vụ để lại gặp những người khác của Lôi Ẩn Tự, không có nguyên nhân gì. Chỉ muốn cô nấp đi, chính mình thu thập dược liệu cho cô, nuôi sống cô, giống như khi còn rất nhỏ, lúc hắn vừa được sư tôn thu làm đệ tử dưới gối. Lúc ấy hắn nuôi một con thỏ, xem nó như bảo bối, giấu nó đi. Sư tôn không muốn hắn đặt tâm tư lên những sự vật khác, nhân tiện chuyên tâm bảo hắn tu hành, hắn là người có một thiên linh căn, là người thích hợp tu luyện bí thuật Tòng Long truyền thừa nhiều năm của núi Linh Vụ nhất, là người có thể thủ hộ tông môn sau khi sư tôn độ kiếp phi thăng. Từ ngày hắn bái nhập môn hạ của Nặc Nhân thì đã biết rõ chuyện này, nên sư tôn không thích hắn nuôi thỏ.

Hắn giấu con thỏ con kia trong động phủ của mình, mỗi ngày đút nó ăn linh đan uống nước suối, không ai biết được. Hắn nuôi con thỏ vô cùng to mập, nhiều năm không cho bất kỳ ai xem, chỉ là sau đó cuối cùng vẫn bị sư phụ phát hiện con thỏ kia, muốn hắn cho con thỏ kia đi. Vừa nghĩ tới phải tặng người khác đồ bảo bối của mình, cuối cùng Tông Diễn cắt đứt sinh cơ của con thỏ to mập kia, niêm phong chặt nó cất vào kho trong động phủ của mình.

Từ đó về sau hắn chuyên tâm tu luyện Thanh Tâm Quyết, càng trở nên quả tình thiếu dục, Thanh Tâm Quyết là bí thuật Lôi Ẩn Tự, càng tu luyện về sau tính tình càng lãnh đạm, ít thất tình lục dục, không hỉ nộ ái ố, chính là cái gọi là một trái tim thanh bạch khám phá hồng trần, hiểu rõ huyền ảo cuộc đời mà phàm nhân nói.

Muốn tu luyện bí thuật cao nhất Lôi Ẩn Tự, chính là phải tu đến lãnh tình lãnh tính, tu hành đồng thời hai bộ pháp quyết, mới có thể làm một được hai. Tính cách hắn vốn lão luyện thành thục, càng về sau tu luyện Thanh Tâm Quyết càng trở nên lãnh đạm, cuối cùng dẫn dần cũng quyên chuyện con thỏ kia. Đó chỉ là một việc nhỏ vô nghĩa khi hắn vừa bước vào giới tu tiên mà thôi, thời gian qua mấy năm, hắn tu luyện Thanh Tâm Quyết đến bây giờ thì ngay cả bản thân hắn cũng không quan tâm. Nhưng lúc gặp được Bách Hợp, lại khiến cho Tông Diễn nhớ đến tâm tình nuôi sủng vật trước kia, dường như nhớ đến loại cảm giác muốn giấu cô đi, cho cô tài liệu đan dược, để không ai nhìn thấy được cô.

Lúc này nghĩ đến loại cảm giác này, thì luôn luôn có một sự thỏa mãn không nói nên lời, dù là con thỏ kia mà nói thì cũng không có trợ giúp thực chất gì, thế nhưng sau khi không có con thỏ kia, dù sư tôn có khen thiên tư hắn tốt, người trong Tông biết thân phận hắn đối với hắn tất cung tất kính, nhưng càng về sau hắn càng tu luyện Thanh Tâm Quyết thì trong lòng vô ba vô hỉ, mặc kệ thực lực tăng trưởng nhanh thế nào, mặc kệ người ta khích lệ thế nào, ngược lại hắn không thể tìm ra tâm cảnh đơn thuần lúc trước nữa. Nhưng lúc này khi gặp Bách Hợp, lại nghĩ đến cảm giác lúc đó.

Thế nhưng hắn sẽ không nói với Bách Hợp loại suy nghĩ này, tuổi hắn không lớn lắm, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được nếu mình nói ra, chỉ sợ cô còn trốn thật xa. Ngón tay Tông Diễn giật giật: “Nếu sau này Bách Hợp sư muội có muốn, có thể liên hệ với ta, trong túi càn khôn ta có đặt ngọc bài phong ấn tinh thần lực của ta, bóp nát nó ta sẽ cảm ứng được.”

Bách Hợp thấy lúc hắn nói chuyện cúi mắt xuống, một gương mặt tuấn tú trắng nõn, rõ ràng chưa hết ngây thơ, nhưng bộ dáng thần sắc lại già dặn. Không biết hắn nhớ ra cái gì mà khóe miệng lộ ra vẻ như không vui, không biết có phải nguyên nhân vì pháp thuật của Lôi Ẩn Tự hay không mà nụ cười này trên mặt hắn hiện ra vài phần cảm giác thánh khiết, hết lần này đến lần khác lại làm cô cảm thấy có chút sởn gai ốc. Hắn chắp tay trước ngực, mặc một bộ áo dài màu xám, cách ăn mặc cũng không khác với hòa thượng bình thường của Lôi Ẩn Tự, nếu không phải đã nghe thấy tên hắn, thì thật sự không thể tưởng tượng được hắn là đệ tử của Nặc Nhân Đại sư. Tuy trong lòng hoài nghi Tông Diễn thân thiết như thế với mình có phần gian trá, nhưng bằng vào thân phận đệ tử đích truyền duy nhất của Hóa Thần Kỳ của hắn, thì cỗ thân thể này của mình thật sự không có gì có thể cho hắn tính toán cả.

Lôi Ẩn Tự trong chính đạo thanh danh không tệ, trong nội dung câu chuyện, Tông Diễn lại thân là một đời lãnh tụ mới của chính phái, vả lại Kiếm Tông coi như là một trong chi nhánh bên dưới Lôi Ẩn Tự, nếu hắn thật sự muốn đánh chủ ý gì, thì quả thực không cần chỉ chuyên nhắm vào mình, chỉ cần tìm Tông chủ Kiếm Tông mà thôi. Một đứa cô nhi như nguyên chủ, phía sau không có thế lực dựa vào, đến lúc đó Tông chủ Kiếm Tông tất nhiên sẽ hai tay dâng cô lên. Hơn nữa không biết tại sao cô cũng có chút thân cận với Tông Diễn, Bách Hợp cẩn thận nhớ đến lúc mình mới vào nhiệm vụ Tông Diễn đã từng cứu cô, lúc ấy cô còn chưa có cảm giác như vậy, lần trước chạm phải tay liền phát hiện sự khác biệt, cũng thật sự khiến cô trăm mối vẫn không có cách giải.

Tuy nói trong lòng hoài nghi, nhưng Bách Hợp không lộ ra chút nào trên mặt, cô chân thành nói cảm ơn, lúc này mới tìm lời hàn huyên với Tông Diễn, muốn thừa cơ moi ra một ít nguyên nhân tại sao hắn phải tặng mình tài liệu từ trong miệng hắn.

“Sư huynh xuất hiện tại núi Linh Vụ, hẳn là đệ tử Lôi Ẩn Tự a?” Cô hỏi một câu, lần này Tông Diễn ngược lại không im lặng nữa, mãi sau mới trầm mặc gật nhẹ đầu. Bách Hợp thấy tuy thái độ hắn lãnh đạm, nhưng cũng may hắn vẫn chịu giao lưu với mình, trong lòng nghĩ phải thế nào để vô tình đảo chủ đề trở về việc cái túi càn khôn, nhưng miệng lại hỏi: “Sư huynh không quy y, chẳng lẽ là còn chưa chính thức nhập vào môn hạ Lôi Ẩn Tự sao?”

Cô vốn nghĩ nếu Tông Diễn không trả lời vấn đề này, thì mình bèn thuận thế hỏi lại việc hắn thu thập linh thảo, nhưng không ngờ cô nói ra lời này, thì tròng mắt của thiếu niên trước giờ luôn mang mặt không biểu tình lại thoáng đảo một cái, bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô:

“Ai nói với sư muội trong Lôi Ẩn Tự tất cả đều là hòa thượng hay sao?”

“…” Lôi Ẩn Tự vốn chính là chùa miểu, đệ tử bên trong đều là hòa thượng, Kiếm Tông lại là một trong cỗ thế lực nhỏ phụ thuộc Lôi Ẩn Tự, tuy tu vi nguyên chủ thấp, không thể hoàn toàn được biết về đại thế khắp thiên hạ, nhưng thường thức rõ ràng như vậy thì nguyên chủ vẫn biết.

Đó căn bản không cần ai đến nói với mình, người ở Hải vực Tinh Lan này không ai không biết, Lôi Ẩn Tự chính là một tòa miếu hòa thượng, chỉ là ở bên trong là một đám hòa thượng thực lực cao thâm, chứ không phải là loại hòa thượng niệm kinh bái Phật bình thường mà thôi.

“Ta tự biết thôi.” Bách Hợp bị Tông Diễn nhìn như vậy, da đầu cũng có chút run lên, đôi mắt của hắn trong suốt đến mức có phần át người, nhìn kỹ thì tròng mắt hắn cũng không phải màu đen nhánh, mà hơi giống màu xanh đen, ánh mắt kia thanh thanh đạm đạm, dường như gặp qua ở đâu đó, lúc này bị hắn nhìn thẳng vào, thì loại cảm giác quen thuộc này lại xuất hiện, như từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện chỉ do mình suy nghĩ nhiều mà thôi.

“Lôi Ẩn Tự, xuống tóc đi tu hay không cũng phân chia tự nguyện, nếu bái nhập vào trong Lôi Ẩn Tự, đương nhiên là quy y, nhưng nếu chỉ bái một vị trưởng lão trong đó làm thầy, vậy thì chỉ tính là nửa đệ tử Lôi Ẩn Tự.” Lúc Tông Diễn nói lời này, biểu lộ nghiêm túc mà chăm chú: “Không quy y, có thể lấy bạn lữ song tu, chỉ cần sau lưng thủ hộ Lôi Ẩn Tự, thành trưởng lão vinh dự là được.”

Mình vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu có phải hắn muốn quy y hay không, không ngờ hắn lại thật tình với vấn đề này như thế. Bách Hợp vốn muốn hỏi hắn việc thu thập thảo dược, nhưng nhìn bộ dáng giải thích chăm chú lúc này của Tông Diễn, thậm chí hắn còn ngầm nói ra việc bản thân chỉ bái nhập dưới danh nghĩa một vị trưởng lão. Bách Hợp bị hắn nhìn đến mức nói không ra lời, chỉ phải cười khan mấy tiếng.

“Hóa ra là như vậy.” Trong lúc nhất thời, Bách Hợp không có lời nào để nói, Tông Diễn lại xem ra không giống như người nói nhiều, tình cảnh nhất thời có phần yên tĩnh xuống.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tông Diễn cũng không nói muốn đi, Bách Hợp đứng trong chốc lát, một con muỗi mỏ dài mảnh lớn như hạt đậu nành ‘Ông ông’ đập cánh tới muốn tiếp cận Bách Hợp, loại muỗi mỏ dài mảnh này là linh thú cấp thấp nhất, mỗi con tu vi chỉ chừng Luyện Khí Kỳ  tầng ba bốn, con muỗi đầu đàn phẩm giai hơi cao, chỉ một con cũng không đáng sợ, nhưng nếu xuất hiện cả đàn, thì ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ gặp cũng phải tránh đi, nếu không bọn chúng sẽ hút khô máu người đó.

Tông Diễn thấy hành động của cô, bèn đưa tay ra, không có chút lòng dạ từ bi của người xuất gia, chà nát con muỗi mỏ dài trong lòng bàn tay. Bách Hợp thấy một màn như vậy, còn chưa kịp xin lỗi hắn, lúc đó trong lòng lại nhớ đến một chuyện.

Thực lực cô thấp kém, lúc này chỉ là cảnh giới Luyện Khí trung kỳ đại viên mãn, nếu muốn lên đến hậu kỳ còn cần phải có thời gian nhất định. Lúc này thực lực quá thấp, trong tông, địa vị nguyên chủ lại bị người ta coi nhẹ quá mức, nếu dựa vào bản thân tu hành mà không có chút tài nguyên tài liệu nào, thì tốc độ khó tránh khỏi sẽ chậm đi một chút. Còn nếu muốn có chút tài nguyên, thì cô ắt phải làm vài nhiệm vụ tông môn, đổi cống hiến lấy tài liệu, nhưng nếu thực lực cô quá thấp sẽ dễ gặp nguy hiểm trong vài nhiệm vụ. Lúc trước cô còn chuẩn bị bồi dưỡng ra một đám cổ, gia tăng vài phần lực tự bảo vệ mình, kết quả gần đây bận rộn việc đan dược, lại quên mất việc bồi dưỡng cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.