Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 844: Cô nương muốn nói lời xin lỗi (13)



Edit: Suly

Beta: Sakura

Tính tình Lạc Thần lạnh lùng, trong ấn tượng của Bách Hợp còn chưa từng có dùng qua ngữ khí vui cười nói chuyện, mấy người cười hì hì đã đi tới bên này, càng chạy gần, Bách Hợp không cần tinh thần lực thám thính, có thể nghe được thanh âm Lạc Thần bên ngoài có chút nghiêm túc:

“Linh khí ở động phủ này lại nồng đậm như vậy!” Hắn như là có chút giật mình, thiếu nữ vừa mới nói chuyện thì là bắt đầu hoan hô: “Sư huynh, muội thích ở đây, tại đây có núi có nước, thật xinh đẹp ah! Muội có thể ở phóng xuất bé mèo con bên cạnh, sẽ không bao giờ hù đến huynh! Hơn nữa bé mèo con đã có không gian độc lập của mình, không cần thường xuyên ủy khuất đứng ở trong túi đại linh thú. Sư huynh thay muội bổ một bệ đá ở bên cạnh, muội muốn thả một cái đằng trước bàn đá, khi sư huynh tới, muội có sở trường làm thức ăn, còn có thể sử dụng linh tuyền cất rượu hoa đào! Hì hì, thỉnh thoảng kêu sư tôn, không thể tốt hơn rồi. Muội phải ở chỗ này làm loại hoa trà, mẫu thân lúc trước rất là ưa thích hoa trà á…, dùng hoa trà chế thành linh trà, nhưng thơm ni, bàn đá bên cạnh có thể đặt một cái đàn cổ, đến lúc đó muội đánh đàn, sư huynh múa kiếm cho muội xem, được không?”

Giọng nói của thiếu nữ nghe có chút kích động, động phủ bên này lúc Bách Hợp mới tiến vào nhiệm vụ linh khí tuy chưa đủ, nhưng hoàn cảnh xác thực là tốt số một, chỉ là ngày thường Bách Hợp một lòng đặt ở tu hành, cảnh vật xung quanh nàng cũng không xử lý, một thời gian sau, ngoài động cỏ mọc thành bụi, cũng nhìn không ra cái mỹ cảm gì rồi, cũng may cô cũng không để ý những thứ này, không nghĩ tới lúc này một đám người Lạc Thần đến ngây người, ngược lại đều nhìn trhúng chỗ lúc động phủ trước mỗi người đều chướng mắt.

“Tùy hứng!” Lạc Thần giả ý quát tháo một câu, cô gái kia cũng không sợ hãi, giống như là lôi kéo hắn tại năn nỉ:

“Sư huynh. Được không, có được hay không vậy, Đường nhi ca hát cho huynh nghe, khiêu vũ cho huynh xem. Huynh đáp ứng muội đi!”

Thái độ Lạc Thần luôn lãnh đạm, mà tâm tính lại cao ngạo không để mắt người khác, hắn say mê tu luyện, ngày thường không ly khai động phủ của mình. Lúc này cùng một người ra ngoài tìm kiếm động phủ không nói, mà lại còn có thể chọc thiếu nữ làm nũng với hắn, đãi ngộ như vậy, ngoại trừ Trần Uyển Đường trong kịch tình cùng Lạc Thần tình ý liên tục, Bách Hợp thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể làm cho Lạc Thần dịu dàng như thế.

Hơn nữa người thiếu nữ này lại mở miệng tự xưng một tiếng Đường nhi, quan trọng nhất là Lạc Thần xưng hô nàng ta là Tiểu Hải Đường, đây chính là Trần Uyển Đường lúc gia nhập Kiếm Tông, Lạc Thần dành riêng biệt danh cho nàng. Lúc trước Nhạc Bách Hợp nghe Lạc Thần xưng hô như vậy với Trần Uyển Đường, trong lòng còn ghen ghét hồi lâu, càng vì vậy trở về nhìn thấy Trần Uyển Đường thì sắc mặt càng không tốt, thế cho nên từng bị Lạc Thần giáo huấn hai lần, cho rằng tuổi tác Trần Uyển Đường tương đương với nàng, thế nhưng mà vào cửa muộn lại tu hành trên nàng, bởi vậy Nhạc Bách Hợp mới ghen ghét tài năng mà thôi. Lúc ấy Lạc Thần còn cảm thấy lòng dạ Nhạc Bách Hợp như vậy quá mức hẹp hòi, đã từng nói như thế nàng tu hành sẽ bất lợi, từ đó về sau càng lãnh đạm với nàng hơn rất nhiều.

Lúc này Bách Hợp nghe được có người đến, trong đỉnh lô cô vừa luyện tốt một lò đan dược đã sắp đến thời điểm thu đan, cô một mặt nhìn chằm chằm vào đỉnh lô, một mặt phân tâm đi nghe động tĩnh mấy người bên ngoài, Trần Uyển Đường làm nũng đáng yêu, Lạc Thần coi như không có cách nói nàng, bất đắc dĩ đáp ứng:

“Theo muội! Tiểu nha đầu nghịch ngợm.”

“Hắc hắc! Sư huynh đối với muội là tốt nhất rồi, thích nhất sư huynh rồi!” Trần Uyển Đường nở nụ cười hai tiếng. Lạc Thần ho khan vài câu. Giống như là có chút ngượng ngùng, không nói chuyện, một giọng nam khác thì là bất mãn nở nụ cười:

“Tiểu sư muội, Đại sư huynh thích muội nhất. Vậy còn ta? Thế nhưng mà ta đặc biệt tìm kiếm động phủ cho sư muội hơn mấy tháng, động phủ này cũng là ta tìm được thay muội đấy. Linh trà và linh rượu, nếu không có ta, sở trường tiểu sư muội ngươi nấu ăn cùng khiêu vũ, ta không muốn bỏ qua!”

“Đương nhiên không quên được Tô Minh sư huynh á…, huynh cũng tốt, tất cả mọi người rất tốt, hì hì!” Nàng ta vừa mới nói xong câu này, hai người bên ngoài đều cười theo.

Bách Hợp nghe được mắt miệng ra sức co giật, mấy người bên ngoài cuối cùng đã cười đủ rồi, Lạc Thần hỏi một câu:

“Động này linh khí nồng đậm như thế, có phải là chỗ ở của tiền bối nào trong tông môn hay không? Bé mèo con cũng vừa mời nói, giống như gặp được tiền bối nào rồi!” Tuy nói Lạc Thần muốn hoàn thành tâm nguyện cho Trần Uyển Đường, nhưng cũng sợ đụng phải cao nhân tiền bối nào đó, dù sao bởi vì nguyên nhân là Kiếm Tông đầu nhập vào Lôi  Ẩn tự, chiếm cứ một đỉnh núi thuộc tông phái Lôi  ̉n tự, nhưng động phủ chân chính có linh mạch đều là cực kì thưa thớt đấy, động phủ linh khí nồng đậm phần lớn đều là bị trưởng lão trong tông chiếm cứ, động phủ có một ít linh khí hơi mỏng manh mới phân phát cho tất cả trưởng lão phân cho đệ tử được sủng ái, từng tầng một phân xuống dưới, mặt khác còn lại mới có thể cho đệ tử bình thường lựa chọn.

Động phủ ở đây trước kia Lạc Thần cũng không tới, bên trong Kiếm Tông ghi lại cũng không nhớ rõ có một tòa động phủ tràn đầy linh khí cùng khung cảnh mỹ cảm như vậy, hắn hoài nghi đây cũng không phải là vật vô chủ, bởi vậy tuy nói muốn Trần Uyển Đường thoả mãn tâm nguyện, nhưng lại muốn cho nam tử Trần Uyển Đường vừa mới xưng hô là Tô Minh sư huynh điều tra một phen, sợ đụng phải tiền bối không muốn gặp nạn, không nghĩ tới hắn vừa mới nói xong, Trần Uyển Đường cũng có chút không cao hứng:

“Có tiền bối hay không, vào xem sẽ biết mà!”

“Vạn nhất...” Vạn nhất nếu là tiền bối đang bế quan ở bên trong, mấy người tùy tiện xông vào, một khi tới quấy rầy người khác, có thể sẽ khiến người nhà tẩu hỏa nhập ma, thứ hai nếu là người khác không có bế quan, chỉ sợ xông vào như vậy cũng sẽ khiến cho tiền bối không hài lòng. Nhất là mấy người mình đang ở bên ngoài nói lâu như vậy mà nói, bên trong cũng không có động tĩnh, cũng không có ai ra quát tháo, có thể nghĩ khả năng lớn là cao nhân kia đang bế quan rồi, trong quá trình bế quan tu tiên có thể chịu không nổi một chút quấy nhiễu, Tô Minh kia cũng sợ quấy rầy người khác thanh tu, đến lúc đó một khi tiền bối trách tội xuống, hai người Lạc Thần sư huynh sư muội có sư tôn là Kiếm Tông, có hắn bảo kê hai người này tự nhiên an gối vô ưu, nhưng chính mình lại không giống với lúc trước, đến lúc đó nếu là tiền bối bị thương, không may trách tội đến mình, bởi vậy hắn do dự một chút, chính là muốn mở miệng, Trần Uyển Đường lại dậm chân:

“Tô sư huynh, chúng ta nhìn một cái nha, Đường nhi thật sự ưa thích ở đây, nếu là có tiền bối ở lại, Đường nhi cầm đồ đạc thay thế hắn là được, ở đây muội còn có vài bảo bối sư tôn ban cho, nếu như không đủ, quay đầu lại tìm sư tôn lại muốn cái khác.”

Nàng vừa nói như vậy, Tô Minh cùng Lạc Thần cũng không có cách nào bắt cô, lúc Trần Uyển Đường tiến tông, tính cách sáng sủa hồn nhiên cùng dí dỏm làm cho người ta rất ưa thích, không chỉ là tông chủ ở trong Kiếm Tông yêu thích cô, mà ngay cả Lạc Thần lạnh như băng gần đây cũng đối xử với nàng khác biệt vài phần, càng đừng đề cập các sư huynh sư đệ cao thấp trong tông đều hận không thể nâng thứ tốt đến trước mặt cô, lúc này cô bung ra lời nói dối, Lạc Thần phân phó Tô Minh trước xem xét tại đây có người ở không rồi nói sau, Tô Minh bất đắc dĩ lên tiếng, hồi lâu sau mới nói:

“Đại sư huynh, tại đây xác thực là có người ở lại đây, nhưng mà, là bảy mươi năm trước có người ở lại.”

“Có người ở lại?” Lúc Trần Uyển Đường nghe nói như thế, có chút thất vọng: “Là ai?”

Cái đệ tử được xưng là Tô Minh kia bất đắc dĩ thở dài: “Bảy mươi năm trước, là Nhạc Bách Hợp ở lại đấy.”

“Nhạc Bách Hợp là ai?” Lần này câu hỏi không còn là Trần Uyển Đường, mà là Lạc Thần rồi, trong lời nói của hắn lộ ra vài phần nghi hoặc, hiển nhiên đối với cái tên này cảm thấy vô cùng lạ lẫm: “Động này linh khí bao phủ nồng đậm như thế, theo lý mà nói có thể ở lại đây, có lẽ ít nhất đều là đạt đến Kim Đan kỳ đã ngoài Phong tòa trưởng lão mới có thể có được, thế nhưng mà trong bản phái, còn chưa từng có nghe nói qua có trưởng lão họ Nhạc ở.”

“Phải không hay là nhớ lầm rồi hả?” Trần Uyển Đường vô cùng tín nhiệm Lạc Thần, nghe được Lạc Thần nói không nhớ rõ Nhạc Bách Hợp, nhịn không được hỏi một câu.

Lúc này trong động phủ Bách Hợp nghe được bên ngoài mấy người đối thoại, nhịn không được thở dài một hơi.

Nguyên chủ ngốc kia, đến trước khi chết tâm tâm niệm niệm còn nghĩ muốn nói lời cảm tạ như thế nào với Lạc Thần sư huynh chiếu cố nàng nhiều năm, tạ ân hắn ngày đó chiếu cố, tạ ân hắn sau khi cha mẹ mình song vong, lúc tông chủ thu Nhạc Bách Hợp dưới gối, từng nói vài câu tình cảm đối với cô, tạ ân hắn từng bất lực không biết nên làm thế nào cho phải lúc nguyên chủ hoảng loạn nhất, người duy nhất chịu cảnh cáo cô, chịu giáo cô tâm pháp, cô hối hận lúc trước tính tình mình cổ quái mà mãi cho đến chết cũng không kịp nói lời cảm tạ với hắn, lại không nghĩ tới chính mình trong nội tâm Đại sư huynh này, hôm nay danh tự cô người ta đều nhớ không được.

Mình mới biến mất trong thời gian bảy mươi năm, cái số này nghe dài, nhưng cùng so sánh với các tu sĩ trong giới Tu Chân mấy trăm chục năm bế quan, thời gian bảy mươi năm cũng không dài, Lạc Thần quả nhiên là cố tình để nguyên chủ ở trong lòng, cho dù cô chỉ là một ấn tượng đại khái, đừng nói bảy mươi năm, sợ sẽ là đi qua bảy trăm năm, ít nhất trong lòng của hắn cũng nên có một bóng dáng, nhưng lúc này hắn lại nói ra lời như vậy, dù sao trên danh nghĩa hai người từng có tình đồng môn, nhưng hôm nay nếu không phải Tô Minh kia nhắc nhở, Lạc Thần sớm quên nguyên chủ không còn một mảnh rồi.

Ánh mắt Bách Hợp nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh lô xem cái đan dược kia ở trong lò Tam Muội Chân Hỏa phía dưới lật lộn không ngừng xem, lúc này đan dược sắp thành hình, trong động phủ tràn đầy linh khí nồng đậm, những người bên ngoài kia không rõ nội tình, chỉ sợ hiểu nhầm những linh khí cô dùng Luyện Thể Thuật đưa tới là lòng đất động phủ này có linh mạch mà thôi, bởi vậy muốn động phủ này.

“Đại sư huynh chờ một lát.” Tô Minh nghe được câu hỏi của Lạc Thần, cung kính lên tiếng, không có qua nhiều thời gian, hắn rất nhanh tìm được tư liệu của nguyên chủ:

“Vị Nhạc sư muội này, lúc trước cũng là một trong đệ tử bái tại tông chủ môn hạ, nhập môn trước Hải Đường Tiểu sư muội ah Đại sư huynh!” Tô Minh có chút giật mình hô lên, nói: “Vị Nhạc Tiểu sư muội này lúc trước vốn là con gái duy nhất của điện chủ Thiên Hương điện cùng với Nhạc trưởng lão Tàng Kiếm Các tiền nhiệm, bảy mươi năm trước trong đại chiến Ma Đạo, Thiên Hương điện chủ cùng Nhạc trưởng lão song song ngã suống, bởi vậy Nhạc Tiểu sư muội không chỗ nương tựa, tông chủ thương tiếc nàng không có chỗ để đi, nhận nàng làm một đệ tử trong môn hạ, chỉ là vị tiểu sư muội này thiên tư cũng không xuất chúng, chẳng qua là ngũ linh căn mà thôi, bởi vậy bái nhập tông chủ môn hạ thời gian hai năm tu vị cũng không có tiến thêm, trong tông trên linh bài còn có tên của nàng ấy, tu vi của nàng chắc là Luyện Khí sơ kỳ, hôm nay vài thập niên trôi qua, vị tiểu sư muội này thiên tư không được, cũng không biết bây giờ còn ở đó hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.