“Tô Trinh này, vốn là đệ tử của Tô Hồng, theo Tô Hồng học đạo nhiều năm, gần đây trong nhà lão mẫu tưởng nhớ, Tô Hồng mới cho hắn trở về. Tô Trinh tuổi tác đã lớn, trong nhà thay hắn thu xếp hôn sự, trai lớn lấy vợ, vốn là lẽ thường, nhưng vợ hắn Tấn Ngu lúc chưa gả cùng một nam tử có quan hệ rất tốt, hôn kỳ đến ghét bỏ Tô Trinh công danh chưa thành, lại ngại hắn dung mạo xấu xí không chịu gả, bởi vậy được người trợ giúp, cùng nam tử bỏ trốn.” Bách Hợp đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra trước mặt mọi người: “Có điều người giúp tuy có tâm giúp người hoàn thành mong ước, lại không hiểu rõ chân tướng của sự việc, nam tử mà vợ của Tô Trinh tư thông, chính là tư nô của Cao thị, hôm nay có người đã bẩm báo đến phủ Hợp, tiện tỳ trong phủ ẩu tả, tham dự việc này, chết không có gì đáng tiếc, nhưng việc này chính là tiện tỳ cùng Triệu Húc Dương hợp mưu, hôm nay nếu phụ vương không nhắc đến, Hợp cảm thấy vô cùng khó xử, hôm nay phụ vương đã chủ động nhắc tới, tự nhiên việc này do phụ vương định đoạt!”
Thời đại này nam tử xưng thị, nữ tử xưng họ, nam nữ cùng họ không hôn, nữ tử bình thường không có tên họ, đều dùng cơ, ảo, nữ các loại, mà Tấn Ngu cũng không phải tên của vợ Tô Trinh, mà vì cô này xuất thân nước Tấn, họ Ngu mà thôi, việc nhỏ như vậy, nếu không có Triệu Húc Dương cáo trạng, Tấn Dương công vốn sẽ không quản, nhưng không nghĩ tới một việc Tấn Dương công vốn cho rằng rất đơn giản, lúc này lại kéo ra phiền toái lớn như vậy.
Tô Hồng là nhân vật đương thời học phái pháp gia thập phần tôn sùng, ông đầy bụng văn tài, sở học thuật trị quốc xưng là vương đạo chi thuật mà xuất danh, từng làm thừa tướng Tam quốc, lúc phụ thân Tấn Dương công còn sống, đã từng gặp qua người này, thân phận rất không tầm thường, không ngờ Tô Trinh lại là đệ tử người này, hơn nữa mấu chốt là Tấn Ngu kia vẫn lén gặp người ngoài, Triệu Húc Dương vậy mà giúp tư nô chạy trốn. Chuyện này nói lớn liền lớn nói nhỏ liền nhỏ, lúc Tấn Dương công nghe được nhi tử cáo trạng, không chút nghĩ ngợi liền cho người triệu Bách Hợp qua, hôm nay ở đây rất nhiều quý tộc nước Tấn. Bách Hợp lại đem sự tình nói từ đầu đến cuối trước mặt mọi người, lúc này sau khi cô nói xong vẻ mặt nhẹ nhõm, mặt Tấn Dương công lập tức liền xanh, vô ý thức quay đầu nhìn Triệu Húc Dương. Nói không ra lời.
“Tùy tiện lôi ra một người, liền nói là đệ tử Tô tiên sinh, nếu như thế, đệ tử Tô tiên sinh, khắp thiên hạ đều có rồi!” Triệu Húc Dương nói xong lời này, Bách Hợp liền cười, tránh ra bên cạnh, chỉ vào Tô Trinh sau lưng:
“Tô Trinh đang ở chỗ này. Lần này phụ vương triệu kiến, Hợp mang Tô tiên sinh vào nội cung. Nếu là Triệu Húc Dương không tin, Hợp có thể đem tội nhân đưa vào nội cung!” Tấn Quốc nô bộc trên mặt khắc chữ, dùng chứng nhận thân phận, đến lúc đó là nô lệ hay không, xem liền biết.
Ai ngờ lần này Triệu Húc Dương cũng không ngốc, hắn không nghĩ tới chính mình cùng Tất Dao Quang hồ nháo sẽ dẫn đến hậu quả như vậy. Càng không có nghĩ tới Tấn Ngu kia nhìn tới nhìn lui, cuối cùng lại chọn trúng một tên nô lệ làm ý trung nhân, việc này hắn cũng không rõ, chỉ muốn Tất Dao Quang vui vẻ, giúp một ít vàng đối với công tử được sủng ái như hắn, cũng không phải là việc lớn, bởi vậy ngày đó hắn vì nịnh Tất Dao Quang, lại thấy cô ta thiện lương hồn nhiên, không chút nghĩ ngợi liền giúp.
Sau đó Tất Dao Quang bị Bách Hợp đánh, dưới sự kích động Triệu Húc Dương đã đáp ứng Tất Dao Quang không tìm Bách Hợp gây phiền toái. Nhưng sau đó trước mặt chư quý tộc mặt nước Tấn tố cáo Bách Hợp. Hôm nay không nghĩ tới bị Bách Hợp đánh lại một quân, mà cô thu Tô Trinh lại bên người, mang vào trong nội cung trở thành nhân chứng, nếu là sự tình chứng thực. Trên đại điện nhiều như vậy người, hắn biết rõ phạm pháp lai làm. Mà lại cùng nữ nô tư thông, chỉ sợ Tấn Dương công cho dù sủng hắn, cũng sẽ có phiền toái phát sinh, Triệu Húc Dương lập tức liền cắn chết không muốn thừa nhận tội này, bởi vậy thề thốt chống chế.
“Dương Công tử lời ấy sai rồi! Xứng chữ chính là lúc nô bộc đầu hàng mà điểm, nhìn thời gian khắc chữ đánh giá liền biết, nếu là mới khắc không lâu, vết máu vẫn còn, sưng đỏ không tiêu, có phải trưởng công tử gây nên hay không, chỉ cần Đại Vương triệu người đến, vừa nhìn liền biết! Về phần mỗ gia thân là ân sư đệ tử là thật là giả, nếu Đại Vương không tin, có thể ra đề mục đối chứng!” Triệu Húc Dương mở miệng phản bác, Tô Trinh liền chắp hai tay, trả lời từng câu.
May mắn Triệu Húc Dương cáo trạng nhanh, hôm nay tội nô kia chạy ra mới hai ngày, cho dù giống như Triệu Húc Dương nói Bách Hợp có khả năng làm giả, nhưng thời gian quá ngắn, chuyện này căn bản không làm được, Triệu Húc Dương lập tức á khẩu không trả lời được, Tấn Dương công cũng bắt đầu cảm thấy có chút đau đầu.
Việc này một là Tô Trinh là đệ tử của Tô Hồng, nếu Tấn Dương công phán xét bất công, lúc này rất có thể sẽ khiến danh vọng của hắn gảm sút, nhưng nếu hắn chính công vô tư, thì con trai hắn Triệu Húc Dương đương nhiên phải nếm chút khổ sở, Tấn Dương công lập tức quay đầu nhìn Triệu Húc Dương, trên mặt lộ ra vài phần vẻ nghiêm túc:
“Việc này để sau lại nói, hôm nay không nói chuyện quốc sự, chỉ nói chuyện vui, người tới, mang ghế cho Đại công tử cùng với Tô tiên sinh, nước Hàn cống tiến tám gã tráng sĩ, trình độ múa kiếm không tồi, quả nhân vẫn muốn cùng chư vị thưởng thức, hôm nay Đại công tử cũng đến, không bằng cũng lên đi!” Tấn Dương công lúc tuổi còn trẻ cũng là người khôn khéo, không phải là loại ánh mắt thiển cận, nếu không cũng không từ một công tử không được sủng bị đem làm con tin lại có thể trở thành vua của một nước như hiện nay, nhưng về già lại chạy không thoát sắc đẹp mê tâm, bước vào con đường xưa của cha ông, nay cũng thua trên mỹ sắc.
Tô Trinh nghe được lời này của Tấn Dương công, con mắt thoáng cái híp lại, đang muốn mở miệng, Bách Hợp ho nhẹ một tiếng, Tô Trinh liếc cô, Bách Hợp liếc nhẹ hắn một cái, lúc này Tô Trinh mới thôi không nói.
Triệu Húc Dương nhẹ thở ra, hắn bị một chiêu này của Bách Hợp đánh không kịp trở tay, nếu lúc này Bách Hợp cố ý truy cứu, nhất định mình sẽ mất mặt, thật không nghĩ đến Tấn Dương công cố ý bao che, đem việc này viên tròn lại, cho hắn một bậc thang, chỉ cần hắn có thời gian, liền có thể nghĩ ra đối sách, lúc này nghe thấy Tấn Dương công ngắt lời, Bách Hợp lại không nhắc đến chuyện này nữa, lúc này hắn mới bưng chén rượu lên, cuống quít giơ ống tay áo lên che mặt lại, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Lúc đi ra nội cung Tấn Dương, Tô Trinh có chút tức giận bất bình:
“Đại Vương xử sự bất công, lúc chúa công trong cung, cớ gì phải nhịn?”
Lúc này thân phận thực khách cũng không phải là gia nô, Tô Trinh càng giống phụ tá của Bách Hợp, tính cách hắn vốn cực đoan, lúc này ngữ khí bất thiện, nhưng kết quả hắn vẫn ẩn nhẫn, Bách Hợp đưa tay lên, ra hiệu hắn an tâm một chút chớ nóng vội, mời hắn cùng mình lên xe ngựa:
“Hiện nay Tấn Quốc dùng pháp trị thiên hạ, Đại Vương sủng hạnh Hàn Khương, yêu ai yêu cả đường đi, sủng luôn Triệu Húc Dương, hôm nay cáo trạng cho dù thành công cũng chỉ kiến thanh danh Triệu Húc Dương bị hao tổn, bổn công tử chí không ở đây.” Mục tiêu của cô là Tấn Dương công, Triệu Húc Dương chỉ là quân cờ có thể lợi dụng mà thôi, Tô Trinh có tài, nhưng tầm nhìn có hạn, lúc này vẫn còn nghĩa khí tranh giành, Bách Hợp nói xong lời này, Tô Trinh phảng phất đã hiểu ra điều gì, cau mày, cúi đầu suy tư.
Ngày thứ hai sau khi trở về, Tấn Dương công liền sai người mang Tấn Ngu và tình nhân đến, vì phòng ngừa hai người này bị Tấn Dương công giết người diệt khẩu, Bách Hợp trước sai người mua chuộc người giúp đỡ tội nô Cao gia, rồi ở trong chợ dán giấy cáo thị, nháo to chuyện lên, khiến cho Tấn Dương công tạm thời không dám ở lúc đầu sóng ngọn gió làm việc, lúc này mới đưa hai người vào trong nội cung, bên kia cô lại giả bộ như mới biết chuyện Tất Dao Quang đã tuyệt thực hai ngày, sai người mang Tất Dao Quang đến tẩm cung của mình.
Lúc Tất Dao Quang đến, cúi thấp đầu không nói, đến rồi liền đứng ở đó, Bách Hợp múa kiếm nửa ngày, múa xong một bộ kiếm thuật, hầu gái đưa khăn đến thay cô lau mồ hôi, Bách Hợp cúi đầu, cố tình để Tất Dao Quang chứng kiến tình cảnh như vậy, cô ta liền nhịn không được, đoạt lại khăn, dùng sức bắt đầu lau trên mặt Bách Hợp:
“Cũng không phải không có tay, sao phải để người khác chạm vào ngươi?”
Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, ngày đó cô giáo huấn Tất Dao Quang xem ra còn không có đủ, lúc này mới qua mấy ngày, nữ nhân chính là vết sẹo khỏi rồi lại quên đau, lúc này lại bắt đầu nói lời khó chịu, có điều nữ nhân này tạm thời còn hữu dụng, bởi vậy cô chỉ rút khan trong tay Tất Dao Quang ra, phối hợp lau mặt, không có trả lời Tất Dao Quang, cuối cùng nhíu mày:
“Không hờn dỗi nữa hả?” Tất Dao Quang cùng cô chơi tâm kế, muốn cô chủ động cúi đầu dỗ cô ta, đó là tuyệt đối không có khả năng, chính cô ta tức giận thì tự mình nuốt xuống, muốn Bách Hợp dỗ, thời gian của cô cũng không nhiều, không muốn lãng phí ở đây.
Tất Dao Quang nghe cô hỏi như vậy, nhịn không được dậm chân, ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy trước kia Triệu Bách Hợp lệ khí tràn đầy lúc này khóe mắt đuôi lông mày lại phảng phất vui vẻ, khuôn mặt tuấn mỹ khiến người khác mặt đỏ tim đập, khóe miệng của hắn mang theo tia cười như có như không, lúc này dáng vẻ lông mày chau lên phối hợp với ngữ khí hắn vừa hỏi, trong vẻ tuấn mỹ mang theo vài nét xấu, làm cho tâm gan nữ nhân ngứa ngáy khó nhịn.
Quả nhiên cổ ngữ nói rất hay, nam nhân không xấu thì nữ nhân không yêu, trước kia Triệu Bách Hợp phụ người trong thiên hạ duy chỉ không phụ cô ta, nhưng hình như cô ta cũng ưa thích Bách Hợp hiện nay, Tất Dao Quang cắn cắn bờ môi, hờn dỗi liếc Bách Hợp:
“Tức! tức chết rồi! Có điều tức chết cũng không có người đau lòng ta, ta không ăn cơm cũng không có người quản, chết đói cũng không có người hỏi, muốn gặp ngươi thật không dễ dàng ah, Triệu đại công tử! Lúc trước còn nói muốn ta gả cho hắn, ta thật muốn gả, xem ngươi làm sao bây giờ!”
Bên khóe miệng Bách Hợp lộ ra nét cười, cũng không nói chuyện, Tất Dao Quang thấy bộ dạng cô như vậy, thật giống như một quyền đánh trên bông, không có phản ứng, cô ta nói như vậy là vì muốn cho Bách Hợp một bậc thang, khiến cô thừa nhận cô làm sai rồi, thừa nhận cô không nên đánh mình, nam nhân cổ đại thật dã man, trước khi cô ta chỉ cảm thấy nam nhân cổ đại tốt, hiện tại xem ra, Bách Hợp cần dạy dỗ còn rất nhiều, thậm chí Tất Dao Quang còn đặc biệt nói chuyện mình chưa ăn cơm, thiếu chút nữa chết đói, nhưng Bách Hợp lại không lên tiếng, tình huống như vậy khiến trong lòng Tất Dao Quang có chút lạc lõng, cái mũi đau xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống: