Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 874: Nam phụ thánh mẫu 17



Edit: Vũ Thiên

Beta: Sakura

Tuy lúc này bước chân Triệu Húc Dương thật sự không nhẹ nhõm nổi, nhưng thấy Tất Dao Quang vui mừng thì trong lòng vẫn tự an ủi mình, bỏ phú quý đổi lấy tiểu mỹ nhân, hắn lôi kéo Tất Dao Quang ra khỏi phủ Bách Hợp, mới bước ra đại môn, ‘Bành’ một tiếng cửa liền đóng lại, hành động như vậy dọa Tất Dao Quang nhảy dựng, cô  ta ‘Phi’ một tiếng, hì hì cười nói: “Hừ, đóng cửa gấp gáp như vậy! Cái địa phương quỷ quái này, có cầu xin thì lão nương cũng không trở lại…” Cô ta hưng phấn cho rằng mình đã tìm được tri kỉ nên không có chú ý tới động tĩnh cổ quái bên ngoài.

Nói còn chưa dứt lời, cách đó không xa mấy người mặc áo vải bố cùng với giầy rơm kiểu kiếm khách Mặc gia vây quanh ở mấy người trước mặt.

Sắc mặt Triệu Húc Dương biến đổi, Triệu Xương ngồi trên xe ngựa ở cách đó không xa cười lớn, chăm chút quan sat cảnh tình bên này. Tuy Triệu Húc Dương cũng dẫn theo thực khách, nhưng hắn không giống Triệu Xương có chuẩn bị, rõ ràng đang đào hố chờ hắn nhảy, đối phương người đông thế mạnh, hắn cũng không mang nhiều người, hôm nay lúc ra ngoài Triệu Húc Dương cũng không ngờ mình sẽ gặp tai nạn, bên người chỉ dẫn theo mấy kiếm khách, hôm nay dưới tình huống Triệu Xương có chuẩn bị, hắn sợ phát run, những kiếm khách kia cuốn lấy người bên cạnh Triệu Húc Dương, người bên cạnh Triệu Húc Dương không phải đối thủ của đối phương, cách đó không xa một loạt cung tiễn nhắm đến nơi này, lúc mấy mũi tên bắn bắn tới, nếu không có mấy thực khách trung thành dùng thân hộ chủ thì chỉ sợ Triệu Húc Dương đã bị thương.

Tất Dao Quang giống như chim sợ cành cong trốn ở trong ngực Triệu Húc Dương, sau khi cô ta xuyên đến cổ đại tự cho là bản thân đã gặp rất nhiều chuyện và người, cũng cho rằng mình vô cùng hiểu rõ quy tắc ở cổ đại. Được một đám nam nhân cổ đại cuồng nhiệt theo đuổi thì trong lòng cô ta kỳ thật có chút tự đắc, tuy từng bị tổn thương vì Triệu Bách Hợp, nhưng cô ta cũng không cho là bản thân sẽ gặp nguy hiểm ở cổ đại. Thậm chí cô ta kiên trì cho rằng sẽ có một ngày bản thân bình an trở lại hiện đại, nhưng lúc này nghe được những tiếng hét thảm bên tai, người bên cạnh không ngừng ngã xuống, huyết nhục bay tứ tung. Cô ta đôt nhiên thét lên, trấn định cùng kiên cường trước đó nhanh chóng tan rã.

Cô ta sớm đã quên mình vừa mới nói “về sau có cầu xin thì cô ta cũng không thèm quay lại cái địa phương quỷ quái này ‘, bắt đầu quay đầu dốc sức đập đại môn phủ Bách Hợp, muốn xông vào, có điều lúc này bên trong đã sớm đóng chặt, làm sao có thể mở ra?

Bên ngoài tiếng kêu rung trời, mấy thực khách tuy khó chơi nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Một đầu mũi tên phóng tới Triệu Húc Dương, bên kia vài tên kiếm sĩ truy đuổi hắn rất sít sao, lúc Triệu Húc Dương chật vật được hai kiếm sĩ trung thành liều chết bảo hộ phá vòng vây, một tên cũng không giữ lại, cái bao mà Tất Dao Quang luôn vác trên lưng được cô ta coi như bảo bối, vác trên người cô sống chết không chịu rời thân. Đến Triệu Húc Dương nói muốn thay cô vác thì cô ta cũng cự tuyệt, lúc này trói được cực kỳ kín, một khi bị ôm lấy, người cô liền không tự chủ được bị kéo ra, buông tay Triệu Húc Dương, lúc Triệu Húc Dương phát hiện hai người bị tách ra, lúc thò tay muốn giữ lại thì Tất Dao Quang đã bị người kéo ra bên ngoài, vài tên kiếm sĩ vây ở trước mặt hắn. Thực khách bên người Triệu Húc Dương cuống quít ngăn hắn lại:

“Thiên kim chi tử. Cẩn thận!” Triệu Húc Dương làm sao nghe vào lời nói như vậy, vì Tất Dao Quang hắn đã mất hai cái thành, hiện tại nếu người bị bắt đi, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Nhưng hai kiếm sĩ ngăn cản rồi kéo hắn đi trong tiếng hét giận dữ của Triệu Húc Dương, vẫn không thể nào bảo vệ Tất Dao Quang. Tất Dao Quang bị người mang lên xe ngựa cách đó không xa, mấy kiếm sĩ đang hăng hái chiến đấu đột nhiên biến mất không thấy, Triệu Húc Dương trở lại xe ngựa của mình, lúc hai gã kiếm sĩ bị thương đuổi một hồi rồi trở về, giao cho hắn một đống lớn đồ đạc, là cái bọc lúc trước Tất Dao Quang coi như bảo bối, bên trong có hũ có đồ đồng thau cùng với đồ đá các loại đều vỡ sạch, bên trong một ít đồ kỳ dị cũng vỡ ra, hắn chỉ cảm thấy mạch máu trong đầu mình ‘Thình thịch’  nhảy, kiếm sĩ vẫn đang hồi báo:

“Lúc thuộc hạ truy đến, Tất cơ đã không thấy bóng dáng, chỉ tìm được cái bọc này…” Triệu Húc Dương nghe nói như thế, mở ra nhìn thấy đồ vật mà Tất Dao Quang lưu lại, không thể kìm được, đá liên tục vào cái bao này, trong cổ ngòn ngọt, ‘Oa’ một tiếng một ngụm lớn máu tươi thẳng tắp phun ra.

” Vì sao các ngươi ngăn ta cứu nàng?” Triệu Húc Dương lúc này lửa giận công tâm, hắn vừa nghĩ tới mình vì Tất Dao Quang mà cho Bách Hợp hai cái thành trì, hôm nay người còn chưa động vào mà Tất Dao Quang đã bị cướp đi, cái mùi vị vừa mất người vừa mất tiền này, Triệu Húc Dương quả thực muốn cầm thanh đao chém nát tất cả đồ vật trước mặt, hắn đem lửa giận phát tiết đến hai thực khách trung thành trước mắt, trong miệng bắt đầu mắng:

“Hai người các ngươi ăn lộc của vua, nên trung với quân, bổn công tử muốn cứu Dao Cơ, cần gì hai phế vật các ngươi đến ngăn! Đồ vô dụng, cứu không được người thì thôi, còn cầm thứ này đến chỗ bổn công tử, cút!”

Lúc này thực khách cũng không phải là nô bộc, những người này cũng không phải không có tài năng bản lĩnh, sở dĩ đi theo Triệu Húc Dương, đơn thuần là ngưỡng mộ phong độ của hắn, nguyện ý vì hắn ra sức mà thôi, lúc này Triệu Húc Dương nhục nhã bọn hắn như thế, hai người đâu chịu được, lập tức nhìn lẫn nhau, sắc mặt có chút xanh:

“Công tử nói vậy là ý gì? Chỉ là một phụ nhân, làm sao so được với thân phận tôn qúy của công tử? Việc này rõ ràng là đối phương có chuẩn bị mà đến, công tử vì một phu nhân bị sắc đẹp làm cho hồ đồ…” Hai người này vốn trung thành thờ chủ cũng không sai, lúc nguy nan trước mắt lại không để ý tánh mạng của mình bảo hộ chu toàn Triệu Húc Dương, nếu là thay đổi tình huống, hôm nay nếu không có chuyện Tất Dao Quang, nói không chừng Triệu Húc Dương còn tán thưởng hai người này có thêm.

Nhưng dưới tình huống cả tiền và tình đều không còn, hai gã thực khách còn nói như vậy, Triệu Húc Dương liền có chút nhịn không được phát hỏa, hắn lập tức quát to một tiếng: “Cút! Đồ vô dụng, kiếm Mặc gia thanh danh như sấm, cũng chỉ dưỡng ra đám phế vật các ngươi…”

Nếu hắn chỉ nhục nhã hai người thì thôi, hôm nay còn nói cả Mặc gia, hai gã kiếm sĩ làm sao chịu được, lập tức trợn tròn mắt, nếu không phải phản chủ là đi ngược lại gia quy Mặc gia cùng với đạo làm hiệp nghĩa, nói không chừng lúc này hai người đã rút kiếm chém Triệu Húc Dương, lúc này mặc dù không động thủ, nhưng tay hai người lại đè xuống trường kiếm bên hông, Mặc gia làm việc đều có gia pháp, mà người thời này lại coi trọng nghĩa khí coi trọng chữ tín, hủy tôn nghiêm người kiếm sĩ so với giết họ còn tàn nhẫn hơn,  người kiếm sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, nhưng tuyệt không nguyện vì loại người như Triệu Húc Dương mà bỏ đi khí khái cùng với tôn nghiêm của Mặc gia kiếm khách!

Hai người không nói hai lời, trầm mặc một lát, không hẹn mà cùng từ trên xe ngựa nhảy xuống, cũng không quay đầu lại mà rời đi, Triệu Húc Dương một mình ở trong xe ngựa, kinh hoàng chưa định, chứng kiến tình cảnh như vậy thì lại chửi ầm lên, nỗi sợ hồi nãy còn chưa định thần lại, suýt nữa ngất đi.

Lúc tin tức truyền về phủ Bách Hợp, Bách Hợp chỉ nở nụ cười một tiếng rồi rửa mặt rồi ngủ, ngày thứ hai lúc trời chưa sáng, tùy tùng tiến đến hồi báo, nói Tô Trinh đang đợi trong điện, muốn gặp cô.

Bách Hợp một mặt vịn tùy tùng ngồi dậy, một mặt phái người triệu Tô Trinh vào, Tô Trinh đến trước mặt hướng Bách Hợp hành lễ, lúc này mới nở nụ cười nói:

“Chúa công, đêm qua Triệu Xương bố trí mai phục, bắt Tất cơ đi, rạng sáng Triệu Húc Dương mang người xông vào phủ Triệu Xương, còn kinh động đến Đại Vương.”

Tối qua đúng là có trò hay, đêm qua sau khi Triệu Húc Dương ra khỏi phủ Bách Hợp liền trúng mai phục, Tất Dao Quang bị người cướp đi, hộ vệ tùy thân của hắn sau khi đuổi theo một đoạn đường lại không cướp được Tất Dao Quang về, lại mang về bọc hành lí của Tất Dao Quang, Triệu Húc Dương nổi giận đuổi hai thực khách đi, lúc ấy hắn bất đắc dĩ, lòng nóng như lửa đốt sai người lái xe ngựa dạo qua thành một vòng, lại lệnh cho binh sĩ thủ thành đề phòng, cũng không phát hiện có nhân vật khả nghi ra khỏi thành, Triệu Húc Dương cũng không ngốc, lập tức liền phát hiện trong đó có điểm đáng ngờ.

Dựa vào tâm mà nói, Tất Dao Quang trong lòng hắn đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng nếu trong mắt người khác lại không như thế, dung mạo của cô ta cũng không tuyệt sắc, tuy trên người có một loại khí chất khác với phụ nữ thời đại này, nhưng lần đầu tiên gặp cô ta làm sao có thể biết rõ điểm này? Huống chi Tất Dao Quang không oán không cừu với người khác, làm sao sẽ có người bắt cóc cô? Cướp cô ta cũng không có chỗ tốt, ngược lại có khả năng sẽ chọc cho bản thân một cái phiền phức, trừ phi là có người ác ý với mình, không sợ mình còn cố ý đối nghịch với hắn!

Vừa nghĩ như thế, Triệu Húc Dương đã nhớ tới lúc ở phủ Bách Hợp, Triệu Xương tranh đoạt Tất Dao Quang với hắn, cũng đưa ra đồ đạc đổi lấy Tất Dao Quang, sau đó bị Triệu Húc Dương ngăn cản, Triệu Xương tuy nói sau đó bị Triệu Húc Dương đuổi đi, thế nhưng ánh mắt oán hận của hắn trước khi đi, lại để cho Triệu Húc Dương không rét mà run, lúc ấy Triệu Xương bảo hắn xem kỹ mỹ nhân, Triệu Húc Dương lúc ấy nghĩ đến nữ nhân của mình, thật vất vả đạt được phải nâng trên lòng bàn tay, từ nay về sau không cho cô chịu chút khổ sở nào, hắn không hề nghĩ tới Triệu Xương nói xem kỹ” là ý khác.

Lúc này Triệu Húc Dương càng nghĩ càng thấy có chút không đúng, ngay từ đầu hắn đã từng hoài nghi có phải Bách Hợp tự trộm không, nhưng lập tức bản thân hắn lại rất nhanh phủ nhận điểm này.

Triệu Bách Hợp ở nước Tấn Quốc cũng không được sủng, trong các công tử tuy hắn mang danh là Đại công tử, nhưng lại không có thế lực, Tấn Dương công không thích hắn, thực khách ở phủ hắn là ít nhất, thậm chí có người đem chuyện lúc trước hắn phải giả nữ truyền ra ngoài, rất nhiều hiệp nghĩa chi sĩ ngại điểm này cũng không muốn kết giao, hơn nữa hắn ta không được sủng ái, trong tay tiền tài cũng không nhiều, nuôi thực khách cũng cần tiêu rất nhiều, hắn không thể làm được chuyện như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.