Triệu Húc Dương không ngờ Bách Hợp phát rồ như vậy, rõ ràng Tất Dao Quang là người trong phủ hắn, hắn nói đưa đi liền đưa. Nếu tặng những nữ nhân khác thì thôi, hết lần này tới lần khác hắn dám đưa Tất Dao Quang, Triệu Húc Dương rất tức giận. Bên kia Triệu Xương thấy hắn ngăn mình lại, cũng không kiên nhẫn được nữa, thò tay đẩy hắn:
“Triệu Húc Dương, ngươi đừng cho là bổn công tử sợ ngươi, kỹ nữ này là Triệu Tín chính miệng trao đổi với bổn công tử, mọi người tại đây đều nghe được nhất thanh nhị sở. Ngươi chớ có ẩu tả, nếu không đừng trách bổn công tử không nể mặt Hàn Khương phu nhân, mệnh tả hữu xá nhân lôi ngươi xuống!”
“Ngươi muốn chạm nữ nhân, ở đây sở hữu tất cả nhạc kỹ đều có thể do ngươi, muốn ai bổn công tử mặc kệ, duy chỉ có Dao Cơ không được!” Triệu Húc Dương vừa mới nghe được nhất thanh nhị sở Bách Hợp đưa Tất Dao Quang cho Triệu Xương, lúc này mới nổi trận lôi đình:
“Dao Cơ cũng không phải là nhạc kỹ bình thường, ngươi không được chạm vào nàng ấy!” Triệu Húc Dương thật sự không ngờ thái độ Bách Hợp nhẹ tênh như vậy, nói muốn tặng Tất Dao Quang cho hắn, không nghĩ tới bởi vì hắn không muốn nhục nhã Tất Dao Quang nên mới cự tuyệt. Nếu hắn thực tốt với Tất Dao Quang, tất sẽ không dùng phương thức như vậy nhục nhã cô, mà sẽ chính thức mang cô tới phủ mình, đợi tới ngày mình kế thừa sự nghiệp nước Tấn Quốc thống nhất đất nước thì sẽ phong cô vì phu nhân.
Thật không nghĩ đến hắn vừa cự tuyệt, Bách Hợp quay đầu đưa Tất Dao Quang cho kẻ khác. Triệu Húc Dương nghĩ đến lời mình vừa mới cự tuyệt, lúc này hận Bách Hợp kẻ vô sỉ tiểu nhân, vừa hận Triệu Xương sắc dục hun tâm, ẩn ẩn còn có chút hối hận. Nếu sớm biết kết quả như vậy, vừa nãy Bách Hợp nói tặng thì hắn một lời đáp ứng. Dù hắn biết rõ theo tính cách Tất Dao Quang, hắn đáp ứng thu Tất Dao Quang thì chắc cô sẽ hận mình. Sau này giải thích cho cô hiểu, cũng tốt hơn hiện nay chống lại Triệu Xương tiểu nhân khó chơi này.
“Đáng tiếc bổn công tử ngoại trừ Tất cơ này, người nào đều không muốn.” Triệu Xương thấy Triệu Húc Dương khẩn trương như vậy thì càng có ham muốn mãnh liệt Tất Dao Quang hơn. Người sống cần mặt, cây sống cần vỏ, hai người vẫn luôn vì vương vị tranh đến ngươi chết ta sống, lúc này trước mặt mọi người bản thân nếu một nữ nhân cũng tranh không thắng Triệu Húc Dương, sau này mặt mũi để đâu? Triệu Xương lập tức cũng một bước cũng không nhường, Triệu Húc Dương càng bảo vệ thì hắn càng đem ánh mắt khóa trên người Tất Dao Quang:
“Huống chi, nơi này không phải là phủ Triệu Húc Dương, kỹ nữ trong phủ xử trí như thế nào không do ngươi làm chủ! Cút ngay, chớ có lại dông dài, hôm nay Triệu Tín đã đáp ứng tặng nàng ta cho bổn công tử. Nếu ngươi cứ nói không ngừng, đừng trách bổn công tử không khách khí!”
Trong nước Tấn thì Triệu Xương có thế lực rất lớn, còn Tấn Dương công lại rất sủng ái tiểu nhi tử Triệu Húc Dương này, dĩ vãng từng đã phân phó trong lúc Triệu Húc Dương cánh chim không gió, làm cho hắn tạm thời phải ẩn nhẫn. Sự tình khác hắn có thể chịu nhưng hôm nay vì Tất Dao Quang nên Triệu Húc Dương nhẫn không được. Khi Triệu Xương thò tay đẩy hắn thì hắn vô ý thức xoay người tránh đi, thừa dịp lúc tay Triệu Xương rơi xuống khoảng không, Triệu Húc Dương không chút nghĩ ngợi túm cánh tay kia, kéo hắn về phía trước một phát, nhấc chân rồi dùng sức đạp trên chân sau hắn.
Triệu Xương không ngờ hắn sẽ động thủ nên đã trúng một kích này, thân thể lảo đảo chật vật lao về phía trước, ‘Loảng xoảng keng’ một tiếng liền té lăn trên đất. Đến khi thực khách bên cạnh nâng hắn dậy thì đầu tóc hắn đã tán loạn, khuôn mặt trướng đỏ bừng, ánh mắt lộ ra vài phần âm tàn. Hiển nhiên ăn hết thiệt thòi lớn như vậy, lòng hắn đã hận Triệu Húc Dương đến cực điểm.
“Dao Cơ. Bổn công tử đã muốn! Triệu Bách Hợp, ngươi đã vô năng không thủ hộ nổi nàng, từ nay về sau đổi bổn công tử đến thủ hộ!” Triệu Húc Dương đánh bại Triệu Xương, lúc thấy thần sắc Triệu Xương thì trong nháy mắt hắn lại hơi do dự, nhưng quay đầu thấy Tất Dao Quang té ngồi trên mặt đất ánh mắt long lanh đang nhìn mình thì lòng hắn lại mềm nhũn, tí ti do dự rất nhanh biến mất sạch sẽ. Từ khi hắn biết Tất Dao Quang đến nay còn chưa từng nhìn thấy Tất Dao Quang lộ ra vẻ yếu ớt bất lực như vậy, cô rất hoạt bát đáng yêu, vô luận khi cô gan lớn đấu võ mồm với mình, cùng với những suy nghĩ tư tưởng kỳ diệu, mình đã từng thấy rất nhiều mặt của cô, lại duy chỉ có một mặt như vậy đây là lần đầu chứng kiến, hôm nay vì cô đắc tội Triệu Tín là đáng giá. Xem bộ dạng cô vì mình thương tâm rơi lệ động dung, cái đó dù để hắn cùng với tất cả người trong thiên hạ là địch thì hắn cũng vui vẻ!
Bách Hợp ước gì Triệu Húc Dương mau chóng mang Tất Dao Quang ngôi sao tai họa này đi. Cô ta chính là một kẻ không an phận, một ngày không gây chuyện phảng phất như toàn thân đều không được tự nhiên. Nguyên chủ cũng bởi vì chứa chấp cô ta, bị cô ta tai họa nặng nề, hôm nay Triệu Húc Dương chủ động đưa ra ý muốn, đương nhiên Bách Hợp sẽ không lưu lại một kẻ như vậy.
Có điều muốn đưa đi đấy nhưng không phải vào lúc này. Lúc này Triệu Húc Dương đắc tội Triệu Xương còn chưa đủ, hơn nữa nếu cô khinh địch đáp ứng Triệu Húc Dương để cho hắn mang Tất Dao Quang đi, chẳng lẽ không phải tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ này! Bách Hợp làm bộ khó xử, nhìn vẻ mặt phẫn nộ Triệu Húc Dương thì búng tay một phát:
“Đây khiến bổn công tử làm sao cho phải? Tất cơ chỉ có một người, công tử Dương cùng công tử Xương tuy không phải cùng mẹ nhưng nhất mạch tương thừa, cần gì phải vì một nữ nô mà tổn thương hòa khí? Theo bổn công tử thấy, không bằng như vậy, bổn công tử chọn tất cả mười tiểu mỹ nhân dung mạo thượng giai tặng cho hai vị, nhị vị cảm thấy như thế nào?”
Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Húc Dương và Triệu Xương đã tương đương với xé toang mặt. Lúc này đối với Triệu Xương mà nói đã là khí thế tranh đấu, nếu Bách Hợp đề nghị sớm một phút đồng hồ lúc Triệu Húc Dương còn chưa đạp hắn ngã xuống đất trước mặt mọi người, nói không chừng hắn sẽ vì Tấn Dương công tạm thời không xung đột với Triệu Húc Dương nữa. Nhưng hôm nay ngay trước mặt chúng thực khách cùng với chư hầu nước Tấn thế mà Triệu Húc Dương lại đạp hắn, bảo hắn làm sao nuốt được cơn tức này, hôm nay ngược lại hắn nhất địng phải đạt được Tất Dao Quang, nhổ cơn tức trong lòng này ra mới được
“Bổn công tử không thèm ngươi tặng tiểu mỹ nhân, hôm nay bổn công tử nhất định muốn dẫn Dao Cơ đi!” Triệu Xương còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Triệu Húc Dương nghe được lời Bách Hợp bèn hừ một tiếng.
“Triệu Húc Dương, ngươi đừng cho bổn công tử sợ ngươi! Tất cơ này bổn công tử đã nói tặng ngươi trước tiên, ngươi nói cự tuyệt thẳng thừng, bây giờ bổn công tử tặng cho Triệu Xương, ngươi lại đến đoạt. Ngươi rốt cục muốn làm gì?” Bách Hợp giống như nổi giận, nặng nề hất tay áo lên.
Triệu Xương ngẫm lại cũng tức, càng cảm thấy Triệu Húc Dương cố ý gây khó dễ với mình, phụ nhân này là ban đầu Bách Hợp đưa cho hắn, hắn không nhận, đến lúc đưa mình lại đến đoạt, Triệu Húc Dương này quả thực ghê tởm hết sức. Hắn càng nghĩ càng nén giận, vốn chỉ một cái nữ nhân bỏ đi, có thể lúc này nghĩ đến Triệu Húc Dương sở tố sở vi, trước mặt mọi người vậy mà đạp ngã mình xuống đất, trong lòng Triệu Xương không tự chủ được sinh ra vài phần sát cơ.
Hắn đưa mắt liếc thực khách phía bên trái phải ra ý qua một cái, một người trong đó đỡ lấy hắn khẽ gật đầu, lui ra ngoài. Hành động này ngoại trừ Bách Hợp luôn luôn phân thần chú ý hắn, đám người còn lại cũng không ai phát hiện. Đợi thực khách kia vừa ly khai, Triệu Xương mới nhe răng cười một tiếng: “Khẩu khí thật lớn, hôm nay phụ nhân này, bổn công tử muốn chắc rồi!”
“Hừ! Các ngươi gia chủ nghĩa đàn ông đồ con lợn!” Mấy người tranh đoạt không ngớt, té ngồi trên mặt đất Tất Dao Quang đột nhiên tức giận xé rách những khăn xâu xiêm y trên người mình, một tay kéo lấy vải vóc treo bên trên đầu mình xuống, lau nước mắt đi cố hết sức đứng lên hô:
“Các ngươi đem ta tranh đến đoạt đi, coi ta trở thành cái gì? Ta là một con người, có tư tưởng có linh hồn có tự tôn đấy, không phải một hàng hóa, các ngươi muốn đạt được ta có thể đạt được sao? Các ngươi nghĩ đám các ngươi là ai? Cho rằng công tử nước Tấn rất giỏi sao? Ta chỉ thuộc về mình, không thuộc về bất cứ người nào!” Cô ta có cảm động vì hôm nay Triệu Húc Dương trước mặt mọi người bảo vệ mình, nhưng khi nhìn đến tam huynh đệ này vì mình nổi lên tranh chấp thì trong lòng cảm thấy buồn bực. Cô ta là một con người có được độc lập nhân cách, cũng không phải một kiện đồ vật, không phải bọn hắn có thể tùy ý tranh tới tranh lui như món đồ chơi, nghĩ muốn có cô ta, trừ phi chính cô ta nguyện ý!
“Ta nguyện ý đi cùng công tử Dương, các ngươi ai đều không cần nói nữa!” Lúc Tất Dao Quang nói lời này còn quay đầu lại oán hận liếc nhìn Bách Hợp. Hôm nay hành động này của Bách Hợp đã khiến cô ta sinh lòng oán hận, lúc trước cô ta thật sự là mắt bị mù, suýt nữa bỏ lỡ Triệu Húc Dương mà thích nam nhân bạc tình phụ nghĩa này. May mắn hôm nay còn không tính muộn, để cho cô ta thấy rõ chân diện mục Bách Hợp, phát hiện Triệu Húc Dương thâm tình hậu ý, về sau cô ta sẽ hồi báo lại Triệu Húc Dương, cả đời không trở lại bên người Triệu Bách Hợp nữa! Đợi về sau Triệu Bách Hợp hối hận đối đãi cô ta như vậy, “hắn cả đời đều không chiếm được mình, hắn nhất định sẽ phải hối hận”!
Bách Hợp nghe được lời này Tất Dao Quang, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một nô bộc, muốn đi cùng ai cũng không phải ngươi nói là được. Hôm nay bổn công tử đã tặng ngươi cho Triệu Xương, ngươi đi hay ở phải do công tử Xương làm chủ!” Bách Hợp nói xong, Triệu Xương lập tức đại hỉ, tiến lên liền muốn tới kéo Tất Dao Quang: “Triệu Tín, hôm nay tình nghĩa tương trợ, bổn công tử nhớ kỹ!”
Triệu Húc Dương xem tình cảnh này, hoảng sợ bước lên phía trước đến ngăn đón, lúc bắt đầu chỉ hai công tử ở giữa tranh đấu, về sau song phương thực khách cộng đồng lên sân khấu kiểu sắp đánh nhau.
Hai người hôm nay vì một Tất Dao Quang huyên náo thành thế nước – lửa, Bách Hợp sẽ không để hai người này đang tại trước mặt mình mặt mà bắt đầu náo loạn, bởi vậy liền lên tiếng ngăn lại: “Nơi này là phủ đệ bổn công tử, không phải chiến trường của chư vị, hôm nay yến hội đã hết, chư vị mời trở về đi!”
Triệu Xương dẫn đầu dừng tay, hắn từ trước bố trí mai phục bên ngoài phủ Bách Hợp, lúc này trong điện Triệu Húc Dương vì Tất Dao Quang muốn phải liều mạng, đang tại trước mặt Bách Hợp thì hắn cũng sợ hãi nếu Bách Hợp liên thủ với Triệu Xương thì mình sẽ bị chịu thiệt, bởi vậy hất tay áo lên:
“Nếu như thế, bổn công tử liền cho ngươi cái thể diện, cáo từ trước! Triệu Húc Dương, ngươi cần phải xem kỹ tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi, hừ!” Hắn nói xong, chắp hai tay sau lưng cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.
Chờ hắn vừa đi, lúc này Triệu Húc Dương mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía Tất Dao Quang. Tất Dao Quang thoáng cái lao vào trong lồng ngực hắn.