Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 893: Hành trình cáo biệt cuố cùng 8



Bách Hợp đã từng một mình an ổn ở vách núi này một lúc lâu, còn mọi người đều là từ chỗ đài cao bên kia cầu cùng sang đây, tuy ngoài đó âm khí cũng nặng, nhưng cũng không có cảm giác có quỷ quái qua lại bên đó. Nhưng bây giờ, đột nhiên lại có một con đã vô thanh vô tức lẫn vào đoàn từ đời nào, hơn nữa rõ ràng không giống loại quỷ sinh ra từ người vừa mới chết, quỷ hồn của người vừa mới chết đều có oán khí quấn thân, lại không có năng lực lớn thế này. Cho nên cô hoài nghi là có người đã đụng phải thứ gì đó không hay ho, cho nên mới dẫn theo thứ không hay ho này theo tới.

Mọi người không ai dám lên tiếng, bà Văn đứng trong đám người, nghe câu hỏi của Bách Hợp thì khẩn trương đến mức hai chân run cầm cập, dần dần cảm thấy hít thở cũng khó khăn, bà ta nghĩ đến bàn tay xương bị gãy rời mình vừa ném đi lúc nãy, càng không dám lên tiếng, chỉ há to miệng cố gắng thở sâu.

Không rõ có phải tại dùng miệng hô hấp quá lâu, khiến cho loại không khí mang theo mùi mốc meo ẩm ướt theo nhịp thở rót vào miệng quá nhiều hay không, không bao lâu sau, ba ta cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, cổ họng cũng khô lại, mỗi lần khẩn trương muốn nuốt nước miếng, cổ họng lại cọ sát tạo ra chút cảm giác đau đớn. Nhưng mà dù đã dùng thêm cả miệng để thở, bà ta vẫn cảm thấy dưỡng khí vào phổi không đủ, lồng ngực mơ hồ đưa tới cảm giác ngột ngạt, đau đớn khó chịu. Bà ta cắn môi không hó hé tiếng nào, sợ đến cùng cực, nhưng lúc này khóc cũng không ra tiếng.

“Vừa rồi, là ai đã đụng vào thứ gì trong mộ thế?” Trừ vợ chồng nhà họ Văn, những người ở đây đều là dân trong đạo môn, đều hiểu nỗi lo lắng trong lòng Bách Hợp. Cái thứ có thể bỗng dưng xuất hiện không có chút dấu hiệu báo trước nào thế này, nhất định đạo hạnh không phải thâm sâu bình thường.

Có một ít quỷ quái, cực kì bám chấp đối với những thứ thuộc về mình, trong cổ mộ, không thể bảo đảm là không có thứ như vậy ở đâu đây, từ tình hình từ lúc mọi người đi vào đến giờ mà xem xét thì biết, cổ mộ này trước đó cũng chưa từng bị ai khác xâm nhập, riêng một con giao ở cửa mộ đã đủ khó trêu rồi, cho nên phần trong mộ có thể nói là được bảo tồn tương đối nguyên vẹn. Những món đồ cổ có từ trăm năm, ngàn năm trước, giờ nếu đem ra ngoài đều thành quý giá, nếu lỡ có ai trong đoàn nổi máu tham, cầm đồ của người ta đi, vậy nhất định là chọc ra phiền toái.

Nếu không trả đồ lại, vậy thì thứ không rõ lai lịch kia nhất định là sẽ đi theo đoàn đến cùng, con đường đèo này vốn chật hẹp, mọi người đến đứng thẳng cũng thấy khó khăn. Giờ thứ kia đã ở đây rồi, nhưng đạo cụ bắt quỷ dù có cũng không thể móc ra, mà nếu thực sự cần đánh nhau, vậy chắc chỉ có thể đánh bằng niềm tin và hy vọng.

Ở địa hình này, quỷ quái chiếm lợi thế tuyệt đối, còn đám pháp sư đạo sĩ, tuy dám vỗ ngực xưng là có bản lĩnh, nhưng bước nhầm một bước là có thể té luôn xuống vực, tuy nói bên dưới chỉ sâu vài chục mét, lại có con sông lớn, trừ vợ chồng nhà họ Văn, mọi người có tự tin là thể lực mình không kém, té xuống cũng không chết được, nhưng phải nhớ dưới nước còn có một đám côn trùng quỷ quái, cho nên không một ai dám mạo hiểm.

Vậy nên trong lúc hoảng hốt, hỗn loạn, có người lặp lại câu hỏi của Bách Hợp, nhưng rồi cũng không ai trả lời.

Trên vách núi, một đám người lòng không an ổn đứng hoang mang, nỗi sợ hãi giống như dây leo mọc lan càng lúc càng rậm rạp.

Ông già họ Đường là người có danh vọng cao nhất, tuổi lớn nhất trong đám người, đạo thuật cũng thâm hậu nhất, sau một chút nghĩ ngợi liền mở miệng đề xuất:

“Đếm lại một lần, không chừng vừa rồi là đếm sai đấy.”

Vào lúc hoảng hốt, sợ hãi nhất, người ta luôn vô thức mà hy vọng những gì mình đang chứng kiến chỉ là một cơn ác mộng, cho nên đề nghị của ông già được đại đa số tán thưởng, do vậy, Bách Hợp lại bắt đầu trước, mọi người lần lượt đếm số: “1, 2, 3, …”

Chờ đếm tới ‘30’, trái tim mọi người đã nhảy lên tận cổ, chỉ sợ con số ‘32’ lại vang lên lần nữa. Sau khi có người đếm ‘31’, rất lâu sau cũng không thấy có ai đếm ‘32’, mọi người căng thẳng hồi hộp chờ đợi, có cảm giác lúc này một ngày dài bằng một năm, chờ một hồi lâu vẫn không nghe thấy ai đếm ‘32’, khi mọi người bắt đầu suy đoán rằng ban nãy đã đếm sai, cuối cùng, có một giọng nói mang theo chút tuyệt vọng, nghẹn ngào nức nở đọc lên:

“32…”

Trong nháy mắt, con đường đèo hẹp quanh co lặng ngắt.

“Vừa báo danh, vừa đếm số, xem chỗ nào không đúng.” Bách Hợp lại đề nghị, sau đó tự mình mở đầu trước:

“Số 1, Vân Bách Hợp.” Tuy cô chưa tiếp thu nội dung vở kịch, nhưng trước đó, ông già họ Đường đã ba bốn lần gọi cô là tiểu Vân, mà bình thường, nguyên chủ trong các nhiệm vụ đều tên Bách Hợp, cho nên ông già đã gọi như vậy, khẳng định là nguyên chủ họ Vân.

Quả nhiên, cô báo tên và số thứ tự xong, cũng không ai nghi ngờ chất vấn gì, ngược lại những người khác đều theo sau báo danh, đếm số. Cứ thế đếm đến ‘13’, cô gái xếp số mười ba báo danh: “Triệu Hồng Quỳnh”. Giọng nói rất quen tai, hẳn là cô gái trẻ đi theo vị mặc Đường trang, búi tóc đạo cô gọi là Mục lão sư, ngay sau đó, người kế tiếp cô ấy cũng điểm danh:

“Số mười bốn, Vương thị.” Giọng nói khe khẽ vang lên, giọng nói có vẻ thuộc về một cô gái rất trẻ, mọi người im lặng một chút, rồi cười ầm lên:

“…”

“Giờ là thời đại gì rồi, còn có người tự xưng danh theo dòng họ?” Đứng trên vách núi cao, con người vốn đã dễ dàng sinh ra cảm giác sợ hãi, lúc này ngoại trừ nói chuyện, cười đùa là có thể giúp phát tiết bớt cảm xúc sợ hãi, mọi người không thể chạy, không thể nhảy, thậm chí tiến lùi cũng không thể tự do, lúc nãy mọi người đều im lặng ngưng thần tĩnh khí thì thôi, giờ đã thấy có người mở miệng nói đùa, liền hết hai đến ba người đều muốn góp lời.

Nhưng đối tượng tự xưng là ‘Vương thị’ kia sau khi nói xong, sau đó không biết là do ai cười nhạo lại một câu, lại im lặng không nói gì nữa.

“…” Vách núi vừa xôn xao một mảnh tiếng nói tiếng cười, lại lặng ngắt.

Quỷ là ai, đã quá rõ ràng rồi.

Nếu vừa rồi không phải là ai nói đùa, vậy thì thật đúng là thời đại này, không còn ai đi tự xưng là ‘Vương thị’ cả. Cô gái số mười ba Triệu Hồng Quỳnh đột nhiên như phát điên lên mà gào khóc:

“Á, mẹ ơi, con chịu hết nổi rồi!”

“Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh…” Phát hiện quả thực có thứ không sạch sẽ xuất hiện, đám người trên đèo đều luống cuống. Bàn tay Bách Hợp nhanh chóng bị người đi sau hất văng, lại có thứ quỷ quái gì không biết từ lúc nào tới trà trộn vào đám người, cùng bọn họ tay nắm tay, nghĩ thôi đã thấy ghê người.

Tính từ lúc đi vào cổ mộ đến giờ, bọn họ đã đủ loại gặp gỡ, hết chuyện đụng độ giao xà chết hai người, giờ lại chính thức gặp được quỷ quái, đứng trước cảnh sống chết tồn vong, còn có người đang cố cưỡng ép mình bình tĩnh, không hoảng hốt, nhưng tiếng thét của Triệu Hồng Quỳnh tựa như đem con quái thú vốn được giam cầm chặt chẽ trong lòng người thả ra. Một đám người mất hết đúng mực, tinh thần đại loạn, có người rốt cục chịu không nổi, như phát điên hô hoán lên, người có tuổi còn khá hơn một chút, tuy rằng sợ, miễn cưỡng vẫn có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng đám thanh niên thì rối như mớ bòng bong, trong lúc tiếng khóc rống và tiếng gào thét vang lên, thanh âm của người tự xưng là ‘Vương thị’ lại không thấy bóng, bị Triệu Hồng Quỳnh ảnh hưởng, có mấy người trẻ tuổi đều gào khóc:

“Tôi muốn trở về, tôi muốn quay lại, các người tránh ra, tránh ra…”

“Cút đi!” Trong từng đợt, từng đợt tiếng kêu gào vang vọng, bốn phía rối loạn, xô đẩy, đột nhiên có người đứng không vững, thét lên một tiếng, thân thể liền như con diều đứt dây văng từ trên đèo xuống dưới vách núi.

“Á____” Tiếng thét thê lương thảm thiết của người đó vang lên bên tai mọi người, âm thanh lan truyền cực xa, thậm chí từ vách đá đối diện còn có hồi âm truyền tới, khiến cho âm thanh thê thảm này cứ vòng vo, vang vọng mãi không dứt, hồi lâu sau, tiếng ‘bùm bùm’ của vật nặng rơi xuống nước vang lên, tiếp đó, tiếng vang ì oạp nho nhỏ của nước văng lên bờ cũng vang tới rõ ràng, vừa rồi, lại vì mọi người hoảng loạn xô đẩy, còn có thêm âm thanh của đá vụn rào rào rơi xuống dưới, Bách Hợp hít sâu một hơi, lạnh lùng quát lớn:

“Đủ chưa hả?” Trong lúc cô đang nói, lại có người bắt đầu điên cuồng vỗ mạnh vào vách núi:

“Tôi không cần tiền, tôi không cần tiền nữa, ai muốn tìm cái gì thì tự đi mà tìm, tôi muốn về nhà…” Lời này cũng nhận được rất nhiều ủng hộ. Lại thêm nhiều người đưa tay vỗ thình thình vào vách núi, căn bản không ai buồn nghe lời của Bách Hợp. Nguyên chủ vốn không có tài danh, tuổi tác còn nhỏ dại, tên tuổi không đủ để phục chúng. Bọn họ điên cuồng chụp vỗ một hồi, một âm thanh thê lương vang lên xoang xoảng. Không biết là ai chụp trúng cái gì, vách núi bỗng dưng tự trượt về hai hướng trái phải, làm xuất hiện bảy tám khe hẹp rộng cỡ miệng quan tài, mọi người vốn đứng dán sát vào vách núi để phòng ngừa rơi xuống dòng sông bên dưới, đột nhiên chỗ họ đang tựa vào biến thành khe trống, bèn theo quán tính ngã vào trong.

Tuy trước đó Bách Hợp không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, nhưng đến lúc nguy hiểm xuất hiện, cô cũng cố hết sức để ổn định thân hình, thế nhưng người đứng cạnh cô đã sớm bị doạ vỡ mật, trong lúc vô thức bấu víu liền túm chặt lấy tay cô, vậy là trong lúc cô còn đang lảo đảo chưa đứng vững lại được đã bị người ta túm lấy kéo theo vào trong hang núi. Một thứ mùi mục rữa thối nát ùa vào xoang mũi cô, so với phía trong nơi cửa hang mở ra có vẻ khá cao, lúc ngã lăn xuống dưới, đèn pin trên đầu không biết đã văng đi đâu, Bách Hợp trên đường lăn xuống va đụng phải khá nhiều chướng ngại vật nhỏ, mãi cho tới lúc đầu cô cũng va chạm với một vách đá đánh cộp, thân mình mới dừng lại được.

Người đã lôi cô ngã theo không biết đã lăn đến góc nào, lúc này bốn phía chỉ có mình cô, trong bóng tối muốn tìm người cũng không tìm được, Bách Hợp chịu đựng cảm giác nhức đầu, hoa mắt, buồn nôn, thử duỗi tay sờ soạng bốn phía, chỉ cảm nhận được là mình mò thấy rất nhiều thứ có khớp nối, lúc đang ngã lăn xuống chỗ này, cô cảm giác được chính mình đã va vào thứ gì đó làm nó vỡ rời ra, giờ lại sờ soạng thấy những thứ từa tựa như xương sọ, xương đùi, trong lòng cô đã có chút suy đoán.

Một đường cô lăn xuống đến đây, đụng phải không ít thứ này, đây nhất định là một hố chôn tập thể. Lúc nãy mấy thanh niên trẻ kia trong lúc hoảng hốt vỗ loạn vào vách đá, nhất định đã đụng tới cơ quan cho nên mới làm mọi người mới ngã nhào hết vào đây.

Thật đúng là xe đến trước núi tất có đường, thuyền tới cầu tự nhiên đi thẳng.

Con đường đèo trên kia vỗn dĩ là đường cụt, Bách Hợp cũng từng phán đoán đường để đi tiếp nhất định là nằm trong lòng núi, chỉ là mọi người còn chưa tìm được cơ quan. Thậm chí, cô còn từng có ý nghĩ, hay là cứ theo đường cũ quay về, cẩn thận tìm lại đường khác một lần, không ngờ âm kém dương sai, lại có người mở ra được con đường vào lòng núi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.