Những khúc đuốc xương cầm trên tay vốn không an phận run lên không ngừng, giờ đối mặt với sức mạnh của lôi chú thì thành thật ngoan ngoãn không dám ho he, tam muội chân hoả vốn đã bị áp chế xuống lại lần nữa sáng lên, oán khí ở phía trước mặt bị bổ ra tạo thành đường đi thông tới bên miệng giếng, những người khác nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sững người hồi lâu.
“Này, thế này là thế nào?” Rõ ràng Vân Bách Hợp là người có thực lực yếu kém nhất trong số những người ở đây, thậm chí còn thua kém cả cậu thanh niên tên Trường Sinh đã chết trong miệng giao xà lúc mới vào cổ mộ kia, ngay từ đầu, mọi người đều xác nhận cô ấy gia nhập đoàn người chính là vì muốn lừa tiền, vợ chồng nhà họ Văn cũng không để cô ấy vào mắt, vốn bọn họ cũng chẳng có tiền mà trả cho người ta, cho nên với họ có thêm một người gia nhập đơn giản là có thêm một người giúp sức, có thêm một phần hy vọng tìm được con gái, vì vậy bọn họ không cự tuyệt cô ấy tham gia đoàn người, thực không ngờ đến lúc thực sự phát sinh tình huống nguy ngập, tất cả mọi người tưởng rằng mình phải rơi vào kết cục như cô thiếu nữ bị dòng máu ma quỷ cắn nuốt kia, đang chìm trong tuyệt vọng thì chính Bách Hợp lại là người ra tay cứu nguy cho tất cả.
Cảm giác này quá sức quỷ dị cổ quái, khiến cả nhóm người bỗng thấy như thể mình đang ở trong một giấc mộng, mọi chuyện đang diễn ra đều không chân thực. Trong lúc mọi người còn đang hoảng hốt, lại thấy Bách Hợp đã nhanh chân chạy về phía miệng giếng, Đường Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, lúc trước, khi ông cùng Bách Hợp đối phó với con giao xà, chính mắt ông thấy Bách Hợp đã đuổi được con giao xà kia đi. Tuy bây giờ Bách Hợp lại gây bất ngờ ngoài dự liệu của ông một lần, nhưng vì từng có một lần kinh nghiệm nên cũng không đến mức phản ứng không kịp giống như những người kia, ông quát lớn một tiếng:
“Còn không đi mau, có chuyện gì chờ tới chỗ an toàn lại nói!” Nói hết lời, ông cũng vội vàng dẫn đầu đuổi theo sau Bách Hợp.
Mọi người nghe vậy, bất giác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba tấm bùa trên không trung ban đầu vốn kim quang rực rỡ, nhưng càng về sau, ánh sáng càng ảm đạm dần đi, không đến ba mươi giây sau, sợ là không còn ngăn cản được.
Quan trọng nhất là, tuy Bách Hợp đã đả thông được một con đường, nhưng cô đã chạy trước rồi, khó mà tránh việc đám âm quỷ kia lại tụ hợp lần nữa, bởi vậy, mọi người vừa bị Đường Toàn đánh thức liền không còn ai dám trì hoãn, chỉ hận cha mẹ sao không sinh ra mình có thêm hai cái đùi, cắm đầu dốc sức mà chạy theo sau Bách Hợp.
Bà Văn nghiến chặt hàm răng, nhưng vẫn không thể đi nổi vì quá sợ, ông Văn gấp đến đổ mồ hôi hột. Thấy mọi người vội vàng lao đi, có chút cuống quýt:
“Chờ chúng tôi một chút, chờ một chút…”
Nhưng chả có ai muốn chờ bọn họ. Đây là lúc thời gian liên quan tính mạng, khoan nhắc tới chuyện vợ chồng họ lừa gạt đã bị mọi người phát hiện, không có ai còn nguyện ý bán mạng cho bọn họ nữa, kể cả vợ chồng họ vốn không lừa người, thực sự có thể trả tiền, thì muốn cầm tiền cũng phải có mạng để hưởng thì mới tính, nếu đến mạng cũng không còn, vậy có bao nhiêu tiền cũng cầm không nổi. Bởi vậy, tóm lại là không có ai đoái hoài đến bọn họ hết.
Trong lúc nguy nan, thấy không có ai chịu đưa tay cứu giúp một phen, bà Văn nghiến chặt hàm răng, cuối cùng cũng không biết khí lực là từ đâu sinh ra, trái lại lôi kéo tay chồng mình, bắt đầu chạy về phía trước. Hai vợ chồng nhà họ cứ thế chạy sau chót, ba lá bùa kia cuối cùng không còn năng lực ngăn cản, tia sáng cuối cùng trên bùa piu một tiếng liền vụt tắt, ba lá bùa lúc này tự bốc cháy, biến thành khói bụi tản mát trong không trung, dòng máu ma như thể mãnh thú sổng chuồng, khí thế che trời phủ đất bổ nhào về phía miệng giếng. Bách Hợp là người đầu tiên đến bên miệng giếng, thấy phía dưới là một cái cầu thang dài dằng dặc, phía trong một mảnh tối đen, cô nhảy xuống bậc thang, đám người còn lại hết hai lại ba cũng chen nhau bước vào. Vợ chồng nhà họ Văn đuổi tới cuối cùng, thở không ra hơi, quả tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả hai vừa bước lên thềm giếng, dòng máu ma đã ập thẳng tới mặt.
“Á____” Bà Văn rú lên thảm thiết tê tâm liệt phế, bà ta nghĩ đến tình cảnh của cô gái trẻ vừa mới chết, vốn tưởng mình nhất định sẽ bị dòng máu ma nuốt chửng, ánh mắt tuyệt vọng, thế nhưng ngay sau đó, bà ta phát hiện dòng máu ma kia chảy tới thềm giếng, giống như lại lần nữa đụng phải khắc chế vậy, cứ thế chầm chậm lui về.
Bách Hợp đoán không sai, cái giếng này quả nhiên là nơi duy nhất trong hang núi có thể tránh được sự công kích của dòng máu ma. Cô thở dài một hơi, mới rồi một lượng lớn mồ hôi lạnh thấm ra trên người cô làm quần áo cô ướt hết, dính sát lên người, tỉnh táo lại mới phát hiện mạch máu mình đang chạy rần rật, tim đập thình thình kịch liệt, âm phong trong hang núi thổi đến khiến toàn thân cô phát rét. Bách Hợp run cầm cập, đây hẳn là di chứng của việc đã dùng cạn sạch đạo thuật trong người.
“Sợ chết đi được, sợ chết đi được, hu hu, ông xã, Thấm Nhã, Thấm Nhã nó đang ở đâu, em chịu không nổi nữa rồi…” Trước đây bà Văn theo chủ nghĩa duy vật, trước giờ không tin thuyết quỷ thần, không ngờ hôm nay đi vào cổ mộ lại lần lượt chứng kiến bao nhiêu là sự việc, mỗi việc đều khiêu chiến quan niệm, ý tưởng ngày xưa. Thì ra thế gian này không những có quỷ, hơn nữa còn có một nơi hung hãn, đáng sợ thế này, chả trách lúc trước bà ta đề xuất muốn đến đây tìm con gái, tất cả những người kia đều nói nơi này là đất chết, không dám theo đến.
Hồi đó bà ta còn cười nhạo những người đó có lớn mà không có khôn, trên đời này làm gì có quỷ, cùng lắm là lòng người hèn yếu, nghe lầm đồn bậy, lại không ngờ trên đời này thực sự có quỷ, hơn nữa còn là thứ quỷ quái đáng sợ như vậy.
Mọi người đứng ở trong giếng, thân thể run cầm cập, thở hổn hển, nhiều người vì thở gấp, phải dùng cả miệng hớp hơi như thể cá mắc cạn, cổ họng khô khốc như sắp bốc khói, khô rát, nói không ra lời.
Bách Hợp đặt mông ngồi trên bậc thang, thở hắt ra mấy lần, lại từ ba lô cầm ra bình nước khoáng uống mấy ngụm nhuận họng, cho tới khi hơi thở bình thường trở lại, mới đứng lên nhìn ra ngoài.
Phần ao trũng bên ngoài miệng giếng kia, máu ở trong tượng như sống lại, ban đầu chỉ có vài dòng như mấy con rắn, giờ đã dâng lên ngập nửa ao, toả ra mùi tanh tưởi, những bộ xương trắng treo trên không như cuộn rút thân thể, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, mà vị trí xích sắt treo ngược cậu thanh niên vừa bị câu đi kia, thi thể lúc đó đã sớm bị thay bằng một cái thây khô nhìn thế nào cũng có cảm giác nó đã phơi sương gió thật nhiều năm, tóc trên đầu cũng đã rụng hơn nửa, nhìn tuyệt không giống như người mới chết.
Nhìn thấy tình cảnh ấy, mọi người sợ đến nỗi hai chân nhũn ra, đứng lên không nổi.
Quỷ hồn ở đây hung hãn vượt xa mọi người có thể tưởng tượng, dù cho những người ở đây cũng có chút đạo hạnh, thế nhưng cùng đám oan hồn, lệ quỷ hung hãn này so một cái, liền thấy rõ ngay lập tức, chút bản lĩnh của mình không thể lên đài đấu đá gì nổi.
Mọi người nghỉ ngơi một trận, nhìn ra thấy tình cảnh bên ngoài lại càng kinh hãi dị thường. Có người thấy Bách Hợp cứ ngồi yên bất động, lại nhìn tình cảnh ở bên ngoài, sợ hãi lại kinh hoàng, không nhịn được thúc giục:
“Đi nhanh thôi! Ai biết thứ quỷ quái kia có lần nữa xông tới đây hay không!” Người này thực sự đã sợ vỡ mật, lại nghĩ đến dòng máu ma hung hãn ăn người, lại nghĩ đến cậu thanh niên đột nhiên bị treo ngược lên mà chết, chỉ thấy toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh ròng ròng, không có cách nào không chế cảm xúc, hành vi của mình lại được.
Bách Hợp vẫn ngồi bất động, bà Văn ngồi tựa vào lòng ông Văn, bàn tay nắm chặt y phục của ông ta, đã sợ đến cực điểm, đang nấc cụt không ngừng, rất lâu cũng không bình ổn lại được. Ngoài kia dòng máu đang bò tới bò lui như vật sống ngay bên thềm giếng, còn mọi người ngồi ở bậc cầu thang trong miệng giếng, cảm giác như chỉ hơi thò tay ra là có thể đụng trúng thứ máu quỷ dị kia, cho nên sắc mặt đều rất khó coi.
“Các người quá ích kỉ, vừa rồi vợ chồng tôi chạy ở phía sau, cũng không có ai chịu giúp đỡ một phen!” Lúc này tạm coi là an toàn, bà Văn hồi tưởng lại tình cảnh khi nãy, còn sợ đến mức toàn thân đều phát run, hoảng hốt lại cộng thêm vào hoảng loạn, bất lực, bà ta không nhịn được vừa trách móc vừa khóc thành tiếng:
“Nếu không phải chúng tôi chạy đủ nhanh, chúng tôi đã mất mạng rồi, thiệt thòi các người còn xưng là người tu đạo, thế nhưng một chút cũng không ôm tình cảm cứu thế phò nguy!” Bà ta quả thực rất tức giận, vốn hai vợ chồng đối với nhóm đạo sĩ này còn có điều trông cậy, không ngờ đến lúc thực sự nguy nan, một đám đều bất chấp vợ chồng mình sống chết thế nào, chỉ lo chạy lấy người. Nhưng dù vô cùng tức giận, bà ta lại tự nhận mình là phần tử trí thức, mắng cũng không mắng ra được lời gì ác độc, chỉ có thể chỉ trích mọi người một trận, sau đó lại run đến mức răng va lập cập, co mình chui vào ngực ông Văn.
“Bà muốn đi tế thế cứu người, vậy thì tự đi mà làm!” Bách Hợp lạnh lùng ném trả một câu. Bà Văn bị chặn họng nhất thời im bặt, sau đó lại có chút không phục:
“Thuật nghiệp có chuyên công…” Bà ta còn chưa dứt lời, Bách Hợp đã lờ đờ uể oải chặn thêm một câu:
“Thực xin lỗi, tôi nghe không hiểu thành ngữ!”
* Thuật nghiệp có chuyên công: ý là ai cũng có sở trường của mình, nên tập trung vào làm tốt chuyên môn của mình, nên phát huy ưu thế của mình. Bà Văn nói rằng bả chuyên dạy đời chứ không chuyên cứu người, cứu người trong cổ mộ là việc của đội biết đánh quỷ, hàng ma mới đúng.
Thái độ của Bách Hợp làm bà Văn tức xanh mặt, run run một hồi lâu mới lớn tiếng phản bác: “Tôi không có chuyên môn về mặt này, bằng không sẽ không thấy chết mà không cứu, người có tài thì phải gánh vác trách nhiệm, các vị có bản lãnh, chính là để làm mấy việc này, cũng giống như chức trách của vợ chồng tôi là dạy học…”
“Con bà mày chứ mày có im ngay đi không? Có tin mày còn dám nói ra lời thừa thãi gì tao lập tức xô mày ra ngoài kia không?”
Vừa vào cổ mộ đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, có thể nói nhiệm vụ này so với bất kì nhiệm vụ nào trong dĩ vãng đều khó khăn hơn, con đường phía trước không biết có loại nguy cơ gì, nguy cơ chắn ở sau lưng cũng chưa thể giải trừ, bà Văn kia lại còn ở đây lải nhà lải nhải, Bách Hợp không thể bình tĩnh, nắm đấm vung lên, “Uỳnh” một tiếng đập mạnh vào thành giếng, mọi người nghe thấy âm thanh này, không tự chủ được đều run lên một chút. Vừa rồi Bách Hợp dung huyết chú chắn được dòng máu ma, lại dùng ngũ lôi chú bổ ra bức tường oán linh, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cũng biết thực lực của cô cao thâm, chỉ sợ dưới cơn giận dữ cô xuất thủ không đúng mực, đập nát luôn cái giếng này. Cái giếng này không biết đã xây dựng từ bao lâu, vững chắc đến đâu, bây giờ nó là cơ sở để mọi người giữ mạng, nếu lỡ bị đánh hỏng, có lẽ tất cả đều phải chết.
Nhưng còn một đạo lý nữa mà lúc này tất cả được nhận thức đầy đủ, đấy là nắm đấm ai to hơn, người đó là lão đại. Chuyện Bách Hợp cứu mọi người, bọn họ đều chứng kiến tận mắt, cho nên không một ai dám trước mặt cô diễu võ dương oai, một đấm của cô quăng ra, tuy có e ngại nhưng cũng không ai dám chỉ trích, lại nghĩ, Bách Hợp nổi đoá, tất cả cũng là tại bà Văn mở mồm, lại nghĩ, bọn họ giờ rơi vào tình cảnh này đều do vợ chồng nhà họ Văn đã lừa bọn họ theo vào cổ mộ này. Lại thấy hận bốc từ tim, ghét sinh từ gan.