Bách Hợp không chấp mấy lời bà Văn vừa nói, cô cũng biết giờ là lúc khẩn cấp, nhưng thực sự có chút vấn đề cô xem thấy phải nói rõ trước với mọi người, kẻo chút nữa lại có người vì không hiểu tình hình mà gây ra tai vạ, bởi vậy dù bà Văn có gào khóc la hét hơn thế, cô đều có thể coi như không nghe thấy gì:
“Nơi này bố cục từng vòng từng vòng đan xen, mỗi cửa của bát quái trận đều có thi nô bảo vệ, Bát Quái trận này tương sinh tương khắc, khiến nơi này có được linh khí sung túc, có thể bồi dưỡng những thứ quỷ quái ở đây, tương tự, oán khí trên thân những thi nô này cũng có thể tương sinh tương khắc.” Vấn đề tương khắc là gì thì mọi người đều có thể thấy rõ ràng, mỗi cương thi tựa như có khu vực hoạt động cố định của bản thân, không thể vượt ra khỏi phạm vi ô bát quái của mình, nếu không sẽ đối mặt với lực cản ghê gớm, nhưng tương sinh là sao thì Đường Toàn cũng không hiểu được.
Tuy lúc này, ông cũng gấp như bà Văn, nhưng suốt chặng đường từ lúc vào cổ mộ đến giờ, ông cũng coi như xem hiểu tính tình Bách Hợp, cô không phải loại người đang trong thời khắc nguy kịch vẫn còn ham hố khoe khoang bản lãnh, bằng không, cô cùng mọi người đồng hành lâu như vậy, sẽ không lẳng lặng giải quyết giúp mọi người vô số phiền toái mà chưa từng mở miệng tranh công một câu, thậm chí một lời tự cao tự đại cũng chưa từng nói ra miệng, ngược lại, luôn luôn theo chủ trương trầm mặc kiệm lời. Nếu lúc này cô nói nhiều như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Bởi vậy, Đường Toàn chịu đựng hoảng loạn trong lòng, hỏi lại:
“Tương khắc thì bác hiểu được, nhưng tương sinh ở đây là có ý gì?”
“Tương sinh tức là, oán khí của những thi thể này có thể tẩm bổ cho nhau, khiến cho thực lực của những thi nô này đều tăng cường dần lên theo thời gian, thêm nữa…” Bách Hợp nói đến đây, ngưng lại một chút:
“Nếu không hiểu rõ tình hình, cố ý giết đi một thi nô, cái thứ đang nằm yên ở giữa kia có khả năng sẽ bị kinh động.” Đây là sau khi cô xem hết phù chú ghi ở nơi này, tự mình cân nhắc ra kết quả.
Còn may cô vốn cực kì tinh thông đạo thuật, thêm vào đó, ngũ hành bát quái trận cũng hiểu được da lông, vậy mới xem hiểu được trận pháp này, người bài bố trận này không chỉ tinh thông đạo thuật và bát quái trận, còn là kiểu người tâm tư tinh tế, tỉ mỷ, loại chiêu số này cũng có thể nghĩ ra, chính là đạo lý kéo một sợi tóc, chạm đến toàn thân, cho nên Bách Hợp mới cảm thấy đã đụng trúng đại phiền toái.
“Không chỉ riêng tám thi nô này đang nuôi dưỡng thứ nằm trong quan tài chu sa ở giữa kia, e rằng máu trong ao trên kia cũng vậy.” Thứ quỷ quái được oán khí, thi khí liên tục bồi dưỡng suốt ngàn năm, Bách Hợp không cần nghĩ cũng có thể đoán được nó đáng sợ chừng nào. Một khi đã kinh động đến nó, phiền toái sẽ khuếch đại thêm bao nhiêu lần, những thi nô đang bị kích hoạt lúc này, nhìn thì hung hãn đáng sợ vậy, nhưng so với thứ nằm giữa kia, e rằng cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép không đáng nhắc tới. Những thi nô này, nói dễ nghe thì là kẻ bảo vệ thứ nằm trong quan tài kia, còn nói khó nghe thì chúng nó chỉ là môi giới cung cấp ‘dinh dưỡng’ để bồi dưỡng cho thứ đang nằm trong quan tài đó. Suốt ngàn năm, đại bộ phận oán khí, thi độc thu gom được tại nơi này đều đã tụ về cho thứ nằm ở trung tâm căn phòng này, trong quan tài chu sa kia.
Một thi nô ngàn năm bình thường đã khó giải quyết như vậy, càng miễn bàn về đại Boss còn đang ngủ yên đàng kia.
Bách Hợp không kìm được một nụ cười khổ, nhiệm vụ lần này có thể nói là quá xui xẻo, giá cho cô thêm dù là một năm hay nửa năm thời gian, để cô kịp tự chuẩn bị cho bản thân nhiều hơn nữa, vậy thì dù thứ quỷ quái trong quan tài kia có hung hãn, dù lúc đó cô chưa đủ sức tiêu diệt nó, thì muốn thoát thân cũng không đến nỗi khó. Nói chung, không đến mức rơi xuống tình cảnh lúc nào mạng cũng treo trên đầu sợi tóc thế này.
“Vậy phải làm thế nào?” Trong lúc Đường Toàn hỏi, một nhóm người còn đang đứng trên thành giếng lại bắt đầu xô đẩy lẫn nhau. Giờ người đang ở đầu đoàn người là ông Văn, đầu đầm đìa mồ hôi, theo sau ông ta là bà Văn, đang liên thanh thúc giục:
“Nhanh lên, nhanh lên! Cô đã hiểu biết như vậy, liền xử lý nhanh lên được không? Chúng tôi sắp chịu không nổi rồi!” Trong thời khắc một mất một còn, giọng nói của bà ta mang theo tiếng nức nở đầy tuyệt vọng, ánh mắt Bách Hợp dần chuyển tới chiếc quan tài màu đỏ ở giữa, thần thái âm trầm, khó đoán:
“Tất cả những nơi khác, tôi đều đã tìm thử nhưng không hề có đường ra.” Quay về miệng giếng khẳng định là không được, ao máu kia một khi đã được kích hoạt, chính là vũ khí sắc bén lấy mạng người ta, mà phía trước chỉ thấy một con đường cùng. Mồ hôi lạnh lấm tấm rịn ra trên trán Bách Hợp, sau hồi lâu, cô nheo mắt, chỉ vào quan tài ở giữa:
“Chỉ còn thứ này, nằm ở trung cung của trận bát quái cửu cung, tôi muốn nâng chuyển nó đi sang một bên thử xem!” Không có đường để quay lui, vị cao nhân đã bài bố cục diện này quả thực có mấy phần bản lãnh, từng bước an bài lộ liễu, lại có thể đem một nhóm người dồn đến nông nỗi này, tiếp tục bảo vệ mộ huyệt này cực kì nghiêm mật.
Đủ loại thiết kế, bài trí từ lúc bắt đầu, người tới đây bất kể là ai, một khi xông vào, nếu không chết trong miệng giao xà, không chừng sẽ bị nhốt chết trong hòm đá. Nếu có người nào bản lãnh lớn chút, như Bách Hợp, may mắn thoát được khỏi hòm đá, vậy thì chưa chắc đã thoát được ao máu, coi như thoát được khỏi ao máu, vậy cũng đã kích hoạt ao máu kia, bị nó truy sát chỉ còn cách chạy xuống giếng nộp mạng nuôi cương thi mà thôi.
Người bố trí trận pháp này đã suy xét hết thảy, thậm chí tính luôn cả chuyện mấy trăm, mấy ngàn năm sau sẽ có trộm mộ quấy phá. Nhưng y không bài bố thứ ma quỷ chặn đường nào lập tức khiến kẻ xâm nhập vào huyệt mộ phải chết tức chết tưởi bên ngoài, trong mộ cũng không có cơ quan ngăn trở, cạm bẫy nguy hiểm rình rập, chỉ lợi dụng nhân tâm, thoải mái hào phóng đem tâm mộ bày ra trước mắt, bức những nhóm người đi vào mộ không có đường lui, đành phải tiến sâu từng bước, cuối cùng biến thành thực phẩm nuôi dưỡng thứ đang ở trong quan tài này.
Loại bản lãnh này người bình thường làm sao có nổi, trong lòng Bách Hợp lúc này chỉ có thể liên tục nguyền rủa. Cô từng làm nhiều nhiệm vụ như vậy, mỗi lần nhiệm vụ dù nhìn khó khăn thế nào, cũng có thể có được một đường sinh cơ, nhưng lần này, quả thực là bị bức đến tuyệt vọng. Đã biết rõ thứ nằm trong quan tài kia không dễ chọc, nhưng trước mắt, trừ việc đem cỗ quan tài nằm ở chính giữa trận âm dương bát quái cửu cung di dời đi xem thử, cô không có được chủ ý nào khác.
Nghe Bách Hợp nói, cô muốn di dời quan tài sang bên xem thử, trước đó lại nói, trong quan tài này có một cương thi hung hãn cực kì, mọi người nghe xong đều cảm thấy như vừa nghe kể chuyện ngàn lẻ một đêm, tự nhiên thấy tức cười cực kì, quả thực không thể tưởng tượng ra được, nhưng cả một đám người không một ai nói ra được thành lời.
Nhất thời không gian chỉ còn tiếng cương thi gào thét, tiếng bàn chân của chúng dậm dất trong lúc dãy giụa đấu tranh cùng rồng lửa, tiếng da thịt thối rữa của chúng ma sát trên mặt đất, tất cả đều làm cho người ta thấy run rẩy toàn thân, mọi người trầm mặc hồi lâu, Đường Toàn liếm liếm một chút làn môi khô khốc của mình, hỏi bằng giọng khổ sở:
“Thực sự không còn con đường nào khác?”
Bách Hợp lắc lắc đầu. Phía sau khẳng định là không thể lui về, nếu như còn con đường nào khác, cô cũng không nguyện ý đi mạo hiểm như vậy. So với bất kì ai ở đây, cô càng không muốn kinh động đến thứ quỷ quái đang nằm trong quan tài chu sa kia, thế nhưng cô cũng biết là không còn con đường nào khác, bốn phía đều không có đường thông, cô vừa xuống đây đã tự mình kiểm tra, căn phòng đá này tựa như được đào móc thẳng vào đá núi mà thành, máu trong ao trên kia rất nhanh sẽ đuổi theo xuống, nếu cô đoán không sai, việc máu đó chảy xuống sẽ làm nơi này phát sinh dị biến. Pháp lực của cô vì tìm cách kìm chân những thi nô kia, không đến mức dẫn hoạt cái xác trong quan tài cũng đã tiêu hao hơn nửa, nếu còn trì hoãn ở đây, chờ khi pháp lực của cô hao hết, tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này.
Những người kia muốn ở đây chờ chết là việc của họ, nhưng cô không muốn.
Cô còn muốn sống, sống thật khoẻ mạnh, giờ cô không chỉ có một mình, cô còn chưa tìm được tung tích của Lý Duyên Tỷ, nhất định cô không thể để mình phải chết ở đây!
Thần sắc của Bách Hợp càng lúc càng kiên nghị hơn, bắp thịt trên mặt Đường Toàn co giật một trận, khuôn mặt âm trầm biến đổi khó đoán một rồi, rồi ông nghiến răng quyết định:
“Làm thôi!” Ánh mắt ông lộ ra thần thái thấy chết không sờn, cứng rắn nói: “Cha con còn đang ở trong tù, chờ con trở về. Còn lão già này đã sống hơn nửa đời người, đủ lâu rồi, chết ở đây cũng coi như là số trời đã định mà thôi. Nếu Thái Ất thiên tôn có linh, biết được đồ tử đồ tôn của Người lưu lạc đến tình cảnh thế này, nhất định sẽ hiển linh!” Lúc này nhất định là ông đã hoảng loạn cực độ trong lòng, ngay cả danh hiệu của Thái Ất thiên tôn cũng bê ra. Bách Hợp gật đầu, nghiến răng, nhắm phương vị trung tâm của bát quái trận đi tới, Đường Toàn kéo thân thể cứng ngắc đi theo sau lưng cô, người đàn ông trung niên che miệng bằng miếng vải nhồi gạo nếp cảm thấy khóc không ra nước mắt, ánh mắt xung huyết đỏ bừng, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Tuy rằng ông ta không dám chạm vào quan tài chu sa kia, nhưng như Bách Hợp nói, đến chỗ đó còn có thể tìm được một đường sinh cơ, nhưng nếu để mặc kệ ông ta một mình bị kẹt lại ở chỗ này, chưa nói đợi lát nữa có dị động gì xuất hiện với chút xíu bản sự của ông ta chắc chắn trốn không thoát, chỉ riêng mấy thi nô kia, nếu có một con vùng thoát được ra khỏi mấy con rồng lửa nhào đến, đủ để ông ta đi đời nhà ma.
Vì vật, ông ta cảm thấy đùi mình mềm nhũn, bước một bước chân lại run rẩy mấy cái, người đứng ở cầu thang trên bệ giếng thấy một màn này mà tim muốn nhảy lên cổ họng, nhưng không ai dám xuống giúp đỡ ông ta.
Những thi nô ở quanh đó thấy Bách Hợp muốn tiếp cận quan tài đều gào rống giận dữ, càng giãy dụa mãnh liệt, có ý liều mạng muốn tới. Những cương thi này tuy nói chỉ là thi nô, nhưng cái gọi là thi nô, ý là những con quỷ này trước khi chết đều trung thành với kẻ ở trong quan tài kia vô cùng, cam tâm tình nguyện trở thành nô lệ của kẻ đang ngủ trong quan tài kia, dù cho linh hồn vĩnh viễn bị giam trong thể xác sau khi chết đi, lý trí không còn, đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát, trở thành xác đi thịt chạy, vẫn trước sau như một chỉ trung thành duy nhất với kẻ đang nằm trong quan tài ở giữa kia mà thôi.
Do vậy, thi nô không giống cương thi bình thường, vốn chỉ có loại xung động khát máu muốn cắn muốn giết, chúng nó có một tín niệm duy nhất là bảo hộ kẻ đang nằm trong hòm kia, cho tới khi bản thân mình tan thành mây khói. Một thi nô với tín niệm như vậy chưa chắc có thực lực cao cường bao nhiêu, nhưng đáng sợ là ở chỗ những người này khi xưa trước khi chết xuống đã gieo trong đầu mình ý niệm trung thành với một người, tín niệm này sẽ không vì thời gian trôi qua quá dài mà biến hoá, cũng không vì nỗi kinh sợ với thực lực cường đại dần lên theo thời gian của kẻ nằm trong hòm mà muốn trốn chạy thoát thân. Và dù chúng nó có gặp những tồn tại so với chúng nó càng cao cấp, càng lợi hại, nhưng nếu tồn tại đó có khả năng uy hiếp kẻ ở trong hòm, vậy thì những thi nô này cũng sẽ dốc hết sức ra để mà chống lại, cho đến khi thân xác hoàn toàn biến mất mới ngừng.
Do vậy, thi nô là chủng loại quỷ quái cực kì khó dây, việc luyện chế loại quỷ này không phải người nào cũng làm được. Lại đòi hỏi những thi nô này vào lúc còn sống phải có lòng trung thành tuyệt đối với kẻ nằm trong quan tài đến mức độ có thể toàn tâm toàn ý hiến dâng, mà bản tính con người thường ích kỷ, ngay cả người vô tư nhất, cũng có lúc có ý tưởng, có tư tâm của riêng mình, nhưng tư tâm là trăm triệu lần không thể xuất hiện ở một người sửa soạn đi làm thi nô. Tuy nơi này chỉ có tám thi nô, nhưng xem thân hình, vóc dáng, có thể thấy lúc còn sống đây cũng là những nhân vật sức vóc hơn người, lại nói, không phải chỉ cần riêng lòng trung thành toàn tâm toàn ý là đủ để có thể thành thi nô, nhất định còn phải so bát tự hai bên xem có thích hợp hay không nữa. Do vậy, quý tộc thời cổ chết đi, có được một thi nô bảo vệ quan tài đã là khó khăn, thế nhưng nơi này lại có đến tám. Lại có thể mời được cao nhân thiết kế mộ địa. Có thể đoán người trong hòm kia trước khi chết thân phận cao quý bao nhiêu.