Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 907: Hành trình cáo biệt cuối cùng 22



Việc Bách Hợp tới gần quan tài có vẻ như đã chọc trúng vẩy ngược của đám thi nô, khiến một đám thi nô đều lồng lộn nóng nảy. Người đàn ông trung niên kia sợ phá gan phá mật cố gắng theo sau cô, đi một bước, bộ dạng như tới gần tử thần thêm một bước, loại tử khí nặng nề làm người ta thấy tuyệt vọng thấm ra từ quan tài có thể khiến người ta dễ dàng cảm nhận ra được.

Những người tiến vào đồ hình âm dương thái cực đồ ở giữa phòng, nơi đặt cỗ quan tài đều cảm thụ được loại rét lạnh thấm tận xương.

Bộ râu và mái tóc hoa râm của Đường Toàn chậm rãi kết một lớp sương muối màu đen, người đàn ông trung niên kia tu vi thấp nhất, lúc này cả các đốt ngón tay cũng đã xuất hiện hắc khí, bàn tay ông ta đang dùng che miệng có vẻ như không còn nghe theo sai sử nữa, bao gạo nếp vốn kết một lớp sương xanh bên ngoài giờ đã ngả sang màu xám đen.

Thực lực của Bách Hợp mạnh nhất, cảm giác với nguy hiểm cũng là sâu sắc nhất, lúc này mới chỉ bước tới gần đồ hình âm dương, chưa đụng tới quan tài mà cô đã cảm nhận được khí hung lệ rõ ràng như vậy, có thể thấy, thứ nằm trong kia, thực sự không thể trêu vào.

Đi tới gần, mọi người mới phát hiện, cỗ quan tài này lớn ngoài dự liệu, có thể nói không nhỏ hơn bao nhiêu so với quan tài đá ban đầu mọi người đã bị vây nhốt bên trong. Lúc nãy từ xa nhìn vào không nhận ra, lúc này tới gần bên mới phát hiện, quan tài này cho dù có nhét bốn năm người vào vẫn vừa vặn.

Thân vách quan tài không biết là dùng cái gì chế luyện thành, qua nhiều năm như vậy, bị oán khí, âm khí, thi khí ngâm tẩm, thế nhưng không hề có dấu hiệu mục nát, chỉ có phần phía trên màu sắc của chu sa có nhạt đi một chút. Chưa hết, quanh thân vách quan tài còn có chạm nổi một bộ phù điêu hình rồng xoay chuyển quanh, hoặc ngẩng đầu vẫy đuôi, hoặc đảo mắt nhìn quanh thần tình nanh ác, thân rồng cũng bôi chu sa, cũng không vì năm tuổi lâu dài mà mất đi phần nào nhuệ khí, ngược lại, đôi mắt bôi chu sa đỏ rực khiến người ta nhìn thấy mà trong ngực lạnh run, nếu hơi chuyển đầu, quan sát từ góc độ khác đi, cảm thấy như những con rồng này đều sống lại, đang nâng đỡ quan tài.

Những đôi mắt rồng đó, chỉ nhìn vào nó thôi đã thấy có một luồng khí thế hung lệ đập vào mặt, chỉ nhìn thấy nó thôi cũng đủ bị doạ đổ mồ hôi lạnh, cỗ quan tài này quả thực là bất thường.

Thời cổ, những vật trang trí hình rồng không phải người nào cũng có thể dùng, nghĩ lại về các danh tác đã gặp trong cổ mộ này, lại nhìn bầy rồng nâng hòm này. Dù rằng đây không phải rồng thật, nhưng lấy chu sa điểm nhãn, lại tạo ra mấy phần thần vận của rồng thật, loại thủ đoạn như vậy cực kì nghịch thiên. Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua, rồi không nhìn thêm nữa, tránh tiêu hao tinh thần lực của bản thân, cô cúi đầu, tâm tình lại nặng nề thêm một chút.

“Các vị, còn ai tới đây nữa, góp một tay đi!” Bách Hợp chuyển đầu gọi một câu. Quan tài này to lớn hơn cô tưởng. Cô đưa tay chầm chậm đặt lên vỏ quan tài. Người đàn ông trung niên đi theo mặt như màu đất chằm chằm nhìn động tác của cô. Toàn thân Đường Toàn cũng khẩn trương căng thẳng, bất giác đưa tay ấn chặt thắt lưng treo đầy các thứ pháp bàn, sa khoáng, cùng các thứ bao bao, túi túi, Bách Hợp cũng liếm liếm làn môi có chút khô. Một tay lăng không vẽ phù chú dấu trong lòng bàn tay, một tay đưa đến bên quan tài thật chậm.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, từ lúc đưa tay đến lúc tay đụng quan tài cũng chỉ trong vài giây mà thôi, nhưng mỗi người đều đổ từng tầng, từng tầng mồ hôi. Cuối cùng Bách Hợp cũng chạm tay vào vỏ quan tài, bên trong vẫn an an tĩnh tĩnh, không thấy có động tĩnh gì truyền tới, trong lòng cô thả lỏng hơn một chút, sau đó mới để cả bàn tay dán sát vào vách quan tài, vốn tưởng rằng thân quan tài sẽ lạnh lẽo cực kì, nhưng bất ngờ là, vách quan tài cũng không lạnh lắm, chí ít, so với âm khí lạnh lẽo tràn ngập xung quanh phòng, nhiệt độ trên vách quan tài này chỉ tính là bình thường thôi, nhưng khi so với tình huống cực độ âm hàn trong hình thái cực lúc này, quan tài tựa như có độ ấm vậy.

Bách Hợp hơi giật mình, cô thử đưa tay ra đẩy, quan tài không nhúc nhích chút nào, cô không dám vận dụng linh lực, sợ kinh động con quỷ đang ngủ bên trong. Cô mới đẩy quan tài một cái, đã đủ khiến người đàn ông trung niên kia đổ mồ hôi dầm dề, ông ta gấp đỏ mắt nhưng không dám lên tiếng, Bách Hợp càng lúc càng to gan, ban đầu chỉ dùng tay đẩy thử, sau đó, cô trực tiếp tỳ vai ra sức đẩy thử quan tài.

Người đàn ông trung niên kia thấy tình cảnh này thì sợ đến phát run, bao gạo nếp cầm trên tay suýt chút nữa thì rớt luôn xuống đất, ông ta cuống quýt lấy cả hai tay chụp lại bao gạo lên mặt, còn thiếu một chút thì tự làm mình ngạt thở mà chết, sau đó hơi tỉnh ra một chút, buông lỏng bàn tay, lại bị nước miếng của chính mình sặc, nhưng vào thời điểm thế này, ông ta không dám ho ra tiếng, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, chỉ dám khàn khàn giọng nói lời góp ý:

“Cô chậm một chút, chậm một chút!”

“Đều tới đây, giúp tôi một tay!” Bách Hợp lúc này đã bình tĩnh lại. Con quỷ trong quan tài tuy rằng được lệ khí nơi này nuôi dưỡng nhiều năm, nhưng xem ra không dễ tỉnh lại, cô đẩy mấy cái, khiến người đàn ông trung niên kia run như cầy sấy, đám thi nô xung quanh đều như sắp phát điên hết cả, lỗ mũi và miệng phun ra lượng lớn thi độc, thế nhưng quan tài vẫn im ắng như thường.

“Nhẹ chút, nhẹ chút!” Người đàn ông trung niên lúc này chỉ thấy tim mình đập điên loạn, máu toàn thân gia tốc vận hành, mạch máu trong đầu nhảy lên thình thịch có thể nghe thấy tiếng, tay chân cũng không chịu nghe sai bảo nữa, miệng chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ trên, một mặt, vì bị Bách Hợp bức bách nên vẫn tiến lại gần quan tài, nhưng bộ dạng ông ta, một tay cầm bao gạo che miệng, một tay đầy mồ hôi, chỉ chạm vào quan tài thôi cũng đủ khiến ông ta chịu không nổi, còn nói gì đến việc nâng cái quan tài này lên.

Bách Hợp cau mày, ghét bỏ nhìn ông ta một cái, lại chuyển đầu nhìn lên nhóm người đang dồn cục trên bệ giếng. Bây giờ số lượng người còn sống, cộng cả cô là 15 người. Đang ở dưới lòng giếng 3 người, trên bệ giếng là 12, nếu tất cả bọn họ đều xuống đây, mỗi người góp một tay, không đến nỗi không nâng nổi cỗ quan tài này.

Nghĩ đến đây, Bách Hợp xoay người nhìn lên phía trên:

“Đều tới đây nhanh đi, nếu còn tiếp tục trì hoãn thời gian, ai cũng đừng mong sống sót!” Giọng cô không lớn, nhưng trong căn phòng đá, khả năng truyền âm tốt nên vẫn truyền đi được rất xa, lại do phòng đá bố cục kín, âm cộng hưởng vang dội, mọi người đều có thể nghe được rành mạch, rõ ràng.

Tình huống nguy ngập lâm đầu, dù ai cũng thấy Bách Hợp nói có đạo lý, nhưng họ cũng biết rõ dưới lòng giếng là nơi nguy hiểm, trên bệ giếng này tạm thời vẫn là chỗ an toàn, cho nên không một ai có ý định xuống giúp một tay, vậy nên Bách Hợp nói xong, đáp lại cô là việc tất cả đều im bặt. Ngay cả bà Văn vừa mới rồi còn luôn miệng thúc giục Bách Hợp nhanh nhanh lên, giờ cũng không hó hé một tiếng.

Thấy tình cảnh này, Bách Hợp cười lạnh:

“Chúng tôi chết rồi, các người tưởng bằng năng lực của các người còn có thể sống tiếp được hả?”

Chưa nói con quỷ trong quan tài này là thứ vô cùng hung hãn, cho dù nó không bị đánh thức dậy, thì chỉ bằng 8 thi nô vô cùng hung hãn kia cũng đủ dọn dẹp hết cả đám. Không phải Bách Hợp coi khinh đám phế vật này, vốn dĩ mấy loại thuật pháp bất nhập lưu của bọn họ không thể đấu lại được đám cương thi này. Nếu thực sự chờ pháp lực của cô hao hết, không nhất định phải chờ đến lúc máu trên ao đuổi xuống, 8 thi nô đã được kích hoạt thoát khỏi kìm chế dưới này cũng đủ bức bọn họ đến cùng đường bí lối.

Nhưng cô đã nói đến vậy, một đám người tuy vẫn không chịu xuống nhưng thái độ cũng có chút do dự, dùng dằng, thời gian từng giờ từng phút trôi qua, người đàn ông trung niên bên dưới thấy tình cảnh đông cứng này, lòng vừa hoảng vừa sợ, luôn miệng nguyền rủa:

“Nhanh tới đây giúp một tay đi, xxx cụ các người!”

“Tôi tới đây!” Trên bệ giếng, một giọng nam quen thuộc vang lên, vợ chồng nhà họ Văn vốn đang bám chết lấy thành giếng bị người ta đẩy cho một cái lảo đảo, người phía sau chen chúc không ngừng, ông Văn vốn đang đứng đầu tiên rốt cục kiên trì không được, ông ta chỉ có thể né qua bên, thân thể cố dán chặt vào thành giếng, bà Văn vốn rúc vào lưng ông ta không còn chỗ dựa, hét lên một tiếng rồi té lăn xuống dưới, may cho bà ta, lúc trước thấy mình ở vị trí cận kề với căn phòng đá bên dưới nhất nên đã sớm kiếm được đồ bao mũi miệng, nếu không, trong lúc rơi xuống hít vào loại thi khí màu tím kia, sợ rằng không qua bao lâu liền mất mạng.

Trên bệ giếng lúc này, chính là người đàn ông trung niên béo có cậu đệ tử bị chết tên là Trường Sinh, vẻ mặt thấy chết không sờn, một tay ông ta móc từ trong ba lô ra bao gạo nếp che lên miệng, lại hít sâu một hơi, nhảy xuống lòng giếng.

Bà Văn lúc này đã rơi xuống giếng, thấy những thi nô bị rồng lửa trói chặt thì hét lên thê thảm, vừa lăn vừa bò muốn quay trở lại bên bệ giếng, nhưng người vốn đang ở phía sau đã rất nhanh chen chúc tới, bệ giếng không còn vị trí dư thừa nào cho bà ta trèo lên, hai chân bà ta run cầm cập, nức nở gọi:

“Ông xã, ông xã…”

Bà ta càng gọi càng dồn dập, càng sợ hãi, ông Văn lúc này bị người ta chèn vào tận mép của bệ giếng, khuôn mặt vốn nho nhã giờ sung huyết đỏ bừng, lúc trước ông ta vốn đã bị người ta đánh cho bầm dập, mặt mũi chỗ tím chỗ xanh, lúc này càng bị chen đến độ mặt mũi biến dạng, xem ra sắp chống đỡ không nổi, trong lòng Bách Hợp nhảy lên đánh thót, vội hô một tiếng:

“Khoan đã!” Cô xoay người đi về phía bệ giếng, người đàn ông trung niên và Đường Toàn bị bỏ lại vội cuống quýt đi theo. Bách Hợp lấy từ trong ba lô ra chu sa và giấy vẽ bùa, mau chóng vẽ ra một lá bùa, nhảy lên chỗ mép bệ giếng, ra hiệu cho ông Văn đi ra, tấm bùa trong tay cô dùng tam muội chân hoả đốt cháy lên, rồi dùng tiếp một động tác thô lỗ túm lấy ông Văn, đem tấm bùa đang cháy này nhét vào miệng ông ta.

Ông Văn thực không ngờ mình lại bị đối xử như vậy, lá bùa kia trong lúc vào miệng nóng rát khiến ông ta chảy nước mắt ròng ròng. Bách Hợp lại bóp chặt miệng ông ta nên ông ta không thể phun ra, miệng bị đốt kêu xèo xèo, bàn tay của cô như gọng kềm sắt làm ông ta giãy dụa không được, hai bàn tay lại vịn chặt thành giếng không dám buông, quả thực là quẫn cảnh không biết phải làm sao. Ngồi bên dưới bà Văn nhìn thấy một màn này, nhịn không được gào lên:

“Cô làm gì thế hả?”

“Trước đó ông ta bị người ta đánh bị thương, có mùi máu tanh trên người, mùi máu tanh ở chỗ này có thể kích thích con quỷ trong hòm kia tỉnh lại.” Bách Hợp vốn không buồn để ý bà Văn, nhưng lúc này lại cau có trả lời bà ta một lần:

“Tôi vừa che lại khí tức trên người ông ta, ở đây còn có ai từng thụ thương nữa không?” Cô giải thích xong, lại hỏi thêm một câu. Bà Văn thấy giải thích đó là vì an nguy tính mạng của chồng mình, tuy xót ruột vì thấy chồng chịu khổ, nhưng cũng không dám căn vặn nhiều hơn, chỉ là không tránh được oán hận:

“Đã muốn giúp ông ấy, vì sao không chờ bùa cháy hết rồi hẵng nhét vào miệng, còn nữa, ăn tro đốt bùa là không khoa học, cũng không biết có hữu hiệu hay không…” Bà ta cứ lải nhà lải nhải, Bách Hợp cũng lười giải thích gì thêm, chỉ quay đầu nhìn bà ta một cái. Bà Văn bị nhìn đến mức phát sợ, không dám hó hé nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.